[Bao Công Đồng Nhân] – Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 39: Chương 39




CHƯƠNG 39

Tri phủ Huy Châu họ Long, gọi là Long Thiên Lý, tuổi cũng không lớn, chỉ mới hơn hai mươi tuổi, đang ngủ mơ mơ màng màng thì nghe mấy nha dịch ỏm tỏi kêu hắn, nói có người từ kinh thành tới, cầm một khối kim bài, có một chữ “Triệu”, xung quanh là chín con rồng.

“Rầm” một tiếng, Long Thiên Lý trực tiếp từ trên giường lăn xuống, mở to mắt tỉnh dậy, hối hả đưa tay lấy quần áo mũ quan bên cạnh mặc vào, kêu, “Mau! Mau nghênh đón a!”

Theo sau, toàn bộ nha môn đều thắp đèn sáng trưng, Long Thiên Lý vội vã chạy ra, nhưng là do gấp quá, liền vướng một cái mà ngã úp sấp ngay chân Tiểu Tứ Tử, nghĩ đứng lên, nhưng sau lại nghĩ nghĩ, may mà không đứng dậy, nói, “Hạ quan tham kiến cửu vương gia, cửu vương gia thiên tuế……”

“Ai nói là cửu vương gia tới đây?” Thanh Ảnh cảm thấy vị quan này chỉ là con mọt sách, liền nói, “Ngẩng đầu nhìn rõ ràng.”

Long Thiên Lý chỉnh chỉnh lại cái mũ của mình, ngẩng đầu nhìn mọi người, tầm mắt hắn rơi xuống người Tiểu Tứ Tử, trong lòng tán thưởng, thiếu niên này như thế nào lại dễ nhìn như vậy.

“Ta là đặc sứ cửu vương gia phái tới.” Tiểu Tứ Tử nói, “Ngươi tên là gì nha? Đứng lên rồi nói.”

Long Thiên Lý đứng lên, cảm thấy rất khó hiểu, tâm nói cửu vương gia như thế nào lại phái thiếu niên này tới làm đặc sứ? nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đứng lên, cung kính đáp, “Hạ quan kêu Long Thiên Lý.”

Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, nói với Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, hắn cùng bổn đại gia có cùng tên nha.”

Long Thiên Lý sửng sốt, nhìn Tiểu Tứ Tử, “Tiểu công tử cũng kêu Long Thiên Lý?”

Tiểu Tứ Tử chớp mắt, nói, “Không phải nha, ta gọi là Công Tôn Cẩn, mọi người đều gọi ta là Tiểu Tứ Tử.”

“Ách, Tiểu……” Long Thiên Lý cảm thấy cái tên này thật đáng yêu, cùng Tiểu Tứ Tử thực xứng, nhưng là Thanh Ảnh một bên trừng mắt nhìn hắn, đành phải đem lời định nói nuốt xuống, nhanh nhẹn gọi, “Công Tôn công tử.”

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, tuy nói công tử so với tiểu anh hùng kém một chút, nhưng vẫn thật không sai.

“Công Tôn công tử, không biết đêm khuya đến có chuyện gì?”

“Nga!” Tiểu Tứ Tử đưa tay vỗ nhẹ nhẹ Tiểu Thiên Thiên trong lòng, đối Long Thiên Lý nói, “Đám ác tăng ở Hồi Long quan ngươi có biết không?”

“Ách……” Long Thiên Lý gật gật đầu, có chút xấu hổ nói, “Biết thì có biết, bất quá hạ quan phái rất nhiều người đi bắt, bất đắc dĩ là lực bất tòng tâm……”

Tiểu Tứ Tử nhăn mặt, nói, “Mấy nha dịch cũng không làm được gì sao? Như vậy làm sao được, để cho mấy ác nhân kia diễu võ dương oai, về sau ngươi như thế nào cai quản phủ nha? Hơn nữa, cũng có thể phát hoàng bảng, treo giải thưởng giang hồ tới bắt ác tặc này, ngươi làm quan như thế nào mà suy nghĩ như vậy a?”

Bị Tiểu Tứ Tử nói một trận, Long Thiên Lý kia mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn Tiểu Tứ Tử nửa ngày, đột nhiên vỗ đầu, nói, “Đúng vậy! Ta như thế nào không nghĩ tới biện pháp phát hoàng bảng nha, đại nhân hảo cơ trí a!”

