[Bao Công Đồng Nhân] – Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 41: Chương 41




CHƯƠNG 41

Tiểu Tứ Tử ôm Tiểu Thiên Thiên cùng Tiêu Lương đứng trước Hồi Long quan, liền thấy dưới chân núi bụi đất bay mịt mùng, bảy vạn đại quân hành bước chậm rãi tiến đến nhưng khí thế lại rất hiên ngang, Long Thiên Lý cùng mấy nha dịch nhìn mà có chút rung động. Chính là Tiểu Tứ Tử từ nhỏ đã nhìn quen bốn mươi vạn đại quân thao luyện cùng nhau, đối với trường hợp này tập mãi cũng thành thói quen.

Dẫn đầu đúng là đại ca của Long Thiên Lý — Long Nhất Phương. Long tướng quân quả không hổ là tướng quân biết cách dụng binh, điều động bộ binh nhân mã từng nhóm ở chân núi, trên sườn núi đóng quân. Theo sau, Long Nhất Phương chính mình mang theo phó tướng thân cận lên núi. Xoay người xuống ngựa, Long Nhất Phương tiến đến xoay người quỳ trước Tiểu Tứ Tử thi lễ, “Long Nhất Phương tham kiến tiểu vương gia.”

Tiểu Tứ Tử sửng sốt, xoay mặt trừng Hắc Ảnh một bên, Hắc Ảnh nhún nhún vai, ý như muốn nói — ta cũng không nói cái gì a.

Long Thiên Lý cũng choáng váng, nhìn Tiểu Tứ Tử, nghĩ, khó trách hắn tuổi còn nhỏ mà có kim bài của Cửu vương gia, nguyên lai chính là Cửu vương gia công tử a.

Thấy Tiểu Tứ Tử khó hiểu, Long Nhất Phương liền nói, “Tiểu vương gia, ta là thủ hạ cũ của vương gia, vương gia đối với ta có ân cứu mạng. Hơn nữa, lúc ở trong quân doanh, ta đã từng gặp qua tiểu vương gia.”

Nga…… Tiểu Tứ Tử hiểu được, nguyên lai trước đây đã gặp qua Long tướng quân a, nhưng là lại nghĩ nghĩ, Tiểu Tứ Tử có điểm buồn bực, Long Nhất Phương là có ý nói hắn hiện tại cùng bộ dáng lúc mười tuổi khác biệt không lớn?

Tiểu Tứ Tử xoay mặt nhìn Tiêu Lương, Tiêu Lương không đợi hắn nói chuyện mà đã nghiêm túc gật đầu, Tiểu Tứ Tử mếu máo, bất mãn! (Dễ thương quá nga *lăn lăn*)

Bất quá hắn vẫn nhanh nâng Long tướng quân đứng lên, “Về sau không được hành lễ, ta chỉ là đi ngang qua nơi này mà thôi, không cần phải kêu tiểu vương gia như vậy, gọi ta Tiểu Tứ Tử là được.”

Long Nhất Phương sửng sốt, nhìn Hắc Ảnh bên cạnh, Hắc Ảnh đối hắn gật gật đầu, nói, “Kêu tiểu công tử cũng có thể.”

Long Nhất Phương gật đầu, đối Tiểu Tứ Tử nói, “Tiểu vương gia, ta nghe nói ngài muốn điều binh mã bình định sơn lĩnh này?”

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, đem chuyện ác tăng tác loạn người dân ở Hồi Long quan nói lại một chút, còn vỗ vỗ tiểu bảo bối trong lòng, nói, “Nghe nói mẫu thân nó vào lầm cấm khu. Chúng ta vô luận như thế nào cũng phải tìm ra người, mặt khác, trong rừng này nghe nói có tang thi tác quái, vì dân chúng thành Huy Châu, chúng ta cũng phải san bằng!”

