“Nếu như tất cả mọi thứ đều là trùng hợp, vậy nghĩa là chẳng có gì trùng hợp hết!”
Khuyết danh.
...
Thật khó có thể tưởng tượng được bên trong cánh rừng rậm rạp cao lớn mọc ở giữa toà thành, lại tồn tại một khu biệt thự với kiến trúc cực kì đồ sộ và hùng vĩ! Dấu vết của thời gian ăn mòn hiện rõ trên bề mặt của toà nhà, khi đâu đâu cũng thấy những nhành dây leo mọc len lỏi và phủ kín khắp nơi.
Những gờ nhọn uốn cong bị mưa nắng đập nát, tạo nên những khối phi hình học vừa xù xì đáng sợ. Lớp nước sơn cũng bị rửa trôi, để lộ bên dưới là từng tầng đá xám xịt, phủ kín rêu và các loài địa y nấm mốc khác nhau.
Mặc dù tàn tạ như vậy, tòa nhà này vẫn giữ được khối kiến trúc tổng thể của nó, và đâu đó chúng ta vẫn có thể thấy được những dấu tích còn lại của một công trình đầy tính thẩm mỹ nghệ thuật. Đó có thể là một cặp chim cu bằng đá rụng mất một con nơi cổng vào, hay những đường viền cong trạm nổi đứt đoạn trên tường.
Bất kể nhìn theo hướng nào, thì tòa biệt thự này cũng đem lại một cảm giác bình yên đầy cổ kính, thường thấy ở những di tích lịch sử trải qua thời gian gột rửa. Và hôm nay, sau suốt một thời gian dài, sự tĩnh lặng trong tòa nhà lại một lần nữa bị quấy nhiễu.
Mười người đàn ông mang theo vũ khí và vẻ mặt háo hức như những đứa trẻ lần đầu tiên phát hiện ra một kho tàng, xộc thẳng vào bên trong tòa nhà. Trông bọn họ vội vàng như thể chỉ cần chậm một giây thôi là sẽ bị những người khác nẫng hết tay trên vậy.
- Quy củ cũ: Ai tìm được gì thì đó là của người ấy, mọi chuyện dùng bản lĩnh để giải quyết, rõ rồi chứ?
- Tất nhiên!
- Ai phản đối đâu!
Những âm thanh hưởng ứng vang lên khắp bên trong gian đại sảnh, cùng với đó những nụ cười chiêu tài giấu đầy dao. Cả mười kẻ này đều hiểu rằng một trận chiến là điều không thể tránh khỏi, bởi đơn giản là họ chẳng tin nhau!
Ai cũng nghĩ rằng những kẻ còn lại đang giấu diếm vật báu tìm được, và nếu bị hỏi thì hiển nhiên là chẳng ai thừa nhận rồi! Nếu như ai cũng không tin được, vậy thì tốt nhất là “dùng bản lĩnh để giải quyết”!
Bất chợt có một tiếng rên khe khẽ vang ra từ phía sâu bên trong tòa biệt thự! Mười kẻ ở đây đều là hạng máu mặt, ma quỷ gì cũng không sợ, nhưng không hiểu sao trái tim họ bỗng đập bang bang một cách mất kiểm soát đến kì lạ!
Một người vô thức giơ tay lên ôm bắp tay, như một biện pháp tự vệ tâm lý. Đến lúc đó, anh ta mới nhận ra da gà đã sởn lên khắp toàn thân rồi! Tuy nhiên nỗi sợ đi cũng nhanh y hệt cách nó đến vậy, khi những người còn lại xốc lên tinh thần, vận đấu khí tự bảo vệ bản thân.
- Ai đấy?
Một người dùng đấu khí cường hóa cổ họng, quát lớn. Tiếng quát này như một chiếc chổi, thổi tan toàn bộ sự u ám và lạnh lẽo trong không khí, thắp lên sức sống cho cả tòa nhà. Chim chóc giương cánh bay đi hàng đàn hàng lũ trên mái nhà.
Các loài côn trùng cũng vội vàng bò ra khỏi ổ, tìm chỗ trốn ra xa khỏi mười tên ôn thần này, tạo nên những tiếng sàn sạt kinh hồn táng đảm khắp mọi nơi. Có những con hoảng loạn quá, chạy cả về phía cổng vào tức là nơi người mạo hiểm đang đứng.
