Bảo Đảm Chất Lượng Tình Yêu

Chương 78: Chương 78: Tâm sự của thiếu niên




***

Đương nhiên Kỳ Lâm rất muốn đi gặp Diệp Chuyết Hàn.

Trước khi Diệp Chuyết Hàn gọi điện thoại, cậu đã đứng ngồi không yên cả ngày, đề giải không ra tranh vẽ không được. Thiếu niên hoài nghi những rung động của mình, lại vì sự buồn rầu và lo lắng của đối phương mà cảm thấy ngọt ngào.

“Cậu không tới sao?” Khi cuộc gọi thông, Diệp Chuyết Hàn hỏi lại một lần nữa.

Câu “hôm nay tôi có việc” lăn qua đầu lưỡi vài lần nhưng khi nghe thấy thanh âm của Diệp Chuyết Hàn lại buột miệng thốt ra: “Tôi chuẩn bị sang! Để dành gà cho tôi, đừng ăn một mình!”

Diệp Chuyết Hàn thấp giọng cười qua điện thoại: “Được, tôi chờ cậu.”

Kỳ Lâm hốt hoảng thu dọn đồ đạc, sửa sang lại ngoại hình.

Cả ngày hôm nay cậu không ra khỏi cửa, tóc loạn như ổ gà. Đêm qua không ngủ, tinh thần hơi uể oải, phản ánh qua đôi mắt dày đặc tơ máu đỏ tươi.

“Không xong rồi…” Cầu lầm bầm dùng keo xịt tóc sửa lại, đảm bảo tinh thần của mình đã khá hơn mới thấp thỏm kích động ra khỏi cửa.

Ngày hôm qua Diệp Chuyết Hàn đã cảm thấy Kỳ Lâm không đúng, hôm nay cảm giác này càng thêm rõ ràng.

Bình thường Kỳ Lâm vừa vào cửa sẽ hô to: “Tiểu Long ca, gà của tôi đâu?”

Hôm nay cậu lại ngoan ngoãn ngồi một chỗ, còn thường xuyên nhìn hắn, không biết là đang nghĩ cái gì.

À đúng rồi, hôm nay Kỳ Lâm còn dùng keo vuốt tóc.

Diệp Chuyết Hàn không có khả năng đoán được tâm tư của một người, lúc này cũng không có thầy nào để đi hỏi, chỉ đành nói: “Kỳ Lâm.”

“Hả?” Kỳ Lâm đang làm bộ làm tịch nghiêm túc ăn cánh gà, đột nhiên bị điểm danh, cánh gà vốn không cầm chắc cứ thế rơi lại vào chén, làm canh bắn lung tung tứ phía.

Không biết có phải là vì trong lòng có quỷ hay không, cậu cảm thấy món gà hầm măng này không thể ăn được nữa.

Nhạt nhẽo, bị cảm xúc mãnh liệt trong lòng lấn át.

Diệp Chuyết Hàn nói: “Cậu gặp phải chuyện gì à?”

“Không có…” Kỳ Lâm nào dám thừa nhận.

Hiện tại chính cậu còn chưa rõ cảm nhận trong lòng mình là gì, đương nhiên không thể mang ra thảo luận với Diệp Chuyết Hàn.

“Thật không?” Diệp Chuyết Hàn không biết có nên tin câu trả lời kia hay không. Kỳ Lâm nhìn qua rất khác thường, nhưng kinh nghiệm sống chung với người khác của hắn rất ít, nhất thời không phân được là nói dối hay nói thật. Nếu Kỳ Lâm thực sự có việc thì hiển nhiên cũng không muốn nói cho hắn biết, có lẽ không nên tiếp tục truy hỏi.

Bầu không khí hơi xấu hổ, Kỳ Lâm hít một hơi thật sâu, ra vẻ tự nhiên: “Tiểu Long ca, món gà hầm của cậu hôm nay không ổn lắm, hơi nhạt.”

Diệp Chuyết Hàn bất ngờ, “Thật à?”

“Ừm, không tin cậu nếm thử đi.”

“Hình như là hương vị không đủ.”

“Nhất định là bởi vì không có tôi ở bên cạnh giám sát cậu!”

“Vậy sao cậu không sang sớm?”

Kỳ Lâm: “…..”

Sax! Sao chủ đề lại vòng trở về rồi!?

Thời tiết cuối tháng tám, sau khi mặt trời xuống núi, tuy nóng bức không giảm nhưng chỉ cần có gió đi tản bộ sẽ rất thoải mái, bầu trời như bị vẩy mực, tuyệt đẹp và tràn ngập cảm giác thần bí.

