Bây giờ Lưu Lợi Minh quả thực rất muốn đánh người.
Ban đầu hắn còn cảm thấy Cổ Lăng không muốn giúp tân nhân thì có hơi lạnh lùng.
Cho nên hắn chỉ có thể đứng ra tỉ mỉ giải thích những thông tin liên quan đến trò chơi cho tân nhân, quan trọng nhất là, vừa mới có manh mối về đường sống, cái tên Chung Thế Vĩ này lại làm ra chuyện ngu xuẩn.
Hắn thậm chí còn muốn lôi đầu Chung Thế Vĩ ra mắng một phen, nhát gan thì đừng tùy tiện lục lọi đồ đạc, tự mình tìm chết còn muốn kéo theo mọi người.
Các người chơi có trì độn như thế nào, cũng hiểu được Chung Thế Vĩ đã làm ra chuyện ngu xuẩn như thế nào.
Chung Thế Vĩ run cả người, liều mạng xin lỗi: “Thật sự rất xin lỗi, tôi căn bản không nghĩ tới bên trong là ngón tay người, không thì tôi đã không vứt nó đi.”
Hắn vừa gấp vừa hoảng loạn giải thích, Cổ Lăng lại chỉ cảm thấy vô cùng bực bội, hận không thể lập tức bóp chết Chung Thế Vĩ, nàng nhanh chóng đứng dậy hung hăng nhìn chằm chằm Chung Thế Vĩ, muốn nói gì đó nhưng lại im miệng, bước nhanh lên lầu hai.
Sau khi Cổ Lăng rời đi, Chung Thế Vĩ tái hết cả mặt giải thích với người chơi khác: “Thật sự xin lỗi, tại tôi sợ quá.”
Quách Phàm Khải nhịn không được trào phúng một câu, “Sợ thì đừng tùy tiện lục tung đồ đạc, còn không tự biết lá gan của mình lớn cỡ nào hay sao?”
Mặc dù trong lòng Chung Thế Vĩ thật sự áy náy, nhưng cũng không có nghĩa là hắn có thể chịu được người khác châm biếm, chưa kể lời nói của đối phương còn âm dương quái khí, làm hắn nghe mà tức đến đỏ mặt, hung tợn nhìn chằm chằm Quách Phàm Khải: “Tôi cũng đã xin lỗi rồi, anh còn không buông tha cho tôi? Anh tưởng tôi muốn làm vậy sao?”
Quách Phàm Khải trước nay đều không phải người ôn hoà nén giận, ngược lại càng đâm thọc thêm: “Ngoài miệng thì nói áy náy, kết quả người khác chỉ nói hai câu anh liền trở mặt?”
Chung Thế Vĩ tức đến hai mắt đỏ lên, giống như hận không thể nhào vào đánh nhau với Quách Phàm Khải.
Quách Phàm Khải cũng nhận ra được, khiêu khích nhìn Chung Thế Vĩ.
Hạ Nhạc Thiên vô cùng bất đắc dĩ.
Các tân nhân sau khi tiến vào trò chơi quỷ dị này, trong lòng đã có áp lực rất lớn, cho nên một khi xảy ra mâu thuẫn thường sẽ cãi ầm lên, thậm chí có thể ra tay đánh nhau.
Lưu Lợi Minh vội vàng đứng lên quát lớn hai người: “Lúc này các người còn cãi nhau? Chúng ta có thể sẽ phải bỏ mạng ở đây bất kỳ lúc nào, hai người có thể đem sức lực để nghĩ ra cách sống sót hay không, cãi nhau có ích lợi gì? Nếu hai người thật muốn chết thì trực tiếp cút đi, đừng ảnh hưởng tới người chơi khác!”
Hai người lập tức cứng lại, không cam lòng ngồi xuống.
Lưu Lợi Minh thấy thế không khỏi nhẹ nhàng thở ra, sau đó hắn cũng đi thẳng lên lầu hai, những người còn lại nhìn nhau một cái, cũng sôi nổi đi theo.
