Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 197: Chương 197: Bug




Hạ Nhạc Thiên gắt gao cau mày, sắc mặt khó coi chưa từng có.

Sao thời gian vẫn còn đếm ngược?

Cậu xác định mình đã đáp đúng hai câu hỏi của Quan Tài đưa ra, hơn nữa cũng thuận lợi trốn thoát khỏi Quan Tài.

Nhưng con số phía trên màn hình vẫn không ngừng thay đổi, như đang cảnh cáo Hạ Nhạc Thiên, nguy hiểm còn chưa kết thúc!

Điều kiện giết người của lệ quỷ đã được kích phát, nhiều nhất là một phút sau, hai lệ quỷ sẽ giải trừ hạn chế của quy tắc, hoàn toàn bò ra khỏi Quan Tài để đuổi giết cậu, thẳng đến khi cậu tử vong.

Rốt cuộc là sai ở đâu?

Hạ Nhạc Thiên dùng hết sức lực toàn thân chạy về phía trước, hai bên tai vang lên tiếng gió vù vù, mang theo hơi lạnh quỷ dị.

Tại sao lại như vậy?

Rõ ràng cậu đã trả lời đúng hai câu hỏi đó....

Hạ Nhạc Thiên liều mạng tự hỏi, trong lòng chậm rãi hiện ra một ý nghĩ, không lẽ những gì cậu suy đoán về đường sống đã sai rồi.

Vậy thì đường sống lại gì đây?

Hạ Nhạc Thiên lại nhìn thời gian.

Chỉ còn 49 giây đếm ngược.

Sắc mặt của cậu biến đổi, cậu không còn thời gian nữa, phải nhanh chóng tìm ra đường sống.

Hạ Nhạc Thiên vừa chạy đồng vừa phân tích đường sống.

Bỗng nhiên cậu nhìn thấy một ngôi nhà đang hé cửa, bên trong vừa vặn có Quan Tài, Hạ Nhạc Thiên chợt nghĩ ra một biện pháp tạm thời tránh né lệ quỷ.

Cậu khẽ cắn môi vọt vào.

Ngoài sân bày ba cái Quan Tài, tất cả đều là đóng kín, không thể biết được bên trong có quỷ hay không.

Hạ Nhạc Thiên nhớ mỗi vòng chơi đều cho người chơi nằm trong Quan Tài ở giữa, có phải Quan Tài ở giữa là Quan Tài trống hay không?

Hạ Nhạc Thiên không có thời gian do dự, nhanh chóng mở nắp Quan Tài lên, bên trong quả nhiên rỗng tuếch.

Cậu lập tức nằm vào trong rồi đóng nắp Quan Tài lại, ngừng thở lấy cầu khói từ Không Gian Bao Vây ra.

Thứ duy nhất có thể dùng bảo mạng lúc này chỉ có cầu khói.

Lúc trước Thích Lệ Phi đã từng nói, trong Thi Đấu Xếp Hạng có thể không dùng điểm Sinh Tồn thì đừng dùng, tuy rằng đối phương không có nói thẳng nguyên nhân, nhưng Hạ Nhạc Thiên đoán rằng điểm Sinh Tồn liên quan đến vị trí trên Bảng Xếp Hạng.

Cho nên cậu cũng không dùng điểm để mua bùa vàng, để tránh giảm điểm Sinh Tồn, kéo mình từ hạng nhất xuống.

Hạ Nhạc Thiên nín thở, mồ hôi trên trán to như hạt đậu, trượt xuống thái dương rồi biến mất vào mép tóc, cậu cẩn thận nhớ lại toàn bộ quá trình mình vào trò chơi đến khi kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ.

Hạ Nhạc Thiên rất chắc chắn phân tích về đường sống của cậu là chính xác.

Mục đích của hai vòng chơi trước là để dụ dỗ người chơi hình thành tư duy theo quán tính, nghĩ rằng ở vòng thứ ba cũng phải trả lời đúng câu hỏi của Quan Tài, sau đó nhờ “Người” mở nắp Quan Tài.

Đây là đường sống duy nhất.

Ngay cả khi Hạ Nhạc Thiên biết rõ cả hai Quan Tài đều là quỷ, nhưng vì quá mức cẩn thận, quyết định gõ thử hai Quan Tài nên mới kích phát cơ hội giết người.

Nghĩ đến đây, Hạ Nhạc Thiên lại nhịn không được ảo não một phen, sớm biết vậy đã không gõ Quan Tài trả lời câu hỏi của lệ quỷ.

Vậy thì cậu sẽ không lãng phí thời gian để điều tra căn phòng tìm đáp án.

Không đúng!

Hạ Nhạc Thiên kinh sợ phát hiện, quả thật cậu sai rồi.

Cậu đã bỏ qua một khả năng, có lẽ mặc kệ người chơi có gõ Quan Tài hay không, sau khi hết thời gian thì lệ quỷ vẫn bò ra khỏi Quan Tài để giết chết người chơi.

Bởi vậy nên dù cậu đã trả lời đúng câu hỏi, hơn nữa cũng thoát khỏi Quan Tài......

Nhưng vẫn lệ quỷ vẫn đuổi theo.

Hơn nữa thời gian vẫn còn đếm ngược, nó không dừng lại dù cậu đã chạy ra ngoài Quan Tài.

Trừ khi!

Cậu vẫn chưa thật sự thoát khỏi Quan Tài!

Đúng, đây là nguyên nhân duy nhất.

Hạ Nhạc Thiên mở điện thoại, cẩn thận đọc lại nhiệm vụ chính.

