Có rất ít học sinh lọt được vào vòng cuối cùng của kì thi vật lý toàn quốc, ở trung học Nhạc Thành có hai phòng thi được sử dụng, đều nằm ở khoa Quốc tế của trường, trên lầu đến tiếng gió cũng không có, bên dưới là dải băng phong tỏa không phận sự miễn vào.
Ngoài lớp trọng điểm khoa học tự nhiên thì cả trường chẳng có ai quan tâm tới cuộc thi này, trừ Kỳ Lâm.
“Lâm ca, đi thôi!” Trần Tiến Tư đứng ở cửa phòng học gọi, “Chuẩn bị dụng cụ!”
Tiết tiếp theo là tiết thể dục mà mọi người mong đợi, đa số nam sinh đã xuống sân vận động, chỉ còn mỗi Kỳ Lâm vẫn ngồi ở ghế quay qua quay lại.
“Cậu đang làm gì đó?” Trần Tiến Tư lại nói, “Chúng ta đã hẹn hội lớp bảy đá một trận rồi, hay là cậu không thoải mái?”
“Dạ dày tôi rất khó chịu, chạy không nổi, các cậu chỉ có thể tự dựa vào sức mình thôi.”
Trần Tiến Tư kinh hãi, “ĐM! Bọn tôi không thể không có cậu!”
Kỳ Lâm cười yếu ớt, “Gọi lão Trâu sang nói, bảo bọn nhãi ranh lớp bảy chờ đó, tiết thể dục cuối tuần Kỳ đại gia sẽ thu phục!”
Chuông vào tiết vang lên, trong phòng học chỉ còn Kỳ Lâm và bốn nữ sinh đang tới kỳ sinh lý. Kỳ Lâm phát huy tinh thần của soái ca, đưa nước ấm cho bọn họ, đang định chuồn sang khu khoa quốc tế thì chợt một nữ sinh trượng nghĩa nói: “Lâm ca, tôi đưa cậu đến phòng y tế.”
“Không cần không cần.” Kỳ Lâm vội vàng nói, “Cậu cứ nghỉ ngơi đi.”
Nữ sinh còn muốn kiên trì, Kỳ Lâm đã dùng một câu “uống thêm nhiều nước ấm nhé” chặn lời lại.
Tiếng giảng bài vang lên từng đợt khắp khuôn viên trường, khi Kỳ Lâm chạy đến tòa nhà khoa Quốc tế thì cách lúc thi xong chỉ còn nửa tiếng.
Cậu đi mua một ít nước và socola, vốn muốn đứng tám vài câu với bảo vệ thì bảo vệ thấy trên người cậu mặc đồng phục, trực tiếp mở cửa cho đi vào.
Nhưng mà không thể lên tầng sáu, Kỳ Lâm nhìn dây chặn lại ở bên dưới, ngoan ngoãn đứng bên dưới nhìn xung quanh.
Thi cấp quốc gia và kiểm tra bình thường rất khác nhau, gần như sẽ không có ai dám nộp bài thi trước. Kỳ Lâm đã làm thử một quyển tổng hợp đề thi cấp quốc gia, câu cuối trong mấy đề thực sự là phản nhân loại, muốn bao nhiêu biến thái có bấy nhiêu biến thái, chỉ sợ chỉ có thiên tài trong đội ngũ thiên tài mới có thể giải ra.
Cách lúc kết thúc chỉ còn 5 phút, Kỳ Lâm liên tục nhìn đồng hồ, không thể hiểu nổi mà khẩn trương và lo lắng, không biết Diệp Chuyết Hàn có giải được hết đề không.
Tiếng chuông vang lên, trong hai phòng thi bắt đầu có học sinh lục tục đi ra. Kỳ Lâm chăm chú nhìn vào dòng người, cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Tay phải Diệp Chuyết Hàn cầm túi đựng bút, sắc mặt âm trầm. Nhưng khi nhìn thấy cậu, sự âm trầm gần như lập tức biến mất tăm, biến thành ý cười nhợt nhạt.
