Drake đưa tay, đẩy cô nàng thánh nữ dự bị lên lưng. Cho dù cảm giác đàn hồi co giãn đang lan tỏa khắp trên bờ lưng rộng dài, nhưng Drake chẳng hề có bất cứ cảm xúc nào. Đối với ông, Jane chẳng khác nào một đứa con gái cả.
Cả hai đều có vị thế rất khó xử bên trong giáo hội, và đều dùng nỗ lực của bản thân để chứng minh cho thế giới thấy giá trị của họ. Drake chưa bao giờ là một người kiên nhẫn, và lại càng không phải là một thầy giáo giỏi.
Chỉ khi được giao trọng trách nuôi dạy thánh nữ, ông mới bắt đầu tất tả học cách chăm sóc trẻ em. Có những đêm Jane bị ốm, quấy khóc mãi không ngừng, cũng chính Drake là người đã bế cô trong vòng tay, hát ru cô bằng những bài hát với giai điệu rất kì lạ, mang theo bản sắc của người dân tộc thiểu số.
Đối với người khác, Jane và Drake luôn trưng ra một bộ mặt lạnh lẽo, không cảm xúc. Họ kinh tởm những nụ cười giả dối, những lời mời xởi lởi sáo rỗng. Cả hai đều bị bỏ rơi bởi cộng đồng, vậy nên họ chẳng thể biểu hiện được ra tình cảm nào là vậy.
Thế nhưng khi nào cả hai được ở riêng, họ mới thể hiện ra được một góc hoàn toàn khác của bản thân. Sẽ chẳng có ai tin tưởng được đại ma đầu Drake, thẩm phán Drake, lại có thể là một người đàn ông hiền từ, bao dung, hay cười đùa và biết trêu chọc đến thế.
Và càng chẳng có ai biết được cô nàng thánh nữ mặt lạnh như tiền, mỗi ngày đều im lặng khổ luyện, lại biết nhõng nhẽo đòi thầy mình cưng chiều. Cô cũng biết khóc, biết cười, biết ngượng ngùng như bao cô gái trẻ khác ngoài kia, chứ chẳng phải là một đấng cao xa vô nhân tính như người ta thường thấy.
Giống như hiện tại, Drake đang cõng Jane trên lưng vì cô nàng than mệt, than nóng. Hành động này là hành động cấm kỵ trong khuôn viên giáo hội, bởi nó dễ dẫn tới những lời đàm tiếu không hay. Có điều hiện tại chỉ có cỏ cây thiên nhiên xung quanh, bọn họ chẳng sợ gì mà không thể hiện ra mặt mềm yếu của mình.
- Thầy thật sự xin lỗi con! Vì thầy mà con phải dấn thân vào nhiệm vụ nguy hiểm này!
Vài ngày trước, tin đồn về một vùng đầm lầy mang tên Shazam phát sinh dị biến đã lan tới bên tai Giáo hoàng. Người ngay lập tức triệu hồi riêng vị đội trưởng đội thẩm phán tới, và giao cho Drake một nhiệm vụ vô cùng quan trọng.
“Hãy tham gia tranh đoạt di chỉ của thần linh, không được để bất cứ thế lực nào có được chúng!”
Theo như các dự đoán, cùng đo đạc trinh sát, thì có thể thấy khu vực xung quanh Shazam đã xuất hiện tình trạng bẻ cong không gian. Lớp bảo vệ này từ chối bất cứ những ai có chiến lực cao hơn cấp trung tiến vào. Và nó mạnh mẽ tới nỗi cho dù là chiến thần hay hiền giả cũng chẳng thể làm nó suy chuyển một chút mảy may.
Chính vì thế, ý của Giáo hoàng không phải là muốn Drake tiến vào trong đó để tranh cướp bảo vật. Mà thay vào đó, là yêu cầu Drake mang theo thánh nữ ghẻ lạnh, để cô nàng tiến vào thế giới Shazam. Nhiệm vụ này không có thất bại, chỉ có thành công!
Nghe đến đây, trái tim của Drake không khỏi băng hàn! Hay cho một chiêu mượn dao giết người! Nếu Shazam thật sự là di chỉ của thần linh, thì đấu sĩ hay pháp sư cấp trung tiến vào đó chỉ có lành ít dữ nhiều! Và ngay cả bản thân Drake cũng sẽ chịu ảnh hưởng nếu nhiệm vụ thất bại!
