[Bao Công Đồng Nhân] – Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 57: Chương 57




CHƯƠNG 57

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Tứ Tử bọn họ ly khai phủ nha, chạy tới Vô Lượng quan.

“Ta nói Tiểu Lương Tử nha.” Tiểu Tứ Tử ôm bảo bối ngồi trên lưng Thạch Đầu, quơ quơ hai chân hỏi Tiêu Lương, “Vì cái gì lần trước ở chỗ hiệu may, lão bản kia nói Tiểu Thiên Thiên là mang ngân khóa mà Lưu đại tiên của Vô Lượng quan bán đi?”

“Ta cảm thấy, Liễu Nga lần này đến, khả năng là có liên quan đến chuyện này.” Công Tôn thấp giọng nói, “Nói không chừng ý chính của nàng là muốn đi tìm Lưu đại tiên kia.”

“Ân……” Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nói, “Xác thực nha……”

Vô Lượng quan cách phủ nha thật là phi thường xa, mọi người đi thẳng đến buổi trưa mới đến được chân núi của Vô Lượng quan.

Thạch Đầu mệt lả, quỳ rạp xuống đất mà thở, Tiểu Tứ Tử lấy túi nước cho nó uống, vừa xoa xoa bụng nó, “Thạch Đầu nha, ngươi phải giảm béo a. Ngươi có bốn chân nha, mới đi tới nơi này mà đã mệt như vậy rồi.”

Thạch Đầu bất mãn quẩy quẩy lỗ tai, liếc mắt nhìn cái bụng nhỏ của Tiểu Tứ Tử một chút…… (=)) hai chủ tớ nhà này )

“Đáng ghét.” Tiểu Tứ Tử đưa tay nhéo lỗ tai của Thạch Đầu.

Thạch Đầu kêu chi chi hai tiếng, như là đang cãi lại — ngươi mới là tiểu mập mạp!

Tiểu Tứ Tử cùng Thạch Đầu ngồi xổm xuống mà trừng nhau, Thạch Đầu dùng cái mũi ủi ủi vào bụng Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử cũng không vừa, nhéo nhéo cái đuôi nó, còn vỗ mông nó. (==” *hãn*)

Náo loạn một trận xong, Thạch Đầu ghé vào tảng đá mát mẻ mà thở phù phù, Tiêu Lương lấy cho nó một cái túi nhỏ, là châu châu nướng mà Mục Phương làm cho nó, Thạch Đầu ta vui vui vẻ vẻ mà ăn a.

“Lên núi vẫn còn một đoạn nữa.” Triệu Phổ ngẩng đầu nhìn nhìn lên đỉnh núi, Vô Lượng quan này còn rất cao, mà ngay trước chân núi có một trà quán, nên mọi người quyết định đến trà quán này uống nước nghỉ chân rồi hẵng lên núi.

“Mấy vị đại gia, muốn lên Vô Lượng quan a?” Tiểu nhị của trà quán một khối khăn vắt trên vai, bưng một ấm trà chạy tới, vừa châm trà cho mọi người vừa hỏi.

“Ân, muốn tìm Lưu đại tiên.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu.

“A? Ai u!” Tiểu nhị khoát tay, “Mấy vị đại gia a, may mắn các người không lên núi, bằng không liền uổng công.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, khó hiểu, “Lưu đại tiên không ở đây sao?”

“Lưu đại tiên cũng đã nửa tháng không gặp người rồi.” tiểu nhị nói, “Hắn lần trước nói, gần đây sát khí nặng, vẫn là nên lánh đi.”

“Hắn tránh đi chỗ nào rồi?” Triệu Phổ hỏi.

“Chuyện thần tiên người thường khó biết lắm.” Tiểu nhị nhún vai nói.

“Ngươi xem xem, ngân khóa này có phải từ chỗ Lưu đại tiên bán không?” Triệu Phổ kêu tiểu nhị nhìn nhìn ngân khóa trên người bảo bối.

“A, đúng vậy, chính là loại ngân khóa ngũ hành, là do chính Lưu đại tiên làm.” Tiểu nhị gật gật đầu, liền xoay người rời đi.