Tiểu Tứ Tử thiếu chút nữa không nhịn được mà cười lên, hắn lớn như vậy mới nghe có người khen hắn cơ trí, tri phủ này thật là một con mọt sách a.

“Yên tâm đi, những ác tăng này đã bị bọn ta trừng trị.” Thanh Ảnh nói, “Ác tăng đó cướp của bắt người, bắt thê nhi người ta, thật sự là tội không thể tha, các ngươi mang theo nha dịch đi theo ta đem ác tăng này giam lại!”

“Ai. Hảo, hảo!” Long Thiên Lý vội vã kêu nha dịch chuẩn bị, một bên nói với Tiểu Tứ Tử, “Công Tôn công tử thật sự là lợi hại a, mấy ác tăng này nguy hại quê nhà lâu như vậy, ta đang lo không có cách nào đối phó với bọn chúng.”

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, ngáp một cái, Tiêu Lương nói với Thanh Ảnh và Xích Ảnh, “Hai ngươi mang tri phủ đại nhân đi trước đi.”

“Dạ!” Thanh Ảnh đối tri phủ nói, “Công tử chúng ta mấy ngày nay sẽ ở lại huyện nha, các ngươi có phòng nào trống không……”

“Có có!” Long Thiên Lý vội vã kêu thư đồng của mình, “Long Lượng, ngươi nhanh đi chuẩn bị chỗ ở cho Công Tôn công tử! Ta đi một chút sẽ trở lại!”

“Dạ!” Theo sau, mọi người chia làm hai đường, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương mang theo Tiểu Thiên Thiên vào nha môn, Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh mang theo tri phủ cùng nhiều nha dịch chạy tới Hồi Long quan. Lúc này, mọi người đều cưỡi ngựa, có vẻ sẽ nhanh.

Tiểu Tứ Tử đi theo Long Lượng vào bên trong, liền hỏi, “Ngươi bao nhiêu tuổi nha?”

“Hồi đại nhân, tiểu nhân năm nay mười bảy.” Long Lượng trả lời, “Ta là thư đồng của công tử nhà ta, từ nhỏ đã theo bên người.”

“Công tử nhà ngươi bao nhiêu tuổi nha?” Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu hỏi, “Ta là lần đầu gặp một tri phủ trẻ tuổi như vậy.”

“Công tử nhà ta hai mươi bốn.” Long Lượng đắc ý nói, “Công tử nhà ta nhưng là tiến sĩ, kì thi Hương năm nay được thám hoa, hoàng thượng khen ngợi hắn. Lúc ấy, tri phủ Huy Châu lại cáo lão hồi hương, cho nên công tử nhà ta được phân đến đây, cũng chưa được nửa tháng.”

“Nga.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Khó trách làm Huyện lệnh mà ngay cả sư gia cũng không có.”

“Công Tôn công tử a, ngài có điều không biết.” Long Lượng có chút bất đắc dĩ nói, “Công tử nhà ta gần đầu rất lo âu, hắn cai tri địa phương một chút kinh nghiệm cũng đều không có, bình thường đều chỉ biết đọc sách, hôm nay lại bị điều tới nơi này trông nom dân chúng, hắn lại sợ làm ra việc gì bất lợi, bạc đãi dân chúng. Mặt khác, lại sợ phụ thánh ân, cả ngày chẳng ăn được gì. Lại còn a, tri phủ Huy Châu trước đây nguyên lai là một kẻ vô dụng, cái gì cũng không làm, sự tình gì cũng không quản, cho nên cục diện mới rối rắm như ngày nay. Lấy chuyện Hồi Long quan mà nói đi, thiếu gia dùng hết tâm tư cũng không giải quyết được, may mắn công tử tới đây.”

Tiểu Tứ Tử nghe được liền gật đầu liên tục, “Nga… Ta hiểu rồi, công tử nhà ngươi thực không tự tin, đúng không?”

“Thật là có chút.” Long Lượng lắc đầu, nói, “Lão gia nhà ta là Binh bộ Thượng thư đương triều, đại ca của công tử là Long Nhất Phương đại tướng quân, thân phận hiển hách. Trong nhà, thiếu gia nhỏ nhất, từ nhỏ đã hảo văn ghét võ, ngay cả đi đường cũng thường ngã, đã nghĩ đi Hàn Lâm viện hoặc làm quan văn ở Lễ bộ nghiên cứu học vấn, không nghĩ tới sẽ bị điều đến đây làm Huyện lệnh, đảm đương trọng trách như thế, hắn chỉ sợ làm phụ thân mình mất mặt a.”

