Con gà Kỳ Lâm mua tuy bị mọi người ở Xuất Tẩu đánh giá là hơi nhỏ, không đủ ăn, nhưng nếu chỉ có một người là thần tiên ca ca ăn thì tuyệt đối dư dả.
Cậu có ý tốt tới đưa canh gà, vừa rồi bị Diệp Chuyết Hàn “mắng” là kẻ thất tín, tâm trạng rất khó chịu, vốn là đã chỉ định tới đưa canh rồi đi, nhưng có một chi tiết chọc cười cậu –
Lúc cậu gắp đùi gà nhét vào miệng Diệp Chuyết Hàn, Diệp Chuyết Hàn nhíu mày, nhưng lại không có tức giận hay khó chịu, sau chút ghét bỏ ban đầu dần trở nên tủi thân.
Kỳ Lâm có tài cán gì mà có thể khiến thần tiên ca ca trước mặt cảm thấy tủi thân?
Diệp Chuyết Hàn gắp lại đùi gà về bát, tay phải sau khi bị thương hơi thiếu linh hoạt, từng chút từng chút kéo da gà ra.
Bởi vì đã hầm rất kỹ nên việc xé da không hề gặp khó khăn gì. Xé da xong, Diệp Chuyết Hàn ăn hết chỗ thịt đùi còn lại.
Kỳ Lâm nhìn miếng da gà bị vứt bỏ, nhìn Diệp Chuyết Hàn, “Ông… Anh không thích ăn da?”
Da rất mềm mà!
Tại sao lại không thích da?
Diệp Chuyết Hàn hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Vừa nãy cậu định gọi tôi là ông xã?”
Kỳ Lâm trả lời quyết đoán: “Không phải.”
Diệp Chuyết Hàn gật gật đầu, “Tôi biết cậu phải.”
“Anh nói sao thì là như vậy đi.” Kỳ Lâm bất lực, rất muốn nói phải phải cái mông.
Diệp Chuyết Hàn cười, đặt đũa xuống bàn.
Kỳ Lâm sửng sốt, cố gắng muốn hòa hoãn, nói kiểu bá đạo tổng tài: “Nam nhân, mấy ngày gần đây có phải là ta đã quá sủng* ngươi rồi không?”
(*sủng = cưng chiều)
Ngươi lại dám cười!
Ngươi có vẻ đắc ý a!
Nói xong, Kỳ Lâm tự run rẩy trước, nổi một tầng da gà.
Diệp Chuyết Hàn hiển nhiên cũng không ngờ cậu lại nói một câu như vậy, liếc cậu một cái, biểu cảm nghi hoặc.
Kỳ tổng, ngài bình tĩnh chút! Kỳ Lâm tự động viên mình, phải vững vàng. Mới vừa rồi, người bối rối là Diệp Chuyết Hàn, nhưng nếu lộ ra rối loạn trong lòng, người lúng túng sẽ là cậu.
Kỳ Lâm bắt chước Diệp Chuyết Hàn, cũng gật gật đầu, “Ta thực sự đã quá sủng ngươi rồi, cho nên ngươi mới coi trời bằng vung như vậy.”
Chiêu đã tung ra, xem Diệp Chuyết Hàn tiếp kiểu gì?
Kỳ Lâm chờ đợi, muốn trải nghiệm cảm giác Diệp Chuyết Hàn bị đánh bại.
Dù gì, đặt mình vào người khác, suy bụng ta ra bụng người, nếu Diệp Chuyết Hàn nói một câu “Nam nhân, gần đây có phải là ta đã quá sủng ngươi rồi không?”, cậu sẽ vô cùng buồn nôn, buồn nôn cực điểm.
Nghĩ tới đây, Kỳ Lâm tự đắc, nhướn nhướn mày.
Trầm mặc vài giây ngắn ngủi, Diệp Chuyết Hàn lạnh nhạt đáp: “Ừm.”
Kỳ Lâm: “?????”
Xin hỏi ngài “ừm” cái gì?
Diệp Chuyết Hàn: “Cậu cứ tiếp tục sủng đi.”
Kỳ Lâm trợn mắt ngoác mồm.
Diệp Chuyết Hàn nhìn cậu, “Sủng chồng không phải là điều nên làm sao? Chúng ta là bạn đời hợp pháp, cậu không sủng tôi chẳng lẽ muốn đi sủng người khác?”
“Anh…” Kỳ Lâm nắm chặt tay thành đấm, nhưng không thể vung ra.
