Khu biệt thự Thần Giang (khu khác, không phải Thần Trang nha =))) cách Mỹ Viện không xa, chỉ qua một trạm xe buýt.
Thường ngày Diệp Chuyết Hàn đạp xe qua lại, hôm nay vì không thoải mái mà buổi sáng đi xe taxi tới.
Vì vậy, đi về nhà cùng Kỳ Lâm – một người không có xe đạp, cũng chỉ có thể gọi taxi.
Cho đến khi có một chiếc taxi dừng trước mặt, Diệp Chuyết Hàn vẫn tự hỏi, tại sao mình lại đồng ý với Kỳ Lâm?
Trước kia, người phiền nhất ở bên cạnh hắn là Diệp Linh Tranh. Nhưng khi Diệp Linh Tranh muốn làm phiền hắn làm gì đó, nói nhiều nhất chỉ ba lần, xem phản ứng của hắn, chỉ cần Diệp Chuyết Hàn từ chối, Diệp Linh Tranh sẽ thôi không nói nữa.
Mà Kỳ Lâm…
Diệp Chuyết Hàn lơ đãng liếc thiếu niên một cái.
Rõ ràng là một động tác rất nhỏ, lại bị Kỳ Lâm phát hiện.
“Sao vậy? Rất khó chịu?” Sự quan tâm của thiếu niên có chút khoa trương, trừng mắt nhíu mi, y hệt như hắn không phải bị đau bụng mà là bị bệnh nan y gì đó hấp hối sắp mất mạng.
Diệp Chuyết Hàn thu hồi tầm mắt, cất giọng lạnh lùng, “Không có việc gì.”
“Cậu ngồi trước đi.” Kỳ Lâm cực kỳ thân sĩ nhường Diệp Chuyết Hàn, còn đỡ cửa xe cho hắn.
Diệp Chuyết Hàn không nhiều lời, ngồi vào ghế sau taxi, báo địa điểm cho tài xế.
“Hả?” Kỳ Lâm kinh ngạc nhìn sang, “Cậu sống ở khu biệt thự?”
“Không phải.” Diệp Chuyết Hàn không định giải thích, “Thuê một phòng dụng cụ trong biệt thự.”
Kỳ Lâm hoài nghi, “Còn có thể thuê như vậy?”
Diệp Chuyết Hàn nhắm mắt lại, làm bộ đang ngủ.
Kỳ Lâm nhìn chằm chằm người kia một lát, cảm thấy Diệp Hạo Long thật đáng thương.
Một người sống trong phòng dụng cụ, người nhà không ở bên cạnh, không có bạn bè, bị bệnh chỉ có thể chịu đựng một mình, chỉ có mình và “thầy giáo đẹp trai” miễn cưỡng quan tâm một chút, vừa lên xe đã mơ màng ngủ mất rồi.
Xe nhanh chóng đi đến cổng khu Thần Giang, Diệp Chuyết Hàn vừa mở mắt liền phát hiện Kỳ Lâm đang dùng một ánh mắt đồng tình đáng thương nhìn mình.
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Xe taxi không được đi vào bên trong, chỉ có thể đi bộ vào tiếp.
“Chờ chút.” Còn chưa kịp qua cổng, Kỳ Lâm đột nhiên hỏi: “Nhà cậu có bột mì, sữa bò, trứng gà, dầu ăn không?”
Diệp Chuyết Hàn nói: “Không có bột mì.”
Kỳ Lâm lại hỏi: “Vậy còn gạo và rau?”
“Không có rau.”
“Vào kia mua đã.”
Bên ngoài tiểu khu có một siêu thị nhỏ, bởi vì là kinh doanh trong khu nhà giàu nên một bịch cải thìa cũng có giá rất cao, nhưng rất tươi ngon, chất lượng xứng với giá tiền, không có gì để chê.
Kỳ Lâm nhanh chóng chọn xong đồ, đang định trả tiền thì bị Diệp Chuyết Hàn giành trước.
Kỳ Lâm không hiểu, vì sao một bệnh nhân yếu ớt còn có động tác nhanh hơn mình?
“Lát nữa tôi gửi trả tiền cho cậu.” Kỳ Lâm nói.
Diệp Chuyết Hàn: “?????”
“Không phải là tôi hại cậu bị đau bụng sao?” Kỳ Lâm tính toán rõ ràng, “Tiền này nên là tôi trả.”
Diệp Chuyết Hàn đi ra ngoài, “Không cần.”
Đi qua cổng bảo vệ, đi thêm một đoạn nữa là tới.
Trước mặt là một biệt thự và hoa viên độc lập, nhìn qua không lớn lắm, từ ngoài nhìn vào chỉ có hai tầng nhưng có lẽ phía dưới còn có tầng hầm.
