Chiếc lưỡi của Toga vùng vẫy trong miệng Cyrax, như một người chết đuối tuyệt vọng vớ lấy cọc. Cô đang chơi vơi, mất phương hướng, và Cyrax tồn tại chẳng khác nào ngọn hải đăng mà Toga hằng mong muốn. Toga thậm chí còn quàng hai cánh tay vòng qua gáy Cyrax, níu lấy gã, kéo thân thể cả hai lại càng gần nhau hơn.
Cyrax là một thanh niên khỏe mạnh, tư tưởng khỏe mạnh... đại khái thế! Gã cũng không phải trai tân chưa nếm qua mùi đàn bà. Sự thật là trước khi gia nhập đội Nanh cọp, Cyrax đã có quãng thời gian rượu chè tửu sắc không hề ngắn. Gã còn chẳng thể nhớ được người phụ nữ đầu tiên mình đã làm tình là ai nữa kìa!
Chính vì thế, Cyrax sẽ không bao giờ từ chối một lời mời thể xác ngọt ngào như thế này. Bọn họ đều vừa trải qua một trận tử chiến, cần phải phát tiết. Toga lại là cô gái xinh đẹp, ít nhất theo thẩm mỹ của Cyrax, bản thân Cyrax cũng có ấn tượng tốt với cô. Và chuyện cứ thế mà xảy ra...
Mới là lạ!
Cyrax khép miệng lại, mặc cho Toga mò mẫm khiêu khích. Cô nàng đột ngột đẩy gã lùi ra, thở hổn hển như vừa mới trải qua một cuộc vận động kịch liệt.
- Là tôi thất thố rồi! Xin lỗi!
Toga xoay lưng về phía Cyrax, giấu mặt trong màn đêm thăm thẳm. Nhưng có những chuyện dù chẳng cần phải nhìn, con người ta cũng có thể đoán được bảy tám phần! Cyrax liếm nhẹ đôi môi, thở dài.
- Chúng ta cần phải nhặt đủ củi khô trở lại. Mỗi một giây chậm trễ là thêm một phần khả năng bọn họ gặp nguy hiểm tới tính mạng...
- Anh câm đi!
Toga hét lớn. Cô chỉ thẳng vào mặt Cyrax, tay run run.
- Nếu không phải vì anh, thì đã đâu có nhiều người chết đến như thế? Lúc anh chặn tôi lại, anh có nghĩ sẽ có nhiều người chết đến thế không? Và giờ thì anh lại lo nghĩ cho tính mạng họ? Tôi... không hiểu! Sao anh có thể mâu thuẫn như vậy được chứ?
Cyrax bất thình lình xoay chân đạp vào một thân cây cạnh gã. Cú đá chặt đôi khúc cây, đổ rầm xuống, đè ngã không biết bao nhiêu thân cây khác. Gã xòe tay ra.
- Dao!
Toga tức tối móc con dao cấp tốt mà Cyrax đã đưa ra cho cô, ném phập xuống trước mặt gã.
- Cầm lấy đi! Tôi không muốn nhận thêm bất cứ thứ gì từ anh nữa!
Cyrax lẳng lặng nhặt con dao lên, bắt đầu xẻ khúc gỗ thành nhiều mảnh nhỏ cho dễ đốt. Giống như bất cứ thứ nguyên liệu thô nào, nếu càng vụn thì chúng sẽ càng dễ cháy. Còn giả như Cyrax mang nguyên khúc cây khổng lồ này về thì gã còn khướt mới đốt nổi nó!
- Tôi cản cô, vì tôi không muốn bọn họ có thể trốn thoát bằng sự hi sinh của người khác. Đối với tôi, yếu hay mạnh không quan trọng, bởi trước cái chết, chúng ta đều bình đẳng. Tôi cũng phải chiến đấu để sinh tồn, vậy thì vì lí do gì mà họ được miễn?
Cyrax vung tay thoăn thoắt, và chồng gỗ nhỏ sau lưng gã càng ngày càng cao dần lên.
- Trước hôm nay, tôi chỉ coi bọn họ là súc vật! Một lũ ăn bám dựa trên tình thương của cô. Nhưng họ đã dùng máu để rửa đi sỉ nhục đó! Họ từng sống như côn trùng, song chết như một con người với đầy đủ tôn nghiêm. Theo quan điểm của tôi, điều hạnh phúc nhất của chiến binh không phải là nằm an tường trên giường bệnh, mà là gục ngã trên chiến trường. Do đó tôi không quan tâm tới tính mạng của họ có tổn hại vì trận chiến đó không.