“Thi thế nào rồi?” Kỳ Lâm chạy tới.
Diệp Chuyết Hàn nhận lấy chai nước, “Cậu không đi học à?”
Kỳ Lâm nói: “Cậu quan trọng hơn!”
Diệp Chuyết Hàn cười.
“Lát nữa có bận gì không?” Kỳ Lâm hỏi, “Không bận thì chúng ta ra ngoài đi dạo một chút.”
Sau tiết thể dục là giờ tự học, sau đó là lớp vẽ ở Mỹ Viện, cậu đã lên kế hoạch xong, sẽ đi ăn lẩu chúc mừng Diệp Chuyết Hàn, ngụ ý là “may mắn” (lẩu có màu đỏ).
Diệp Chuyết Hàn gật đầu, “Được.”
Bình thường trường học quản lý rất nghiêm nhưng hôm nay có nhiều học sinh ưu tú bên ngoài vào thi nên giáo viên quản lý chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt. Kỳ Lâm cởi áo khoác ra, bỏ vào balo của Diệp Chuyết Hàn, mượn mũ lưỡi trai của Diệp Chuyết Hàn đội lên đầu, thuận lợi chuồn ra ngoài.
Hai người ngồi xe buýt, gần Mỹ Viện có một cái trung tâm thương mại.
Nắng tháng năm tươi sáng, lại không quá nóng, Kỳ Lâm dựa vào cửa sổ, mở cửa ra hứng gió, vừa quay đầu lại đã thấy đầu tóc của Diệp Chuyết Hàn bị thổi tung loạn xạ cả lên.
Kỳ Lâm: “…..”
Diệp Chuyết Hàn vừa sửa lại tóc vừa nói: “Hình như cậu rất muốn cười.”
Kỳ Lâm không nhịn được, động thủ giúp Diệp Chuyết Hàn, “Ca, có phải là lâu rồi cậu không cắt tóc không?”
“Hả?” Diệp Chuyết Hàn hỏi, “Khó nhìn sao?”
Thần tiên sao có thể khó nhìn? Kỳ Lâm nói: “Đẹp, nhưng lại che hết mắt, còn dễ bị rối. Haiz, vừa lúc hôm nay rảnh, hay là chúng ta đi cắt tóc nhé?”
Diệp Chuyết Hàn không hề nghĩ ngợi gì liền đáp: “Được.”
Kỳ Lâm đưa Diệp Chuyết Hàn tới cửa hiệu cắt tóc mình thường đến, ở trong trung tâm thương mại, là một salon tóc khá xa hoa.
Cậu quên mất một điều – cửa hiệu cắt tóc thường tới này là do hồi cấp hai ngoại hình trổ mã, được Thôi Y đưa tới đây, cậu nhận ra nơi này khác những tiệm cắt tóc nhỏ ven đường, về sau cũng chỉ tới đây cắt tóc.
Diệp Chuyết Hàn ngồi trước gương, nhà tạo mẫu tóc đứng phía sau, một khuôn mặt lạnh lùng được một mái tóc đen ướt đẫm phụ trợ, nhìn rất trầm tĩnh.
Kỳ Lâm thưởng thức nửa ngày, trong lòng càng thêm rung động.
Tiểu Long ca của cậu, người trong lòng của cậu, sao lại có thể đẹp như vậy?
Cắt tóc hết hơn một tiếng, nhà tạo mẫu tóc Jinny ở bên cạnh lải nhải liên tục, đề nghị nhuộm thêm màu. Kỳ Lâm cảm thấy Diệp Chuyết Hàn chắc chắn sẽ không muốn làm, đang định từ chối thì lại thấy Diệp Chuyết Hàn nhìn mình nói: “Cậu nói đi.”