“Nga…” Tiểu Tứ Tử gật gật, “Nguyên lai Long Thiên Lý này lại có lai lịch như vậy a, hắn thật đúng là chân nhân bất lộ tướng a, thật lợi hại!”

Tiêu Lương bất đắc dĩ lắc đầu, tâm nói ngươi coi như là cửu vương gia, thống soái tam quân Triệu Phổ con, cũng là quan nhất phẩm tiểu vương gia, có thể kêu hoàng đế một tiếng đường huynh, ngươi lúc đó chẳng phải bất lộ tướng a!

Long Lượng dẫn mấy người vào trong phòng, kêu hạ nhân mang trà lên, chuẩn bị một chút, liền cáo từ rời đi.

Thạch Đầu tiến vào trong phòng, liền rầm một cái, lăn qua lăn lại trên mặt đất, hướng cái bụng tròn vo lên trên, bắt đầu ngáy khò khò…

Tiểu Tứ Tử đi tới bên giường ngồi xuống, Bạch Ảnh thật cẩn thận đem dây lưng trên người Tiểu Tứ Tử gỡ xuống, thấy oa nhi đã ngủ say, liền thay cho hắn một khối tã, sửa sửa lại một chút, lại đặt nó nằm xuống giường, ngủ cho thoải mái. Bảo bối có lẽ cũng mệt mỏi rồi, tay nắm thành quyền mà cứ ngủ mê mệt. (=)) hảo đáng yêu a)

Tiểu Tứ Tử cả ngày đều mang oa nhi, cũng thấy mệt mỏi, đổ ập xuống giường, không muốn đứng dậy.

Tiêu Lương đi qua, nói với Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, uống chút gì rồi ngủ tiếp, bằng không sẽ hại cho sức khỏe.”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, nhưng vẫn cứ chui vào trong chăn.

Tiêu Lương bất đắc dĩ, đành phải lấy cái áo khoác lên cho Tiểu Tứ Tử.

“Cẩn nhi!” Tiêu Lương đột nhiên kêu lên, thấy trên vai Tiểu Tứ Tử một dấu hồng hồng do dây thắt tiểu oa nhi, trên làn da trắng tuyết, đặc biệt chói mắt.

“Ai nha!” Hắc Ảnh cũng kinh hãi, nhanh mở hòm thuốc, lấy thuốc mỡ bôi cho Tiểu Tứ Tử. Bạch Ảnh cũng tự trách, “Đều do ta, nghĩ cứ đưa đại cái áo…… Tiểu vương gia làm sao da dày thịt béo giống ta được.”

Tiểu Tứ Tử thấy mọi người vẻ mặt như đưa đám, liền khoát tay, cười nói, “Không có việc gì, một chút cũng không đau.”

Tiêu Lương tâm đau, liền đem Tiểu Tứ Tử ôm vào trong lòng, tiếp nhận thuốc mỡ của Hắc Ảnh đưa qua, bôi cho Tiểu Tứ Tử, chợt nghe Tiểu Tứ Tử nửa mơ nửa tỉnh hỏi, “Tiểu Lương Tử nha?”

“Ân?” Tiêu Lương bôi xong dược, kiểm tra cho Tiểu Tứ Tử một chút, may mắn không có rách da.

“Ngươi nói… Ta lúc nhỏ, phụ thân có phải hay không cũng mang ta như vậy?” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm hỏi.

Tiêu Lương cười, ôm Tiểu Tứ Tử nằm trên giường hảo, đem bảo bối đặt trong lòng hắn, “Hẳn là vậy.”

“Ân.” Khóe miệng Tiểu Tứ Tử nở nụ cười, nghiêng người ôm bảo bối, hai người mặt đối diện nhau, kê đầu lên gối, im lặng ngủ.

Tiêu Lương đắp chăn cho Tiểu Tứ Tử, thấy Bạch Ảnh vẫn còn đang cúi đầu nhìn dây buộc mà trầm tư, liền giơ tay vỗ vỗ vai hắn, nói, “Các ngươi cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước đi, chờ Thanh Ảnh và Xích Ảnh trở lại thì thay ca. Dọc đường đi này, cũng vất vả nhiều cho các ngươi rồi.”

Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh ra khỏi phòng, nước mắt dài như sợi mì chảy a chảy, ôm cây cột nhà cọ đi cọ lại, “Tiểu Lương Tử thật biết làm người nha, so với nguyên soái thiệt cường nhiều hơn nha!”