“Lưu đại tiên…… Lưu Mặc Hải?” Tiêu Lương đột nhiên lẩm nhẩm, nhìn mọi người.

“Sẽ không trùng hợp vậy đi?” Triệu Phổ nhíu mày nghĩ nghĩ, “Bất quá lúc ấy Lưu Mặc Hải chết là không minh bạch……”

Uống xong trà, Thanh Ảnh gọi tiểu nhị tới, hỏi rõ chỗ ở của Lưu đại tiên, mọi người cùng nhau thay đổi lộ trình, đi đến nhà hắn.

Lưu đại tiên kia nghe nói là ngụ ở nông trại phía sau Vô Lượng quan, có một ngôi nhà ngói nhỏ ở bên trong, xem ra cũng không tệ lắm.

Tiểu Tứ Tử ngồi trên lưng Thạch Đầu mà tò mò đánh giá chỗ ở của y, liền nói, “Cửa sổ đều đóng rồi.”

Thanh Ảnh kích động tiến vào trong sân, gõ gõ cửa phòng, thật lâu sau, cũng không có người đáp ứng.

“Không giống như là có người ở.” Tiêu Lương nói.

Triệu Phổ gật gật đầu, Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh liếc nhìn nhau một cái, lấy ra chủy thủ, nhẹ nhàng ở trên cửa mà khạy. Mọi người đi vào trong phòng, trong phòng trống rỗng, trên bàn lại để một đống lớn ngân khóa, hẳn là vẫn chưa bán đi gì đó.

“Ai nha, không có người nga.” Tiểu Tứ Tử nhăn mặt, ôm bảo bối thở dài, “Uổng công đi đường xa như vậy đi.”

“Cũng không hẳn a.” Triệu Phổ nói xong, đột nhiên nhấc chân đạp qua một cước… Cùng lúc đó, chợt nghe “răng rắc” một tiếng, một khối gạch vỡ vụn. Càng thú vị là, sau lúc khối gạch đó vỡ rơi xuống…

“Ai nha!” Phía dưới có người kêu một tiếng, hiển nhiên là bị đạp trúng.

“A!” Tiểu Tứ Tử ngồi xổm xuống nhìn cái động, “Bên trong có người!”

“Các ngươi như thế nào biết ta ở trong này!” Trong động có người hỏi, Tiểu Tứ Tử nhìn kĩ, là một lão nhân râu bạc.

“Bổn muốn chết.” Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn hắn, cười tủm tỉm, “Trong phòng không có người thì sao cửa khóa bên trong nha?”

“Đúng vậy…” Người nọ trong động nghĩ nghĩ, liền nói, “Các vị hảo hán, lão đầu nhi ta tiện mệnh không đáng cho các người động thủ a, các người muốn lấy cái gì thì cứ cầm đi, đừng làm khó dễ lão đầu như ta là được rồi.”

“Đi ra.” Thanh Ảnh lạnh lùng trừng mắt liếc hắn, “Có chuyện hỏi ngươi!”

“Không cần…” Lão đầu kia còn cứng đầu, “Ta sẽ không đi lên!”

“Ngươi sẽ không phải là Lưu đại tiên đi?” Tiểu Tứ Tử hỏi.

Lão đầu liếc mắt nhìn Tiểu Tứ Tử một cái, chậc chậc hai tiếng, “Này là tiểu oa nhi nhà ai a, sao lại đáng yêu như vậy đi.”

Tiểu Tứ Tử nghĩ hắn nói đến Tiểu Thiên Thiên trong lòng mình, liền trả lời, “Ngươi trước kia chưa từng thấy tiểu bảo bảo này sao? Ngân khóa của hắn không phải là mua ở chỗ ngươi sao?

“Thiết…” lưu đại tiên bĩu môi, “Ta mỗi ngày bán ít nhất mười mấy cái ngân khóa, thấy mười mấy oa nhi, tự nhiên sẽ không nhớ được.”

