[Bao Công Đồng Nhân] – Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 104: Chương 104




CHƯƠNG 104 PN6

Hướng tới cảnh cục

Thiên Thiên bọn họ mặt dày theo Lý Đội trở về cảnh cục, cả bạn trai của Tôn Du cũng dẫn theo về.

Bạn trai Tôn Du tên là Trần Triết. cũng là sinh viên, bất quá khác trường.

“Ngươi sao lại ăn mặc thành cái dạng này, lại còn hành động lén la lén lút ?” Lý Đội hỏi hắn.

“Ta…” Trần Triết nhỏ giọng nói, “Bởi vì Du Du đột nhiên nói muốn chia tay, ta vừa lúc gặp nàng cùng nam nhân khác tới lui, cho nên ta muốn âm thầm điều tra xem nàng có phải hay không yêu người khác… Nhưng là sau đó lại nghe tin nàng mất tích, tiếp đó lại xem tin tức Lưu Dương Dương bị giết… Ta liền đến xem.”

“Nam nhân cùng nàng một chỗ là ai?” Thiên Thiên hỏi Trần Triết.

“Không biết a, ta không nhận ra, tuổi còn trẻ, dáng người rất cao, chẳng qua dường như không phải sinh viên, còn lái xe, bộ dáng rất có tiền.” Trần Triết trả lời.

“Dẫn hắn đi ghép ảnh nhận diện.” Lý Đội phân phó người dẫn Trần Triết đi, nhìn Thiên Thiên bọn họ nói, “Hắn buổi tối đó học ở lớp trên, có căn cứ xác minh, do đó sát nhân hẳn là không phải hắn.”

“Ân.” Thiên Thiên gật đầu, Công Tôn hỏi, “Thi thể đâu rồi, ta muốn nhìn một chút.”

“Ách…” Lý Đội suy nghĩ một chút, “ở nhà xác bên trong, ta mang bọn ngươi đi, thủ đoạn rất chuyên nghiệp.”

“Nhà xác?” Công Tôn tựa hồ khó hiểu.

“Chính là nơi để thi thể người chết.” Thiên Thiên trả lời.

“Tiểu hài tử cũng đi sao?” Lý Đội đột nhiên nhìn Tiểu Tứ Tử, nhìn sang Thiên Thiên, “Thấy người chết không tốt lắm đâu?”

Thiên Thiên còn chưa nói, Tiểu Tứ Tử đã nổi giận, “Ai nói ta là tiểu hài tử? Ta mới không phải, ta là kim bài Thần bộ, ta đã thành thân rồi!”

“Thành…” Lý Đội mở to hai mắt, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

Tiểu Tứ Tử đắc ý, “Ta tháng sau đã mười bảy!”

“Mười bảy…” Lý Đội nhìn trời, “Này không phù hợp quy định về tuổi kết hôn của pháp luật a!”

“Cái gì là quy định kết hôn của pháp luật?” Triệu Phổ khó hiểu hỏi Bạch Ngọc Đường.

“A, người hiện đại quy định, nam đủ 22 tuổi, nữ tròn 20 tuổi mới có thể thành thân.” Bạch Ngọc Đường giải đáp.

“Nữ hai mươi tuổi thành thân?” Công Tôn mở to hai mắt, “Trễ như vậy a?”

“Đúng thế.” Tiêu Lương nhíu mày, “Mười tám tuổi không thành thân cũng đã trễ rồi, thế nhưng đợi đến hai mươi?”

Bạch Ngọc Đường nhún vai, “Hiện tại lừa gạt quá nhiều, chủ yếu là đề phòng hài tử quá nhỏ bị lừa.”

“Nha…” Công Tôn sờ sờ cằm, nhìn Tiểu Tứ Tử, nhỏ giọng nói, “Nói như vậy, quy định này rất cần thiết nha.”

Tiêu Lương gấp gáp, kéo Tiểu Tứ Tử qua đối Công Tôn nói, “Tiên sinh, việc thành thân của hai ta người cũng không thể nói không tính a, chúng ta chính là đã bái đường vào động phòng rồi a.”