Cyrax đứng dậy, phủi phủi quần. Gã tiếp tục đạp đổ thêm một thân cây nữa. Chỉ có điều khúc cây này đã mục ruỗng rồi, không thể dùng làm củi được.
- Còn hiện tại, nhiệm vụ của chúng ta, là phải đem lửa về bảo vệ cho cả trại. Hai tình huống, nhiệm vụ của mỗi người đều thay đổi! Với đàn chó, chúng ta có nghĩa vụ tử chiến bên cạnh nhau. Với màn đêm, tôi và cô có hiệu suất thu thập tốt hơn, khả năng tự bảo vệ trong rừng cao hơn, thì chúng ta làm người lượm gỗ. Bọn họ không thể đóng góp được công sức như chúng ta, nhưng lại thắng ở số lượng, vậy thì phân chia hợp lý nhất là cho họ ở gần vùng an toàn, xử lý những nguồn thịt tươi cho nhiều ngày sắp tới.
Cyrax thò tay vỗ nát đầu một con rắn dài màu xanh lá đang thập thò bên cạnh.
- Còn thắc mắc gì không?
Toga nhìn trân trân vào Cyrax, trên mặt lộ ra biểu cảm không thể tin nổi.
- Sao anh... có thể lạnh lùng tới như vậy được chứ?
Cyrax nhếch miệng cười nhạt. Gã bắt đầu thu thập gỗ từ thân cây thứ ba.
- Thay vì hỏi những câu ngớ ngẩn như vậy, cô nên vác chỗ gỗ này về để đốt cho bọn họ đi. Tính từ thời điểm chúng ta đi tới giờ đã một thời gian rồi đấy!
Cyrax ngửa mặt lên trời. Lúc này trời đã tối hẳn, chỉ còn ánh trăng nhu hòa chiếu rọi lên khắp vạn vật.
- Cô không muốn công sức hai ta bỏ ra ban nãy trở thành lâu đài cát dưới biển đúng không?
Toga mím môi, định phản bác, song từng câu từng ý của Cyrax đều khiến cô cứng họng không có cách nào đáp trả. Sau vài lần mấp máy môi, cuối cùng Toga dậm chân, chạy về phía đống củi, bê một chồng to gấp bốn lần hình thể của cô đi.
Trước khi biến mất ở con đường mòn do những người mạo hiểm mở ra trước đó - họ cũng cần có củi đúng không, Toga quay lại hỏi Cyrax.
- Tại sao lúc đó anh hôn tôi?
- Vì tôi thích cô quá chứ sao?
Câu trả lời tỉnh bơ này của Cyrax khiến hai gò má của Toga không khỏi phơn phớt hồng. Cô không nói gì, chỉ xoay người mang theo gỗ tan biến vào màn đêm.
- Phải, tôi thích cô tới mức không thể kiềm chế nổi! Chính vì thế tôi phải ngăn không cho cô đi theo con đường của tôi lúc này. Cô như một con cừu non lạc đường, một chiếc thuyền cô độc giữa đại dương mênh mông. Nếu như lúc đó tôi hòa theo cảm xúc của cô, thì Toga thương người sẽ chính thức biến mất, chỉ còn lại một Toga độc tài mà thôi!
Cyrax vùi mặt vào tay, xoa xoa. Bóng tối ấm áp, nhưng chỉ với người nó yêu quý!
...
Khi Cyrax mang theo phần củi còn lại trở lại trại tập trung thì Toga đã nhóm lên những đống lửa trại bao quanh cả khu vực. Cô còn cố tình đặt một đống lửa ở gần vùng nước tiếp giáp với trại của họ, để xua đuổi đi những con thú săn mồi ẩn trốn dưới đầm lầy.
Thủy quái, hay loài thủy sinh, thường có đặc điểm ghét nóng và lửa sáng, thế nên những ngọn lửa này sẽ phát huy tác dụng gấp bội so với khi dùng lên những loài thú trên cạn. Về phần những cái xác vốn đã ở sẵn dưới nước, bất kể là người hay chó, Toga đành từ bỏ. Bọn họ không có khái niệm xa xỉ “được mai táng” ở thế giới này.
Những người sống sót đã lột da, xẻ thịt phần lớn lũ chó. Tinh hạch được họ bỏ vào trong một bọc lá. Những thứ này trong thời kì bình thường chính là một gia tài lớn, nhưng hiện tại bọn họ chẳng thể bán được cho ai. Tiền ở thế giới này chỉ là trò hề, chỉ có đồ ăn và nắm đấm mới là chính đạo.