Kỳ Lâm cưỡng ép bản thân phải nguôi giận, trong lòng gào thét – anh là công chúa à? Còn muốn người khác sủng?
Diệp Chuyết Hàn cúi đầu tiếp tục ăn canh gà, động tác ung dung thong thả. Hắn ăn gần hết. Trừ phần da, đến cả phần thịt ức khó nuốt nhất cũng đều ăn hết.
Trình độ nấu ăn của bản thân như thế nào, Kỳ Lâm tự rõ nhất. Thấy Diệp Chuyết Hàn ăn không ngừng, hỏa khí trong lòng cậu dần dần biến mất, còn định khuyên Diệp Chuyết Hàn đừng ăn nhiều quá, cẩn thận đầy bụng.
Ngay lúc cậu định mở miệng ra nói, Diệp Chuyết Hàn bỗng ngẩng đầu lên.
Kỳ Lâm chưa kịp thu hồi lại ánh mắt.
Dựa trên những hiểu biết của cậu về Diệp Chuyết Hàn, người này chắc chắn sẽ nói: “Ngay cả khi tôi ăn cơm cậu cũng có thể thưởng thức không chớp mắt như vậy sao?”
Nhưng Diệp Chuyết Hàn chỉ nói: “Da trên cánh không lột ra được.”
Kỳ Lâm bình tĩnh suy đoán ý đồ của đối thủ, “Tôi giúp anh lột?”
Diệp Chuyết Hàn trực tiếp đẩy bát sang, “Tôi không ăn cánh.”
“Anh muốn tôi ăn giúp anh?”
Sao anh không thể nói thẳng ra a?
Đúng lúc Kỳ Lâm cũng hơi đói bụng. Tuy rằng buổi trưa cậu đã ăn cơm, nhưng đã qua mấy tiếng, bây giờ coi như ăn phụ.
Cả một con gà bị Diệp Chuyết Hàn ăn hết chỉ còn dư lại hai cái cánh. Cùng lắm trong bình vẫn còn ít canh và măng, Kỳ Lâm lấy ra ăn hết.
“Không nghĩ khẩu vị của anh lại tốt như vậy.” Dọn dẹp xong bình giữ ấm, tâm tình Kỳ Lâm không tệ, một khi tâm tình tốt lên, miệng bắt đầu không an phận, “Tôi vốn tưởng anh mắc bệnh công chúa, uống được một chén canh gà là tốt lắm rồi.”
Diệp Chuyết Hàn: “Công chúa?”
Kỳ Lâm: “Tôi chỉ đùa thôi.”
Diệp Chuyết Hàn vốn đang đứng ở bàn làm việc, nhìn chằm chằm Kỳ Lâm vài giây, sau đó bước về phía cậu.
Kỳ Lâm đầy cảnh giác, căng cứng cơ bụng. Đây hoàn toàn là phản ứng bản năng của một người đánh nhau trong nhiều năm.
Trên thực tế, cậu không cho rằng Diệp Chuyết Hàn tức giận vì hai chữ “công chúa”, sẽ càng không dùng nắm đấm khởi binh vấn tội, cùng lắm Diệp Chuyết Hàn chỉ đi ngang qua thôi.
Sau khi nghĩ thông suốt điều này, Kỳ Lâm thả lỏng, cơ bụng ở nơi Diệp Chuyết Hàn không nhìn thấy dần giãn ra.
Nhưng mà lúc này, Diệp Chuyết Hàn đưa tay nắm cằm cậu.
Kỳ Lâm không kịp phản ứng, ngay lập tức bị bao phủ bởi hô hấp mang mùi vị bạc hà.
Diệp Chuyết Hàn vừa ăn một viên kẹo bạc hà, đôi môi mát lạnh, hắn nhẹ nhàng dán môi mình vào môi Kỳ Lâm, sau đó ngay lập tức rời đi, không tiến thêm một bước xâm nhập vào.
Kỳ Lâm mở lớn hai mắt, nhất thời ngơ luôn.
Cuối đông đầu xuân là khoảng thời gian giao hòa ánh nắng đẹp đẽ nhất, xuyên qua cửa sổ sát đất, phủ lên trên hai người.
Lúc Diệp Chuyết Hàn buông Kỳ Lâm ra, linh hồn cậu vẫn chưa thu về, đôi mắt trống rỗng, không hề chớp lấy một lần.
“Anh…” Sau vài giây, cuối cùng Kỳ Lâm cũng hồi phục tinh thần, tim đột nhiên tăng tốc, hai bên má nóng lên, “Anh hôn tôi?”
