CHƯƠNG 7: CỬU CỬU, LÊN, CẮN HẮN ĐI!
Mọi người cùng nhau tản bộ, Tiểu Tứ Tử chọn một tửu lâu nhỏ gọi là Thiên Thượng Cư, thoạt nhìn rất lịch sự tao nhã.
Công Tôn dắt theo Tiểu Tứ Tử, cùng Triệu Phổ đi vào trong quán.
Tiểu nhị đi ra nghênh tiếp, Công Tôn đặt một nhã tọa ở lầu hai, ba người ngồi xuống bắt đầu gọi món ăn.
Công Tôn theo thường lệ gọi cho Tiểu Tứ Tử một canh trứng gà, Triệu Phổ quan sát bốn phía, phát hiện người ở lầu hai tương đối ít, chỉ có hai bàn đặt sát cầu thang lên lầu, còn có một bàn đặt sát bên trong. Những người ngồi ở hai bàn đặt bên ngoài kia, thoạt trông là người bình thường, nhưng bàn bên trong có bốn người ngồi, phanh ngực hở bụng, gác chân uống rượu, dáng vẻ có vài phần bĩ khí.
Đó không phải là người lương thiện.
Mặt khác, Triệu Phổ còn phát hiện, trong đó có một tên, lé mắt nhìn sang Công Tôn bên này mấy lần. Triệu Phổ thầm than, cho nên mới nói, loại thư sinh này thật phiền phức, ngay cả con kiến cũng bóp không chết, bản thân đẹp như vậy còn dẫn theo một em bé khả ái nơi nơi rêu rao, như vậy mà cũng có thể bình an vô sự tới được nơi này, may là còn có một bộ đạo cụ cùng với bản lĩnh dụng độc. Nhưng dù cẩn thận thế nào cũng có sơ sót… Thực sự không nhịn được mà lo lắng thay đôi phụ tử này
Triệu Phổ nghĩ tới đây, mí mắt liền nháy nháy, thầm nhủ, hắn đang làm cái gì? Hai phụ tử này chết sống liên quan gì hắn? Nhưng nghĩ lại, tình cờ gặp nhau cũng là duyên phận, Công Tôn tạm không nhắc đến, nhưng Tiểu Tứ Tử khả ái như vậy, làm sao có thể nhẫn tâm không để ý tới?
Nghĩ tới đây, Triệu Phổ lại khẳng định một lần nữa, mình là vì Tiểu Tứ Tử, không phải vì Công Tôn! Vì vậy, hắn liền có suy nghĩ muốn làm bạn với hai người cùng đến Khai Phong.
Dù sao cũng là tiện đường, vậy thì giúp chiếu cố đi.
Rất nhanh, thức ăn được mang lên, Công Tôn như thường lệ giúp Tiểu Tứ Tử thổi nguội canh trứng gà, để bé tự mình ăn, ngươi một ngụm ta một ngụm ăn thật vui vẻ, xem Triệu Phổ như không khí quẳng ở một bên.
Triệu Phổ cũng vô lực, thư sinh này, thật không đáng yêu.
Vừa ăn vài thìa, Tiểu Tứ Tử đột nhiên hỏi Triệu Phổ, “Cửu Cửu, cũng đi Khai Phong nha?”
“Ừ.” Triệu Phổ gật đầu.
“Nga…” Tiểu Tứ Tử cúi đầu ăn, dường như có lời gì muốn nói, Triệu Phổ hỏi, “Tiểu Tứ Tử, chuyện gì vậy?”
“Ừm, chúng ta cũng đi Khai Phong.” Tiểu Tứ Tử ấp úng nói.
Triệu Phổ sửng sốt, ý của tiểu ngốc tử không lẽ là muốn cùng nhau đi? Tâm trạng vui vẻ, vừa định ừ một tiếng thì nghe Công Tôn nói, “Tiểu Tứ Tử.”
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên, Công Tôn giả vờ tức giận nhìn bé, Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ, nhỏ giọng nói thầm, “Chuyện đó… Tiện đường mà?”