Chí ít với tinh hạch, họ còn có thể sử dụng chúng như những quả tạc đạn. Đấu sĩ sẽ truyền đấu khí vào viên tinh hạch, khiến nó rơi vào trạng thái bất ổn, rồi nhanh tay ném chúng về phía đối thủ. Uy lực của nó cũng gần gần bằng một đấu sĩ tự hủy, tất nhiên với ma thú cấp thấp thì uy lực cũng chẳng tới mức kinh thiên động địa cho lắm.
Cyrax nhìn những khối thịt nằm đè lên nhau, chất đầy hàng đống lá cây to bản trải đầy khắp mặt đất. Gã vỗ vỗ tay, ra hiệu cho mọi người chú ý.
- Làm tốt lắm các vị! Giờ thì trong mắt tôi, mấy người đã có thể coi là người rồi đó! Chỗ thịt còn lại lọc xong thì để ở đây, tôi sẽ lo nốt. Tranh thủ ngủ một giấc đi, ngày mai sẽ vất vả lắm đấy!
Những người mạo hiểm quay sang nhìn nhau, rồi ừ hứ đầy uể oải trước bài cổ vũ của Cyrax. Với một thân xác kiệt quệ và trái tim nặng nề, họ bò lên trên cây như bầy xác sống, trong đầu không khỏi lo lắng cho tương lai sau này.
Không có bất cứ một ai quan tâm tới việc Cyrax có thể ôm thịt bỏ trốn hay không. Suy cho cùng, với họ, ngày hôm nay họ đã chết rồi, và ngày mai họ sẽ là một con người mới, chứ không thể ăn bám Toga thêm được nữa!
Toga cũng cảm thấy mệt mỏi kinh khủng! Lúc này cô chỉ muốn ngã xuống chiếc giường lá khô của mình, ngủ một giấc thật đẫy, quên hết đi những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay. Đột nhiên cô ngoái lại nhìn bóng lưng của Cyrax!
Gã đang đứng trước ngọn lửa trại lớn nhất, xung quanh là vô số thịt chó tươi chất thành từng đống. Cánh tay phải của Cyrax buông thõng bên hông, còn tay trái thì chống eo.
Từ trên người Cyrax toát ra một cảm giác mạnh mẽ đầy tự tin, khiến người ta có cảm giác an toàn khi đứng gần gã. Giống như một chiếc cột chống trời, dù trời có sập, Cyrax cũng có thể chống đỡ cho bọn họ vậy!
Gã khổng lồ nhấc một khối gỗ lên, cắm phịch xuống đất. Cyrax lại lấy thêm những khúc gỗ khác để dựng nên vài chiếc giá phơi thịt. Như đã nói, thịt khô là thứ có thời gian bảo quản lâu nhất, mà lại rất dễ làm. Cyrax chỉ việc xẻ thịt thành từng lát nhỏ, phơi lên trên giá, bôi thêm tro cháy lên miếng thịt, rồi khói lửa sẽ hun khô miếng thịt cho gã.
Đừng quên rằng trong tro có muối, và muối sẽ giúp quá trình bay hơi nước càng thêm nhanh chóng! Cứ thế, Cyrax cặm cụi xây nên những giá treo thịt bao quanh ngọn lửa trại. Với phần gỗ thừa, Cyrax đốt thêm thành nhiều đống lửa nhỏ nữa xung quanh những giá thịt, để đẩy nhanh tốc độ làm khô.
Nếu như có Vera hay Gatrix ở đây thì bọn họ hẳn sẽ còn có nhiều giải pháp hơn nữa. Chết tiệt, gã nhớ bọn họ quá đi mất! Chỉ có ở bên cạnh hai người đó, trái tim của Cyrax mới cảm thấy an toàn, chứ không phải lúc nào cũng căng cứng như dây đàn thế này.
- Anh không đi nghỉ sao?
Toga dè dặt tiến lại gần, khi thấy Cyrax ngồi xuống bên cạnh một ngọn lửa trại. Gã liếc cô, rồi đưa tay chỉ vào chỗ thịt sau lưng.
- Cũng phải có một người trông coi chứ? Chưa nói tới việc thịt có thể bị mất cắp hay không, chỉ riêng việc đảm bảo lửa không bén lung tung đã xứng đáng để tôi ngồi canh rồi. Cô mau ngủ đi, mai chúng ta còn phải làm nhiều thứ lắm!