Kỳ Lâm nhìn sang bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy một kiến trúc không khác một kho hàng là mấy.
Kia chắc là phòng dụng cụ rồi.
Diệp Chuyết Hàn mở cửa phòng dụng cụ, Kỳ Lâm vừa đi vào đã thích thú, trên mặt là hâm mộ không hề che giấu.
Trước đó cậu còn tưởng phòng dụng cụ là một cái lồng sắt, bên trong toàn đồ vật lung tung, tới đây mới biết, có chỗ nào giống lồng sắt đâu, rõ ràng là một “biệt phủ nhỏ” cực kỳ có phong cách riêng!
Vừa nhìn thấy cặp mắt sáng lấp lánh kia của Kỳ Lâm, Diệp Chuyết Hàn cảm thấy đau đầu.
Hình như hắn đã đưa ra một quyết định sai lầm rồi.
Nhưng nếu cho lựa chọn lại một lần nữa thì không còn cách nào tốt hơn.
Tên nhóc này khác Diệp Linh Tranh, cũng khác những người mà hắn đã gặp qua.
Hắn đối phó với người khác bằng lạnh nhạt và xa cách, nhưng đối phó với Kỳ Lâm lại không hề có tác dụng.
Kỳ Lâm phá hủy lớp chắn của hắn, nhưng lại không biết nơi đó có một màng chắn.
“Lợi hại!” Kỳ Lâm rất ngưỡng mộ căn phòng này, không quên mình tới đây với mục đích chăm sóc cho người bệnh, vén tay áo lên, “Cậu không thoải mái thì đi nằm trước đi, tôi nấu cháo ngao cho cậu.”
Bên trái phòng dụng cụ có một bồn nước, cạnh đó có một cái bếp điện.
Bởi vì cha mẹ Kỳ Lâm thường xuyên đi công tác rất bận rộn, từ nhỏ cậu đã biết tự chăm sóc cho mình, tự nấu nướng, thuần thục đổ gạo ra vo, rồi làm ngao.
Diệp Chuyết Hàn nằm trên giường ván gỗ, không hề buồn ngủ.
Đây là lần đầu tiên có một người xa lạ đi vào lãnh địa của hắn.
“Sao cậu không đi nằm đi?” Kỳ Lâm thấy hắn đi ra, vội vàng nói, “Còn phải đợi cháo một lát, cậu đói bụng rồi à? Tôi làm bánh sữa bò cho cậu trước nhé?”
Diệp Chuyết Hàn lắc đầu, ngồi ở ghế gỗ bên cạnh bồn rửa tay, nhìn ra cửa sổ.
Mặt trời giữa trưa ở trên cao, lúc này lại hơi âm u, buổi tối nói không chừng sẽ có mưa.
Kỳ Lâm buông thìa cháo ra, “Để tôi rán trước cho cậu một cái bánh!”
Diệp Chuyết Hàn: “….”
Vậy câu từ chối trước đó có ý nghĩa gì?
Rán bánh cần chảo, Kỳ Lâm vừa rửa chảo vừa nói: “Bạn học Diệp, cậu lấy hộ tôi sữa bò và bột mì ra, đúng rồi, còn có trứng gà nữa.”
Diệp Chuyết Hàn làm theo.
Ngày hôm qua Kỳ Lâm gọi hắn là Diệp Hạo Long, lần đầu tiên hắn cảm thấy không nên nhận cái tên này từ Diệp Linh Tranh, cũng may hôm nay Kỳ Lâm đã đổi xưng hô.
Kỳ Lâm đổ sữa và bột mì vào với nhau, đập thêm quả trứng gà. Diệp Chuyết Hàn dựa sang một bên, khoanh tay đứng nhìn.
Động tác của thiếu niên rất thành thạo, có vẻ đã làm rất nhiều lần.
Kỳ Lâm chú ý tới ánh mắt đang nhìn mình, nghiêng mặt sang, cười nói: “Có phải cậu cảm thấy đàn ông khi làm việc nhà sẽ rất đẹp trai không?”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Không hề.
Kỳ Lâm lại không tiếp nhận đáp án phủ định này, “Lát nữa sẽ còn càng đẹp trai hơn!”
Diệp Chuyết Hàn nói: “Lật bánh?”
Kỳ Lâm trợn mắt, “Sao cậu biết?”
Cái này không khó đoán, Diệp Chuyết Hàn nghĩ, trước lúc rán bánh nói còn có đẹp trai hơn thì ngoài lật bánh còn làm cái gì nữa?
