[Bao Công Đồng Nhân] – Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 16: Chương 16




CHƯƠNG 16

“Cái gì vậy?” Bị Công Tôn cầm tay, Triệu Phổ có chút say mê a, “Thân ái, có vấn đề gì vậy?”

“Cái này căn bản không phải là danh ngọc.” Công Tôn nói, “Là ngọc được ngâm trong thuốc, ngay cả hình dạng cũng giả, bởi vì do ngọc thạch làm giả, nên rất khó nhận ra.”

“Ý của ngươi là, Lãng Ngọc sơn trang danh ngọc này, đều là giả?” Triệu Phổ nhíu mày, “Chẳng lẽ là dùng ngọc giả để lừa gạt tiền?”

Công Tôn lắc đầu, cầm ngọc kia lên ngửi ngửi, nói, “Ngọc này có vấn đề, bất quá là dùng dược gì ngâm để tạo nên thì chưa rõ, bởi vì do lửa thiêu qua, nên hương vị có chút thay đổi.”

“Có thể hay không là độc dược?” Triệu Phổ hỏi.

“Khó nói.” Công Tôn kêu Bạch Ảnh đem lên một chậu nước, để khối ngọc kia vào trong nước, quay đầu nói với Bạch Ảnh, “Ngươi mau trở về đi thôi, nghĩ biện pháp nhắc nhở Tiểu Tứ Tử một chút, nói bên trong ngọc này có dược, về phần là thuốc gì, phải ngâm khoảng một hai ngày mới có thể biết được, lúc đó may ra mới có chút manh mối. Đến khi nào chúng ta biết được, sẽ báo cho ngươi.”

“Dạ.” Bạch Ảnh xoay người đi ra ngoài, ở cửa chào hai người, rồi chạy vội về Lãng Ngọc sơn trang, báo tin cho Tiểu Tứ Tử.

Công Tôn vẻ mặt lo lắng nhìn khối ngọc được tẩm trong nước kia, nói, “Lãng Ngọc sơn trang này quả nhiên có chuyện…… Hy vọng bọn người Tiểu Tứ Tử không gặp nguy hiểm gì.”

Triệu Phổ đứng ở một bên, vuốt cằm tựa hồ như có chút đăm chiêu. Khó có chuyện Công Tôn nói một câu mà Triệu Phổ lại không tiếp, rốt cược ngẩng đầu nhìn hắn, đã thấy khuôn mặt hắn mang đầy tâm sự.

“Làm sao vậy?” Công Tôn hỏi hắn.

Triệu Phổ xoay mặt nhìn nhìn Công Tôn, nhướn mi thấp giọng nói, “Khối huyết ngọc kia…… Ta nhớ rõ lúc trước khi còn ở trong cung đã nghe người nói qua, Hoàng Thái Hậu một đêm năm mơ thấy một khối huyết ngọc. Vì thế Hoàng Thượng đã hạ lệnh, đi khắp nơi tìm kiếm huyết ngọc, để đem về làm lễ vật mừng sinh thần Thái Hậu. Nếu quả thật tìm ra bảo vật như vậy, liền bỏ tiền ra mua về cho Thái Hậu……”

“Ngươi hoài nghi, cái này có liên quan đến sinh thần của Thái Hậu?” Công Tôn nhíu mày, “Chẳng trách mà ngươi hỏi ngọc này có độc hay không.”

“Tiểu Tứ Tử là người có phúc tướng.” Triệu Phổ cười nhẹ, “Nói không muốn cho hắn gặp được âm mưu kinh thiên động địa chắc cũng không được.”

Công Tôn gật gật đầu, nói, “Nếu việc này đã không phải là nhỏ, chúng ta nếu có cơ hội thì lẻn vào Lãng Ngọc sơn trang một chuyến đi.”

Triệu Phổ gật đầu, hai người sau đó cũng đi ngủ.

Lại nói đến Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương ở trong phòng nhìn chằm chằm khối ngọc giả kia đến ngốc lăng ra.

“Tiểu Lương Tử.” Tiểu Tứ Tử hai tay chống cằm, nhìn ngọc giả hỏi, “Hình dạng ngọc này hảo quái nha.”

