CHƯƠNG 54
Công Tôn vừa thốt lên xong, mọi người ai cũng đều lắp bắp kinh hãi. Triệu Phổ là người phản ứng đầu tiên, chỉ vào mấy gia đinh kia hỏi, “Hắn với các ngươi là người một nhà sao?”
Lực chú ý của mấy gia đinh vốn đang đặt trên người Quan mập mạp, vừa nghe được Triệu Phổ hỏi liền ngẩng đầu, mờ mịt nhìn thoáng qua người nọ, đều lắc đầu, nói, “Chúng ta còn tưởng rằng hắn là người ở lâu này a……”
Lão bản tựa hồ có chút sốt ruột, hung hăng nói với đám người Công Tôn, “Các người đi ra ngoài, nơi này không chào đón các người!”
Long Thiên Lý nhíu mày, chính lúc này, chợt nghe hắc y nhân kia cười cười, đối lão bản nói, “Tiêu Y, quên đi.”
Tiêu Y quay đầu nhìn hắc y nhân, chỉ thấy hắn nâng tay tháo mũ xuống, kéo lớp mặt nạ trên mặt, sờ sờ mặt mình, nói, “Dịch dương lão đầu tay nghề càng ngày càng nguy rồi, mặt nạ này mang trên mặt quả thực rất đau a.”
Người nọ bóc mặt nạ xong, mọi người rốt cuộc cũng được chiêm ngưỡng khuôn mặt hái hoa tặc Hoa Phi Phi luôn được mọi người cam tâm tình nguyện, phỏng chừng là có rất nhiều người muốn hắn thải hoa đi. Hoa Phi Phi này bộ dáng thực sự anh tuấn, ít nhất đối với nam nhân mà nói, thật là phi thường hảo nhìn, Tiểu Tứ Tử vừa nhìn vừa nháy nháy mắt, trong lòng thầm tính toán, Hoa Phi Phi không ngờ lại dễ nhìn như vậy nha, nhưng là không đẹp kiểu như phụ thân cùng Tiểu Lương Tử, Cửu Cửu cũng so với hắn soái khí hơn, ân……
Hoa Phi Phi bỏ mặt nạ ra nhìn mọi người, tầm mắt rơi xuống người Mục Phương, “Ta nói Mục thần bộ a, ngươi thật đúng là theo sát ta nha, sẽ không phải là coi trọng ta đi?”
Bắt chước hắn nhướn nhướn mi, Mục Phương cười cười, “Ta là ưa thích những người trẻ dễ nhìn a.”
Hoa Phi Phi cau mày, tựa hồ bất mãn, Long Thiên Lý nói, “Hoa Phi Phi, ngươi theo chúng ta hồi nha môn, chúng ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Hoa Phi Phi giương mắt liếc về phía Long Thiên Lý một cái, cười nói, “Vị này không biết là ai?”
Tiêu Y nói cho hắn, “Hắn là tân tiền nhiệm huyện thái gia Long Thiên Lý.”
“Nga…” Hoa Phi Phi đánh giá Long Thiên Lý trong chốc lát, gật đầu, “Thực đáng yêu a…” Tầm mắt lại rơi xuống người Tiểu Tứ Tử, đối Tiểu Tứ Tử khơi khơi khóe miệng cười cười.
Tiểu Tứ Tử híp mắt nhìn hắn, ấn tượng không tốt, phụ thân nói, ánh mắt hoa đào, người vô duyên vô cớ đối ngươi cười đều là sắc lang!
Hoa Phi Phi thấy biểu tình của Tiểu Tứ Tử thì nở nụ cười, liền đối Tiêu Y nói, “Giúp ta chuẩn bị một cái phòng.” Nói xong, gật đầu với mọi người, “Chúng ta vào trong rồi nói sau.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng Hoa Phi Phi vào trong phòng.
“Ta nói thẳng vậy.” Hoa Phi Phi đi thẳng vào vấn đề, “Người các ngươi muốn bắt không phải là ta.”
“Thượng thư vì cái gì lại muốn bắt ngươi?” Mục Phương hỏi.
“A……” Hoa Phi Phi cười cười, “Mấu chốt chính là trên người bảo bối a.”
“Bảo bối?” Tiểu Tứ Tử sửng sốt, “Ngươi nói Thiên Thiên sao?”
“Thiên Thiên?” Hoa Phi Phi chọn chọn mi, “Tên này không sai a, vậy kêu Hứa Thiên đi.”