Kỳ Lâm kinh ngạc, “Cậu muốn nhuộm?”
Diệp Chuyết Hàn im lặng.
Hắn không phải là muốn nhuộm lắm, tóc đen và tóc vàng cũng không khác gì nhau, nhưng tóc vàng hình như đang rất được ưa chuộng, vừa rồi lúc thợ cắt tóc làm việc hắn thoáng nhìn Kỳ Lâm mấy lần, thấy Kỳ Lâm chăm chú nhìn một bức ảnh mẫu nhuộm tóc vàng trên tường.
Có lẽ Kỳ Lâm rất thích?
“Làn da của cậu rất trắng, rất thích hợp với màu tóc vàng!” Jinny rèn sắt khi còn nóng, “Tôi lấy tay nghề mười năm ra đảm bảo! Chỉ cần nhuộm tóc vàng, cậu chính là nam sinh đẹp trai nhất cả cái thành phố này!”
Kỳ Lâm: “…..”
Không nhuộm cũng đã đẹp nhất rồi!
Tiểu Long ca dường như rất muốn nhuộm thì phải?
“Cậu nói đi.” Diệp Chuyết Hàn nhắc lại.
Kỳ Lâm đối diện với đôi mắt không hẳn là sáng ngời nhưng lại mười phần dịu dàng, tim xúc động tột đỉnh, “Được! Nhuộm!”
Thời gian nhuộm tóc tốn hơn thời gian cắt tóc rất nhiều nhưng Kỳ Lâm ko hề cảm thấy nhàm chán, riêng khuôn mặt kia của Diệp Chuyết Hàn cậu có thể ngắm suốt đời.
Không lâu sau, cậu bắt đầu lấy đề thi của Diệp Chuyết Hàn ra làm thử trên nháp rồi trao đổi với Diệp Chuyết Hàn. Jinny thật sự không ngờ khách của mình là học bá trốn học – bình thường lui tới cửa tiệm này đa số là học tra không học vấn không nghề nghiệp.
Đã tới giờ ăn cơm, bụng Kỳ Lâm kêu lên vài tiếng.
Diệp Chuyết Hàn nhẹ nghiêng đầu sang, “Đói bụng rồi?”
“Tôi đi mua hai ly trà sữa.” Kỳ Lâm đứng lên, “Sẵn tiện sang quán lẩu đặt chỗ trước luôn, thầy Jinny, còn bao lâu nữa?”
“Khoảng nửa tiếng.” Jinny nói, “Nhanh thôi.”
Tiệm trà sữa xếp một hàng dài, khi trả tiền dư quang thoáng thấy một bóng dáng nhìn giống Thôi Y, vội vàng quay đầu lại thì không nhìn thấy nữa.
Cậu đột nhiên khủng hoảng, nhớ ra mỗi lần về nhà Thôi Y sẽ đi làm tóc.
Nhưng nghĩ lại thì, nếu Thôi Y về nhà sẽ gọi điện thoại cho cậu trước, hỏi cậu muốn quà gì, muốn ăn thứ gì, chưa lần nào đột ngột trở về.
“Khách hàng số 41, món của ngài đã xong!”
Phục vụ hô mấy lần Kỳ Lâm mới nghe thấy, vội vàng nhận lấy, nội tâm thấp thỏm lo lắng.
Vốn đang muốn chạy sang tiệm lẩu đặt chỗ nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại chạy về cửa hiệu cắt tóc.
Kỳ Lâm không nhìn lầm, người kia thực sự là Thôi Y.
Máy bay về Nhạc Thành từ giữa trưa, Thôi Y không thông báo cho Kỳ Lâm như những lần trước. Sự việc hồi Tết Âm như một cái gai trong lòng bà, có lẽ là trực giác nhạy bén của phụ nữ, bà cảm thấy có lẽ mình phải thử Kỳ Lâm.