“Thật sao?” Thiên Thiên cùng Bạch Ngọc Đường cũng lấy làm kinh hãi, Thiên Thiên liền nói, “Ai nha, chúc mừng.”

Tiểu Tứ Tử ôm Tiểu Bố Bố còn thở phì phì, mặt đỏ hồng cười tủm tỉm.

Ô Nhân Kiệt vỗ vai Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, một lát nữa ca ca dạy ngươi chút chuyện thú vị!:

“Thú vị?” Tiêu Lương giật mình nhìn Ô Nhân Kiệt.

“Đúng vậy, đến hiện đại, hiển nhiên phải biết hiện đại có nhiều cái mới mẻ.”

Ô Nhân Kiệt nói còn chưa dứt lời, đã bị Tử Ảnh hung hăng đạp một cước.

Ý của Lý Đội là không thể mang theo nhiều người như vậy tiến vào nhà xác, hơn nữa còn có tiểu hài tử, cuối cùng, Bạch Ngọc Đường mang theo Triệu Phổ và Công Tôn đi vào nhà xác, mà Thiên Thiên thì mang Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đi gặp Tôn Du.

“Chi chi.” Tiểu Bố Bố trong nay Tiểu Tứ Tử xoay đến xoay đi.

“Bố Bố, ngươi như thế nào càng ngày càng không ngoan?!” Tiểu Tứ Tử rất bất mãn nhéo lỗ tai tròn tròn của Bố Bố, “Thạch Đầu lúc còn bé cũng không có nghịch ngợm giống ngươi thế này!”

Tiểu Bố Bố bị Tiểu Tứ Tử ôm lấy không vùng ra được, bất mãn vẫy đuôi – Một chút cũng không thú vị, nơi nơi đều là đại thúc xấu xấu!

Đúng lúc này, liền nhìn thấy một mỹ nữ phía trước đang loạng choạng đi đến, mặc một thân cảnh phục, rất đẹp.

“Thiên Thiên!” Nữ cảnh sát đi tới chào hỏi Thiên Thiên, nhìn thấy Tiểu Tứ Tử phía sau cười híp mắt đi đến hỏi, “Này là thân thích ngươi? Ai nha, thật đáng yêu a, tiểu bằng hữu là học sinh trung học sao?”

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, trung học là cái gì hắn không biết, nhưng nữ nhân kia gọi hắn là tiểu bằng hữu! Không thích!

“Chi chi.” Bố Bố trong lòng Tiểu Tứ Tử thấy nữ cảnh viên kia liền kêu hai tiếng.

“A!” Nữ cảnh viên vươn một tay ôm Tiểu Bố Bố, cùng nó đối mặt.

Tiểu Bố Bố nhìn chằm chằm bộ ngực đẫy đà của nữ cảnh viên kia, mắt nheo lại, ai nha, quả nhiên so với nữ sinh lớn hơn hẳn nha!

“Ai nha… Thật đáng yêu a…” Nữ cảnh viên ôm Tiểu Bố Bố nắn a nắn, đầu tiên là xoa chân, sau đó xoa cổ, cuối cùng là bóp mông… Xoa bụng…. “Nha, vẫn chỉ là tiểu công tử a!” Xoa xoa….

“Chi chi!” Tiểu Bố BỐ cả kinh, vội vàng bổ nhào về trong lòng Tiểu Tứ Tử, trốn tránh, dùng cái đuôi che thí thí của mình – Tiểu Tứ Tử, a di quái kia trêu ghẹo ta!”

“Vương Tỷ, chúng ta đi gặp Tôn Du.” Thiên Thiên nói.

“Nha.” Biểu tình của Vương Tỷ nghiêm túc hẳn lên,, “Ta mới hỏi qua nàng, tình huống của nàng rất kỳ quái, tựa hồ là đã bị cái gì kích động… Chúng ta cũng không hỏi được gì.”