Nhưng mà mười phút sau, Kỳ – nam nhân làm việc nhà – Lâm, lại bị ngã xe khi lật bánh.
Kỳ Lâm có kinh nghiệm làm bánh sữa bò đầy mình nhưng vẫn chưa học được cách lật bánh – có thể nói là mắt đã xem rất nhiều lần nhưng tay vẫn không học được.
Một chiếc bánh vàng ươm sắp chín, Kỳ Lâm khoe khoang cậy mạnh, dùng xẻng cạy một cái, vung chảo, bánh bay lên.
Sau đó “bộp” một tiếng, lăn ra đất.
Diệp Chuyết Hàn nhìn bánh, sau đó nhìn Kỳ Lâm.
Bộ dạng Kỳ Lâm trợn mắt há mồm làm hắn nảy sinh một loại cảm xúc xa lạ.
Cảm xúc này rất nhẹ, lại làm hắn cong khóe môi.
“Sai rồi sai rồi!” Kỳ Lâm ngồi xổm xuống nền, nhặt bánh lên.
Bánh dính đất rồi, không thể ăn được nữa.
Kỳ Lâm thương tâm chiếc bánh, nhưng không lập tức đứng lên, ngước mặt lên nói: “Bạn học Diệp, cậu thật không phúc hậu.”
Diệp Chuyết Hàn: “Hả?”
Kỳ Lâm: “Tôi có ý tốt làm bánh cho cậu, cậu còn cười tôi!”
Diệp Chuyết Hàn im lặng một lát, “Cười?”
“Cậu còn muốn chống chế sao?” Kỳ Lâm nói, “Tôi nhìn thấy cậu cười rồi!”
Diệp Chuyết Hàn hơi thất thần.
Loại cảm xúc xa lạ vừa rồi tạo ra cái gọi là cười?
“Bỏ đi bỏ đi, làm cái khác.” Kỳ Lâm làu bàu, “Lần này không cố ra vẻ đẹp trai nữa.”
Bánh mới rất nhanh đã xong, Kỳ Lâm bưng lên như đang trình một vật quý hiếm, “Mau nếm thử món bánh sở trường của Lâm ca!”
Diệp Chuyết Hàn ăn một miếng, hương vị rất bất ngờ.
“Thế nào?” Đôi mắt Kỳ Lâm sáng như tuyết, “Ăn ngon không?”
Diệp Chuyết Hàn gật đầu.
Kỳ Lâm lại rán thêm một cái nữa, “Tôi cũng chưa ăn trưa, đói sắp chết rồi.”
Đến lúc cháo ngao nấu xong, chân trời vang lên một tiếng sấm rền, trời mưa.
Hai người bày cháo và bánh lên bàn. Diệp Chuyết Hàn ăn cháo, Kỳ Lâm quan sát “biệt phủ” này một lượt, còn leo lên cầu thang rồi trượt xuống.
“Cậu…” Diệp Chuyết Hàn muốn hỏi, khi nào thì cậu đi?
Kỳ Lâm nghe thấy tiếng động, xoay người nhìn hắn, vẻ mặt chơi chưa đã thèm, “Hả?”
Diệp Chuyết Hàn lắc đầu, “Không có gì.”
Kỳ Lâm đi đến bên bàn học, nhìn mười mấy quyển sách giáo khoa, “Còn có cả “toán cao cấp”? Cậu không phải là học sinh trung học à? Sao lại xem cái này?”
“Tùy tiện xem thôi.” Diệp Chuyết Hàn nói.
Kỳ Lâm hỏi: “Đúng rồi, cậu học trường nào?”
Diệp Chuyết Hàn: “Tạm nghỉ học.”
“A?”
“Vẽ tranh, tự học văn hóa.”
Kỳ Lâm ôm quyển sách, biểu cảm sinh động.
Diệp Chuyết Hàn cho rằng cậu sẽ hỏi vì sao, vấn đề này không thể không trả lời, nhưng Diệp Chuyết Hàn không muốn trả lời.
Không ngờ nháy mắt tiếp theo, Kỳ Lâm kinh ngạc hô lên: “Quá ngầu rồi!”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Mưa không có ý muốn tạnh, tuy rằng mới chỉ là buổi chiều nhưng sắc trời rất u ám.
Kỳ Lâm tham quan xong đi ra cửa, “Khi nào mới hết mưa a?”
Diệp Chuyết Hàn chưa từng ở chung với người khác lâu như vậy, nhìn trời mưa lớn, muốn nói lại thôi.
Đột nhiên, Kỳ Lâm nhìn thấy một vật thể quen thuộc – xe đạp!