Lần này quay lại Nhạc Thành, bà định đi một chuyến tới trường của con trai, xem biểu hiện của Kỳ Lâm và gặp chủ nhiệm lớp.
Nhưng bận bịu suốt mấy tháng, bỏ bê ngoại hình của mình, nếu cứ để vậy mà đi gặp chủ nhiệm lớp thì không được lịch sự lắm, vì thế bà đi làm tóc trước.
Nhóm thợ cắt tóc rất có con mắt tinh tường, nhìn thấy khách hàng cũ liền niềm nở đi ra đón.
“Thôi tỷ, chị đến rồi! Hôm nay chị muốn đổi kiểu tóc hay chỉ chăm sóc tóc thôi?”
Thôi Y liếc mặt một cái đã nhìn thấy Diệp Chuyết Hàn – “Tiểu Long ca” trong miệng Kỳ Lâm.
Tuy rằng thiếu niên đã nhuộm mái tóc đen thành tóc vàng nhưng gương mặt kia quá tinh xảo, chỉ cần nhìn thấy một lần đã có thể để lại ấn tượng khắc sâu, bởi vậy hồi Tết Âm lịch khi nghe Kỳ Lâm nhắc đến yêu đương, người đầu tiên bà nghĩ tới chính là cậu ta.
Thôi Y đi sang, thử thăm dò gọi: “Tiểu Long?”
Diệp Chuyết Hàn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng.
Chỉ cần Kỳ Lâm không có ở bên cạnh thì đó chính là bộ dạng của hắn.
“Cô là?” Hắn không có khả năng nhớ mặt người, không nhớ nổi người phụ nữ trước mặt mình là ai.
Thôi Y vì sự lãnh đạm của hắn mà thở ra một hơi: “Mùa hè năm ngoái, cô đưa Kỳ Lâm tới bến xe, nhớ rõ không?”
Giữa lông mày Diệp Chuyết Hàn hơi nhăn lại: “Cô là mẹ của Kỳ Lâm.”
Lúc này Kỳ Lâm đã chạy về cửa hiệu cắt tóc, thấy bóng dáng của Thôi Y, tức khức lạnh người từ đầu đến chân.
Thôi Y thực sự đã quay lại! Còn đang trò chuyện với Diệp Chuyết Hàn!
Cậu như bị đóng đinh tại chỗ, không có cách nào bước lên phía trước, cũng không có cách nào lùi về phía sau.
Jinny đột nhiên quay đầu, cười nói: “Về đúng lúc lắm, xong rồi này, đến xem thử, có phải là đẹp trai hơn lúc đầu không?”
Kỳ Lâm muốn chạy trốn nhưng đã không kịp nữa.
Thôi Y quay đầu theo bản năng, khi tầm mắt hai người chạm nhau, biểu cảm trở nên cứng đờ một cách dị thường.
“Lâm Lâm?” Vài giây sau Thôi Y mới mở miệng, “Sao con lại ở chỗ này?”
Nói xong, bà nhìn Diệp Chuyết Hàn, ánh mắt đột nhiên trở nên giận dữ, không thể tin nổi, “Hai đứa đi cùng nhau?”
“Con…” Kỳ Lâm không nói nên lời.
Trong lòng có một giọng nói, xong rồi, bà ấy đã biết.
“Hai đứa…” Sắc mặt Thôi Y trắng bệch, “Hai đứa trốn học tới đây cắt tóc?”
Jinny cũng không biết chuyện mà người mẹ này thực sự quan tâm là gì, vội vàng hòa giải giúp hai vị khách: “Bọn họ vừa mới đi thi, cắt tóc vẫn không quên giải đề, chị xem tờ giấy nháp trên bàn kia kìa, rất lợi hại đó, tôi nhìn một chữ cũng không hiểu.”
Thôi Y nhìn chằm chằm Kỳ Lâm, dường như đã nhận ra hết thảy từ phản ứng của con trai mình.