“Bị kích động? Là sợ hãi sao?” Thiên Thiên hỏi, “Nàng có bị thương hay cái gì không?”

“Không có… Hoàn hảo không tổn thương gì.” Vương Tỷ nói, “Ngươi bằng không đi xem đi.”

“Hảo.” Thiên Thiên mang theo bọn Tiểu Tứ Tử vào phòng, chỉ thấy Tôn Du bọc một cái thảm ngồi trên ghế salon, hai mắt đờ đẫn, đúng là tựa như bị cái gì kích động.

“Tôn Du?” Thiên Thiên đi tới trước mặt nàng, ngồi xuống, hỏi, “Ngươi nhận ra ta không?”

Tôn Du không nói lời nào, cũng không ngẩng đầu, tựa hồ không nghe thấy.

“Ta là Triển Cảnh Thiên a.” Thiên Thiên nói, “Lúc trước cùng Tiểu Bạch diễn kịch.”

Tôn Du vẫn như cũ ngơ ngác, không nói tiếng nào.

Tiểu Tứ Tử đi tới, hỏi Thiên Thiên, “Thiên Thiên, nàng làm sao vậy? Có phải hay không bị bệnh?”

Thiên Thiên lắc đầu, chính bản thân cũng không rõ, nhưng như vậy thật không bình thường.

Tiểu Bố Bố trong ngực Tiểu Tứ Tử, cúi đầu nhìn một chút, u, là tiểu mỹ nữ, bộ dáng khi lớn lên có chút giống tiểu nha đầu Thúy Nhi của phủ Vương gia, như thế nào vẻ mặt đau khổ quá nha?

Tiểu Tứ Tử ôm không chặt, Bố Bố lại lủi xuống, oạch một cái nhảy lên chân Tôn Du, cọ cọ tay nàng.

Tôn Du cúi đầu, dường như thấy được Tiểu Bố Bố, sửng sốt một chút.

Tiểu mỹ nữ, ngươi như thế nào mất hứng a? Tiểu Bố Bố hướng đến ngực Tôn Du cọ cọ, lắc lắc cái đuôi nho nhỏ lại ngắn ngủn, bất quá cái đuôi quá ngắn, nên vẫy lên rất mất sức, Tiểu Bố Bố ngay cả cái mông cũng đều vẫy, xoay a xoay.

Tôn Du nhìn chằm chằm Tiểu Bố Bố một chốc, vươn tay sờ sờ lông nó.

Tiểu Tứ Tử và Thiên Thiên nhìn nhau một cái – Động!

Tiểu Bố Bố thấy Tôn du sờ mình, liền nằm úp sấp, hai chi đè lại bộ ngực, chi chi hai tiếng – Muốn ôm một cái, còn muốn cọ cọ!

Tôn Du cúi đầu nhìn Tiểu Bố Bố, không nhúc nhích, chỉ là sờ nó.

Tiểu Bố Bố nhìn kỹ biểu tình của Tôn Du, tựa hồ rất thương tâm, liền uốn éo cái mông – Mỹ nữ, cười một cái!

Ngay lúc Tiểu Bố Bố đang hăng say uốn éo, cũng cảm giác một giọt nước âm ấm rơi trên đầu mình, nhìn kỹ… Tôn Du khóc.

“A.” Tiểu Tứ Tử trừng Bố Bố, “Bố Bố, ai bảo ngươi đùa giỡn lưu manh, làm nàng khóc rồi a!”

Bố Bố cũng gấp gáp, ta bình thường khi đùa giỡn lưu manh đều làm những tỷ tỷ xinh đẹp kia thật cao hứng nha? ( = = ta là ta hết nói nổi cái con ni rồi (= 3 =) )

Đang buồn bực, chỉ thấy Tôn Du ôm chặt Tiểu Bố Bố, giống như ôm gối đầu mà ô ô khóc lên.

“Chi chi”… Tiểu Bố Bố kêu hai tiếng – Tiểu Tứ Tử, cứu mạng, sắp bị đè chết a!