Thấy hắn vẫn còn đứng phía dưới, Triệu Phổ lạnh lùng nhìn hắn, “Ngươi không muốn lên? Không muốn lên thì vĩnh viễn đừng có lên đây nữa.”

Lưu đại tiên nhìn chằm chằm Triệu Phổ đánh giá trong chốc lát, đột nhiên hít một ngụm lãnh khí, nuốt nuốt nước miếng hỏi, “Ngươi… Ngươi sẽ không phải họ… họ Triệu?”

Triệu Phổ nhướn một bên mi, “Như thế nào? Gặp qua họ Triệu? Là giống với Bát ca của ta, hay là giống với cháu của ta? Ngươi tuy hơi khác nhưng vẫn là nhìn giống một người ta từng gặp a… Lưu Mặc Hải.”

Những người khác đều ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm lão nhân, lão nhân cũng sửng sốt thật lâu sau, mới vươn tay, cầm lấy bốn vách tường thạch động, đi lên, vỗ vỗ bụi trên người, cấp Triệu Phổ hành lễ, “Cái kia… Cửu vương gia a, đã lớn như vậy rồi.”

“Lưu Mặc Hải.” Triệu Phổ lạnh lùng nhìn hắn, “Giả chết là tội khi quân a!”

“Ách… Không phải nha!” Lưu Mặc Hải vội vã xua tay, “Ta không phải là giả chết… Năm đó quả thật là đã chết.”

Triệu Phổ chờ tất cả mọi người ngồi xuống xong, Thanh Ảnh đóng cửa lại, rồi đối Lưu Mặc Hải nói, “Chuyện đến tột cùng là như thế nào, phải nói thật!”

Lưu Mặc Hải thở dài, cũng tìm cái ghế mà ngồi xuống, nhìn nhìn mọi người, nói, “Kia, chuyện tình cũng đã lâu lắm rồi, lúc ấy… Chúng ta cùng nhau đi tìm mỏ vàng, ta đã đoán ra được vị trí của mỏ vàng nên đã vẽ lại. lúc ở Mạt Bắc, ta có gặp qua một cô nương ngoại tộc, liền cùng người ta thành thân, cô nương kia sinh cho ta một oa nhi… Gọi là Lưu Vinh.”

Mọi người nghe xong đều sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau — Lưu Vinh?

“Sau đó, ta gặp phải quái bệnh, bệnh nan y, phải chết.” Lưu Mặc Hải bất đắc dĩ nói, “Còn mẫu thân của đứa nhỏ vì khó sinh mà đã chết, nên ta cũng không muốn sống nữa, liền nói với người đi tìm mỏ vàng cùng ta là Hứa Diệu, để cho hắn tiếp tục đi tìm mỏ vàng, còn đem bản vẽ họa lại thật kĩ cho hắn.”

“Sau đó thì sao?” Công Tôn hỏi.

“Hứa Diệu kia cũng không tốt lành gì.” Lưu Mặc Hải lắc đầu, nói tiếp, “Ta vốn thật là sắp chết, nhưng là không biết như thế nào, đem bản vẽ cho hắn xong, không hiểu sao bệnh chuyển biến tốt… Nhưng là khi ta hết bệnh rồi, hắn tựa hồ lại không vui ý. Ngày đó, hắn đem lừa ta ra phía sau núi, rồi đẩy ta từ trên vách núi xuống.”

“Cáp?” Tiểu Tứ Tử kinh hãi, “Thật sao?”

“Ân.” Lưu Mặc Hải thở dài, “Ta lúc ấy bám víu vào vách núi, hỏi hắn vì cái gì mà làm như vậy, hắn chỉ nói, hắn cũng là thân bất do kỉ, coi như thực xin lỗi ta, sẽ hảo hảo chiếu cố con ta, giống như con của chính mình. Nói xong, hắn đã đem tay ta mở ra… May mắn dưới núi là khe núi, ta bị lao đi thật xa, sau lại được mấy người dân nơi đó cứu giúp.”

“Hứa Diệu là vì thấy ngươi tìm được mỏ vàng, cho nên mới đối với ngươi nổi lên sát tâm sao?” Triệu Phổ hỏi.

