CHƯƠNG 107 PN9
Phá án thiên
Sau khi đám người Tiểu Tứ Tử ở nhà Thiên Thiên được một tháng…
“Phụ thân, đồ ăn của người bị Cửu Cửu trộm đi rồi!” Tiểu Tứ Tử tố cáo.
“Triệu Phổ!” Công Tôn đang ở dưới lầu cùng Lạc Giang Xuyên nghiên cứu các vấn đề về các loại dược vật, sau khi nghe được liền nhảy dựng cao ba thước, “Ta làm ra rất vất vả đó!”
Triệu Phổ từ trong phòng đi ra, vừa mặc áo vừa nói, “Thân ái, ta muốn xuất môn, ngươi có đi không? Ta lái xe đến rồi, có thể đi ngay.”
“Ta mới không đi.” Công Tôn liếc mắt, “Ngươi hôm nay đừng vượt đèn đỏ nữa đi.”
“Thiết.” Triệu Phổ thiêu mi, “Ngươi cho rằng ta không hiểu luật quy định a…”
Vừa nói, vừa ung dung tự tại xuống lầu, kéo Công Tôn không muốn nhúc nhích kia xuất môn.
Tiểu Tứ Tử mặc một thân quần áo nhàn nhã , chạy xuống lầu, “Tiểu Lương tử, ngươi ổn chưa? Đi công viên trò chơi đi.”
“A.” Tiêu Lương đang ở cổng, tu sửa chiếc moto mới mua, hắn gần đây đối với thứ này vô cùng hứng thú, vội vàng đi rửa tay, khởi động xe chở Tiểu Tứ Tử đi công viên trò chơi.
“Xích Ảnh, QQ của ngươi có tin kìa!”
“A! Lấy sandwich trong lò vi sóng ra đi!”
“Thanh Ảnh, mì ăn liền xong rồi nè!” (Chậc chậc mọi người ở lại hết đi ta đang nghĩ tới viễn cảnh SCI có 2 phiên bản hiện đại và cổ trang chung một chỗ *tưởng tượng* )
…
Trên lầu hai, Thiên Thiên vịn vào lan can nhìn xuống một nhà vô cùng náo nhiệt bên dưới.
“Chi chi.” Tiểu Bố Bố chạy đến cọ cọ hắn, nháy mắt mấy cái – Thiên Thiên, ngươi làm gì vậy?
Thiên Thiên liếc mắt nhìn Tiểu Bố Bố, vươn tay ôm nó lên, xoa lỗ tai nó, thở dài, “Ai, Bố Bố a, ngươi nói xem mọi người vì sao thích ứng nhanh đến vậy a? Một chút cũng không thú vị.”
Tiểu Bố Bố lắc lắc cái bụng phì, tựa vào ngực Thiên Thiên thay đổi tư thế, ‘chi chi’ hai tiếng – Thiên Thiên ta muốn ăn sô cô la.
Thiên Thiên bóp bụng nó, tiếp tục lẩm bẩm một mình, “Lúc Tiểu Tứ Tử vừa mới tới, cái gì cũng không hiểu thật đáng yêu a, Công Tôn cũng thế… Nhưng hiện tại… Một chút cũng không đáng yêu nữa.”
“Chi chi” Thạch đầu và Tiễn Tử từ trong phòng phía sau đi ra, hai đứa nó gần đây đang nghiên cứu một vấn đề, chờ Bố Bố lớn một chút hay là bây giờ sinh luôn cho nó có em nhỉ? Tốt nhất có thể sinh một con cái, màu trắng khả ái lại còn khéo léo.
“Thiên Thiên.” Yêu Mạc đi tới, đút vào miệng Bố Bố một khối sô cô la mà nó thích nhất, Bố Bố lộp cộp nhai nhai, còn vẫy đuôi.
“Yêu Mạc, chuyện gì vậy?” Thiên Thiên khó hiểu hỏi.
“Có chiếc taxi dừng ngoài cổng.” Yêu Mạc chỉ chỉ ngoài cổng lớn, “Giống mấy cô gái đến đây lần trước.”
“A?” Thiên Thiên bất đắc dĩ, “Lại tới a, Tiểu Tứ Tử xuất môn rồi.”
“Hẳn là không phải đến tìm Tiểu Tứ Tử chơi mạt chược đi…”
Yêu Mạc vừa dứt lời, liền thấy cửa chính bị đẩy ra, người bước vào là hai nữ sinh, Tiểu Mỹ và Vân Vân.
“Thiên Thiên!” Thần sắc hai nữa sinh kia có vẻ khẩn trương, hình như là xảy ra chuyện lớn gì đó, vành mắt còn hồng hồng.
“Làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường đang ở salon phòng khách xem báo, nhìn bộ dáng hai nữ sinh, cảm thấy có gì đó không thích hợp.