Diệp Chuyết Hàn lùi một bước, dựa vào bàn làm việc, hai tay khoanh trước ngực, “Ừm.”
Là một người trưởng thành 28 tuổi, Kỳ Lâm đã có sự chuẩn bị tâm lý cho nhiều trường hợp. Hôn tất nhiên cũng là một trong số đó.
Cậu không bài xích hôn môi, cảm giác bị Diệp Chuyết Hàn hôn cũng không tệ, nhưng điều mà cậu không hiểu tại sao đột nhiên Diệp Chuyết Hàn lại muốn hôn cậu?
Là do ăn canh gà của cậu ngon quá?
Kỳ Lâm trừng Diệp Chuyết Hàn, nuốt nước bọt mấy lần.
Tại khoảnh khắc Diệp Chuyết Hàn hôn xuống, cậu bỗng nhiên cảm nhận được một tia xa lạ rồi đến cảm giác quen thuộc, rất xa xăm, rất nhẹ nhàng, khiến cậu không nắm bắt được. Cậu không biết đó là cảm giác gì.
“Không thích?” Diệp Chuyết Hàn hỏi.
Bên phía đối diện, do đưa lưng về phía ánh sáng, ngũ quan Diệp Chuyết Hàn mờ nhạt, đường viền lại bắt mắt, trong mắt Kỳ Lâm bỗng có cảm giác hiện tại và dĩ vãng không giống nhau. Nhưng rốt cuộc là không giống nhau như thế nào thì cậu không thể hình dung và giải thích được.
Giống như trưởng thành hơn, thành thục hơn. Nhưng vẫn có thứ gì đó khiến Kỳ Lâm không thể phân biệt được.
Không thể phủ nhận, Diệp Chuyết Hàn rất quyến rũ, rồi lại không ngừng quyến rũ hơn.
Kỳ Lâm vô thức bước lên phía trước, nhớ tới vấn đề vừa nãy của Diệp Chuyết Hàn, “Cũng không hẳn là không thích.”
“Tôi nghĩ tôi cần phải hôn cậu một chút, hi vọng cậu không cảm thấy bị mạo phạm.” Diệp Chuyết Hàn nói.
Bị mạo phạm?
Kỳ Lâm suy nghĩ, chẳng qua cậu chỉ hơi kinh ngạc, có chút khó tin. Nguyên nhân chắc là do chưa kịp chuẩn bị trước. Bọn họ đã là bạn đời hợp pháp, Diệp Chuyết Hàn hôn cậu cũng giống như cậu hầm canh gà cho hắn, hoàn toàn là điều bình thường.
“Không mạo phạm.” Kỳ Lâm lắc đầu.
Diệp Chuyết Hàn chớp mắt, nói bổ sung, “Cảm ơn cậu. Canh gà ăn rất ngon.”
Kỳ Lâm mỉm cười. Câu đằng sau có cần thêm vào không?
Nhất thời, văn phòng to lớn rơi vào yên tĩnh. Không gian riêng tư của tổng tài có hiệu quả cách âm khá tốt. Hai người không nói chuyện, một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Một chiếc máy bay bay ngang qua bầu trời, để lại một vệt mây, nhìn như một nét vẽ nguệch ngoạc.
Hiếm khi bầu không khí hòa bình như lúc này, Kỳ Lâm lại cảm thấy không dễ chịu. Cậu có cảm giác mình rất muốn làm một việc gì đó, nhưng nghĩ mãi không ra mình phải làm gì.
Không còn sớm, có thể cầm bình giữ ấm đi khỏi đây. Kế hoạch đã chuẩn bị trong đầu xong xuôi, chân lại không động đậy.
Nhìn thoáng qua Diệp Chuyết Hàn, dường như hắn cũng không có ý định bắt đầu làm việc.
Không phải Diệp tổng rất bận bịu sao?
Là lừa gạt hết!
Vệt mây cũ nhạt đi, một chiếc máy bay khác xuất hiện, Kỳ Lâm đi tới trước mặt Diệp Chuyết Hàn, hai tay đút túi quần, khẽ khom người, hôn lên môi dưới của Diệp Chuyết Hàn.
Diệp Chuyết Hàn cao hơn cậu. Nếu Diệp Chuyết Hàn đứng thẳng, e là cậu phải ngẩng đầu mới có thể hôn. May mà hiện tại Diệp Chuyết Hàn dựa vào mép bàn, hai chân đặt chéo, mặc cậu “lợi dụng”.