Chúng chỉ có một kết cục duy nhất - chết!
- Có ai ngoài đấy không? Cứu tôi!
Tiếng vang yếu ớt lại một lần nữa xuất hiện. Mười gã đàn ông nhìn nhau, khẽ gật đầu. Can đảm đã trở lại bên trong mắt bọn họ, bởi thứ gì đó đang nói bên dưới tòa nhà này có trí tuệ, có thể giao tiếp. Mà trong nhận thức của người mạo hiểm, chỉ cần có thể giao tiếp là có thể hiểu nhau. Có thể hiểu nhau cũng có nghĩa là có thể băm được nhau!
- Mày là ai? Đang ở đâu?
- Cứu tôi! Tôi bị nhốt ở đây! Tôi là một người mạo hiểm, nhận nhiệm vụ thám thính đầm lầy Shazam, nhưng kẹt ở lại chỗ này!
Mười người không đáp, mà quay ra thảo luận ngắn gọn một lúc. Theo quan điểm bọn họ, giọng nói này tuy khả nghi, nhưng bọn họ người đông thế mạnh, chẳng phải sợ hãi gì cả. Nếu như đó là một cái bẫy thì mười người bọn họ dư sức phá bẫy để thoát ra.
Còn nếu như kẻ ở dưới đó là một người thật, thì tóm lấy hắn rồi tra khảo sẽ được thêm càng nhiều thông tin giá trị. Dù sao bọn họ cũng chưa kịp tìm hiểu điều gì, bởi thứ chất nhầy màu đen ở trong tòa thành quả thực hết sức kinh khủng!
Cũng giống như Gatrix và Cyrax, đội người tự do đặt chân lên gian đại sảnh sáng trưng sạch sẽ trước, song lần này họ không nhận được bất cứ chỉ dẫn gì cả. Chính vì thế, bọn họ thử lục tung cả gian phòng lên, và khi mở cửa hướng về tầng một cũng như tầng hai, họ bị sinh thể màu đen tấn công.
Những thứ đó không quá mạnh mẽ, có điều thắng ở số lượng và độ khó chơi. Giống như thể chúng bất tử bất diệt vậy, những người mạo hiểm tấn công kiểu gì cũng chẳng thể đẩy lui hoàn toàn được chúng.
Cực chẳng đã, họ mở một con đường máu, cho tới khi tìm được lối ra cánh rừng nguyên sinh bên trong tòa lâu đài. Không phải bọn họ không tìm cách quay trở lại cánh đồng hoang đỏ rực như máu, song một bức màn vô hình đã chặn không cho họ quay trở lại.
Ức chế và mệt mỏi khiến cho tâm tình của những người mạo hiểm này rất tệ! Họ cần phải phát tiết nó ra, hoặc là lên kẻ khác, hoặc là bằng một trận chiến. Những sinh thể màu đen không thể coi như đối thủ xứng tầm vì chúng chỉ khó tiêu diệt chứ không thật sự đủ “đã tay“.
Trải qua một lần thống nhất đầy hiếm hoi, bọn họ cầm đuốc trong tay, bước về phía sâu bên trong tòa nhà. Khu biệt thự này tương đối rộng, nhưng nếu để so với tòa thành thì nó chẳng thấm vào đâu. Qua quan sát, những người mạo hiểm ước chừng tòa nhà này có tầm mười phòng, với các chức năng khác nhau.
Sau khi băng qua rất nhiều đống đổ nát, cuối cùng những người mạo hiểm dừng lại ở trước cửa một căn phòng. Đó có lẽ là phòng cất đồ, bởi họ thấy được một dãy những chiếc tủ kim loại hoen rỉ xếp san sát nhau. Những chiếc tủ này thường dùng để treo và cất quần áo bên trong, dành cho những người lao động tầng lớp dưới.
- Cứu tôi! Tôi ở trong này!
Giọng rên rỉ lại một lần nữa phát ra từ bên trong phòng, chính xác hơn là từ bên trong một chiếc tủ sắt ở giữa. Nhận thấy có gì đó không đúng, những người mạo hiểm lập tức dừng chân, không tiến thêm vào trong phòng.
- Tại sao mày lại kẹt ở trong tủ?