“Ân.” Lưu Mặc Hải gật gật đầu, thở dài nói, “Chờ lúc ta dưỡng bệnh tốt rồi, cũng là đã hơn nữa năm sau. Ta sau mới đi nghe ngóng tin tức của mỏ vàng, còn có chuyện Hứa Diệu thăng chức, hơn nữa cũng tìm thấy tin tức của con mình.”

“Ngươi vì sao không đi tố giác hắn?” Công Tôn hỏi.

“Nói thật… Lúc nương tử ta chết, ta kì thật cũng nản lòng thoái chí, nguyên bản ta chỉ nghĩ đến gặp Hứa Diệu đòi tiền, hơn nữa ta cũng ngầm hỏi thăm vài lần, phát hiện hắn đối với con ta rất tốt. Cho nên liền muốn quy ẩn sơn lâm, làm một ẩn sĩ.” Lưu Mặc Hải nói.

“Vậy vì sao cố tình muốn ẩn cư tại Huy Châu phủ?” Tiêu Lương hỏi hắn, “Ngươi không đến nơi khác, hay là nói, là cố ý muốn ở đây canh chừng mỏ vàng?”

“A… tiểu tử ngươi thật thông minh a.” Lưu Mặc Hải gật gật đầu, hỏi, “Ta cùng Hứa Diệu ở chung một khoảng thời gian, hắn tuy rằng có vẻ nghiêm túc, nhưng cũng không giống như người đại gian đại ác. Năm đó vì sao lại đối với ta hạ thủ, ta vẫn thực hoài nghi. Tang Thi lĩnh này có hoàng kim, năm ấy ta tuy hơi xác định, hắn nếu che giấu tin tức mỏ vàng, tự nhiên sẽ hành động, cho nên ta ở ngay tại nơi này trấn thủ…… Sau, lại để cho ta phát hiện hắn chân chính bí mật.”

“Cái gì?” Triệu Phổ hỏi.

“Phải biết rằng, Huy Châu hằng năm đều sản xuất ra rượu tang châm (rượu làm từ trái dâu), rượu này hương vị ngọt lành, hằng năm đều có thể bán đi rất nhiều.” Lưu Mặc Hải đột nhiên thay đổi chủ đề.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, gật gật đầu, “Vậy thì thế nào?”

“Ta ở Huy Châu này cũng đã một đoạn thời gian, chợt nghe có người nói về truyền thuyết ở Tang Thi lĩnh, rồi lại chuyện ở đó đang có tang thi triệu tập. Trước đây ta cũng có đi qua Tang Thi lĩnh, sở dĩ kêu là Tang Thi lĩnh, bởi vì trên đỉnh ngọn núi kia có một tảng đá lớn, nhìn giống như người không đầu. Chuyện trước kia kể lại rằng ở đây có nhiều phỉ tặc, rất nhiều người vô tội đi qua đây đều bị bọn chúng sát hại, nên mới có cái tên như vậy. Chưa từng nghe có chuyện thôn dân giết binh lính loạn thất bát tao cái gì đó. Bởi vậy ta mới đặc biệt để ý đến, lén lút đi vào nhìn thử…… Quả nhiên, ta phát hiện có người đang khai thác mỏ vàng, mà đều là quan Tống, bọn họ luyện ra vàng, rồi giấu ở trong những vò rượu, xen lẫn bên trong tang châm rượu, vận chuyển đi biên giới phía tây, đưa bán cho Liêu Quốc……”

“Cái gì?!” Triệu Phổ nhíu mày, “Ngươi là nói, bọn chúng đem hoàng kim vận chuyển ra ngoài, giả làm rượu tang châm mà bán cho người Liêu Quốc?”

“Đúng.” Lưu Mặc Hải gật đầu.

“Quả thực hỗn đản!” Thanh Ảnh bọn họ trước kia vẫn đều đi theo Triệu Phổ đánh người Liêu Quốc, Tống quân có rất nhiều danh tướng chết, nhưng không phải do tử trận, mà là bị chính những con sâu trong triều này hại chết. Chỉ cần nghĩ đến nhóm Tống quân bị chém chết, mà trong triều lại có đám sâu bọ quan viên Đại Tống sản xuất vàng rồi đem bán cho địch nhân, quả thực tức đến ngập trời.