“Oa nhi này họ Hứa?” Tiêu Lương giật mình, “Ngươi là nói, nó là Hứa thượng thư……”
“Đúng vậy.” Hoa Phi Phi gật gật đầu, “Là tôn tử (cháu trai) của Hứa thượng thư.”
“Ngươi trộm tôn tử người ta nha!” Tiểu Tứ Tử giật nảy mình, “Khó trách Hứa thượng thư muốn đuổi giết ngươi a!”
“A……” Hoa Phi Phi cười nhạt, “Chính xác mà nói, ta là cứu oa nhi này, cũng cứu luôn mẫu thân của nó.”
“Nói rõ một chút đi.” Mục Phương đối hắn nói.
“Ta cũng không phải là cái gì hái hoa tặc, bất quá ta xác thực là thích nam nhân.” Thấy Long Thiên Lý nhìn hắn, Hoa Phi Phi cười nói tiếp, “Này cũng không phải tội, nam nhân hay nữ nhân đều giống nhau, chỉ cần một chỗ vui vẻ hạnh phúc không phải là tốt rồi sao…… Năm ấy, ta trong lúc vô ý ở Khai Phong gặp công tử Hứa Vinh, con của thượng thư Hứa Diệu, hắn dáng vẻ thư sinh, ta cùng hắn hàn huyên tán gẫu. Hắn theo ta rất ôn thuần, lúc đầu ta còn tưởng rằng hắn cũng thích ta, sau lại biết được không phải như vậy, hắn là có chuyện muốn nhờ ta.”
Tất cả mọi người không nói, lẳng lặng lắng nghe Hoa Phi Phi nói tiếp.
“Hứa Vinh là con của thượng thư, nhưng lại yêu một nữ tử thanh lâu, tên là Liễu Nga.” Hoa Phi Phi nói.
“Liễu Nga? Hình như là danh kĩ thanh lâu a?” Triệu Phổ đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy.” Hoa Phi Phi gật đầu.
Công Tôn trừng mắt liếc Triệu Phổ một cái — ngươi như thế nào biết?
Triệu Phổ vội vã xua tay, “Ta chỉ là nghe nói mà thôi! Tuyệt đối chưa thấy qua.”
Tiểu Tứ Tử tiến lại gần hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, hắn nói danh kĩ, chính là danh kĩ mà trong sách hay nói đến sao?”
Công Tôn nhéo lỗ tai Tiểu Tứ Tử một phen, “Ngươi là xem cái loại sách gì a? Vì cái gì lại có danh kĩ?”
“Nha, đau quá nga.” Tiểu Tứ Tử vội vàng che lại lỗ tai, Công Tôn vừa nghe Tiểu Tứ Tử nói đau thì tâm lập tức nhuyễn xuống, nhẹ nhàng cầm lấy lỗ tai hắn mà nhu nhu. Kì thật Công Tôn cũng không phải vô dụng như vậy, nhưng là Tiểu Tứ Tử hô đau thì Công Tôn nhất định sẽ dừng tay.
“Liễu Nga cùng Hứa công tử lưỡng tình tương duyệt, sau đó không lâu, Liễu Nga mang thai, sinh hạ được một bảo bối cực kì đáng yêu, bất quá sau đó, Hứa đại nhân lại thay Hứa Vinh định một hôn sự khác, là nữ nhi của vương gia Đại Liêu, gọi là Da Luật Nguyễn Tình.”
“Ngoại tộc sao?” Tiểu Tứ Tử giật mình.
“Vì duy trì quan hệ của Đại Liêu cùng Đại Tống ta, hai nước thường xuyên hòa thân. Cho nên hôn sự lần này, hoàng thượng ở trên đại điện đã hỏi, ai có thể tiếp tục. Hứa đại nhân đã nói, con trai của hắn, Hứa Vinh chưa có thành thân, có thể đón dâu.
“Nga…” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Nguyên lai là dạng này a, vậy sao Hứa Vinh kia sao không đem chuyện tình của hắn với Liễu Nga thành thân nói cho phụ thân hắn?”
“Tiểu Tứ Tử, bọn họ cũng không có thành thân, chính là có phu thê chi thực(cuộc sống vợ chồng) mà thôi.” Long Thiên Lý nói.
“Phu thê chi thực a…” Tiểu Tứ Tử lại học thêm được một từ mới, khó hiểu ngẩng đầu nhìn Công Tôn, Công Tôn vội che cái miệng của hắn lại, hung dữ trừng Long Thiên Lý.