“Tiểu Nam bị bắt cóc rồi!” Vân Vân chạy tới hướng Bạch Ngọc Đường nói, “Ngũ gia, tiểu Nam cùng một người lạ lên xe đi đâu đấy…”
“Người lạ?” Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, Thiên Thiên cũng từ trên lầu chạy xuống hỏi, “Có phải nàng không nói cho các ngươi biết không a?”
“Sẽ không, ba tỷ muội chúng ta có cái gì nói cái đó.” Tiểu Mỹ nói, “Còn có a, tên nam nhân kia… Ta thấy giống như người mà hôm đó Du Du nói a.”
“Cái gì?” Thiên Thiên cả kinh, hỏi, “Nàng đi đâu các ngươi có biết không?”
“Chúng ta không biết a.” Vân Vân lấy di động ra, nói, “Tiểu Nam nói đi mua bún thang cay, nhưng nửa giờ sau vẫn không thấy, sau đó chúng ta ở sân thượng nghĩ nàng muốn đùa cho chúng ta bị nướng trên đó… Nhưng lại nhìn thấy nàng và một tên nam nhân vào trong một chiếc xe, sau đó ly khai.”
“Có thể là thân thích hay gì đó hay không?” Thiên Thiên hỏi, “Nàng tự nguyện đi vào hay bị kéo vào?”
“Các ngươi nhìn xem.” Vân Vân đưa tin nhắn trên di động đến cho Thiên Thiên nhìn.
Thiên Thiên và Bạch Ngọc Đường vừa nhìn, chỉ thấy tin nhắn rất ngắn, chỉ có hai chữ — Cứu mạng.
“Thật sự đã xảy ra chuyện rồi.” Giả Ảnh cau mày, “Biển số xe kia là bao nhiêu?”
“Chúng ta không thấy rõ.” Vân Vân gấp đến độ sắp khóc.
“Đừng khóc, bình tĩnh suy ngẫm lại.” Thiên Thiên nói, “Đúng rồi, di động tiểu Nam vẫn mở đi?”
“Ân.” Vân Vân nói, “Chúng ta không dám gọi điện thoại, sợ biến khéo thành vụng hại chết nàng mất.”
“Không gọi điện là đúng.” Chí Linh từ trong phòng thí nghiệm đi ra, vươn tay qua nói, “Ngươi đưa di động cho ta, ta sẽ điều tra, nếu GPS của nàng vẫn mở, ta có thể tìm được vị trí.”
“Ân.” Vân Vân đưa điện thoại di động qua, Thiên Thiên nhìn Chí Linh vào phòng thí nghiệm, bắt đầu tìm kiếm.
“Thật có thể tìm ra sao?” Vân Vân lo lắng.
“Đừng nóng vội.” Bạch Ngọc Đường nói, “Ngươi kể lại kỹ càng tỉ mỉ tình hình một chút xem, đặc điểm của tên nam nhân kia nữa!”
“Ân.” Tiểu Mỹ có vẻ bình tĩnh hơn một chút, cẩn thận nhớ lại nói, “Tên nam nhân kia mặc áo khoác cao bồi, tóc màu đen, đeo kính râm, thân hình hơi ốm ốm cao cao … Ta chỉ thấy được hình dáng chung chung, bất quá hẳn không phải là quá tuấn tú.”
“Ách, chờ chút…” Thiên Thiên hỏi “Ngươi chỉ nhìn được khái quát, làm sao biết có tuấn tú hay không a?”
“Đây là trực giác của hủ nữ!” Tiểu Mỹ còn nghiêm túc nói, “Hắn vừa nhìn chính là hình tượng công bỉ ổi, tỏa ra một loại khí tức tà ác hèn mọn!”
Thiên Thiên nhìn mọi người, đều có chút không biết nói gì.
“Tìm được rồi!” Chí Linh đột nhiên nói, “Địa điểm… ở bên trong khu trò chơi.”
“Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương vừa lúc ở đó a!” Thiên Thiên lấy di động ra gọi, “Tiểu Tứ Tử… Các ngươi đang ở công viên trò chơi sao?”
Đang ở trong khu trò chơi, Tiểu Tứ Tử cầm một cốc kem sô cô la, cầm điện thoại nói, “Ân, Thiên Thiên… Ân… A? Thật ư?… Được!”
Sau khi tắt điện thoại, Tiêu Lương hỏi, “Cẩn nhi, chuyện gì thế?”
Tiểu Tứ Tử đem chuyện Thiên Thiên vừa kể nói lại một lần, Tiêu Lương nghĩ nghĩ, nhìn theo hướng bãi đỗ xe xa xa, cầm điện thoại hỏi Thiên Thiên, bảo các nữ sinh kia nhớ lại một chút… đặc điểm của chiếc xe.