Thích Lệ Phi vẫn ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt rất ít khi thay đổi, có đôi khi Hạ Nhạc Thiên vô cùng tò mò Thích Lệ Phi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, rõ ràng đang ở trong thế giới trò chơi nguy hiểm, thế mà không có vẻ nóng nảy một chút nào.
Giống như hắn hoàn toàn không sợ chết.
Nói tóm lại, trên người Thích Lệ Phi có rất nhiều vấn đề mâu thuẫn, làm cậu luôn không nhịn được hoài nghi Thích Lệ Phi rốt cuộc có phải là quỷ giả mạo hay không.
Hạ Nhạc Thiên căng da đầu hỏi Thích Lệ Phi: “Anh không lên xem một chút sao?”
Thích Lệ Phi nhướng mày nhìn Hạ Nhạc Thiên, nửa ngày sau mới trả lời: “Không có ý nghĩa.”
Hạ Nhạc Thiên ngẩn ra.
Không có ý nghĩa là sao?
Chẳng lẽ Thích Lệ Phi cảm thấy việc đi lên lầu hai chẳng có ý nghĩa gì?
Nhưng vì sao đối phương khẳng định như vậy?
Hạ Nhạc Thiên rất muốn hỏi Thích Lệ Phi, nhưng không biết sao, cậu cảm thấy Thích Lệ Phi sẽ không trả lời.
Cậu lập tức đá bay ý định này, ngược lại nói: “Tôi lên nhìn xem.”
Mặc kệ lời của Thích Lệ Phi rốt cuộc là thật hay giả, Hạ Nhạc Thiên vẫn cảm thấy cậu nên thu thập manh mối nhiều một chút, cho dù manh mối này có ích cho việc tìm ra đường sống hay không.
Ít nhất biết nhiều tin tức hơn một chút cũng tốt.
Biết đâu có thể giúp cậu loại trừ một ít khả năng kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ.
Sau khi Hạ Nhạc Thiên lên lầu hai, Thích Lệ Phi không chút để ý nhìn một vòng phòng khách, giống như đang tìm kiếm gì đó.
Nửa ngày sau, cuối cùng hắn cũng đứng dậy đi vào phòng bếp, rất hứng thú đánh giá máy pha cà phê, cũng pha cho mình một ly, tay phải hắn cầm đĩa đựng, lần đầu tiên ngửi được hương vị kỳ diệu như vậy.
Sau một hồi, hắn nóng lòng nhấp thử một ngụm cà phê, ánh mắt chợt xẹt qua một tia vi diệu.
Hương vị chua xót không những không làm vị Thần này cảm thấy khó chịu, ngược lại còn vô cùng yêu thích, hắn nhếch mày thản nhiên bưng ly cà phê, đi dạo xung quanh toà chung cư.
Tại một phòng ở lầu hai.
Tất cả người chơi trầm mặc nhìn mấy ngón tay rơi đầy đất, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm gì mới đúng.
Cơm hộp đều rớt hết xuống đất, cái gã shipper kia tới đây không phải là không có cơm hộp để giao hàng sao?
Cứ như vậy, nhất định sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra.
Chung Thế Vĩ mơ hồ cảm giác được có mấy người chơi hình như hơi bất mãn, trong lòng hắn càng thêm bất an, cho dù vừa rồi hắn dám cãi nhau với Quách Phàm Khải, thậm chí còn suýt đánh nhau. Nhưng chuyện này không có nghĩa là hắn không có đầu óc, nếu chỉ có một người chơi bất mãn với hắn thì không sao, bây giờ đã có vài người chơi cảm thấy khó chịu...
Trong thế giới quỷ quái nguy hiểm này, bị cô lập là một chuyện vô cùng không tốt.