“Kỳ Lâm.” Diệp Chuyết Hàn đứng lên, hắn cũng không hiểu hai mẹ con đang nghĩ gì, nói đúng hơn là ngoài Kỳ Lâm hắn chưa từng để ý ai, không có cách nào nhận ra cảm xúc của người ngoài.
Hắn phát hiện Kỳ Lâm không đúng, vì thế tiến lên tới trước mặt cậu, “Cậu làm sao vậy?”
Kỳ Lâm cố gắng bình tĩnh, thậm chí còn cười trừ một cái: “Xong rồi xong rồi, trốn học bị phát hiện.”
Diệp Chuyết Hàn hơi nhăn mày.
“Mẹ tôi tới bắt được tôi rồi, lẩu này chỉ có thể để lần sau ăn thôi.” Biểu cảm của Kỳ Lâm thản nhiên, trên lưng lại toàn là mồ hôi lạnh, “Cho tôi thiếu Tiểu Long ca một bữa nhé.”
Diệp Chuyết Hàn: “Cậu…”
Kỳ Lâm còn cố tình vỗ vỗ lên vai Diệp Chuyết Hàn, là kiểu giao tiếp thường gặp của anh em tốt, “Kiểu tóc mới rất đẹp trai, nhưng tôi phải tạ tội với mẹ tôi vì trốn học đã.”
Diệp Chuyết Hàn mấp máy môi, vẫn nhíu mày nghi hoặc nhìn Kỳ Lâm. Hắn rất mong chờ bữa lẩu này, nhưng cũng có thể nhìn ra Kỳ Lâm đang hết cách.
Bữa lẩu ngày hôm nay có lẽ thực sự không được ăn rồi.
Trốn học bị phụ huynh phát hiện là chuyện rất nghiêm trọng sao?
Từ lâu Diệp Chuyết Hàn đã không cần phải đi học nhưng Kỳ Lâm lại là học sinh bình thường, buổi chiều vì muốn trốn bảo vệ mà đã phải giấu cả đồng phục đi.
Cho nên có lẽ là… trốn học bị phát hiện thật sự rất nghiêm trọng.
Hắn đột nhiên nhận ra, là mình hại Kỳ Lâm, vì Kỳ Lâm muốn chúc mừng hắn thi xong nên mới trốn học.
Hắn không biết nên làm như thế nào, chưa từng gặp loại chuyện này khiến hắn không thể hiểu được cảm xúc của hội trốn học.
Kỳ Lâm đang rất sợ hãi?
Đúng vậy, Diệp Chuyết Hàn nhìn ra, Kỳ Lâm thực sự rất sợ hãi.
Hắn muốn an ủi Kỳ Lâm một chút, vì thế theo bản năng giơ tay lên muốn vỗ đầu cậu. Đây là kiểu an ủi thân mật nhất mà hắn có thể làm.
Kỳ Lâm nhìn Diệp Chuyết Hàn tới gần mình, trong đầu trống rỗng, khi Diệp Chuyết Hàn sờ lên đầu cậu mới lấy lại phản ứng, lập tức hất tay Diệp Chuyết Hàn ra.
Thôi Y đang ở đó, sao cậu có thể để Thôi Y nhìn thấy một màn như vậy!
Diệp Chuyết Hàn sững sờ, sau khi tay bị hất ra, cả người cứng ngắc.
Kỳ Lâm không rảnh quan tâm đến chuyện gì khác, dùng lực rất mạnh, mu bàn tay màu trắng nổi lên một mảng đỏ ửng.
Nhưng hắn không thể giải thích nổi, lâm vào hỗn loạn.
“Kỳ Lâm?” Diệp Chuyết Hàn hoang mang thu tay lại, ánh mắt ảm đạm.
Kỳ Lâm đi nhanh ra bên ngoài: “Tôi về trước, liên lạc với cậu sau.”
*** Hết chương 83