Long Nhất Phương gật đầu, “Thì ra là thế, vậy cứ làm như thế!” Nói xong, xoay mặt nhìn Long Thiên Lý, vẻ mặt nghiêm khắc thêm vài phần, nói, “Nếu Huy Châu phủ không đủ binh lực đối phó với vài cái hung tăng, sao lại không đến chỗ ta cầu binh? Để bọn hung tăng đó tác loạn?!”

Long Thiên Lý cúi đầu, trên miệng không dám cãi, nhưng lại nghĩ…… Hắn chỗ nào dám kinh động huynh trưởng a, hơn nữa, nếu ngay cả vài cái hòa thượng cũng không đối phó được, kia không phải chính mình rất vô dụng sao.

Long Nhất Phương thấy Long Thiên Lý không nói tiếng nào, liền lắc đầu, nói với phó tướng, “Tìm một đội quật tử quân (quân chuyên đào bới) đến, đem Hồi Long quan hủy cho ta, sau đó đào xuống ba thước xem có đầu người hay không!”

“Dạ!” Phó tướng xuống núi điều người, Long Nhất Phương lại nói với một phó tướng khác, “Đem binh sĩ sắp xếp thành hàng, mang theo binh đao, tuyệt đối không được tản ra, đem cây cối ở sơn lĩnh này chặt hết cho ta, tìm một phụ nhân, còn có tang thi!”

“Dạ!” Phó tướng liền phân phó người xếp thành hàng, bắt đầu chặt cây.

Long Nhất Phương lúc này mới quay người lại chỗ Tiểu Tứ Tử, “Tiểu công tử, thỉnh!”

Tiểu Tứ Tử nghe xong Long Nhất Phương nhanh nhẹn phân phó thuộc hạ làm việc, trong lòng tán thưởng — Long Nhất Phương này thật tài năng nha! Nghĩ nghĩ, lại liếc mắt nhìn Tiêu Lương một cái, cùng nhau xoay mặt nhìn Long Thiên Lý đang đứng ủ rũ một bên — Long Thiên Lý này khẳng định là nhặt được!

Long Nhất Phương cũng thấy biểu tình ủ rũ của Long Thiên Lý, liền đưa tay ra vỗ vỗ lưng hắn một phen.

“Khụ khụ……” Long Thiên Lý bị hắn vỗ mà ho khan, giương mắt ủy khuất nhìn hắn.

Long Nhất Phương lắc đầu, “Ưỡn ngực lên!”

Long Thiên Lý ưỡn ngực, nhưng đầu vẫn cúi thấp, thoạt nhìn thực là bộ dáng không chút tự tin.

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, lôi kéo Tiêu Lương qua một bên, nhỏ giọng nói, “Tiểu Lương Tử nha, ta cảm thấy Long Nhất Phương hẳn rất hung với Long Thiên Lý a.”

Tiêu Lương gật đầu cười cười, “Cũng không hẳn vậy! Là đại ca tốt a!”

“Đáng tiếc nha, Long Thiên Lý lại thiếu tự tin như thế.” Tiểu Tứ Tử chậc chậc lắc đầu, “Không biết có thể hay không giúp hắn một chút.”

Khi nói chuyện, Hồi Long quan đã được dỡ xuống, mà quân sĩ cũng đã tập hợp lại, bắt đầu từ ngoài Tang Thi lĩnh tiến vào, đem cây cối chặt bỏ, mấy vạn nhân lực có thể vào được, Tang Thi lĩnh kia bất quá chỉ là một cái núi nhỏ thôi, cảm giác quân sĩ đi qua chỗ nào thì chỗ đó liền sạch sẽ.

Tiểu Tứ Tử tựa vào người Thạch Đầu, trong lòng ôm tiểu bảo bảo, nói với nó, “Tiểu Thiên Thiên! Chúng ta nhất định tìm được mẫu thân ngươi, được không?”