“Tiện đường cái gì?” Công Tôn nói, “Chúng ta đi chậm như vậy, hắn không chừng phải gấp rút lên đường, không nên kéo chân người khác.”
“Ta không gấp!” Triệu Phổ thốt lên, Công Tôn ngẩng đầu liếc hắn, có chút cảnh giác.
Triệu Phổ duỗi ngón tay gãi gãi má, thầm nhủ, thư ngốc nhà ngươi, còn xem ta như lưu manh hả?
Công Tôn tất nhiên là lo lắng, thứ nhất thân phận của Triệu Phổ mập mờ, hình như có gì đó giấu diếm, thứ hai… Công Tôn nhìn ra hắn là người tham gia quân ngũ, công phu và khí phách cao như vậy chắc chắn không phải tiểu binh. Hơn nữa, hắn có dáng vẻ của một tên lưu manh, đây gọi là vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, mình dẫn theo Tiểu Tứ Tử, một đường cẩn thận thật khó khăn mới tới được đây, cũng đã sắp đến Khai Phong không thể để xảy ra chuyện.
Cái miệng Tiểu Tứ Tử chu ra càng dài, Công Tôn bóp cái miệng trông như mông vịt của bé.
Tiểu Tứ Tử mất hứng, nhỏ giọng nói, “Tiểu Tứ Tử thích Cửu Cửu.”
Công Tôn nổi máu ghen, mắng thầm, Triệu Cửu nhà ngươi giỏi lắm, mới gặp vài lần đã lừa gạt Tiểu Tứ Tử, ganh tị trừng Triệu Phổ —— Đồ lưu manh, đoạt con ta!
Triệu Phổ càng dở khóc dở cười, cảm thấy thư sinh này quả thật là ngang ngược. Nhưng nghĩ lại, thôi, dù sao cũng sắp đến Khai Phong, thư sinh này mạnh mẽ như vậy chắc không có chuyện gì đâu, lưu lại Giả Ảnh đi theo, hộ tống bọn họ đến Khai Phong, cũng không uổng Tiểu Tứ Tử nói một tiếng thích mình.
Lại dọn lên vài món, Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử vẫn còn chu dài cái miệng, bèn múc một miếng gạch cua đưa qua, “Há mồm.”
Tiểu Tứ Tử nhìn Công Tôn một cái, mở miệng, Công Tôn đút gạch cua vào, hỏi bé, “Con thích ai nhất?”
Tiểu Tứ Tử nhai nhai gạch cua, “Phụ thân.”
Công Tôn thoải mái một ít, tâm tình rõ ràng cũng tốt hơn, Triệu Phổ bất đắc dĩ… Thư ngốc Công Tôn này che chở bảo vệ con cái hơi thái quá, cũng may là một bé trai, nếu như là bé gái, sau này ai dám cưới?
Chính lúc này, chợt nghe dưới lầu truyền đến tiếng người xôn xao, sau đó vang lên tiếng bước chân, một đám người lên lầu.
“Vương công tử, sao hôm nay ngài rảnh rỗi đến đây?” Tiểu nhị cười dẫn người đi lên, dù là khuôn mặt tươi cười nhưng cần bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi.
Lại nhìn những người đang ăn xung quanh, trước thang lầu còn có mấy người chưa ăn xong, nhưng lại vội vã ném bạc bỏ chạy.
Triệu Phổ nhìn thấy, quan sát tiểu nhị cùng với vị Vương công tử đang tiến lên kia, người này hơn hai mươi tuổi, trông béo ục ịch, ăn mặc sang trọng, chẳng qua miệng méo mắt hí, thoạt trông có chút hèn mọn. Lại nhìn những kẻ đi phía sau hắn, vừa nhìn đã biết là loại du thủ du thực, ác ôn nịnh bợ. Triệu Phổ lắc đầu… lại là ác bá địa phương, người như vậy tại vùng biên cảnh hắn đã thấy rất nhiều, lúc vừa đến ải bắc, bọn thổ phỉ cường hào phải giết có đến vài ngàn, bất quá người nơi đó so với vùng Trung Nguyên này bưu hãn hơn rất nhiều.
Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ nhìn nhìn, Công Tôn ngăn bé, bảo bé đừng xem, thành thành thật thật ăn cơm.