Tôn Du ôm Bố Bố khóc một trận, sau cùng Thiên Thiên đi tới đưa cho nàng khăn giấy, Tôn Du nhận nó, lau nước mắt.

Tiểu Bố Bố cẩn cẩn dực dực theo từ trong tay nàng chui ra, trở về trong lòng Tiểu Tứ Tử — Tiểu Tứ Tử, các tỷ tỷ nơi đây đều kỳ quái, trước thì một a di sắc lang, sau đó là một tiểu muội muội này đầu có vấn đề.

Tiểu Tứ Tử hung hăng bóp quai hàm Tiểu Bố Bố một phen… Tiểu Bố Bố miệng không thể lên tiếng, dựa vào cánh tay Tiểu Tứ Tử tò mò nhìn.

“Ngươi không có việc gì đi?” Tiểu Tứ Tử tiến đến nhìn Tôn Du.

Tôn Du sau khi khóc, tựa hồ xua tan được rồi, lau lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Thiên Thiên và Tiểu Tứ Tử, gật gật đầu.

Vương Tỷ ở một bên, thấy nàng rốt cục cũng để ý đến người, đi tới ngồi bên cạn Tôn Du, vươn tay ôm chầm nàng, “Tôn Du, ngươi biết sự tình Lưu Dương Dương bị hại sao?”

Tôn Du gật đầu.

“Hung thủ là ai, ngươi biết không?” Vương Tỷ hỏi tiếp, “Có phải hay không hắn mang ngươi đi?”

Tôn Du gật đầu.

“Hắn là ai vậy?” Thiên Thiên hỏi.

Tôn Du trầm mặc nửa ngày, mới nói, “Ta là người xấu, Dương Dương là ta hại chết.”

“Cái gì?” Thiên Thiên cũng lấy làm kinh hãi, chờ Tôn Du nói tiếp.

“Người kia, hắn nói cho ta biết hắn gọi là Vương Khải, là một người môi giới cổ phiếu, rất có tiền.” Tôn Du nói, “Ta vốn không phải rất hài lòng Trần Triết, hắn hơi đần độn, không có chút thông minh… Nhưng mà Vương Khải, hắn rất lãng mạn, hơn nữa cũng rất thú vị, lại biết làm người khác vui vẻ.”

“Lãng mạn?” Tiểu Tứ Tử hỏi Thiên Thiên, Thiên Thiên há hốc, khoát khoát tay, ý bảo một lát nữa sẽ giải thích cho Tiểu Tứ Tử.

“Ta thường xuyên cùng hắn ở chung một chỗ, sau đó cùng Trần Triết chia tay… Dương Dương nhìn ra ta có vấn đề, ngày đó theo ta nói về chuyện này.” Tôn Du lau nước mắt, “Sau khi nàng thấy Vương Khải vài lần, nói hắn không đáng tin, để hiểu rõ, sau đó ta nghe lời của nàng, ngẫm lại cũng đúng, còn có ý tránh Vương Khải một chút, tiếp đó… Buổi tự học tối hôm đó, Vương Khải tới tìm ta… Dương Dương sợ ta một mình cùng hắn đi ra có chuyện, liền đi theo chúng ta… Sau đó…”

Nói đến đây, Tôn Du lại òa khóc.

“Sau đó Lưu Dương Dương bị giết?” Thiên Thiên hỏi.

“Hắn là biến thái.” Tôn Du nói, “Hắn hỏi ta và Dương Dương, nếu như chỉ cố thể sống một người, vậy ai sống?”

“Tiếp đó thì sao?” Vương Tỷ hỏi.

“Dương Dương nói, nàng mới không sợ, sau đó Trần Triết xuất đao ra chém nàng một đao… Ta sợ hãi.” Tôn Du khóc, “Sau lại, hắn hỏi ta, nếu như chỉ có thể sống một người, ta vẫn muốn sống hay muốn chết, ta nói… Ta không muốn chết… Hắn giết Dương Dương.”