Tiểu bảo bảo huy huy nắm tay, miệng nói, “Bá lạp……”

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm hôn lên má nó một cái, tâm nói, tiểu bảo bảo phấn nộn nộn, hẳn là đậu hủ đi.

Long Nhất Phương ở một bên nhìn mà giật mình, tiểu vương gia này thật đúng là không mang trên người khí tức vương giả. (ý nói Tiểu Tứ Tử gần gũi, không có bộ dáng vương giả hay sai bảo người khác)

Về phương diện khác, Công Tôn cùng Triệu Phổ nghe nói Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử bọn họ muốn bình sơn, cũng hướng lại đây xem náo nhiệt.

Triệu Phổ ôm Công Tôn đứng trên một thân cây, nhìn xuống tình hình phía dưới.

“Thân ái, ngươi cẩn thận kẻo ngã xuống a.” Triệu Phổ ôm thắt lưng Công Tôn, sợ hắn ngã xuống, nên ôm hắn như Tiểu Tứ Tử ôm Tiểu Thiên Thiên trong lòng.

Công Tôn chẳng qua là muốn nhìn rõ Tiểu Tứ Tử, vừa hỏi Triệu Phổ,”Ai, ngươi xem Tiểu Tứ Tử có phải hay không gầy chút nha? Bụng hình như có nhỏ xuống a?”

Triệu Phổ không nói gì, xem ra tối qua thượng còn chưa đủ, buổi sáng hôm nay có thể làm cho Công Tôn không thể rời giường!

“Tướng quân!” Lúc này, chợt nghe một quật tử quân hô một tiếng, “Có phát hiện!”

Tất cả mọi người sửng sốt — thật sự có đầu người?

Tiểu Tứ Tử vội vã ôm Tiểu Thiên Thiên, cùng Tiêu Lương, Long Thiên Lý, Long Nhất Phương bọn họ chạy tới Hồi Long quan xem thử, chỉ thấy trên đó đào ra một cái hố thật lớn. thuộc hạ kia cầm một hộp sọ khô cho mọi người thấy, “Có đầu người.”

Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt, hỏi, “Bảy mươi tư khối sao?”

Thủ vệ kia sửng sốt, lắc đầu, nói, “Chỉ phát hiện một khối.”

“A?” Tiểu Tứ Tử có chút giật mình.

“Phía dưới cũng không có sao?” Long Thiên Lý hỏi.

“Phía dưới đụng phải đá, rất cứng, chúng ta đào không được.” Quật tử quân bất đắc dĩ nói.

Tiêu Lương đưa tay nhận lấy hộp sọ, Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn, nói, “Là một nam nhân, bộ dáng khoảng ba bốn mươi tuổi.” Nói xong, lại đối với quật tử quân nói, “Các ngươi đều đi lên đi!”

Mấy binh sĩ hai mặt nhìn nhau, rồi nhìn Long Nhất Phương. Long Nhất Phương đối bọn họ gật gật đầu, ý bảo đi lên.

Tiểu Tứ Tử đưa tay chỉ xuống dưới hố, nói với Thạch Đầu, “Thạch Đầu, đào!”

Thạch Đầu kêu “chi chi” hai tiếng, nhảy xuống dưới hố, bắt đầu đào…… Nháy mắt, liền thấy đất đá cuồn cuộn, một lượng bùn đất lớn bay ra, động tác cực kì nhanh nhẹn mà di chuyển xuống dưới.

Mấy quật tử quân xem mà thấy choáng váng, ngay cả Long Thiên Lý và Long Nhất Phương cũng đứng ngốc tại chỗ.

“Đây là……” Long Nhất Phương ban đầu còn nghĩ Thạch Đầu đại khái là một con tiểu hùng gì đó, có thể là sủng vật Tiểu Tứ Tử nuôi từ nhỏ, nhưng là không nghĩ tới nó cũng quá lợi hại đi!