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, lại bị Công Tôn đút một miếng lươn vào miệng.
“U, Vương đại thiếu gia, lâu ngày không gặp!” Lúc này, chiếc bàn bên trong tửu lâu có một người đứng lên, chào hỏi Vương công tử nọ, “Thế nào, mấy ngày gần đây bận rộn sao? Các cô nương của Thúy Hương Cư đều nhớ ngài muốn chết.”
“Này, đừng nói nữa.” Vương công tử nọ bất mãn bĩu môi, “Hai ngày trước có một người đến, cha ta nhốt ta trong phủ, chết cũng không cho ra, nương, ta sắp nghẹn chết rồi!”
“Ai vậy?” Một tên khác cười hỏi, “Ngài là công tử của huyện thái gia, còn sợ ai?”
“Ai, nghe nói là một quan viên đến từ Khai Phong phủ.” Vương công tử ngồi xuống, cầm vài hạt đậu phộng ném vào trong miệng.
Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau —— Người đó chắc là Triển Chiêu.
“U, Khai Phong phủ à… Ha ha, cha ngài sợ chuyện riêng bị người khác biết, báo cho Bao đại nhân phải không?” Một tên khác cười, “Cho nên mới nhốt ngài lại.”
“A.” Vương công tử nọ cười lạnh một tiếng, “Về điểm này thì cha ta lo thừa. Thời nay ai làm quan mà lại không tham chút đỉnh? Hắn sợ ta gây chuyện thị phi bị người bắt, mà ta lại là con trai độc nhất. Nếu như có chuyện rắc rối, lão nhân cũng không biết đi đâu để khóc.”
“Ha ha…” Một tên khác hô hố cười lên, cầm lấy chén rượu nói, “Vương thiếu gia nói đúng, tới, uống rượu! Tiểu nhị, rượu ngon thức ăn ngon đều bưng cả lên đây!”
Tiểu nhị cười gượng gật đầu đi xuống lầu, vừa đi vừa lắc đầu.
Triệu Phổ và Công Tôn đều nhìn thấy… Trong lòng sinh ra cảm giác chán ghét.
Triệu Phổ lắc đầu… Quả nhiên ở đâu cũng có loại người này. Nghĩ tới đây bèn ngẩng đầu nhìn Công Tôn, chỉ thấy y nhíu mày thật sâu, tiếp tục đút Tiểu Tứ Tử ăn, hiển nhiên, cũng rất phản cảm về người này.
Tiểu Tứ Tử thấy Công Tôn cau mày hình như mất hứng, liền giơ đũa, gắp lên một miếng thịt gà đút vào trong miệng Công Tôn, “Phụ thân, dùng bữa.”
Công Tôn hơi sửng sốt, trong miệng đã bị nhét thịt gà vào.
Tiểu Tứ Tử và Triệu Phổ thấy y phồng má hơi ngạc nhiên mở to hai mắt, đều nhịn không được mà cười, Công Tôn nhai thịt gà, vươn tay nhéo má Tiểu Tứ Tử.
Bên này Công Tôn bọn họ ăn cơm, mà bên kia, Vương công tử ngồi gác chân, vừa ăn vừa nhìn khắp nơi… liếc mắt liền thấy Công Tôn.
Vương công tử là loại người hư hỏng, từ nhỏ đã quen hoành hành ngang ngược, bình thường ngoại trừ đùa giỡn lưu manh tay chân bẩn thỉu chiếm tiện nghi người khác, đặc điểm lớn nhất chính là háo sắc. Mặc kệ là nam hay nữ, chỉ cần đẹp là hắn đều thích tới gần tán tỉnh. Lúc bé hắn được cha mình quá mức nuông chiều, đến khi trưởng thành muốn quản giáo cũng đã không kịp. Hắn cả ngày gây chuyện thị phi… Hai ngày trước Triển Chiêu tới phủ Thanh Dương, huyện quan nhanh chóng đem con giấu đi, rất sợ đắc tội với triển chiêu khiến cho tính mệnh khó giữ được. Hắn nghe nói, Bao chửng Bao hắc tử kia, ngay cả Luyện phò mã cũng dám trảm, long bào cũng dám đánh.