“Hoàng thượng cảm thấy hôn sự này không tồi, liền phái người đưa sính lễ đến Liêu Quốc vương gia, chuẩn bị thành thân, chính là Hứa thượng thư cao hứng đem chuyện này nói cho Hứa Vinh, nhưng Hứa Vinh hắn lại không nguyện ý. Hứa thượng thư sau khi truy vấn cả buổi, hắn rốt cuộc đem chuyện Liễu Nga cùng đứa nhỏ nói ra.” Hoa Phi Phi thở dài, “Chuyện này làm cho thượng thư khó xử, nếu hiện tại nói với hoàng thượng rằng Hứa Vinh đã tự định chung thân, đó là tội khi quân, sẽ bị chém đầu. Nếu không nói, chờ công chúa kia thú về phát hiện sự việc, vậy lại càng không được, nói không chừng hai nước còn dẫn tới chiến tranh a. Hơn nữa nếu để cho thế nhân biết con Hứa Diệu lại đai lấy một nữ tử thanh lâu về, kia chẳng phải là cả đời này Hứa thượng thư cũng không thể ngóc đầu lên ư?” Hoa Phi Phi lắc đầu, “Cho nên Hứa thượng thư muốn giết chết Liễu Nga cùng bảo bối này.”
“Như vậy không phải là quá đáng sao?” Tiểu Tứ Tử nhíu mày, “Thế nhưng muốn giết chính con dâu cùng tôn tử của mình, Hứa Diệu có phải hay không là lão già hồ đồ?”
Triệu Phổ cũng lắc đầu, “Ta xem hắn là lão hồ đồ lợi hại rồi.”
“Sau đó, chuyện này càng trở nên phức tạp.” Hoa Phi Phi nói tiếp, “Hứa Vinh nói với phụ thân hắn, nếu ông tổn thương cho Liễu Nga cùng bảo bối, hắn cũng không muốn sống nữa. Sau Hứa Diệu bắt lấy mẫu tử Liễu Nga nhốt lại, uy hiếp Hứa Vinh phải thành thân.”
“Ai…” Long Thiên Lý lắc đầu, “Thật sự là càng sai, càng hoang đường!”
“Hứa Vinh không thể làm gì, đành phải đáp ứng, nhưng hắn vẫn phát hiện ra Hứa Diệu đối với mẫu tử Liễu Nga như hổ rình mồi, sớm hay muộn gì ông cũng động thủ với hai người họ. Hứa Vinh khi đó cùng ta đã hiểu nhau, hắn là một văn nhân, cũng là con quan, biết ta là một người giang hồ, liền cầu ta, có thể hay không hỗ trợ đem mẫu tử Liễu Nga cứu ra, như vậy hắn có thể không cần cưới nha đầu ngoại nhân kia.” Hoa Phi Phi lắc đầu, nói, “Ta khi ấy cũng không phải tượng đá mà không có tình cảm gì, liền hỏi Hứa Vinh, tại sao không cùng lão thượng thư thương lượng một chút, trước cứ chính thức cưới cô nương kia về, sau đó để cho Liễu Nga làm thiếp…”
“Như vậy sao được?” Tiểu Tứ Tử trừng mắt, “Liễu Nga rất đáng thương.”
“Hứa Vinh cũng không đồng ý.” Hoa Phi Phi gật gật đầu, nói tiếp, “Hắn nói đời này chỉ yêu Liễu Nga, tuyệt đối không phản bội nàng mà đi cưới nữ nhân khác, cùng lắm thì mọi người cùng chết, kiếp sau đầu thai sẽ trở thành vợ chồng, sống đến bạch đầu.”
Tất cả mọi người gật đầu, thời này con của quan lại ăn chơi đàn ***, khó được như Hứa Vinh lại là một người có tình có nghĩa như vậy, lão thượng thư kì thật đã sinh được một người con tốt, chỉ tiếc là lão quá hồ đồ!
“Ta thấy hắn trọng tình như thế, tự nhiên là muốn giúp hắn.” Hoa Phi Phi nói, “Vì thế ta đã nghĩ biện pháp, cướp đi mẫu tử Liễu Nga, mang nàng tới tận rừng núi xa xôi này, trốn tránh truy binh đuổi bắt.”
“Cứ như vậy đã không còn uy hiếp, Hứa Vinh tất nhiên cũng không chịu thú công chúa kia, Hứa thượng thư vừa tức vừa sợ hoàng thượng trị tội, lại hận ngươi, cho nên mới nghĩ ra biện pháp nói ngươi là hái hoa tặc, lấy cớ ngươi hái hoa Hứa Vinh hoang đường như vậy sao?” Triệu Phổ thay hắn nói tiếp, “Lão già này đến tột cùng là suy nghĩ cái gì?!”