Tiểu Mỹ và Vân Vân ra sức nhớ lại, màu xám bạc… Xe, hình như là một chiếc Buick** … Đúng rồi, biển số xe có một số 7 còn có một số 3.
Tiêu Lương nhanh chóng tìm kiếm, rất nhanh đã tìm được một chiếc phù hợp với mô tả của hai người, lại đi đến phía trước xe, Tiêu Lương hỏi, “Phía sau kính chắn gió của xe còn đặt một cái mắt kính lớn… tấm bảng police!”
“A, chính là cái đó!” Tiểu Mỹ bất ngờ nhảy dựng lên, “Cái đó lần trước ta từng thấy Beckham nói qua! Chính là tấm bảng đó!” (nói chứ chỗ này ta chịu = 3 = )
Mấy người ảnh vệ nhảy lên xe, đồng thời Xích Ảnh gọi điện cho Công Tôn và Triệu Phổ gần đó, hai người cũng hiểu được sự việc có chút nghiêm trọng, lái xe hướng đến công viên trò chơi.
“Tiểu Lương Tử a”, Tiểu Tứ Tử hỏi Tiêu Lương, “Làm sao ngươi biết cái mắt kia là cái gì… Phá cái gì bài a?”
Tiêu Lương bật cười, “Ngày trước lúc ta mua xe, người bán hàng muốn đẩy mạnh tiêu thụ kính mắt, nói cái gì lái xe mang kính đen sẽ tương đối phong cách hơn.”
“Sau đó, ngươi trả lời thế nào?” Tiểu Tứ Tử tò mò.
“Ta nói… Ta là muốn chở Tiểu Tứ Tử, không cần phong cách cái gì” Tiêu Lương cười nói.
Tiểu Tứ Tử nghe xong hé miệng cười – thích quá nha.
Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương tử ở khu trò chơi tìm nửa ngày cũng không tìm ra tăm hơi hai người kia.
“Tiểu Lương tử, ngươi nói Tiểu Nam có thể hay không gặp nguy hiểm nha?” Tiểu Tứ Tử hỏi.
Tiêu Lương lắc đầu, đúng lúc này, hắn chú ý đến tòa nhà lớn phía trước, tấm biển phía trên viết – Nhà ma.
“Tiểu Tứ Tử, chỗ đó chúng ta chưa có đi qua.”
“Không được nha.” Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói, “Hôm trước ta xem giới thiệu, bọn họ nói, nhà ma này rất đáng sợ, thật nhiều người cũng không dám đi vào, nói là làm giống như thật… Nghe nói mấy ngày nữa sẽ dỡ xuống.”
“Ách..” Tiêu Lương nghĩ đến đây liền nói, “Cẩn nhi, ngươi chờ ở chỗ này, ta vào xem.”
“Không được!” Tiểu Tứ Tử nắm lấy Tiêu Lương, “Ta cũng phải đi.”
“Ngươi không phải sợ sao?” Tiêu Lương cười.
“Tiểu Tứ Tử muốn cùng Tiểu Lương tử một chỗ.” Tiểu Tứ Tử còn rất nghiêm túc nói. (quá moe đi con zai à )
Tiêu Lương ngẩn người, kéo Tiểu Tứ Tử đi vào bên trong nhà ma.
Bên trong nhà ma này tối đen như mực, chốc chốc lại bay ra một cái hồn ma giống như thật, đáng sợ đến mức Tiểu Tứ Tử khẩn trương ôm lấy Tiêu Lương.
Tiêu Lương cẩn thận phân biệt âm thanh, chính là âm thanh ‘quỷ’ phát ra ở nơi này rất cổ quái, rất giống tiếng khóc, rõ ràng rất khó xác định.
Hai người lại đi bên trong một hồi, liền nhìn thấy phía trước xuất hiện hai lối rẽ, trong đó một cái viết – phía trước đang thi công, nên đổi sang đi phía bên trái.
Tiêu Lương và Tiểu Tứ Tử liếc mắt nhìn nhau, hai người lấy tấm bảng ra, hướng con đường đó đi vào.
Đi chừng ba bốn phút, đột nhiên…nghe bên trong truyền đến tiếng khóc.
Tiểu Tứ Tử có chút khẩn trương, không biết lại xuất hiện loại quỷ quái gì nữa.
Thế nhưng Tiêu Lương cẩn thận phân biệt, lại nghe lần nữa… Hình như là có người hô cứu mạng.
Hai người tiếp tục nhìn nhau, lập tức chạy vào, vừa nhìn – chỉ thấy hai nữ sinh ngồi dưới đất, đều bị trói, trong đó một người chính là tiểu Nam.
“Tiểu Nam!” Tiểu Tứ Tử chạy lên cởi trói cho nàng.
“Tiểu Tứ Tử.” Tiểu Nam nói, “Tên biến thái đó chính là người đã giết chết Dương Dương!”