“Đúng vậy.” Tiêu Lương cũng cầm ngọc giả lên nhìn trái nhìn phải một lượt, “Không giống như màu sắc tự nhiên của ngọc thạch.”

Đang nói chuyện, cửa bị đẩy ra, Bạch Ảnh đi vào, Hắc Ảnh cùng hắn trao đổi ánh mắt một cái, liền nói, “Ta thay ca, ta ra ngoài canh.” Nói xong, chạy ra bên ngoài, canh chừng cho mọi người.

“Tiểu Vương gia, đi ngủ sớm đi.” Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên nghe Bạch Ảnh hỏi, “Di? Như thế nào lại nghe có vị thuốc a?”

Tiêu Lương ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy Bạch Ảnh nhìn ngọc giả ra hiệu một cái.

“Vị thuốc?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu nghiêng đầu nhìn Bạch Ảnh, “Làm sao có vị thuốc?”

“Ân…… xác thực a.” Tiêu Lương cầm khối ngọc giả lên ngửi ngửi, “Hương vị thật là lạ.”

Tiểu Tứ Tử sửng sốt, tiếp nhận ngọc giả mà ngửi ngửi, hơi hơi nhíu mày.

“Cẩn nhi.” Tiêu Lương liền đưa tay nhu nhu mi hắn, “Ngươi như vậy mà dám nói ta, không được nhíu mày!”

Tiểu Tứ Tử bị hắn làm hoảng sợ, chớp mắt mấy cái, nói, “Tiểu Lương Tử, cái này không giống như ngọc bình thường nha…… Có cái gì bên trong.” Vừa nói, vừa kêu Thanh Ảnh đi lấy một chậu nước, đem ngọc bỏ vào, nhìn chằm chằm vào trong nước.

“Cẩn nhi, ngọc này có gì không thích hợp sao?” Tiêu Lương hỏi.

“Cũng không thể biết được, nhìn xem ngày mai có thể ngâm ra thứ gì?” Tiểu Tứ Tử đứng lên, vỗ vỗ tay, “Ngủ đi.”

Chúng ảnh vệ đều ra cửa gác đêm, Thạch Đầu thì ghé vào cái tấm thảm lông dê mềm mềm mà ngủ. Tiêu Lương thấy Tiểu Tứ Tử ra sau tấm bình phong, liền nói hạ nhân mang nước ấm vào để tắm rửa, cười cười đi qua, “Cẩn nhi, cùng nhau tắm được không?”

Tiểu Tứ Tử sửng sốt, chớp mắt mấy cái nhìn Tiêu Lương,”Tại sao phải cùng nhau tắm rửa?”

“Hôm nay ta cũng một thân dính đầy bụi khói, hảo khốn a.” Tiêu Lương ngáp một cái, “Cẩn nhi, cùng nhau tắm được không?”

Tiểu Tứ Tử trên mặt có chút hồng hồng, nhẹ nhàng mà gật gật đầu, “Ân.”

Sau đó, Tiểu Tứ Tử đi tắm mà cứ như đi đánh giặc, Tiêu Lương vừa mới bước vào bồn tắm, Tiểu Tứ Tử mượn cái gáo nhỏ xối lên người mình một cái. Tiêu Lương hỏi hắn, “Có muốn ta giúp ngươi chà người không?”

Tiểu Tứ Tử đã chạy nhanh ra khỏi bồn tắm, nhanh nhanh chóng chóng mà lau khô mình, rồi lại trốn sau bình phong mà mặc thêm cái quần ngắn, mặc thêm cái áo ngắn tay. Sau đó liền vội vã mà leo lên giường, oạch một tiếng chui vào trong chăn.

Chờ Tiêu Lương tắm rửa xong đi ra, đã thấy Tiểu Tứ Tử chui trong chăn thành một cục tròn vo, chỉ mở to đôi mắt mà nhìn hắn.

“Cẩn nhi?” Tiêu Lương đi đến bên giường mà ngồi xuống, thấy Tiểu Tứ Tử đem mình trùm kín lại, giương đôi mắt ra mà nhìn hắn, có chút khó hiểu hỏi, “Làm sao vậy?”

Tiểu Tứ Tử rầu rĩ nói, “Tắt đèn đi ngủ thôi.”