Tiểu Tứ Tử cùng Thiên Thiên nghe xong hai mặt nhìn nhau, như thế nào lại có loại chuyện này?

“Sau nữa, ta bị dọa ngất,” Tôn Du nói, “Chờ ta tỉnh lạ, ta đã ở ngay cạnh đống rác, sau đó thì có cảnh sát tìm được ta.”

Tất cả mọi người cau mày.

“Ngươi còn nhớ rõ đặc thù của người nọ không?” Vương Tỷ hỏi, “Có thể hay không ghép ảnh nhận diện? Chúng ta muốn truy nã người kia.”

“Ân.” Tôn Du gật đầu, “Nhớ rõ.”

Vương Tỷ mang Tôn Du đi ghép đặc trưng nhận diện, Tiêu Lương nhìn hai nàng đi, liền hỏi Thiên Thiên, “Nam nhân kia… Vì cái gì muốn giết người? Ta còn chưa minh bạch.”

“Đúng thế a.” Tiểu Tứ Tử không giải thích được hỏi, “Cái gì là biến thái nha?”

“Ai.” Thiên Thiên lắc đầu, “Cho nên nói, thời đại xã hội phát triển, biến thái cũng càng đa dạng hơn a.”

Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương nghe không hiểu ra sao cả.

“Ai… Tóm lại án tử không tính là phức tạp.” Thiên Thiên đưa tay choàng vai Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đi ra ngoài, “Có người hiềm nghi còn có nhân chứng, chỉ cần dựa theo ảnh nhận diện là truy nã hung thủ được rồi, không sai biệt lắm đã phá án, đằng sau không là chuyện chúng ta muốn làm.” Nói xong, kéo hai người ra ngoài, “Chúng ta trở về đi.”

Đến bên ngoài, Công Tôn bọn họ cũng từ nhà xác đi ra, Lý Đội đã có được tin tức, biết được người bị tình nghi Vương Khải kia, nhiệm vụ hiện tại là phải đi truy bắt người này.

Về việc tróc nã hung thủ, bọn Thiên Thiên sẽ không xen vào, sau khi từ biệt Lý Đội, mọi người ra khỏi cảnh cục.

“Nha môn này xem ra thực keo kiệt.” Triệu Phổ liếc cục cảnh sát một cái, “Ngay cả sư tử bằng đá trước cửa cũng không có.”

Thiên Thiên và Bạch Ngọc Đường liếc mắt một cái, Bạch Ngọc Đường lôi kéo Triệu Phổ, “Đi thôi, còn chút thời gian đi dạo, mua vài thứ.”

“Đi nơi nào dạo?” Triệu Phổ hỏi.

“Các ngươi cần phải đi mua chút thứ cần thiết cho sinh hoạt đi.” Thiên Thiên nói, “Như là quần a, bàn chải đánh răng, kem đánh răng linh tinh các loại.”

“Quần?” Tiểu Tứ Tử và Công Tôn khó hiểu quay đầu…

Nửa giờ sau, trong cửa hàng quần áo nam…

“Thân ái!” Triệu Phổ bụm mũi, đưa qua cái quần con trong suốt cho Công Tôn, “Đêm nay ngươi mặc cái này đi!”

Công Tôn nhấc chân đá hắn, Triệu Phổ không để ý sự phản kháng của Công Tôn, cầm hơn mười mấy, hai mươi cái quần nhỏ với các kiểu dáng khác nhau để nhân viên cửa hàng gói lại, Tiêu Lương cũng chọn một đống cho Tiểu Tứ Tử, Thiên Thiên chạy tới cà thẻ, Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ Triệu Phổ, “Thế nào? Hảo địa phương đi?”

“Đúng vậy.” Triệu Phổ gật đầu, Bạch Ngọc Đường đưa cho hắn một vài thứ, “Còn có thứ tốt hơn đây.”

Tiêu Lương tiến đến nhìn một chút, hỏi rõ cách dùng… Xã hội hiện đại thật quá tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.