“Hắn ở đâu?” Tiêu Lương vừa mới hỏi, liền nhìn thấy cánh cửa bên cạnh mở ra, một tên nam nhân khoác áo cao bồi, cầm cây dao trên tay đi đến, hắn vừa giương mắt nhìn thấy Tiêu Lương bọn họ cũng sửng sốt… Lập tức xoay người bỏ chạy.
“Không được chạy!” Tiêu Lương truy đuổi phía sau, Tiểu Tứ Tứ cới dây trói cho tiểu Nam bọn họ rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Người nọ liều mạng chạy về phía trước, hướng cửa nhà ma xông ra… Chính là hắn vừa mới hướng ra bên ngoài lại đụng phải bức tường mềm núc ních… Bị bắn ngược trở lại, ngã chổng vó.
Vừa mở mắt, chỉ thấy con gấu mèo cực đại xuất hiện trước mặt, giơ chân lên đè hắn lại.
“A!” Người nọ cả kinh the thé kêu.
“Thiên Thiên!” Tiêu Lương và Tiểu Tứ Tử mang người đuổi tới, thấy người nọ đã bị bắt, cũng nhẹ nhàng thở ra.
“Tiểu Nam!” Vân Vân và Tiểu Muội chạy đến, thấy tiểu Nam không có việc gì mới an tâm, sau đó, mọi người gọi điện báo cảnh sát.
Nguyên lai là, tiểu Nam cùng nữ sinh bị bắt kia, là bạn học lớp bên cạnh tiểu Nam, gần đây cùng nam nhân này yêu đương… Sau đó, khi tiểu Nam đi mua bún thang cay thấy được, cảm thấy có chút kỳ quái, liền nghĩ đến án tử của Tôn Du, nàng lắm mồm hỏi một câu, lại bị tên nam nhân kia bắt vào trong xem. Hai tay tiểu Nam chắp sau lưng, lặng lẽ nhắn tin cho Vân Vân, chờ cứu viện… Vừa rồi, tên nam nhân đó cho nàng hai lựa chọn, nói hai người chỉ có thể một người sống.
Lý Đội mang người đến giải nam tử kia đi, điều tra mới biết, tên nam tử này vốn là một thành phần tri thức, bất quá về sau khi chia tay với bạn gái, tinh thần có chút thất thường, bắt đầu oán hận nữ nhân, vì thế nghĩ tới cách thức hai người chỉ có một người được sống hoang đường này, đến báo thù, do đó Dương Dương mới bị sát hại.
Án tử được giải quyết, tam tỷ muội (3 nàng hủ nữ í) mỗi ngày đến chơi mạt chược cùng bọn Tiểu Tử Tử, cảnh cục thưởng cờ thi đua cho họ, tuyên dương tinh thần hăng hái làm việc nghĩa của họ.
Tiểu Tứ Tử đem cờ thi đua treo trên vách tường, cười tủm tỉm, “Ta cho dù tới hiện đại cũng được kim bài Thần bộ.”
Sau đó, Tiểu Tứ Tử cùng Công Tôn bọn họ ổn định ở thời hiện đại, Công Tôn mê mẩn y học hiện đại, cùng Lạc Giang Xuyên kinh doanh phòng khám, Triệu Phổ cả ngày đi đi về về khiến cho Công Tôn thêm phiền phức. (ở lai thật a )
Tiểu Tứ Tử và Thiên Thiên ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cùng kinh doanh viện trinh thám, trở thành trinh thám nổi tiếng, Bạch Ngọc Đường và Tiểu Lương tử còn có một đoàn ảnh vệ làm quân chi viện cho bọn hắn.
Thạch Đầu Và Tiễn Tử quyết định có thai thêm một lần, vì thế mỗi ngày Tiểu Bố Bố đều nhảy tới nhảy lui nói muốn một tiểu muội muội.
Nửa năm sau, một con trảo ly cái phì phì đô đô màu trắng ra đời, gọi là Mễ Mễ, Bố Bố cả ngày xoay quanh Mễ Mễ, cọ đến cọ đi, khẩy khẩy một chút, Mễ Mễ tính cách khá hiền lành. Nghe nói có chút giống Tiểu Tứ Tử khi còn nhỏ, bị Bố Bố náo loạn, liền chui xuống bụng Thạch Đầu trốn, Tiểu Bố Bố còn muốn nháo, bị Thạch Đầu dùng móng vuốt vỗ vào.
Mùa xuân một năm sau, mọi người cùng nhau đến Âu Châu du ngoạn, lúc ở Hà Lan, nhân tiện tổ chức hôn lễ long trọng.
Vì vậy, câu chuyện của Tiểu Tứ Tử kết thúc mỹ mãn, đương nhiên cuộc sống hiện đại khoái hoạt vẫn còn tiếp tục.
Toàn Văn Hoàn