Tiêu Lương vung tay áo, đèn tắt. Hắn nâng tay buông màn giường, nằm xuống bên cạnh Tiểu Tứ Tử, cảm giác được hơi thở của Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương hướng tới mà cọ cọ, Tiểu Tứ Tử lại lùi ra một chút. Tiêu Lương cảm thấy có vấn đề, Tiểu Tứ Tử cố ý tránh né hắn. Lại tiến đến cọ cọ, Tiểu Tứ Tử lại lui lui. Tiêu Lương nhìn qua, hỏi, “Cẩn nhi, ngươi làm sao vậy?”

“Không có, ngủ!” Tiểu Tứ Tử dùng chăn trùm thật kín người lại, chỉ chừa ra cái mũi để mà thở.

Tâm tình Tiêu Lương có chút buồn bực, hay là hôm nay mình làm sai cái gì để hắn mất hứng? Nhưng Tiểu Tứ Tử là không chịu nói, hắn cũng không hỏi thêm, nhắm mắt lại giả bộ ngủ, cảm giác hơi thở của Tiểu Tứ Tử…… Tựa hồ vẫn chưa ngủ.

Đại khái qua nửa canh giờ, Tiêu Lương giả vờ ngáy khò khè, xoay người một cái, tay khoát lên vai Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử cả kinh, hướng bên cạnh cọ cọ, vươn tay đặt tay Tiêu Lương sang một bên.

Tiêu Lương hiểu rõ — trong lòng Tiểu Tứ Tử có chuyện. Lại thêm một lát sau, Tiêu Lương giả bộ xoay người một cái, nửa thân mình đều đè lên, đem Tiểu Tứ Tử ôm ở trong lòng.

Tiểu Tứ Tử kinh ngạc nhảy dựng, muốn nhích ra bên ngoài. Bất quá Tiêu Lương cố ý ôm thật chặt, cảm giác được Tiểu Tứ Tử trong lòng tựa hồ có chút giãy giụa, tâm lý Tiêu Lương có chút lạnh. Không phải là Tiểu Tứ Tử nhìn ra tâm tư của hắn, cho nên mới cố ý né tránh hắn?

Càng nghĩ càng hoảng hốt, trong đầu Tiêu Lương hơi loạn. Đột nhiên nghĩ đến, không bằng đơn giản cứ nói trắng ra đi…… Nghĩ nghĩ, Tiêu Lương liền ôm Tiểu Tứ Tử, mơ mơ màng màng mà nói mê, “Cẩn nhi.”

Tiểu Tứ Tử sửng sốt, chớp mắt mấy cái nhìn Tiêu Lương. Nhờ có ánh trăng ảm đạm xuyên qua nơi cửa sổ, Tiểu Tứ Tử thấy khuôn mặt của Tiêu Lương gần mình trong gang tấc, mà Tiêu Lương cũng cảm nhận được lông mi thật dài của Tiểu Tứ Tử chạm vào mặt mình.

Cố lấy dũng khí, Tiêu Lương đột nhiên ôm sát Tiểu Tứ Tử, cọ cọ một chút, nói, “Cẩn nhi, ta thích ngươi……”

Sau đó, Tiêu Lương liền hung hăng hôn lên trên quai hàm Tiểu Tứ Tử một cái. Một nụ hôn vừa qua, Tiêu Lương ngây ngẩn cả người, mặt Tiểu Tứ Tử hảo nóng a, mà cái quai hàm phấn phấn nộn nộn cũng nóng a, cảm giác giống như một cái bình nước nóng a……… Vật nhỏ đỏ mặt?

Tâm tình Tiêu Lương có một tia chờ mong, ôm chặt Tiểu Tứ Tử cọ cọ, hỏi, “Cẩn nhi, ngươi có thích ta hay không?”

Tiểu Tứ Tử bị Tiêu Lương ôm, nửa ngày cũng không nói gì. Tâm Tiêu Lương lại trầm xuống một chút, Tiểu Tứ Tử quả nhiên chỉ coi hắn là huynh đệ thanh mai trúc mã thôi sao……

Đang cảm thấy mất mát, liền cảm giác được Tiểu Tứ Tử tiến lại gần, lén lút hôn lên quai hàm hắn một cái, sau đó liền nhanh chóng chui vào trong chăn, dùng chăn trùm kín người mình lại, cố gắng mà ngủ.