“Này không phải là trảo li sao?” Một quật tử quân lớn tuổi hít một ngụm khí lạnh nói, “Trời ạ, thật là trảo li, thứ này rất lợi hại, một tòa núi nhỏ như vậy, không đến một nén nhang là có thể đào xong!”

“Trảo li?” Long Thiên Lý bỗng nhiên nghĩ tới, nói, “Ta ở Tây Vực kì thư có nhìn qua, động vật loại này giỏi về đào động, là một loài dị thú thập phần hung hãn, có thể sống lâu tới trăm tuổi, hơn nữa cực kì hi hữu…… Tiểu công tử, ngươi như thế nào mà có được?”

Tiểu Tứ Tử hơi sửng sốt, sau lập tức cười cười, đối Long Thiên Lý nói, “Là lễ vật của một bằng hữu rất tốt rất tốt lưu lại cho ta.”

Triệu Phổ đột nhiên thấy Công Tôn có chút ảm đạm, liền biết hắn nghĩ tới Thiên Thiên, tiến lại gần hôn nhẹ lên trán hắn mà an ủi, thấp giọng ở bên tai Công Tôn nói, “Bọn họ hiện tại sống rất tốt.”

Công Tôn gật gật đầu, “Ân.”

Chính lúc này, đột nhiên nghe Thạch Đầu dưới đáy động kêu “chi chi” hai tiếng.

“Thạch Đầu giống như phát hiện cái gì.” Tiểu Tứ Tử nói.

“Thạch Đầu, đi lên!” Tiểu Tứ Tử gọi một tiếng.

Thạch Đầu sưu sưu chạy lên, lên trên sau, đem một khối đá màu trắng ngậm trong miệng phóng đến trước mặt Tiểu Tứ Tử, sau đó bỏ qua một bên liếm liếm lông mao, rung đùi đắc ý đem bùn đất trên người rũ xuống.

“Đây là cái gì nha?” Tiểu Tứ Tử có chút không rõ, đưa tay cầm lấy khối đá đó lại gần nhìn nhìn, bỗng nhiên khẽ nhíu mày, “Trời ơi!”

“Làm sao vậy?” Tất cả mọi người đều bước lại gần nhìn, cũng đều đổ một ngụm khí lạnh, chỉ thấy bên trong khối đá màu trắng kia, có một tầng màu vàng — đây là một cái mỏ vàng a!

“Mau nhìn!” Có mấy binh sĩ kêu mọi người nhìn đất đá trên người Thạch Đầu rớt xuống. mọi người quay đầu lại, chỉ thấy trên đất đầy cát đá kim quang phát ra……

“Phía dưới là một mỏ vàng?” Long Thiên Lý liên tục lắc đầu, “Này cũng không được, phải nhanh chóng bẩm báo với triều đình mới được a!”

Tiêu Lương luôn luôn đứng một bên nhìn đột nhiên thấp giọng nói, “Tang Thi lĩnh…… Có thể hay không vì che dấu mỏ vàng này tồn tại, để tránh người phát hiện mà lập ra lời nói dối?”

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Rất có khả năng nha, Tiểu Lương Tử!”

“Cái gì Tang Thi lĩnh?” Long Nhất Phương khó hiểu nhìn Tiêu Lương và Tiểu Tứ Tử. Long Thiên Lý đem chuyện Lưu bá nói về Tang Thi lĩnh tồn tại kể lại một chút, Long Thiên Lý nhíu mày lắc đầu, hỏi phó tướng, “Ngươi nghe nói qua sao?”

Phó tướng lắc đầu, “Không có khả năng.”

Tất cả mọi người tò mò nhìn phó tướng, “Vì cái gì không có khả năng?”