Vương công tử bị quản chế tại gia mấy ngày nay, không có ăn chơi đàng *** không có tiểu mỹ nhân đã muốn nghẹn chết rồi, đêm nay trông mong có thể được thoải mái lông bông, liếc mắt liền thấy Công Tôn.
Hắn nhìn sườn mặt Công Tôn, thầm nhủ… U, báu vật, thành Thanh Dương từ khi nào xuất hiện một thư sinh thanh tú như vậy chứ, nhìn cái mũi, con mắt, cái miệng… nương, đẹp quá.
Người bên cạnh hắn cũng nhìn ra tâm tư của Vương công tử, liền nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn, cười nói, “Thế nào? Ta vừa rồi cũng nhìn trúng… Đây xác định là từ bên ngoài tới, trong thành Thanh Dương không có.”
“Ừ.” Vương công tử gật đầu, nhìn chằm chằm Công Tôn tiếp tục ngắm nghía.
Công Tôn ngược lại không để ý, liên tục đút thức ăn vào miệng Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử hôm nay bị kinh hách, cho nên Công Tôn gọi không ít món ngon cho bé, hơn nữa mấy ngày gần đây gấp rút lên đường, sợ bé mệt bị bệnh, cho nên phải đút cho bé ăn nhiều chút.
Triệu Phổ chống cằm, hỏi Công Tôn, “Ta nói này, Công Tôn thư ngốc, ngươi cứ nuông chiều như vậy, vật nhỏ không thể không bị làm hư.”
Công Tôn ngẩng đầu liếc Triệu Phổ, thầm nhủ —— Ta thích nuông chiều đó, nuôi con là để nuông chiều! Ngươi để ý làm gì?
Triệu Phổ thấy sắc mặt Công Tôn nhìn mình vẫn chưa có chút hòa nhã nào, bĩu môi, trong lòng giận dỗi, má nó, thư sinh này đúng là thích chọc giận người khác, nên cho y chịu chút gian khổ để biết cái gì gọi là thiện chí giúp người. Đừng cả ngày giống như con nhím xù lông với mình.
Vừa nghĩ, Triệu Phổ vừa uống rượu, xoay mặt qua thì thấy đôi mắt ti hí gian tà của Vương công tử nọ đang nhìn chằm chằm, quan sát Công Tôn từ trên xuống dưới… nhìn lại Công Tôn, một chút cũng không chú ý, chỉ lo tập trung nhìn Tiểu Tứ Tử, giống như trong một bữa cơm phải cho bé ăn đến béo lên một vòng mới được.
Triệu Phổ có chút bất đắc dĩ, suy nghĩ một chút, hắn cũng không quá sẵn lòng rước lấy phiền phức, dù sao hắn cũng có thân phận đặc thù, bất quá… nghĩ tới đây, hắn đến gần Công Tôn một tí, vươn tay gắp thức ăn, lướt qua Công Tôn đưa cho Tiểu Tứ Tử, dáng vẻ cùng Công Tôn thật là thân mật, tựa hồ là người một nhà.
Công Tôn có chút khó hiểu nhìn Triệu Phổ đột nhiên ngồi bên cạnh mình, bất mãn nói, “Ngươi làm gì vậy?”
Triệu Phổ nhướng mi, “Làm gì? Gắp thức ăn cho Tiểu Tứ Tử chứ gì.”
Công Tôn nhìn hắn chằm chằm, “Ngươi gắp thức ăn thì gắp thức ăn, sao lại ngồi gần như vậy?”
Triệu Phổ cười gượng, hắn cũng không quen như vậy, vươn tay đặt lên vai Công Tôn, ngón tay nắm một lọn tóc dài, cười nói, “Thế nào, đều là nam nhân, ngồi gần ta thì sợ cái gì?”