Tiêu Lương cũng đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người, đơ ra một chỗ không nói nên lời, mở to mắt nhìn thử, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử trùm kín mình lại như cái kén nhỏ nhỏ, trong đầu Tiêu Lương đột nhiên dâng lên một ý niệm…… Hay là Tiểu Tứ Tử cũng có cảm giác với hắn, mà không biểu hiện ra thôi?

Càng nghĩ càng cao hứng, Tiêu Lương thật mừng như điên, càng ôm sát Tiểu Tứ Tử, lặng lẽ mà ngủ.

Tiểu Tứ Tử bị Tiêu Lương ôm sát, thật lâu sau mới đưa cái đầu ra, cọ cọ trên vai Tiêu Lương, cũng lặng lẽ ngủ.

Sáng sớm hôm sau, lúc Tiểu Tứ Tử tỉnh lại, mặt trời cũng đã lên cao. Tối hôm qua suy nghĩ miên man cả đêm, ban ngày lại mệt, Tiểu Tứ Tử đứng lên liền cảm thấy không có chút khí lực. Dụi dụi mắt đứng lên, thấy trong phòng không có người, mà chỗ bên cạnh giường của mình cũng có chút lạnh lẽo, Tiểu Lương Tử đã sớm đi rồi. Tiểu Tứ Tử nhớ tới chuyện tình đêm qua, mặt có chút đỏ đỏ không được tự nhiên. Hơi dẩu miệng, Tiểu Tứ Tử nghĩ, dù sao tối hôm qua Tiểu Lương Tử còn đang ngủ, khẳng định là không biết được chính mình lại chiếm tiện nghi của hắn. Suy nghĩ trong chốc lát, cũng yên tâm, hơn nữa hắn còn thân thân với Tiểu Lương Tử như vậy, nếu như dùng lời phụ thân mà nói, cái này gọi là sỗ sàng, hừ hừ.

Không nghĩ nữa, Tiểu Tứ Tử đi lên. Sau đó thay quần áo, rồi nghĩ đi đến cạnh bàn rót một chén trà để uống. Vừa bưng cái chén, Tiểu Tứ Tử liếc mắt nhìn qua cái chậu nước hôm qua để trên bàn, chỉ thấy nước trong chậu, đã đổi hết sang màu tím……

Tiểu Tứ Tử buông chén tra, nhìn chằm chằm vào chậu nước……

Tiêu Lương hôm nay tinh thần vui vẻ, tối hôm qua hắn hưng phấn nên cả đêm đều là mộng đẹp. Buổi sáng thức dậy, thấy Tiểu Tứ Tử nằm trong lòng mình, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khóe miệng còn mang theo ý cười, tựa hồ như cũng có một giấc mộng đẹp. Nhớ tới tối hôm qua Tiểu Tứ Tử thế nhưng lại vụng trộm hôn mình một cái, tinh thần Tiêu Lương liền phấn chấn. Đứng lên rửa mặt một chút, rồi vào sân luyện công. Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh thấy Tiêu Lương tinh thần đặc biệt tốt, liền tiến vào sân cùng hắn so chiêu. Ba người đánh đến bất phân thắng bại, chính lúc đó, đột nhiên chợt nghe Tiểu Tứ Tử ở trong phòng kêu lên một tiếng, “Nha……”

Tiêu Lương liền cảm giác có gì đó trong tâm mình hoảng loạn, nghẹn tới cổ họng, nhanh chóng chạy vào trong phòng, một phen đá cánh cửa, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đang ngồi nhìn chằm chằm vào cái chậu nước trên bàn.

“Cẩn nhi.” Tiêu Lương đi qua nhìn nhìn, thấy Tiểu Tứ Tử không gặp chuyện gì, mới nhẹ nhàng thở ra, rồi hỏi, “Làm sao vậy?”

Tiểu Tứ Tử đưa tay chỉ chỉ cái chậu nước đã biến sắc kia, nói, “Tiểu Lương Tử, dược bên trong ngọc này, là kịch độc nha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.