“Dù sao tạm thời tôi cũng không thể về nhà, chi bằng giúp cậu sửa xe.” Kỳ Lâm tự tin nói, một bộ dáng “tôi sẽ tiếp tục quấn lấy cậu”.
“Sửa xe?” Diệp Chuyết Hàn không nhớ rõ xe đạp của mình cần sửa lại chỗ nào.
Kỳ Lâm dầm mưa chạy ra vài bước, đẩy xe vào, “Không có ghế sau.”
Diệp Chuyết Hàn không còn lời nào để nói.
“Vừa rồi tôi nhìn thấy trên tầng hai.” Kỳ Lâm dính mưa, tóc, lông mi và mặt đều ướt, đôi mắt càng thêm đen bóng có thần.
Diệp Chuyết Hàn cảm thấy mình hẳn là nên ngăn cản, lại trơ mắt nhìn Kỳ Lâm chạy lên tầng hai, lấy cái ghế sau bị gỡ đi, ngồi xổm bên cạnh xe đạp khoa tay múa chân.
Sàn nhà phòng dụng cụ là xi măng, chỗ Kỳ Lâm ngồi bị thấm ra một mảnh nước nhỏ.
Diệp Chuyết Hàn chăm chú nhìn Kỳ Lâm ướt dầm dề cả sườn mặt và cánh tay, lát sau đứng lên đi lấy khăn lông, ném vào cậu.
“Oái!” Tầm mắt bị cản trở, Kỳ Lâm kêu lên một tiếng, mau chóng kéo khăn lông xuống, cười nói: “Cảm ơn.”
Nhìn từ góc độ của Diệp Chuyết Hàn, hơn nửa mặt Kỳ Lâm bị khăn lông che khuất, chỉ lộ ra đôi mắt, nụ cười và sống mũi thẳng tắp.
Bên ngoài mây đen đầy trời, âm u một màu, nhưng Kỳ Lâm lại như đang tỏa sáng.
Diệp Chuyết Hàn xoa trán.
“Xong!” Kỳ Lâm mân mê nửa ngày, cuối cùng cũng gắn xong ghế sau.
Mà lúc này, mây đen đã tản đi, mưa cũng ngớt đi nhiều.
Kỳ Lâm nói: “Lần sau đừng có động một chút là gỡ đi ghế sau. Ghế sau có tác dụng to lớn lắm đó!”
Diệp Chuyết Hàn: “Ví dụ như?”
“Có thể chở người mình thích nha!” Kỳ Lâm cười ha hả, “Thật hâm mộ cậu có xe đạp.”
Nói xong, Kỳ Lâm đưa tay ra cửa, cảm nhận một chút.
Mưa đã bớt nhiều, bị ướt một chút cũng không sao, mỗi tối chủ nhật là lúc cậu làm bài tập về nhà trên trường, thời gian không còn sớm, phải nhanh chóng quay về.
“Cậu tốt hơn chưa?” Kỳ Lâm hỏi.
Diệp Chuyết Hàn: “Rồi.”
“Nhớ ăn nốt chỗ còn dư lại.” Kỳ Lâm đeo balo lên, “Tôi về đây.”
Diệp Chuyết Hàn tuyệt đối sẽ không giữ người lại, nhìn Kỳ Lâm chạy vào giữa cơn mưa.
“Đợi đã!” Hắn đột nhiên hô lên.
Kỳ Lâm che tay trên đầu, nhìn qua như đang bắn tim, “Hả?”
Diệp Chuyết Hàn nhanh chóng cầm tới một cây dù, “Cầm.”
“Cậu…” Kỳ Lâm hoang mang hỏi, “Cậu cho tôi mượn dù?”
Diệp Chuyết Hàn đã chạy ra khỏi phòng dụng cụ, áo len thấm một lớp nước mưa.
Không cần phải cho mượn dù. Thiếu niên 16 tuổi, loại mưa này căn bản không ảnh hưởng gì.
Diệp Chuyết Hàn hơi sững người, đáp lại: “Ừ.”
“Lúc tôi trả cậu sẽ lại quấy rầy cậu.” Kỳ Lâm nhớ rõ lời nói ngày hôm qua của Diệp Chuyết Hàn.
Hôm nay tới đây là bởi vì Diệp Chuyết Hàn bị đau bụng có liên quan đến cậu. Sau khi chấm dứt chuyện này, cậu sẽ tuân theo đúng lời hứa, không làm phiền hắn nữa.
Bây giờ lại được cho mượn dù.
Diệp Chuyết Hàn muốn nói cậu không cần trả lại, nhưng lăn tăn trên đầu lưỡi một hồi lâu vẫn không thể nói ra.
Cuối cùng chỉ nói: “Ừm.”