Vừa làm hỏng nhiệm vụ, vừa đánh mất thánh nữ, Drake thậm chí đã có thể tưởng tượng ra được hình ảnh mình bị trói trên giàn hỏa thiêu rồi! Ông không quan tâm lắm tới tính mạng mình, vì sống tới từng này tuổi rồi, Drake chẳng còn mấy thiết tha với thế sự.
Hiện giờ ông chỉ còn hai tâm nguyện, và một trong số chúng chính là Jane. Ông muốn nuôi dạy cô tới lúc cô trưởng thành, chín chắn, khi đó Drake sẽ tìm cách giải quyết nốt tâm nguyện đầu tiên.
Và tâm nguyện đó có liên quan tới Shazam!
Chính vì thế, khi Giáo hoàng nhắc tới Shazam có dị biến, dù biết rằng đó là một cái bẫy, dù biết rằng bản thân đang làm hại chính mình lẫn con gái, nhưng Drake không thể kiềm chế được! Ông nhận nhiệm vụ trong sự hối hận và hoang mang tột độ!
Tất nhiên, thử thách khó khăn thì Drake cũng có quyền đòi hỏi trợ giúp tương xứng. Giáo hội có thể mượn dao giết người một cách ngấm ngầm, nhưng trên bề mặt, họ vẫn phải hành động một cách quang minh chính đại.
Hơn nữa, những yêu cầu của Drake không thật sự quá quắt! Ông yêu cần bản thân được sử dụng hai thanh vũ khí sử thi của bản thân, để tiến hành tranh đoạt với các chiến thần hay hiền giả khác một khi Shazam cởi bỏ cấm chế. Đây là yêu cầu hợp lý và Giáo hoàng buộc phải chấp nhận!
Kế tiếp, Drake yêu cầu rất nhiều những tài liệu cổ quái. Chúng đa phần là xác của các loài yêu ma, ma thú bị giáo hội chém giết, đem về nghiên cứu. Những thứ này có rất nhiều giá trị, song để khai thác được chúng thì cần rất nhiều thời gian và công sức. Nói cách khác, chúng là một dạng gân gà.
Vậy nên khi Drake liệt kê ra danh sách, Giáo hoàng sau một hồi đàm phán mặc cả đã chấp thuận cho Drake mang đi những tài liệu đó. Ông ta biết vì sao Drake lại yêu cầu những thứ này, và đó cũng là lí do vì sao mà hai bọn họ lại phải gặp nhau trong bí mật!
- Có gì đâu mà thầy! Đứng trước ánh sáng, mọi bóng tối gian tà đều sẽ phải lui bước thôi!
Jane tì cằm vào vai Drake, trả lời lại đầy tinh nghịch. Cảm giác được Drake cõng trên lưng thế này khiến cô nhớ lại bản thân khi còn nhỏ. Lúc đó ông cũng hay thường cõng cô trên lưng, chạy vòng vòng quanh sân, đóng giả làm ngựa cho cô cưỡi!
- Thật sự không có gì đâu, bố ạ!
Trái tim của Drake có chút lặng đi trước lời thì thầm đó. Ông cầm lấy bàn tay của Jane, đưa lên miệng hôn nhẹ.
- Yên tâm đi con gái, ta sẽ tìm mọi cách để bảo vệ con! Chúng ta đang đến gặp một người bạn cũ của ta. Cô ấy có sở thích khá kỳ quái, chỉ thích chui rúc vào chốn rừng sâu hiểm trở này thôi!
- Ố ồ! Bố có bạn gái sao? Sao sao, cô ấy trông như thế nào? Béo hay gầy? Già hay trẻ? Có xinh đẹp như con không?
Jane lập tức tuôn ra một tràng, khiến Drake không khỏi phẩy tay.
- Nào nào, đừng có làm rộn! Con sẽ biết ngay thôi!
- Biết gì... ối giời thần linh ơi!
Jane không hoàn thành hết được câu, bởi trước mặt cô là một cảnh tượng vô cùng phi thường và ấn tượng mạnh về thị giác. Có một ngôi nhà, một ngôi nhà gỗ điển hình, rất lớn, đang “đứng” trên một chiếc chân gà to khổng lồ.
- Cái quái gì thế này?