Diệp Chuyết Hàn nhìn đầu tóc được xử lý tỉ mỉ của Kỳ Lâm lại có chủ ý muốn rủ Kỳ Lâm đi dạo dọc bờ sông, tìm cơ hội hỏi xem từ hôm qua đến hôm nay rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì.

Nhưng chưa kịp mở miệng thì điện thoại Kỳ Lâm đã kêu lên.

Bữa cơm vừa rồi cậu ăn rất vội vàng, trước giờ đều rất thích phòng dụng cụ nhưng hôm nay lại thay đổi khẩu vị, thấy Trâu Hạo gọi tới, cậu nhanh chóng bắt máy.

Bên phía Trâu Hạo rất ồn ào: “Lão Kỳ, đang ở đâu?”

Kỳ Lâm có cảm giác mình đang bật loa ngoài, theo bản năng liếc mắt sang phía Diệp Chuyết Hàn.

Diệp Chuyết Hàn không nhìn cậu.

“Ở nhà bạn.” Kỳ Lâm hỏi, “Chuyện gì?”

Trâu Hạo: “Tới “không thành” tập hợp!”

Kỳ Lâm bất ngờ. “Không thành” là một khu giải trí dành cho học sinh sinh viên trong thành phố, có KTV, bóng bàn, game, đồ ăn gì cũng có, phí không cao, là khu căn cứ của hội nam sinh.

Nhưng mỗi lần đi tới đó mọi người đều sẽ lên kế hoạch trước, Kỳ Lâm nghiêm túc suy nghĩ, không nhớ rõ trong nhóm lớp có đề cập việc này không.

“Quyết định tạm thời.” Trâu Hạo nói, “Không phải là sắp khai giảng rồi sao? Tôi vừa mới được cởi bỏ xiềng xích, khai giảng sắp đến rồi, bây giờ không chơi thì không còn lúc nào chơi được nữa đâu!”

Kỳ Lâm có thể đi chơi với mọi người nhưng thực ra là một người làm việc rất có kế hoạch. Những hoạt động tổ chức đột ngột thường sẽ không tham gia bởi vì sẽ phá hỏng những kế hoạch khác đã lên từ trước. Hơn nữa, cậu không có hứng thú lắm với khu “không thành” kia.

Nếu là ngày thường thì cậu nhất định sẽ từ chối. Trâu Hạo và cậu quen nhau từ hồi cấp hai, hiểu rõ tính cách của nhau, sẽ không khiến cậu khó xử.

Nhưng bây giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đây, gần như không suy nghĩ gì đã đáp: “Được, tôi tới ngay.”

Trâu Hạo hơi ngạc nhiên, “Lão Kỳ, tối nay cậu không có kế hoạch nào khác à?”

“Không.” Kỳ Lâm cố tình tỏ ra bình thường, “Bài tập đã làm xong, không phải là cậu nói rồi sao, giờ không chơi thì không còn thời gian chơi nữa.”

Diệp Chuyết Hàn đã nghe lời đáp ứng của Kỳ Lâm, thậm chí nghe rõ những gì Trâu Hạo nói qua điện thoại.

Kỳ Lâm muốn đi tụ tập với bạn bè, mà hắn thì chưa kịp rủ Kỳ Lâm đi dạo ở bờ sông.

Kỳ Lâm vẫn chưa cúp điện thoại, tiếng ồn ào của trung tâm thành phố vẫn truyền ra từ di động.

Diệp Chuyết Hàn không biết mình có nên mở lời sau khi cậu ngắt điện thoại hay không…

Người bình thường không giống người có vấn đề tâm lý, không giống người giỏi xã giao như Diệp Linh Tranh, họ sẽ làm gì bây giờ?

Bất tri bất giác, đôi mắt Diệp Chuyết Hàn như bị sương mù che phủ, hắn thậm chí bắt đầu tự hỏi liệu mình có nên xin ý kiến của Diệp Linh Tranh.

Bạn học của Kỳ Lâm rủ cậu tham gia tụ tập, mà hắn cũng muốn rủ Kỳ Lâm đi tản bộ.

Quyền quyết định trong tay Kỳ Lâm, bạn học của Kỳ Lâm có thể nói ra thì tại sao hắn lại không thể?

Kỳ Lâm nói chuyện điện thoại xong, xoay người liền trực tiếp đối diện với tầm mắt của Diệp Chuyết Hàn.

Trái tim bỗng khẩn trương, không thể nói là do biểu cảm lúc này của Diệp Chuyết Hàn mà vẫn là do nội tâm của cậu đang rối loạn.

“Tiểu Long ca, tôi…”

“Lát nữa đi tản bộ ở bờ sông không?”

Hai người gần như đồng thời mở miệng.

Kỳ Lâm ngẩn ngơ, một lúc sau mới nói: “Tản bộ?”

