Các chủ thế giới có mức hoạt động cực cao, do đó việc chúng va chạm vào nhau là điều không thể tránh khỏi. Hành động này sẽ tạo ra những vết thủng không gian, để hư không ùa vào, ăn mòn thế giới. Đó là lí do thế giới tuyết bắt buộc phải tồn tại!
Và đây cũng là nguyên nhân khiến Gatrix tin rằng, chỉ có một kẻ chủ mưu tồn tại trong âm mưu này. Bởi một tồn tại tạo ra thế giới phụ không phải là không có, nhưng nếu dùng thế giới phụ đấy để bảo vệ một thế giới khác thì tổn thương tồn tại đó phải chịu sẽ vô cùng khủng khiếp!
Trong trường hợp tệ nhất, thế giới phụ sẽ bị nghiền nát trước áp lực của hai thế giới chính, khiến cho tồn tại đó tan vỡ thần cách, quay trở lại cõi phàm từ tầng năm trở xuống. Không chỉ vậy, tan vỡ thần cách còn là thương tổn vĩnh viễn, trừ phi gặp được cơ hội cực lớn nào đó, bằng không thì đời này khỏi mơ leo lại tầng sáu.
Vậy thì thế giới mà họ đang ở lúc này là thế giới nào? Gatrix nhìn một lượt xung quanh. Bầu trời không còn mang theo sức sống sáng sủa của một không gian thông thường, mà đỏ quạch, tăm tối đầy ghê rợn. Sắc đỏ phủ xuống khắp nơi, soi rọi lên những gò đất đổ nát mục rữa ở khắp nơi.
Và trên nền của một thế giới đã chết đó, là hàng trăm hàng nghìn các loại xác sống đang đứng đông nghịt! Phần lớn những con xác sống này đứng ngẩn người ra, chỉ có một vài con chậm rãi lê bước, tìm kiếm một thứ không tồn tại.
Ít nhất là trước đây không tồn tại!
- Đừng có hoảng, giữ vững đội hình!
Gatrix quát lớn, quay về phía những người mạo hiểm đã bị “hút” qua thế giới này. Sự khủng hoảng và tuyệt vọng lộ rõ trên gương mặt của họ!
- Lạy Gildur, đây là cái gì vậy?
- Đây là địa ngục! Đây mới thật sự là địa ngục! Chúng ta đang phải trả giá cho tội lỗi của mình! Chúng ta đã từ bỏ thiên đàng, để bước xuống địa ngục!
Một vài người mạo hiểm đã không chịu nổi áp lực, quỳ mọp xuống chắp hai tay cầu nguyện. Nước mắt họ chảy ròng ròng, còn miệng thì gào thét điên cuồng thứ kinh sám hối mà giáo hội vẫn thường bán ra.
Gatrix nhíu mày. Hắn biết đối mặt với một đội quân thây ma thế này là một việc rất khó khăn, nhưng nó chưa tới mức khủng hoảng như vậy! Ai biết đâu được sức mạnh của lũ quái vật đó chứ? Tuy nhiên thời gian cho hắn suy nghĩ thêm không nhiều, bởi hàng đàn hàng lũ thây ma đang ùa về phía này.
- Đứng lên! Muốn sống thì cầm vũ khí lên chiến đấu!
Gatrix quát trong vô vọng. Càng ngày càng nhiều người mạo hiểm buông vũ khí, thẫn thờ chờ đợi tử thần buông xuống. Thế này thật sự không giống họ một chút nào! Là phép thuật? Hay thần thuật? Gatrix liên tục suy nghĩ, cố gắng tìm cách giải quyết tình trạng này.
- Chúng ta làm gì đây Gatrix?
Vera quát lớn. Giống như mọi lần, cô biết rằng Gatrix sẽ tìm ra cách nào đó trong những tình huống hiểm nghèo. Vera đã xây dựng được một bản năng tin tưởng tuyệt đối vào con Goblin, sau rất nhiều trải nghiệm tồi tệ. Làm trước, nghi vấn sau!
- Chạy về phía tòa thành! Lũ óc cứt kia, nghe thấy không, muốn sống thì chạy về tòa thành!
Gatrix hét lên, thậm chí còn dùng phép thuật để khuếch đại thêm giọng nói của mình. Sau đó, hắn và Vera mới cùng nhau phóng vọt vào bầy xác sống, mở ra một con đường máu thoát thân. Vera thổi bay một kẻ địch trước mặt, ngoái sang hỏi Gatrix.