“Như thế nào lại như vậy a!” Tiểu Tứ Tử nghe xong cũng thực bất mãn, “Hứa Diệu hắn căn bản chính là tiêm tế (có thể hiểu theo nghĩa là “tai mắt”) của Liêu Quốc nha!”

Lưu Mặc Hải gật gật đầu, “Ta biết việc này nói lớn không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ, bất quá khai thác một đoạn thời gian, không biết như thế nào, công trình kia liền ngừng lại.”

“Ngừng?” Công Tôn cùng Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau.

“Ân… Vài năm trước, đột nhiên trong một đêm liền ngừng lại.” Lưu Mặc Hải cũng rất khó hiểu nói, “Nhóm nhân công đều bị giết, vàng cũng chưa kịp vận chuyển ra, cũng không biết là xảy ra sự tình gì. Tóm lại chính là lập tức liền mai danh ẩn tích, cũng không có người đến mở lại.”

“Ngươi không truy ra nguyên nhân?” Tiêu Lương hỏi hắn.

Lưu Mặc Hải lắc đầu, “Ta lúc ấy cũng không hiểu ra sao, việc này trôi qua cũng đã lâu, thẳng đến vài năm nay, đột nhiên lại xảy ra một việc.”

“Ngươi là nói, hung tăng Hồi Long quan?” Tiêu Lương hỏi tiếp.

“Đúng vậy!” Lão nhân gật mạnh đầu, “Ta lúc đầu còn hoài nghi bọn họ có khả năng liên quan đến mỏ vàng. Lại nói, ta cũng lo có gì đáng ngại cho con ta, muốn biết động thái của thượng thư gần đây, cho nên liền phái Liễu Nga đi điều tra thử.”

“Cáp?” Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt tò mò hỏi, “Liễu Nga là người của ngươi sao?”

“Liễu Nga là do ta nhặt được trên đường cách đây mười mấy năm.” Lưu Mặc Hải kể lại, “Nha đầu này thực hiếu thuận, sau khi biết chuyện của ta, liền chủ động nói phải giúp ta đi điều tra sự tình. Vừa lúc ta có một bằng hữu là tú bà của kĩ viện, cho nên ta nhờ nàng an bài giúp, để cho Liễu Nga gặp được con ta.”

“Vậy…” Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn bảo bối trong lòng, xoay mặt nhìn Công Tôn, như là đang hỏi — hắn có hay không biết đây là tôn tử hắn nha?

Công Tôn đối Tiểu Tứ Tử liếc mắt một cái, ý bảo đừng nóng vội, rồi lại quay qua hỏi Lưu Mặc Hải, “Sau đó thì sao? Sự tình thế nào?”

“Ai…… Sau đó còn có thể thế nào a? Nha đầu cũng đều đi mất!” Lão nhân chà chà chân nói, “Ta chờ a chờ a, vậy mà cũng đã hai ba năm rồi, vẫn bặt vô âm tín! Ta thử hỏi tú bà kia, nàng nói là được Hứa Vinh chuộc thân mang đi rồi…… Ta ban đầu còn tưởng rằng huynh đệ họ nhận thức được nhau, rất là cao hứng a, đều ở trong nhà chờ. Bất quá cũng đã lâu lắm rồi, không có người đến.”

“Vậy ngươi chưa gặp lại Liễu Nga sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi.

“Không có a.” Lão nhân thở dài.

“Ngươi tại sao lại trốn đi?” Tiêu Lương hỏi hắn.

“Ta nghe nói có nhiều quan binh đến đây, vây quanh Tang Thi lĩnh.” Lưu Mặc Hải trả lời, “Ta đây còn không bị hù chết a! Nếu là quan binh do hoàng thượng phái đến, ta xem như là tội khi quân, bị bắt sẽ bị chém đầu! Mặt khác a, nếu là người của thượng thư thì sao? Ta còn không thảm hại hơn a, cho nên trước hết là phải ẩn nấp rồi.”