“Ừ.” Diệp Chuyết Hàn nói, “Bên ngoài cửa sau khu này có một con sông.”

Máu trong ngực như tê liệt, Kỳ Lâm hối hận vì đã đồng ý với Trâu Hạo, nhưng lại may mắn vì đã đồng ý với Trâu Hạo.

Đương nhiên cậu rất nguyện ý đi dạo với Diệp Chuyết Hàn nhưng lại cảm thấy trước khi suy nghĩ rõ ràng, mình nên cách xa Diệp Chuyết Hàn một chút.

“Tôi và bạn đã hẹn nhau xong rồi.” Kỳ Lâm quơ quơ điện thoại, “Chúng tôi tới “không thành” tụ tập.”

Diệp Chuyết Hàn mím môi, động tác nhỏ này khiến hắn lập tức trở nên sắc bén thâm trầm.

Tim Kỳ Lâm đập cực nhanh, nhưng cậu phải che giấu, “Ca, hay là anh đi cùng tôi?”

Lời này chỉ là khách sáo không hề có thành ý, đương nhiên cậu biết Diệp Chuyết Hàn sẽ không đi, ngày thường cậu nhất định sẽ không nói câu này với Diệp Chuyết Hàn.

Diệp Chuyết Hàn đặc biệt, cậu không cần dùng những sự khách sáo trong ứng xử với người khác đặt lên người Diệp Chuyết Hàn.

Nhưng bây giờ trừ lời này thì cậu thật sự không biết phải nói gì.

Diệp Chuyết Hàn lắc đầu.

Trong lòng Kỳ Lâm có một cảm giác đau khổ không nói nên lời, trên mặt vẫn duy trì tươi cười, thu dọn chén đũa xong xuôi, “Ca, hôm nay tôi đi trước nhé.”

Rời khỏi khu biệt thự Thần Giang, cậu thậm chí còn quên không hẹn Diệp Chuyết Hàn ngày mai gặp lại.

“Lâm ca tới!” Trần Tiến Tư đã chờ trước cửa “không thành” rồi, đang muốn kéo người vào thì phát hiện trạng thái của Kỳ Lâm không ổn lắm, rất giống một du hồn.

“Lâm ca, cậu bị sao thế?” Trần Tiến Tư nói, “Bộ dáng của cậu sao giống bị yêu quái hút khô tinh khí vậy?”

Kỳ Lâm mãnh liệt lấy lại tinh thần, quyết định buông Diệp Chuyết Hàn ra đã, chơi xong rồi nói tiếp, biết đâu có thể đột nhiên suy nghĩ thông suốt?

Cùng lúc đó, Diệp Chuyết Hàn ngồi một mình trên một tảng đá ở bờ sông. Gió sông thổi vào mặt, mang theo không khí đặc biệt của mùa hè.

Đi dạo bờ sông cùng hắn, đi tụ tập cùng bạn bè, Kỳ Lâm đã chọn cái sau.

Trái tim Diệp Chuyết Hàn cảm thấy hụt hẫng, cảm giác xưa nay chưa từng có.

Hắn nâng tay lên, đè mạnh vào vị trí trái tim, càng tăng thêm lực, nhưng dù là đè mạnh hay nhẹ vẫn không có cách nào lấp đầy nơi đó.

Tất cả các cảm xúc của hắn đều có được từ phía Kỳ Lâm, thế cho nên cảm giác trống rỗng này là gì hắn không thể giải thích được.

Hôm nay Kỳ Lâm dùng keo vuốt tóc nhưng lại không đi dạo ở bờ sông cùng hắn.

Kỳ Lâm có rất nhiều bạn học, hắn lại chỉ có một mình Kỳ Lâm.

Hắn không đủ thú vị, Kỳ Lâm không lựa chọn hắn.

Chơi bời ở “không thành” tới tận rạng sáng, Kỳ Lâm uống mấy chén rượu trái cây độ cồn thấp, vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu như cũ, hoàn toàn không được giải tỏa chút nào.

Sau hôm nay, hai người ôm hai tâm tư riêng, rất ăn ý không liên lạc với nhau.

Diệp Linh Tranh đưa Diệp Chuyết Hàn đi gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ rất kinh ngạc, “Chuyết Hàn đã có cảm xúc, tuy rằng không phải tất cả đều là cảm xúc tích cực nhưng có ý nghĩa rất lớn, cậu ấy đang tự thiết lập các mối quan hệ trong xã hội.”

Diệp Linh Tranh mừng như điên, lại một lần nữa đưa ra đề nghị ăn cơm trưa.

Diệp Chuyết Hàn luôn từ chối, nhưng lần này lại đồng ý.

“Gần đây em bận cái gì?” Diệp Linh Tranh hỏi.