Chung Thế Vĩ lại run lên, theo bản năng xin lỗi: “Tôi thật sự không phải cố ý.” Nói đoan, hắn nhớ tới cái gì, vội vàng nói: “Nếu không tôi đem ngón tay bỏ lại trong hộp cơm, vậy chẳng phải là không có việc gì sao?”
Quỷ làm sao nếm ra ngón tay đã từng rớt trên sàn nhà được, huống chi sàn nhà còn sạch sẽ không có một hạt bụi.
Người chơi khác nghe vậy, theo bản năng nhìn về phía Cổ Lăng.
Trong bọn họ, chỉ có Cổ Lăng biết biện pháp này có dùng được hay không.
Cổ Lăng không nói chuyện, mà là tự hỏi một chút, sau đó nàng nói: “Có thể thử xem, nhưng hộp cơm đã rơi hỏng rồi, anh có thể xuống phòng khách tìm xem có hộp cơm khác hay không, nếu thật sự không có thì đi ra ngoài tìm cửa hàng mua một hộp cơm, có hiểu không?”
Chung Thế Vĩ vội vàng gật đầu, sau đó xoay người xuống lầu, sau một hồi tìm đến tận phòng bếp, sắc mặt hắn dần dần trở nên khó coi, tuy rằng trong phòng bếp có rất nhiều đồ ăn phong phú, thậm chí còn có cháo, nhưng lại không có hộp đựng cơm.
Chung Thế Vĩ không còn cách nào, chỉ có thể ra cửa tìm một cửa hàng, nhưng đi một lúc thì sắc mặt hắn chậm rãi trở nên kỳ quái.
Thành phố phồn hoa như thế này lại rất ít người qua lại, quan trọng nhất là ven đường rõ ràng có tiệm thuốc, thậm chí có tiệm trà sữa, nhưng cố tình lại không có nhà ăn, quán cơm hay khách sạn gì đó.
Chẳng lẽ là trò chơi xuất hiện Bug?
Hay là...... Trò chơi không thiết lập tính năng ăn cơm cho NPC ở đây?
Cho nên thành phố này mới không có quán cơm và khách sạn, Chung Thế Vĩ cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy rất có khả năng là vậy.
Nhưng nếu đúng vậy thật, hắn cũng không có biện pháp tìm hợp cơm để bỏ mấy ngón tay người vào trong.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể quay lại chung cư nói lại cho Cổ Lăng và mọi người, hắn có chút nôn nóng nói: “Nếu như vậy, chúng ta đây nên làm sao bây giờ?”
Cổ Lăng nhìn Chung Thế Vĩ, trong ánh mắt tựa hồ có cảm xúc khác lạ, một lát sau nàng mới nói: “Trước tiên anh nhặt chúng bỏ vào hộp cái đã, ít nhất bây giờ chúng ta còn ba ngày để tự hỏi kết quả, không vội, chuyện quan trọng là phải bảo đảm những khúc thịt này không hư thối.”
Hạ Nhạc Thiên không nói chuyện, nhưng nháy mắt có thể đoán được ẩn ý trong lời nói của Cổ Lăng.
Kỳ thật ba cái túi trong ba căn phòng, chứng tỏ người chơi có ba ngày an toàn.
Ngày đầu tiên, shipper giao cơm sẽ đến chung cư lấy đi hộp cơm thứ nhất.
Cùng lúc đó, các người chơi sẽ không xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn gì, bởi vì cơm hộp đã đưa tới nhà con quỷ kia.
Tương đương với nhiệm vụ ngày đầu tiên đã hoàn thành.
Ngày hôm sau cũng như vậy.
Nhưng ngày thứ ba, cơm hộp vốn nên là bùa hộ mệnh cho người chơi, lại nháy mắt biến thành đao đoạt mạng!!
Bởi vì hộp cơm đã bị Chung Thế Vĩ làm hư, đồ ăn bên trong cũng rơi xuống đất.