Tóc gáy Công Tôn đều dựng thẳng lên, thầm nhủ, quả nhiên là lưu manh, biết ngay là ngươi không có gì tốt lành! Y cũng là từ nhỏ bộ dáng đã đẹp, thường hay gặp phải loại đui mù đến ngả ngớn quấy rối, vì vậy đã sớm quen cách ứng đối. Vừa thấy Triệu Phổ làm càn thì hung hăng giơ chân đạp một cái, nghiến răng mắng, “Ngươi lại dám đến đây, lão tử thiến ngươi!”
Triệu Phổ trên trán đổ mồ hôi lạnh, đột nhiên nghĩ đến biện pháp Công Tôn đối phó *** tặc đêm đó, trong lòng sợ hãi, bất đắc dĩ chỉ phải quay về chỗ ngồi, nói, “Lòng dạ hẹp hòi.”
Thế nhưng Công Tôn còn chưa chịu buông tha mà còn trừng hắn, ý bảo hắn qua ngồi đối diện!
Mà lúc này, Vương công tử kia qua vài chén rượu cái mũi đã đỏ ửng đầy men say, lảo đảo đi sang đây.
Triệu Phổ thở dài, trong lòng than thở, thư sinh nhà ngươi, đáng để ngươi nếm chút khổ sở, mặc kệ ngươi! Nghĩ vậy, bèn ngồi về chỗ đối diện Công Tôn.
Tiểu Tứ Tử thấy Triệu Phổ ngồi đối diện, bèn gắp lại miếng chân thủy ngư Triệu Phổ gắp cho bé vừa bị Công Tôn thả sang một bên, cười tủm tỉm ăn.
Triệu Phổ bật cười, Công Tôn hung hăng trừng mắt liếc hắn, “Tiểu Tứ Tử, sao ngươi lại hùa theo người ngoài hả?”
“Không có.” Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói thầm, lại tiếp tục gặm chân thủy ngư, trong ngực rầu rĩ —— Cửu Cửu là người thật tốt nha, phụ thân vì sao không thích hắn nhỉ? Nếu như lưu manh đều giống như vậy, hm… kỳ thực lưu manh cũng rất là khả ái.
Công Tôn bất đắc dĩ, hầu như chính lúc này, liền cảm thấy bên cạnh mình có người, vừa xoay mặt thì nhìn thấy bản mặt say khướt xấu xa của Vương công tử, Công Tôn nhíu mày.
“Ha hả.” Vương công tử kính rượu với Công Tôn, “Tiên sinh không phải người của Thanh Dương phủ sao? Đến từ đâu vậy.”
Công Tôn mắt lạnh nhìn hắn, trong lòng mắng, ngươi muốn chết.
Tiểu Tứ Tử vừa thấy dáng vẻ của người nọ, liền cọ cọ đến bên cạnh Công Tôn, nhỏ giọng gọi, “Phụ thân…”
Công Tôn vỗ vỗ bé, vừa gắp thức ăn cho bé ý bảo hãy tiếp tục ăn, vừa cười lạnh nói, “Ta tới từ Khai Phong.”
Vương công tử kia ngẩn người, Công Tôn cười, “Ta còn biết huyện thái gia này họ Vương, hai ngày trước trong phủ dưỡng một người bệnh tên Mạnh Đại Phương… Còn có một quan viên đến từ Khai Phong, tra hỏi manh mối vụ án từ hắn.”
Vương công tử nọ mở to hai mắt nhìn Công Tôn, Công Tôn lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, cười gượng hai tiếng, “Ta nghe nói Vương đại nhân là một thanh quan trong như gương sạch như nước, trở lại gặp phải Bao đại nhân, chắc chắn sẽ nói cho ông, không những huyện thái gia rất tốt, con của hắn cũng rất là trượng nghĩa.”
“Ách… Đúng đúng.” Vương công tử nhíu nhíu khóe miệng, lau mồ hôi lạnh, thầm nhủ, không trùng hợp như vậy chứ hả.
Triệu Phổ ở một bên nhìn, trong lòng thầm than —— Tuy nói thư sinh trói gà không chặt, bất quá một khi bị khi dễ, kỳ thực cũng không nhất định cần dùng tới vũ lực, thư sinh cũng có sở trường của thư sinh… Xem ra mình thực sự không cần lo lắng giùm đôi phụ tử này rồi.