“Ai, liền khổ ta a!” Hoa Phi Phi bất đắc dĩ nói, “Ta theo mẫu tử các nàng chạy ngược chạy xuôi, còn mang theo cái ác danh hái hoa tặc. Ai, ta như thế nào có thể làm nên chuyện không có nhân phẩm như vậy a, ta luôn luôn chủ trương lưỡng tình tương duyệt, đúng hay không?!”
“Nếu nói Hứa Vinh bị hái hoa, hôn sự sẽ không thành sao?” Công Tôn hỏi.
“Ân.” Hoa Phi Phi gật gật đầu, “Kì thật thượng thư đại nhân bọn họ không biết, công chúa kia chính mình cũng không muốn gã, nàng đã có ý trung nhân, còn ghét bỏ những văn nhân Đại Tống, không bằng những hảo hán bưu hãn dũng mãnh, có khí khái anh hùng. Cho nên nói, nếu lúc đầu có thể đem sự tình nói rõ, cũng không làm cho hiện tại ra cái dạng này.”
“Vậy lúc này không phải là tốt lắm sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi, “Thượng thư cũng không còn sầu chuyện hôn sự, lại có thêm tôn tử Thiên Thiên đáng yêu như vậy, mong cũng không kịp đâu!”
Công Tôn đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Tứ Tử, nói, “Thượng thư kì thật là để ý chuyện lấy về một nữ tử thanh lâu, nếu Liễu Nga cũng là một công chúa, hắn đã sớm đồng ý, tự nhiên sẽ không làm ra nhiều chuyện như vậy.”
“Thực quá đáng a!” Tiểu Tứ Tử bất mãn, “Thiên Thiên thật đáng thương, bộ dáng đáng yêu như vậy, thế nhưng lại có một ngoại công hồ đồ.”
“Sau đó thì sao?” Mục Phương hỏi Hoa Phi Phi, “Vì sao ngươi rời khỏi Liễu Nga, để Liễu Nga mang theo bảo bối đi cầu cứu?”
Hoa Phi Phi cau mày, “Cầu cứu?”
“Việc này ngươi không biết sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi, “Bảo bối là được một đội vận chuyển dưới chân núi Tang Thi lĩnh nhặt được, trên người nó có huyết thư cầu cứu.” Vừa nói, vừa cẩn thận lấy ra huyết thư cho Hoa Phi Phi xem.
Hoa Phi Phi tiếp nhận huyết thư, liếc nhìn một cái, lắc đầu, “Ta thật sự không biết việc này.”
“Các ngươi vì cái gì mà tách ra?” Triệu Phổ hỏi.
“Sau khi ta mang mẫu tử Liễu Nga đến Huy Châu, bởi nơi nơi đều dán hoàng bảng nói là muốn bắt ta, cho nên chúng ta liền tách ra. Ta đưa mẫu tử các nàng lên xe ngựa vào thành, một đường hộ tống, thẳng đến khi tiến nhập sơn đạo mới ly khai. Sau chúng ta đã ước định là hẹn gặp nhau ở trong này, ta cũng đã đợi vài ngày rồi.” Hoa Phi Phi cũng có chút lo lắng, “Nguy rồi, hay là bị người của thượng thư bắt đi rồi!”
“Nhưng là bảo bối như thế nào lại bị đặt trong dục dũng rồi lăn xuống núi đi?” Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu khó hiểu, đưa tay kéo kéo Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử nha, chúng ta hay là trở lại chỗ rừng núi đó tìm lại đi, có thể hay không chúng ta đã bỏ lỡ manh mối gì rồi?”
Tiêu Lương gật đầu, Hoa Phi Phi nhún nhún vai, “Ta hiện tại là chuột chạy qua đường, người người đòi bắt, các ngươi tốt nhất là giúp ta giải oan đi a.”
“Nhưng là, án kiện của các nơi báo án bị ngươi hái hoa đâu?” Tiểu Tứ Tử lại hỏi.
“Đều là người của thượng thư phái đi hãm hại ta.” Hoa Phi Phi bất mãn nói, “Ta nếu gặp được người thích, cá nước thân mật một chút, vậy mà đi rêu rao khắp nơi, thật sự biến ta giống như một tên *** tặc!”
“Cá nước thân mật?” Tiểu Tứ Tử lại hỏi Tiêu Lương, Công Tôn kịp thời che miệng hắn lại, lại che hai lỗ tai hắn, “Tiểu hài tử không thể biết!”