Giống như lời Cổ Lăng đã nói, nếu dựa vào nhắc nhở của trò chơi, thế giới này tương tự như thế giới Hiện Thực, vậy khi con Quỷ đặt cơm phát hiện hộp cơm giao tới bị nứt hỏng, hơn nữa đồ ăn bên trong đã từng rơi xuống đất.
Dù sàn nhà cũng không dơ, nhưng không ai có thể bảo đảm con quỷ kia có phát hiện đồ ăn đã bẩn hay không.
Hạ Nhạc Thiên nghiêng về phía con quỷ kia nhất định sẽ phát hiện.
Nói cách khác, nhiệm vụ lần này quá mức đơn giản, thậm chí không hề có nguy hiểm, chuyện này không phù hợp với thiết lập trò chơi.
Cho nên, ngày thứ ba, con Quỷ đặt cơm kia rất có thể sẽ xuất hiện giết chết..... người làm hỏng hộp cơm.
Cổ Lăng nhất định đã đoán được kết quả này, nhưng nàng lựa chọn giấu giếm.
Nguyên nhân rất đơn giản, hiện tại Chung Thế Vĩ đã trở thành mục tiêu thứ nhất bị quỷ giết chết, nếu Cổ Lăng đem suy đoán này nói cho mọi người, như vậy sẽ làm Chung Thế Vĩ cảm thấy sợ hãi, thậm chí sẽ chạy trốn khỏi chung cư.
Thành phố lớn như vậy, chỉ cần Chung Thế Vĩ cẩn thận trốn tránh, người chơi khác sẽ không tìm được hắn.
Đến lúc đó, con quỷ kia có dời mục tiêu giết người, xuống tay với người chơi khác hay không còn chưa biết đâu?
Không ai biết con quỷ kia có phải chỉ có thể giết người tại toà chung cư này hay không....
Nói tóm lại, tin tức Hạ Nhạc Thiên có được vẫn quá ít.
Nghĩ đến đây, Hạ Nhạc Thiên đột nhiên có một trực giác hình như mình đã bỏ qua cái gì đó.
Tin tức này còn rất quan trọng.
Cậu nhớ lại nội dung nhiệm vụ, sắc mặt hơi thay đổi.
Cuối cùng Hạ Nhạc Thiên cũng ý thức được một chuyện.
Cậu nhớ rõ ở mấy lần trò chơi trước, phạm vi hoạt động của người chơi hạn chế trong khu vực tương đối nhỏ như trường học, hoặc là biệt thự và xe buýt...
Nhưng lúc này lại không phải vậy.
Phạm vi hoạt động của người chơi là cả thành phố này, nếu đúng là như thế, vậy cũng nói lên trò chơi lần này chỉ có bề ngoài là tìm đường sống, bên trong thật ra là thể loại đuổi giết.
Nhưng nếu vậy thì tại sao trò chơi lại để mọi người tập trung trong tòa chung cư này?
Chẳng lẽ trò chơi làm như vậy để người chơi biết con quỷ kia sẽ đặt cơm vào lúc nào? Cũng biết được sẽ có shipper tới lấy hộp cơm đựng thịt người bên trong?
Không, chuyện này nhất định không đơn giản như vậy.
Lưu Lợi Minh vẫn đang sầu tới bạc tóc.
Mà Chung Thế Vĩ không thể không nhặt lên mấy ngón tay người bỏ vào hộp, nhưng khi hắn từ từ tới gần những ngón tay bị băm nhỏ bày, trong lòng lập tức cảm thấy vô cùng sợ hãi và mâu thuẫn.
Đây chính là ngón tay người chết.
Hắn thậm chí có thể nhìn được thịt nát, cùng với xương cốt trắng bệch bên trong.
Vẻ mặt hắn không biết là khóc hay là cười, nhưng không thể đem mấy ngón tay này nhặt lên, cuối cùng hắn nhịn không được ngẩng đầu nhìn mọi người xin giúp đỡ: “Có thể giúp tôi nhặt lên không...... Giúp tôi nhặt lên với, tôi sợ quá...”
**********