Nghĩ vậy, đành lắc đầu uống rượu.
Vương công tử nọ cũng nửa đường bỏ cuộc, thầm nhủ hay là thôi đi, không biết người này có địa vị gì, đắc tội không nổi…
Lúc hắn xoay người vừa định đi, Tiểu Tứ Tử đột nhiên từ bên trong nồi thủy ngư gắp ra một viên cầu trắng trắng, vươn tay đặt vào trong chén của Triệu Phổ, cười tít mắt nói, “Vương bát đản.”
Triệu Phổ sửng sốt một chút, lập tức cười phá lên, Công Tôn cũng dở khóc dở cười, vươn tay bóp miệng Tiểu Tứ Tử, trừng bé, dám học lưu manh nói bậy!
Kỳ thực Tiểu Tứ Tử kêu lên ‘vương bát đản’ chỉ là vì nhớ kỹ lúc trước Triệu Phổ nói tên của thứ này, căn bản không có ý gì khác, trong óc tiểu tử ngốc này thì có thể nghĩ được cái gì?
Bất quá giọng bé non nớt, lại giòn vang, một tiếng vương bát đản thật rõ ràng bật khỏi mồm, nhưng lại khiến Vương công tử nọ sửng sốt.
Vương công tử nọ tên gọi Vương Phát Đạt, bởi vì hắn hư hỏng, mọi người trong thành Thanh Dương lén gọi hắn là Vương Bát Đản… Hắn ghét nhất nghe thấy ba chữ này. Hôm nay vừa nghe, một cổ hỏa khí dâng lên, thầm mắng… Ranh con nhà ngươi cũng dám nhục mạ ta?!
Nhìn lại, Tiểu Tứ Tử đang ngồi cùng một băng ghế với Công Tôn, chân nhỏ lắc lư, cười tủm tỉm ăn. Thoáng cái trong mắt toát ra ý xấu… Vương Phát Đạt này thường ngày cũng luyện chút công phu, vì vậy có chút khí lực. Hắn thừa dịp không ai chú ý, nhấc chân hung ác đạp chân ghế bên phía Tiểu Tứ Tử một cước.
Hắn đột ngột đá chân ghế kia, một tiếng “rắc” phát ra, chân ghế gãy.
Công Tôn trong nháy mắt thấy có người đá chân ghế bên phía Tiểu Tứ Tử, vô thức ôm chầm lấy Tiểu Tứ Tử bên cạnh.
“Ai nha!” Tiểu Tứ Tử nghiêng người một cái, kinh hãi kêu lên.
Sau đó, “rầm” một cái, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử trực tiếp té xuống đất, y để Tiểu Tứ Tử ngã trên người mình… Còn mình thì ngã thật mạnh xuống một bên, chiếc ghế gãy kia trực tiếp đập trúng đùi y.
“Hmm…” Công Tôn rên một tiếng, liền cảm thấy cẳng chân đau buốt, bản thân là một lang trung, y biết mình bị thương rồi, chân có thể bị trặc nhưng nghìn vạn lần đừng gãy xương.
“Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử nằm úp sấp trên người Công Tôn, kinh hãi kêu lên, Công Tôn trước tiên quan sát bé, cắn răng hỏi, “Tiểu Tứ Tử, có bị thương không?”
“Không có.” Tiểu Tứ Tử nâng chiếc ghế đang đè chân Công Tôn, hô lên, “Chảy máu rồi…”
“Không sao.” Công Tôn đã cảm giác được xương không gãy, nhưng bị trặc chân rồi, còn bị thương nữa cho nên mới đau như vậy, hẳn là trở ngại không lớn. Thấy Tiểu Tứ Tử rưng rưng nước mắt bèn nhanh tay kéo qua, “Không sao, bị thương không nặng.”
Tiểu Tứ Tử ủy khuất ôm Công Tôn, hung hăng trừng cái tên Vương Phát Đạt kia.
Vương Phát Đạt cảm thấy hả giận, cười gằn hai tiếng xoay người định bỏ đi, nhưng chợt cảm giác có người túm lấy áo mình. Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã đặt mông ngồi xuống đất, một lúc lâu sau hắn mới kịp phản ứng, ngước mắt lên thì thấy Triệu Phổ đã đứng bên cạnh mình.