“Tham gia cuộc thi.” Diệp Chuyết Hàn nói.

“Trước kia không phải đã tham gia rồi sao?” Diệp Linh Tranh nhớ rõ, em trai nhà mình rất có thiên phú toán học, đã sớm giành được giải nhất rồi.

Diệp Chuyết Hàn nói: “Lần trước là toán học.”

Diệp Chuyết Hàn nghẹn, dường như bị chịu đả kích gì đó, “Lần này không phải là toán học?”

“Vật lý.”

“……”

Em trai quá mức thông minh, anh trai làm thế nào để hòa hợp đây?

Thực ra Diệp Linh Tranh rất cao hứng, vội vàng hỏi thêm: “Là muốn chuẩn bị đủ cơ sở để bắt đầu đi học đại học sao? Anh có thể…”

Diệp Chuyết Hàn lắc đầu, “Thi chơi thôi.”

Diệp Linh Tranh: “Ừm, được.”

Trên đường về nhà, Diệp Linh Tranh cảm khái nói: “Sang năm anh muốn xuất ngoại đào tạo chuyên sâu hơn, không thể ở bên cạnh em nữa. Có điều em đã tốt hơn rồi, anh ra nước ngoài cũng yên tâm.”

Diệp Chuyết Hàn vô cảm nhìn cảnh sắc bên ngoài xe.

“Em tự chăm sóc mình thật tốt.” Diệp Linh Tranh tiếp tục lải nhải, “Tuy anh không ở đây nhưng vẫn có lão đại. Nếu thật sự có chuyện gì thì cứ đi tìm anh ấy, anh ấy cũng là anh của em, chúng ta là người thân của nhau.”

Sau khi khai giảng, lớp 11 tiến hành một bài kiểm tra kết quả học hành trong hè, sau đó là chương trình học nặng nề.

Ngoài mười ngày đi Tinh Nhứ Than chơi, thời gian còn lại Kỳ Lâm không hề bỏ phí, tuy không giữ được hạng 33 nhưng cũng không bị tụt nhiều, hạng 52, vẫn là một thành tích vừa lòng.

Toán học 134 điểm, không thể không tính công cho Diệp Chuyết Hàn.

Thời gian này Kỳ Lâm đã bình tĩnh suy nghĩ rất nhiều, còn nghiên cứu qua nhiều trường hợp tuổi dậy thì, đặt bản thân mình vào một số trường hợp.

Cậu cảm thấy, mình có lẽ thật sự đã nảy sinh tình yêu với Diệp Chuyết Hàn.

Không phải tình hữu nghị, chính là tình yêu, Tưởng Việt đối với Tường ca cũng chính là tình cảm này.

Tưởng Việt sẽ loay hoay tìm đủ mọi cách thổ lộ với Tường ca, cậu lại tìm cách kiềm chế tâm tư này xuống.

Không phải tình yêu của cậu không bằng Tưởng Việt, mà là vì cậu muốn nghiêm túc.

Cậu chưa thể xác định phần tình cảm này của mình có phải chỉ là tâm huyết dâng trào, nhất thời xúc động.

Diệp Chuyết Hàn là người đẹp nhất mà cậu gặp, còn giúp đỡ cậu rất nhiều. Cậu có thể là chỉ coi trọng khuôn mặt của Diệp Chuyết Hàn, hoặc đa phần là sự cảm kích?

Rất nhiều trường hợp cuối cùng đều kết thúc bằng đường ai nấy đi. Số liệu lạnh lùng thể hiện, tình cảm của thiếu niên rất không ổn định, còn gặp phải vô số áp lực từ gia đình và xã hội, gần như không ai có thể một lòng một dạ đến già.

Tuy cậu tuổi còn nhỏ nhưng lại là một người biết kiên trì.

Diệp Chuyết Hàn là người cậu quý trọng, cậu không muốn mình giống những thiếu niên bốc đồng khác, đầu óc nóng lên, làm loạn hết cả hiện tại và tương lai.

Cuối tháng 10, thời tiết bắt đầu lạnh dần.

Kỳ Lâm phát hiện mình rất nhớ Diệp Chuyết Hàn.

Đây có lẽ là lỗi của thời tiết.

Bản lĩnh dạy học quá giờ của lão Lưu đã lên một tầm cao mới, Kỳ Lâm gần như thường xuyên đến muộn lớp vẽ thứ ba thứ năm.

Mùa thu trời tối sớm, trên con đường cây râm mát luôn có thân ảnh của cậu vội vàng chạy như bay qua.

Một ngày nọ, cậu nhận được tin nhắn của Diệp Chuyết Hàn: “Tôi đón cậu ở cửa nam.”

*** Hết chương 78

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.