Hôn môi hòa nhau, cuối cùng Kỳ Lâm cũng đã thấy thoải mái.
Cậu đứng thẳng, cầm lấy bình giữ ấm, “Anh bận tiếp đi, tôi về đây.”
Lúc quay người, đột nhiên tay bị giữ lại.
Kỳ Lâm bất ngờ, “Hả?”
“Vì sao?” Diệp Chuyết Hàn hỏi.
Vấn đề này Kỳ Lâm không trả lời được. Cậu cũng không biết tại sao mình nhất định muốn hôn Diệp Chuyết Hàn một cái.
Nếu dùng “phân cao thấp” để thuyết phục chính mình, thực ra chuyện vừa rồi không có liên quan gì đến phân cao thấp.
Ngay tại khoảnh khắc hai người im lặng vừa rồi, khó có thể miêu tả cảm xúc mãnh liệt trong ngực cậu là gì, chỉ biết bản thân muốn làm gì đó mới có thể giảm bớt.
Cậu lựa chọn hôn Diệp Chuyết Hàn.
“Cảm ơn anh đã khen canh gà của tôi?” Kỳ Lâm nói.
Diệp Chuyết Hàn cúi đầu cười, “Không cần cảm ơn.”
Lớn tuổi rồi mới có nụ hôn đầu, Kỳ Lâm ngại ngùng sờ cổ, quay người đi ra cửa. Lúc chuẩn bị mở cửa, Diệp Chuyết Hàn gọi cậu.
“Kỳ Lâm.”
Gọi đầy đủ họ tên một cách trang trọng, trường hợp hiếm thấy.
Kỳ Lâm quay người, “Hả?”
Diệp Chuyết Hàn giơ bàn tay bị thương ra, màu trắng của băng gạc rất bắt mắt, “Lần sau nếu cậu lại ngã từ thang chữ A xuống, tôi sẽ không thể đỡ được cậu.”
Huyệt thái dương của Kỳ Lâm nảy lên. Sao đột nhiên thần tiên ca ca lại nhắc tới chuyện này? Yêu cầu một câu xin lỗi?
Kỳ Lâm đáp: “Không đến nỗi bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu tôi cũng leo lên thang chữ A.”
Huống hồ nguyên nhân cậu té xuống là bị Diệp Chuyết Hàn kích thích.
“Ngón tay tôi hiện tại không linh hoạt.” Diệp Chuyết Hàn dùng giọng điệu giải quyết việc chung, “Sẽ có những lúc cần sự trợ giúp của cậu, ví dụ như vừa nãy…”
“Giúp anh ăn cánh gà?”
“… Giúp tôi lột da gà.”
Kỳ Lâm cười thầm. Tôi sẽ không nấu canh gà cho anh nữa. Thịt gà cũng không có thì khỏi cần lo lột da nữa!
Diệp Chuyết Hàn: “Nếu thuận tiện, trước khi vết thương của tôi lành, cậu có thể đổi nơi làm việc từ Xuất Tẩu sang nơi này.”
Kỳ Lâm suy nghĩ rất lâu, “Ý anh là… tôi làm việc ở chỗ này cùng anh?”
“Công việc của cậu là thiết kế, thích hợp với một nơi bầu trời rộng lớn, thoải mái tưởng tượng.” Diệp Chuyết Hàn nhẹ nhàng nói, “Ở chỗ này của tôi, cậu vẫn có thể vẽ.”
Yêu cầu này không khó, huống chi cậu rất thích văn phòng này của Diệp Chuyết Hàn. Nếu được vẽ ở đây, cậu rất tình nguyện.
Nhưng cậu không biểu lộ suy nghĩ ra ngoài.
Diệp Chuyết Hàn là một công chúa, anh ta hẳn là đang tự hào đi?
Diệp Chuyết Hàn hỏi: “Cậu nghĩ thế nào?”
“Anh cầu tôi đi a.”
Kỳ Lâm thề cậu không định nói như vậy, là tự cái miệng di chuyển đó.
Diệp Chuyết Hàn nhíu máy, đột nhiên cầm lên một cái điều khiển màu đen, ấn xuống một nút nào đó.
“Cạch” một tiếng, cửa bị khóa.
Kỳ Lâm mơ hồ, “Anh làm gì vậy?”
Diệp Chuyết Hàn: “Là cậu nói, tôi “giam”* cậu.”
(*cầu và giam đồng âm, đều là qiu)
*** Hết chương 15