Vương Phát Đạt thấy Triệu Phổ đang chậm rãi ngồi xuống bên cạnh quan sát hắn. Hai mắt không tự giác mà chăm chăm nhìn Triệu Phổ, thấy màu sắc hai mắt hắn không giống nhau, bên kia hơi nhạt, là màu xám… yêu dị đến mức dọa người. Hắn chẳng qua chỉ là một công tử ngày thường sống an nhàn, chưa từng trải sự đời, còn Triệu Phổ lại là Tu La giết người không chớp mắt, một cái liếc mắt này làm cho toàn thân Vương Phát Đạt bất tự giác run rẩy không ngừng.
Triệu Phổ lạnh lùng cười rồi đứng lên, “Ngươi muốn chết.” Nói xong, không hề cảnh báo mà giơ chân giẫm lên chân Vương Phát Đạt…
Một tiếng “rắc” rõ rệt truyền đến.
“A!” Vương Phát Đạt kêu thảm như giết lợn, Công Tôn ngay bên cạnh đương nhiên biết chân của Vương Phát Đạt bị Triệu Phổ đạp gãy, vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy Triệu Phổ tàn nhẫn, theo bản năng muốn che mắt Tiểu Tứ Tử, không để bé bị dọa sợ. Bất quá Tiểu Tứ Tử vẫn chưa chấn kinh, ngay cả tiếng “heo kêu” của Vương Phát Đạt bé cũng chưa nghe được, chỉ chuyên tâm kiểm tra vết thương của Công Tôn.
“Công tử…” Thủ hạ của Vương Phát Đạt cũng sợ hãi, muốn tiến lên, nhưng Triệu Phổ vừa liếc mắt, cả bọn cũng không dám bước lên một bước.
Triệu Phổ tung một cước, đá Vương Phát Đạt đã bị gãy chân đến bên chân bọn hắn, lạnh lùng nói, “Bảo cha hắn dùng xiềng xích xích lại, đừng thả ra cắn người.”
Bọn thủ hạ sợ đến nỗi cứng còng cả người, thầm nhủ Vương Phát Đạt kỳ này tiêu rồi, vị đại gia này không phải là người bình thường, lập tức ba chân bốn cẳng khiêng hắn đi, Vương Phát Đạt đau đến nỗi gào thét không ngừng.
Tiểu nhị trong *** đều choáng váng, trong lòng hơi lo sợ, nhưng cũng rất thống khoái.
“Vị này.” Một tiểu nhị lớn gan chạy tới xem Công Tôn, “Có cần tìm một lang trung cho ngài không?”
Công Tôn lắc đầu, “Không cần.”
“Tiểu nhị, có khách phòng không?” Triệu Phổ hỏi hắn.
Tiểu nhị nói, “Chúng ta bên này là tửu lâu, đối diện thì có khách ***.” Vừa nói vừa chỉ cho Triệu Phổ.
Triệu Phổ gật đầu ném cho hắn một thỏi bạc, trả tiền cơm và bồi thường vật dụng bị phá hỏng, sau đó cầm lấy hành lý bị rơi của Công Tôn vác lên vai rồi vươn tay bế y lên.
“Ngươi làm gì hả?” Công Tôn bị nhấc lên cao liền cả kinh, Triệu Phổ lại trừng mắt liếc y, “Ít lải nhải.” Nói xong, cúi đầu nhìn Tiểu Tứ Tử. Thấy Tiểu Tứ Tử ngửa mặt nhìn mình, thuận miệng nói, “Tiểu Tứ Tử, tự đi được không? Nắm lấy áo của ta này.”
“Dạ.” Tiểu Tứ Tử vươn tay nắm góc áo của Triệu Phổ, theo Triệu Phổ đi ra ngoài. Triệu Phổ mang theo một lớn một nhỏ, chậm rãi đi xuống thang lầu, ra khỏi tửu lâu, đi đến khách *** vừa rồi tiểu nhị chỉ cho hắn, thuê một gian phòng.