- Em có thể dùng Xoáy lửa...
- Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Gatrix nạt, lách lưỡi Hồng trần vào khớp chân một con xác sống. Những con quái vật này có sức chiến đấu tương đương đấu sĩ cấp thấp, và không có khái niệm gọi là điểm yếu! Tất nhiên, nếu dùng sức đập nát hạch tâm của chúng thì chúng sẽ chết, nhưng vấn đề là nó nằm ở đâu?
Chưa hề có một luật lệ nào quy định điểm yếu của xác sống phải nằm ở đầu! Nó có thể nằm ở bất cứ đâu, tuy nhiên thường thì chúng sẽ được giấu trong cơ thể, nơi dễ được bảo vệ hơn. Thử tưởng tượng một con xác sống có điểm yếu ở bàn tay xem, nó mà đấm một cái là tự sát luôn!
Nếu không thể đánh trúng hạch tâm, thì con xác sống này sẽ cho các bạn thấy cái gì mới gọi là sống dai như đỉa! Cho dù có chặt hết tay chân, bẻ hết răng lợi của nó, xác sống vẫn sẽ tìm mọi cách để cắn xé bạn. Tất nhiên đó chỉ là nỗ lực trong vô vọng thôi, bởi hai mẩu lợi già thì làm gì được chúng ta đúng không?
Mà nhắc mới nhớ, xác sống cũng giống như Goblin, không có nhân quyền, nên ở một số vùng-thế giới, chúng cũng thường được “tuyển chọn“. Cô nào mà trông xinh xắn một tí, sạch sẽ một tí, “sơ chế” qua một tí là thành búp bê tình dục được ngay, mà nó còn biết cử động. Đừng bao giờ định nghĩa giới hạn của sự bệnh hoạn!
Quay trở lại với Gatrix, lúc này hắn và Vera đang tìm cách làm tê liệt lũ xác sống hơn là giết chết chúng. Thứ nhất, để hạ gục một xác sống cấp thấp cần đầu tư tài nguyên không hề nhỏ, trong khi họ cần tiết kiệm sức lực để đối phó với những khó khăn sắp tới nữa.
Thứ hai, nếu đánh bay hoặc đánh ngã chúng thì sẽ đỡ tốn thời gian hơn nhiều, trong khi bản thân lũ xác sống đó cũng có thể trở thành vật cản đường các xác sống khác. Tất nhiên, nếu như có người nào dám đuổi theo con đường này của họ thì sẽ vui lắm!
Gatrix đưa tay chỉ những con cương thi đứng bên ngoài vòng vây. Chúng có hình thể to khỏe hơn hẳn lũ thông thường, đồng thời khí thế chúng tỏa ra thì không thể lẫn vào đâu được. Đó là những con xác sống cấp trung!
- Nếu như em dùng Xoáy lửa ở đây, chưa nói tới việc ai sẽ câu giờ cho em niệm chú, cứ giả định em thành công đi. Uy lực của phép thuật sẽ giảm bớt theo số lượng người gánh chịu, trong khi đó những con cương thi cấp trung kia thì vẫn đứng rình như chó chực đớp cứt!
Vera ngoái lại nhìn những người mạo hiểm phía sau. Một số đã bắt đầu kết thành đội, đẩy dần lên phía trước. Những người khác thì bị nhấn chìm trong hàng ngàn những con xác sống, không còn để lại dấu vết nào trên cuộc đời này nữa.
Cô cắn môi tới bật cả máu, trong mắt rực cháy ngọn lửa giận dữ.
- Em hiểu rồi!
Nói xong, Vera tiếp tục dùng gậy hất một con xác sống cản đường ra phía sau. Khoảng cách từ điểm tiếp giáp thế giới tới cổng thành vốn chỉ cỡ hai mươi bước chân, với trình độ bọn họ chỉ cần một hơi là có thể vọt tới.
Thế nhưng đây là con đường dài nhất mà Vera từng đi qua. Mỗi một bước của cô phải đánh đổi bằng không biết bao nhiêu máu và thịt của bầy xác sống. Chí ít Vera còn có thể tiến lên được, bởi phía sau lưng cô, những người mạo hiểm đã chết bảy tám phần rồi!