Mọi người nghe xong, đại khái đều hiểu được chuyện đã xảy ra, Lưu Mặc Hải này quả thực cũng là bất hạnh, bất quá Hứa Diệu đến tột cùng là vì cái gì mà làm như vậy?

“Ngươi còn gì giấu diếm không?” Triệu Phổ hỏi.

“Không có.” Lão nhân lắc đầu.

“Cái kia, Lưu Mặc Hải nha.” Tiểu Tứ Tử gọi hắn.

Lưu Mặc Hải nhướn nhướn mày, “Tiểu oa nhi, phải kêu gia gia!”

“Ta phi!” Thanh Ảnh tức giận nói lớn, “Đây là tiểu vương gia, ngươi muốn hắn gọi ngươi là gia gia?”

=口= …… Lưu Mặc Hải há to miệng.

Tiểu Tứ Tử khoát tay, chỉ vào ngân khóa trên cổ Thiên Thiên, hỏi, “Ngân khóa này, là ngươi làm sao?”

Lão nhân bước lại gần nhìn kĩ, chỉ cần liếc mắt một cái, liền ngây ngẩn cả người.

Hắn mở to hai mắt, nhìn chằm chằm ngân khóa, rồi quay qua nhìn chằm chằm Tiểu Thiên Thiên, bàn tay run run chỉ vào ngân khóa, “Này…… Đây là ngân khóa tổ tiên của ta truyền lại. lúc Vinh nhi sinh ra, ta đã đeo cho nó…… Bản đồ kia, ta liền giấu trong ngân khóa!”

“Bảo đồ vẫn còn bên trong.” Triệu Phổ lấy ra một bản vẽ đưa cho Lưu Mặc Hải xem, “Ngươi xem coi có phải là cái này?”

“Đúng…… Chính là cái này!” Lưu Mặc Hải kích động, không xác định mà nhìn chăm chăm Tiểu Thiên Thiên, “Oa nhi này là?”

“Là con của Liễu Nga cùng Hứa Vinh nha.” Tiểu Tứ Tử đem bảo bối đưa cho Lưu Mặc Hải, “Cũng chính là tôn tử của ngươi.”

“A……” Lưu Mặc Hải hút một ngụm lãnh khí, trầm mặc thật lâu sau, đột nhiên đứng bật dây, vừa khóc vừa dậm chân, “Làm bậy nga, muốn chết sao…… Huynh muội nó ngay cả con cũng đã sinh rồi, Lưu gia ta tạo nghiệt gì nha!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Triệu Phổ nhíu mày, “Ngươi khóc cái gì, Liễu Nga cũng không phải là do ngươi nhặt sao?”

Lưu Mặc Hải sửng sốt, nghĩ nghĩ, “Đúng a!”

Tiểu Tứ Tử lắc đầu, “Lão gia tử này thật hồ đồ nha, muốn hay không bế nó một cái, nó gọi là Thiên Thiên.”

“Ai nha… Tôn tử của ta!” Lão nhân cười đến lộ mấy nếp nhăn, đưa tay ôm chầm tiểu bảo bảo, vui vẻ quay vòng vòng, miệng còn lẩm bẩm, “Ông trời đối đãi với Lưu gia không tệ a, ta ngay cả tôn tử cũng đều có a!”

Thấy lão nhân ôm Tiểu Thiên Thiên cao hứng như vậy, Tiêu Lương xoay mặt nhìn Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy hắn so với lão nhân cũng rất cao hứng, xem ra Tiểu Tứ Tử cũng đã buông xuôi được.

Thạch Đầu lắc lắc lư lư đi đến bên cạnh Tiểu Tứ Tử, kêu chi chi hai tiếng, cọ cọ vào bụng Tiểu Tứ Tử. Tiểu Tứ Tử ngồi xổm xuống nhéo nhéo lỗ tai của nó, “Rất được rồi Thạch Đầu, gia gia của Thiên Thiên không phải là đại phôi đản đâu!”

—————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.