Mà ở bên kia của khách ***, Triệu Phổ sau một hồi chiến đấu hăng hái, ôm Công Tôn vào lòng mà ngủ khò khò, liền đánh một cái hắt xì thật to.

………

Đến trưa, bọn người Thanh Ảnh mới từ Hồi Long quan trở về. Kì thật lộ trình cũng không xa, nhưng là phải áp giải bọn người kia về rất lao lực. Long Thiên Lý cố ý mang theo bốn mộc lao thật to, chuẩn bị mang đám ác tăng đi dạo phố. Nhưng là đến Hồi Long quan vừa thấy, Long Thiên Lý cùng bọn nha dịch đều choáng váng, bởi vì từ hậu viện truyền tới một mùi hôi xông ra, đám hòa thượng kia đều lạp (lạp: ị, ta thấy nó hơi thô nên để giống QT lun ^^v) trong quần, Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh đều che mũi, nhẫn cười mà đứng ngoài chờ.

Long Thiên Lý cũng lười quản, gọi người đem mộc lao vào, thoát hết quần đám ác tăng kia, dùng nước dội cho trôi sạch sẽ, rồi tống vào mộc lao, giải về Huy Châu phủ.

Lúc này, mặt trời đã lên thiên đỉnh, nhiều người đi buôn bán, trên đường là thời điểm náo nhiệt nhất, lại thấy bốn xe mộc lao vận chuyển mười mấy hòa thượng cởi truồng xa xa đi tới, hơn nữa, người tri phủ trẻ tuổi còn đi một bên, dân chúng đều rất khó hiểu.

Sau lại biết được, mấy hòa thượng kia là đám ác tăng thương thiên hại lý ở Hồi Long quan, dân chúng đều sôi trào. Mọi người đều tức giận, đám xú hòa thượng này cũng coi như là báo ứng, nhớ tới những người dân vô tội bị họ hại, dân chúng đều lấy đồ ăn cùng trứng thối chọi vào đám ác tăng, mấy tiểu hài tử còn lấy gậy chọt chọt vào mộc lao. Mấy hòa thượng vừa khó chịu vừa thẹn thùng, một đám ủ rũ cúi gầm mặt xuống, dùng quần áo che mặt. Dân chúng trừ bỏ được tức giận, còn cảm thấy hết giận hơn là, một tiểu tri phủ vừa đến, tất cả mọi người ở Huy Châu phủ đều cảm thấy thôi rồi, một lão hồ đồ vừa đi, lại đến một đứa miệng còn hôi sữa…… Này làm gì có bộ dáng người làm đại sự a. Nhưng là không nghĩ tới tri phủ này mới tới đây vài ngày, thế nhưng lại bắt được đám ác tăng ở Hồi Long quan. Điều này làm cho dân chúng toàn thành vui mừng khôn xiết, vỗ tay rôm rả, hô to, “Long tri phủ! Phải thay chúng ta làm chủ, nghiêm trị đám ác tặc đó a!”

Long Thiên Lý một hồi nhận được tín nhiệm cùng tôn kính, cảm thấy giật mình…… Nguyên lai làm tri phủ cũng vui vẻ như vậy a.

Khi mọi người về tới nha môn, Hắc Ảnh, Bạch Ảnh cùng Tiêu Lương cũng đã tỉnh, Long Thiên Lý hỏi, “Cái kia, Công Tôn công tử đâu?”

Tiêu Lương mỉm cười, nhẹ nhàng mở cửa phòng, nhìn vào phòng chỉ thấy, Thạch Đầu nằm dưới giường mà ngáy ngủ, trên giường có oa nhi đang ngủ, cũng giống như Thạch Đầu, ngủ khò khò, mà Tiểu Tứ Tử ôm oa nhi, cũng đang ngủ say sưa.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ai cũng không nhẫn tâm đánh thức bọn họ, Tiêu Lương đóng cửa lại, nói với Long Thiên Lý, “Long tri phủ, vào trong viện ngồi một chút đi?”

“Được!” Long Thiên Lý cùng Tiêu Lương vào viện ngồi, hạ nhân dâng trà lên, Tiêu Lương nói, “Long tri phủ, ta có một việc, muốn nhờ ngươi giúp.”

Long Thiên Lý mỉm cười, nói, “Công tử cứ nói, đừng ngại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.