- Cứu tôi! Tên của tôi là Cyrax, là một người mạo hiểm nhận nhiệm vụ thám hiểm Shazam. Có một thứ... tôi không biết nó là gì nữa! Nó đánh bại tôi, rồi biến thành một kẻ giống y hệt tôi! Tôi không biết vì sao nó lại buông tha tôi, chỉ biết rằng nó nhốt tôi vào trong tủ, và dù tôi có cố đến đâu cũng không cách nào phá được cái tủ này để thoát ra.
Những người mạo hiểm nhìn lại cánh cửa tủ một lần nữa. Thoạt nhìn thì bề mặt của tủ sắt chẳng có gì đặc biệt, chỉ là có rất nhiều vết rỉ sắt, nhưng khi Cyrax nói như vậy thì họ mới nhận ra là ở trên những cái chỗ tưởng chừng là rỉ sét đấy...
... có rất nhiều những vệt đen đang bám ở trên!
***
Đoàn người của Calchas tiến vào bên trong gian đại sảnh. Trên người bọn họ hoàn toàn trấn tĩnh, giống như không hề gặp phải một trận chiến nào cả! Calchas lừ mắt nhìn một vòng xung quanh, rồi ngoái lại nói với hai cô nàng cầm đoản trượng.
- Hai người thử kiểm tra xem căn nguyên của kết giới này đến từ đâu đi.
- Rõ!
Hai thánh kỵ sĩ đồng thanh đáp lời. Họ nhắm mắt lại, giơ đoản trượng lên trước mặt, và từ trên viên ngọc gắn ở đầu cây gậy, ánh sáng chói lòa tỏa ra. Những thánh kỵ sĩ khác cũng kết thành đội hình, che chắn cho đồng nghiệp của mình thi pháp.
Ngoại trừ Calchas cùng nữ thánh kỵ sĩ sử dụng móc câu - Mira. Trong đội hình này, sự tồn tại của họ hoặc là thừa thãi, hoặc là hoàn toàn không hợp rơ. Đó là bởi vai trò của họ chính là đội trưởng và đội phó của cả đoàn.
Trách nhiệm của hai thánh kỵ sĩ này là tìm hiểu tình hình thực tế, rồi điều chỉnh tổ đội theo các đội hình nhất định tùy vào chiến thuật, thế nên bọn họ sẽ không là một phần của cả đội - như vậy chẳng khác nào tự giới hạn chính mình.
Trên thực tế, chiến lực cá nhân của bọn họ đều siêu việt hơn bất cứ ai trong cả đội, đủ để tự sinh tồn trong lúc chỉ huy tổ đội tiến công!
Calchas hơi nghiêng đầu về phía Mira, hỏi nhỏ.
- Có phát hiện chuyện gì bất thường không?
- Một chút mùi linh hồn vương vấn đâu đó trong không khí. Còn khá mới, chứng tỏ đã từng có một hồn ma nào đó ở trong căn phòng này!
Mira đáp gọn lỏn. Không phải là cô nàng có thù hằn hay hiềm khích gì với Calchas, mà bởi tính cô nàng vốn như vậy! Bất kể là ai trong mười người đều không hề có dị nghị gì về sự lựa chọn của thẩm phán Drake hết! Nếu ông ta nói Calchas phù hợp để làm đội trưởng, vậy thì Calchas chính là đội trưởng, cả đội tuân theo ý chí của anh ta để hành động.
Trong tiếng lóng của giáo hội, loại khó chơi ám chỉ oán hồn, còn giống ăn cỏ thì chỉ những linh hồn thiện lành chưa bị ma hóa. Giáo hội phổ cập một bộ tiếng lóng này đối với tất cả nhân viên hoạt động bên ngoài, bởi có những lúc, họ cần phải giấu bớt đi mức độ nghiêm trọng của tình báo, để tránh những người không liên quan lâm vào khủng hoảng.
Còn với bản thân nhân viên thần chức, thì họ thường sở hữu một trái tim tương đối vững vàng, khó để sụp đổ hơn là những người bình thường. Đối với họ, oán hồn là một thứ khó chơi, còn người thường mà nghe thấy thì chỉ có nước rụng rời tay chân.
Tất nhiên, họ coi như vậy là một chuyện, còn họ có đối phó được không lại là chuyện khác nhé! Họ lừa gạt người bình thường bằng một lời nói dối thân thiện không có nghĩa là nhân viên đấy đủ sức để giải quyết một oán hồn.