Vậy ra đây là lí do nó muốn lùa chúng ta tới chỗ này càng nhiều càng tốt sao? Để đối mặt với lũ xác sống? Gatrix thầm nghĩ, trong lúc né một cú nhào từ cái xác bên cạnh. Đột nhiên hắn cảm nhận được một khí tức mạnh mẽ đập vào mặt!
Cương thi cấp trung ra tay rồi! Gatrix chỉ kịp nghĩ vậy, trước khi nằm vật ra đất. Ngay tích tắc sau đó, một bàn tay với móng vuốt nhọn hoắt thò ra, suýt chút nữa thì xỏ xuyên qua hộp sọ của hắn!
- Gatrix!
- Tập trung!
Gatrix quát lớn, lăn một vòng sang bên, né đi đòn đánh kế tiếp của con cương thi cấp trung. Đó là một cái xác chết khô quắt, hốc mắt trống rỗng, đến răng cũng rụng toàn bộ. Có điều hai bàn tay của nó lại mọc ra những chiếc vuốt sắc nhọn, thỉnh thoảng lại có ánh đỏ lóe lóe lên.
Bị nó cào trúng, không trúng độc thì cũng phải nhiễm bệnh! Gatrix tóm lấy một con xác sống, kéo nó ra trước mặt. Con xác sống tội nghiệp còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị bàn tay vuốt nhọn xé tan thành nhiều mảnh!
- Cảm ơn nhiều!
Gatrix lộn một vòng, đứng dậy, tựa lưng với Vera. Cái xác vừa rồi đã mua đủ thời gian để hắn có thể đứng trở lại, và toàn bộ chuỗi động tác vừa rồi chỉ diễn ra trong vài cái chớp mắt mà thôi. Nếu như không phải Gatrix có khả năng phản ứng cực kì khủng khiếp thì giờ hắn đã là oan hồn dưới tay con cương thi cấp trung rồi!
- Những cái xác này do tòa thành điều khiển!
Đột nhiên Gatrix hô lên! Vera đưa gậy, đón đỡ con cương thi cấp trung, trong lúc Gatrix đảm nhiệm vai trò mũi nhọn đẩy đường của cô nàng ban nãy.
- Sao anh biết?
Gatrix không đáp. Hắn khó có thể giải thích cho Vera được những gì đang xuất hiện trong mắt mình lúc bây giờ. Hơn nữa, hắn cũng không có nhiều thời gian để làm chuyện đấy!
- Chờ nhé, anh đếm tới ba thì cúi người xuống!
Gatrix hít sâu một hơi, đạp ngã một con xác sống, rồi bắt đầu đếm.
- Một! Hai! Ba!
Nghe thấy hiệu lệnh, Vera lập tức cúi xuống. Tiếp sau đó, Gatrix giẫm một chân lên vai cô nàng, nhảy về phía con xác sống cấp trung!
- Gatrix?!
Vera hô thất thanh. Không chỉ bởi Gatrix lao đầu vào con cương thi, mà còn bởi... hắn nhảy cao quá rồi! Chỉ có bản thân Gatrix mới biết hắn đang làm gì. Trong mắt Gatrix, những con xác sống cấp thấp không có điểm gì đặc biệt, nhưng với những con cương thi cấp trung này, có một sợi dây nối trên đầu chúng!
Sợi dây này có màu đỏ như máu, giống như thể được tạo nên bởi một thứ không khí màu đỏ nào đó vậy! Và có khoảng sáu bảy sợi dây như thế nối tới bên trong Tòa thành cổ.
Ít nhất thì không có sợi nào màu khác lạ, và cũng không phải là mấy chục mấy trăm sợi! Đây là lí do mà Gatrix dám tự tin khẳng định có thể tiếp tục đẩy sâu hơn, bởi chừng này đấu sĩ cấp trung, đánh lại thì khó chứ nếu chạy thì chỉ cần trả một cái giá tương đối là được!
Tuy nhiên, một thứ gì đó trong lòng Gatrix mách bảo rằng những sợi dây này có thể chém đứt, và phải dùng Hồng Trần mới có thể chặt được! Những sợi dây này vô hình, ít nhất theo những gì Gatrix thấy được qua sự ngờ nghệch của Vera.
Chúng cũng không hẳn có thực thể, căn cứ vào hình ảnh thị giác mà đôi mắt Goblin của hắn đang thấy. Mà khoan, có thật sự là hắn dùng “mắt” để thấy những sợi dây này không?
Cảm giác tò mò càng lúc càng dâng cao, và Gatrix đưa dao chém vào một sợi dây.