Jane há hốc mồm, trong lúc Drake tiếp tục lẳng lặng cõng cô tới gần phía ngôi nhà. Chiếc chân khổng lồ lập tức khuỵu xuống, để cho ngôi nhà chạm được xuống mặt đất. Jane không thể không tự hỏi, cái chân đó đi đâu mất rồi, hay nó có thể ép dẹp lép được như tờ giấy?
Drake, lúc này đã buông cô con gái vẫn đang chết sững vì ngạc nhiên ra khỏi lưng, sửa sang quần áo rồi gõ cửa. Tay nắm cửa làm từ kim loại, đính lên một chiếc đĩa có gắn con ngươi còn sống! Nó đang liếc ngang liếc dọc khắp nơi, và dừng lại ở hai thầy trò Drake.
- Xin chào, Veronica!
- Ai đây ngoài ngài thẩm phán Drake hung danh vang khắp bốn phương! Sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này?
Jane nghe thấy tiếng bước chân loẹt quẹt trên sàn gỗ, cùng với đó là giọng một người phụ nữ. Nó rất ngọt ngào, và ẩn chứa một niềm vui khó tả. Cánh cửa mở ra, và đứng trước mặt bọn họ là một người phụ nữ.
Điểm đầu tiên Jane nhận định về cô gái này là gợi cảm! Cô ta khoác một chiếc áo choàng che cả người, dài tới ngang đùi, để lộ ra đôi chân màu bánh mật dài miên man vào bóng loáng. Bộ ngực của cô nàng căng ních, như thể muốn xé bung hai hàng cúc áo đang dùng hết sức bình sinh để níu lại vạt áo vậy!
Căn cứ theo những đường nét lồi lên trên chiếc áo choàng mỏng tang, hiển nhiên cô nàng tên Veronica này chẳng mặc bất cứ thứ gì bên dưới lớp áo đó cả! Thật là... vô văn hóa! Jane cau mày, thầm đánh giá cô gái trước mặt.
Drake không đáp. Ông nhìn chằm chằm vào bên trong ngôi nhà, cho tới khi một người đàn ông khác bước ra. Anh ta có vẻ đẹp rất tà mị, đúng chuẩn đối tượng săn lùng của các quý bà. Một tay chơi đích thực. Vị khách của Veronica tựa một tay vào khung cửa, cúi xuống nhìn cô nàng, nhoẻn miệng cười.
- Thật tiếc là hôm nay cô có khách! Lần sau tôi sẽ lại tới!
- Ha ha, tất nhiên rồi!
Anh ta bước vài bước ra khỏi nhà, đối mặt với Drake. Không chút kém cạnh, Drake cũng trừng mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông này. Khí thế giữa hai bọn họ căng thẳng tới mức Jane có cảm giác chỉ cần một mồi lửa nhỏ thôi cũng có thể tạo ra một vụ nổ khủng khiếp!
- Xin chào, Xà vương Rodriguez!
- Xin chào, Thẩm phán Drake!
- Một ngày tốt lành!
- Một ngày tốt lành!
Mặc dù cả hai đều tuôn ra những lời khách sáo, song chẳng có ai chịu lùi bước cả. Họ giống như hai con sư tử, gườm gườm nhau chỉ chực chờ thời cơ là lao vào cắn xé đối thủ. Sự căng thẳng này chỉ giải tỏa khi Veronica lên tiếng vỗ tay.
- Nào nào các quý ông, hai người thật sự không muốn đánh nhau trước mặt tôi đấy chứ?
Đến lúc này, Rodriguez mới thu lại khí thế. Anh ta phẩy tay, quay người bỏ đi.
- Hôm nay ta không muốn làm phật lòng tiểu thư Veronica nên đi trước! Lần khác gặp lại!
- Hừ!
Drake hậm hực nhìn con ma thú cấp huyền thoại biến mất sau rặng cây, quay lại nhìn Veronica.
- Chị biết là em không ưa mấy cái loài lưỡng tính này mà!
- Chị biết phải làm sao bây giờ! Một thân một mình giữa khu rừng này, bị bao nhiêu là ma thú đáng sợ bủa vây! Cậu em trai đáng yêu thì giờ đi làm trâu ngựa cho giáo hội, quên luôn bà chị già này rồi! Chị đành phải làm quen với Xà vương chứ sao.