Phó tướng kiên nhẫn giải thích cho mọi người, “Nơi này có đầu người hay tang thi hay không, ta không dám khẳng định. Bất quá theo ta được biết, nơi này nguyên lai là một rừng cây, con đường này là năm sáu mươi năm trước vì thuận tiện cho thương nhân xuất hành mà cố ý mở, Hồi Long quan nguyên bản cũng vì để người ta nghỉ ngơi nên mới kiến tạo…… Tiền triều cũng không nói gì về con đường này, mọi người đúng là có đi đường này, bảy mươi bốn người lập thành một đội ngũ nên nhân số rất nhiều, hơn nữa la ngựa cùng vật tư, như thế nào lại có thể đi vào vùng núi mà không đi đường hẳn hoi?” Phó tướng ngừng lại một chút, “Bất quá vài năm này lại nghe có lời đồn đãi, bởi dù sao nơi này cũng không phải là nói chúng ta ở, cho nên chúng ta như thế nào cũng chưa từng nghe qua.”

“Vậy kì quái a.” Tiểu Tứ Tử khó hiểu nói, “Còn có nha, quân đội vận chuyển, hẳn là vô luận mệt thế nào, cũng phải có vài người gác đêm, như thế nào để cho mấy thôn dân giết đây? Hơn nữa làm ra chuyện tình lớn như vậy, như thế nào lại không có người quản?”

Tất cả mọi người gật đầu, nói cách khác, có người bịa đặt nơi này là Tang Thi lĩnh, vì che dấu bí mật mỏ vàng này!

Đứng trên cây, Công Tôn hỏi Triệu Phổ, “Ngươi có nghe qua chuyện này chưa?”

Triệu Phổ lắc đầu, “Đừng nói, ta thực cũng chưa nghe qua, rất có thể là có người bịa đặt.”

“Tướng quân!” lúc này, một tiểu giáo trong đội ngũ nhân mã đi bình sơn chạy lại bẩm bảo với Long Nhất Phương, “Phát hiện một thi thể không đầu, nữ nhân còn chưa tìm được, nhưng là tìm được một cái túi hương.”

Tiểu Tứ Tử tiếp nhận một cái túi hương nhỏ màu đỏ, cầm trong tay nhìn nhìn, lại bị Tiểu Thiên Thiên trong lòng vươn tay cầm lấy.

Tiểu Tứ Tử cúi đầu, chỉ thấy tiểu bảo bảo hai tay cầm túi gấm nhỏ nhỏ kia, im lặng, mọi người liếc mắt nhìn nhau, xem ra là của mẫu thân nó…… Nói như vậy cũng chính là nữ nhân kia thực sự vào Tang Thi lĩnh, dữ nhiều lành ít a.

Tiểu Tứ Tử có chút đau lòng vỗ vỗ tiểu bảo bảo, Tiêu Lương nhìn tiểu giáo kia, hỏi, “Ngươi nói ngươi phát hiện thi thể không đầu?”

Tiểu giáo nói, “Hồi đại nhân, xác thực có thi thể không đầu, chỉ có một khối, nhưng là mấy chỗ khác còn có mấy cổ có đầu…… Đều đã trở thành bạch cốt!”

Tất cả mọi người giật mình không thôi, Long Nhất Phương phân phó tiểu giáo, “Ngươi đi phía trước dẫn đường, chúng ta đi nhìn xem!”

Thấy Tiểu Tứ Tử bọn họ theo tiểu giáo đi vào rừng, Công Tôn cũng muốn đi theo, nhưng là Triệu Phổ một chút cũng không động.

Công Tôn quay đầu khó hiểu nhìn hắn, chợt nghe Triệu Phổ nói khẽ với hắn, “Đừng nóng vội, còn có một người…… Đã âm thầm theo dõi nãy giờ.”

“Còn có người?” Công Tôn kinh hãi.

Triệu Phổ gật gật đầu, che miệng Công Tôn, ý bảo hắn đừng lên tiếng. không bao lâu, chỉ thấy một bóng đen, lén lút theo vào rừng cây, người này thoạt nhìn khinh công thật tốt, nhảy nhảy trên mấy thân cây vài cái, liền không thấy bóng dáng.

————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.