Tiểu Tứ Tử bất đắc dĩ, đưa tay bưng kín lỗ tai của Thạch Đầu, tâm nói phụ thân thật là, để làm chi che lỗ tai người ta a, ta cũng đã mười sáu tuổi rồi, Thạch Đầu mới có sáu tuổi nha, hẳn là phải che lỗ tai nó mới đúng sao.
“Ngươi theo chúng ta hồi nha môn đi thôi.” Mục Phương đối Hoa Phi Phi nói, “Ngươi như vậy mà chạy tới chạy lui rất dễ gặp chuyện không may.”
“Đi!” Hoa Phi Phi cười tủm tỉm, “Trong nha môn này nhiều mỹ nhân như vậy, ta tự nhiên sẽ vui vẻ phụng bồi!” Tiêu Y bên cạnh nhấc chân đạp hắn, “Ngươi này không có lương tâm!”
Hoa Phi Phi híp mắt cười.
Công Tôn che lại ánh mắt Tiểu Tứ Tử đang tò mò nhìn hai người liếc mắt đưa tình, hung hăng nhìn Triệu Phổ bên cạnh, “Còn không làm cho xong? Đều mang hết người về nha môn thẩm vấn đi!”
Triệu Phổ gật đầu, theo sau, mọi người trở về nha môn.
Hoa Phi Phi vẫn có chút hiềm nghi, cho nên Mục Phương phụ trách theo dõi hắn, Triệu Phổ gọi người mang giấy và bút mực đến, viết một phong thư, rồi an bài người của Long Thiên Lý suốt đêm đưa tới kinh thành hoàng cung.
Sau, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương, còn có Triệu Phổ và Công Tôn, cùng mấy ảnh vệ, ôm tiểu bảo bối lại tiến nhập Tang Thi lĩnh, xem xét khả năng bỏ lỡ manh mối.
“Ngày đó mấy nha dịch đều đem cây cối chém hết, cũng không phát hiện manh mối gì.” Tiêu Lương lắc đầu, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, ngươi muốn tìm cái gì vậy?”
“Ân, mộc dũng.” Tiểu Tứ Tử trả lời.
“Mộc dũng?” Triệu Phổ nhíu mày, “Cái gì mộc dũng?”
“Ở núi thì sẽ không tùy tiện mà có mộc dũng đi!” Tiểu Tứ Tử thật nghiêm túc nói, “Nhưng là bảo bối thật sự bị đặt trong mộc dũng rồi lăn xuống núi, vậy chứng tỏ Liễu Nga nhìn thấy mộc dũng.”
“Đúng vậy.” Công Tôn cũng gật đầu, “Liễu Nga muốn cầu cứu, liền chứng tỏ nàng chính mình cũng bị bắt, sở dĩ viết Hồi Long quan…… Khả năng nàng nghĩ người bắt nàng là người của Hồi Long quan, nhưng lại là bị đưa đến một nơi khác.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Phụ thân nói rất đúng!”
Sơn đạo khó đi, may mắn còn có Thạch Đầu, Tiểu Tứ Tử ôm bảo bảo, cùng Công Tôn ngồi trên lưng Thạch Đầu, ngay tại lúc Thạch Đầu nhảy qua một đoạn đường dốc, tiểu bảo bảo đột nhiên “y y nha nha” kêu lên vài tiếng.
“Thạch Đầu, chậm đã.” Tiểu Tứ Tử gọi lại Thạch Đầu, khó hiểu nhìn bảo bối, “Thiên Thiên, phát hiện cái gì nha?”
Tiểu bảo bảo chỉ vào chỗ vách núi, nha nha kêu lên. Mọi người y theo bàn tay nhỏ xíu của bảo bảo mà nhìn qua, chỉ thấy ở bên cạnh vách núi, bị dây leo che khuất, có một sơn động.
“A!” Tiểu Tứ Tử vừa mừng vừa sợ, “Là sơn động a, mẫu thân của Tiểu Thiên Thiên có khi nào đang ở bên trong?”
Này một câu của Tiểu Tứ Tử khiến tất cả mọi người nhíu mày, Tiêu Lương cùng Triệu Phổ liếc nhìn nhau một cái, vùng này không hề có sinh khí, nói cách khác, cho dù Liễu Nga thực sự ở trong sơn động, hẳn cũng đã chết. Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh tiến lên thạch động, vén dây leo đi vào trong. Chỉ chốc lát sau, Thanh Ảnh nhô đầu ra ngoắt, “Vương gia, các người mau đến xem a, bên trong hình như có gì đó!”