-- Khi tiếng gõ chiêng vang lên, người chơi sẽ lập tức bị nhốt trong Quan Tài, xin hãy nghĩ cách thoát khỏi Quan Tài.

Đây là nhắc nhở của nhiệm vụ chính.

Còn vòng thứ ba chỉ đưa ra một câu.

-- thoát khỏi Quan Tài.

Hơn nữa cho thời gian gấp đôi hai vòng trước, tận 60 phút.

Vì sao quy tắc giữa ba vòng chơi lại không giống nhau? Rốt cuộc vòng thứ ba khác hai vòng trước ở đâu?

Bỗng nhiên.

Một hình ảnh lóe lên trong đầu Hạ Nhạc Thiên, nhớ lúc cậu đã từng quan sát trấn nhỏ trên cao lúc ấy cậu còn từng thắc mắc vì sao hình dạng trấn nhỏ lại kỳ quái như vậy, hệt như một hình chữ nhật vẽ bằng thước kẻ, đường nét hoàn mỹ thẳng tắp.

Hiện tại nghĩ lại, đáp án thật rõ ràng.

Bốn chữ “thoát khỏi Quan Tài”, không phải đang chỉ Quan Tài mà người chơi đang nằm, mà là -- trấn nhỏ hình tứ giác này.

Nhìn từ trên cao xuống, hình dạng trấn nhỏ không phải vừa lúc là một cái Quan Tài sao?!!

Vậy nên dù Hạ Nhạc Thiên đã chạy khỏi Quan Tài, nhưng thời gian vẫn đếm ngược, bởi vì cậu vốn chưa thoát khỏi Quan Tài chân chính, cũng chính là trấn nhỏ này.

Nghĩ đến đây, Hạ Nhạc Thiên lập tức thông suốt một đường, hiểu ra vì sao vòng thứ ba lại cho thời gian 60 phút.

Cũng biết được mục đích tồn tại của người dẫn đường ở hai vòng chơi trước, nhiệm vụ của bọn họ không chỉ là dẫn đường cho người chơi, mà còn giúp người chơi nhớ kỹ đường đi trong trấn nhỏ.

Chỉ có vậy, người chơi mới có thể tìm được cửa ra của thị trấn trong vòng một giờ đồng hồ.

Dù trấn nhỏ không lớn, nhưng muốn thuận lợi rời khỏi đây cũng là tốn không ít công sức.

Hạ Nhạc Thiên nghĩ vậy, vẻ mặt cũng biến hóa theo.

Không xong!

Chuyện cậu nên làm lúc này không phải là nằm trong Quan Tài, mà nên cố gắng tìm cửa ra của trấn nhỏ, đây mới là đường sống!

Hạ Nhạc Thiên nhổm dậy đẩy Quan Tài chuẩn bị rời đi.

“Xẹt......”

“Xẹt......”

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, âm thanh đế giày cọ xát đường đá làm người nghe ê cả răng.

Hạ Nhạc Thiên khựng lại, mồ hôi trên trán càng thêm dày đặc.

Tiếng bước chân này là của ai?

Là của người chơi hay là của hai lệ quỷ đang đuổi giết mình?

Hạ Nhạc Thiên không dám mở nắp Quan Tài nữa, chậm rãi cầm lấy cầu khói, không dám thở mạnh.

Nhưng tiếng tim đập vẫn tăng nhanh theo tiếng bước chân mỗi lúc một gần.

“Thịch thịch thịch.”

Thậm chí Hạ Nhạc Thiên còn cảm thấy tiếng tim đập của mình sẽ bị “Người” bên ngoài Quan Tài nghe được, sau lưng cũng toát ra mồ hôi lạnh, làm quần áo ướt đẫm.

Hơi thở bị đè nén làm lồng ngực nóng râm ran, làm Hạ Nhạc Thiên vừa lạnh vừa nóng, rất không thoải mái.

Nhưng cậu không rảnh bận tâm chuyện này, toàn bộ tinh lực đều dồn lên động tĩnh bên ngoài.

Chậm rãi, tiếng bước chân đến gần.

Hạ Nhạc Thiên chỉ nghe ra một tiếng bước chân, chẳng lẽ là người chơi khác?

Suy nghĩ này vừa dâng lên, Hạ Nhạc Thiên đã nhìn thấy hàng chữ đỏ nhắc nhở xuyên qua Quan Tài: [↓Ta là quỷ]

Hạ Nhạc Thiên siết chặt nắm tay.

Xem ra hai con quỷ kia đã chia nhau tìm mình, không biết con quỷ này là anh hay em.

Hạ Nhạc Thiên nhìn thấy dòng chữ [↓Ta là quỷ] đang không ngừng chuyển động, cuối cùng dừng lại ngay bên cạnh, tiếng gõ Quan Tài vang lên ba lần, cùng với giọng ho khan truyền đến: “Khụ khụ, ngươi có bên trong không?”

Hạ Nhạc Thiên vểnh tai chăm chú lắng nghe.

Sau khi con quỷ nói xong câu đó, một âm thanh lạnh băng khác vang lên: “Không có......”

Giọng nói này rõ ràng không giống giọng của quỷ bệnh lao.

Tuy Hạ Nhạc Thiên không thấy tình huống bên ngoài, nhưng có thể thông qua một ít tin tức để phán đoán.

Có lẽ con quỷ chết vì bệnh lao không thể mở Quan Tài khác, hoặc là do trò chơi quy định như vậy, cho nên nó phải xác nhận thân phận của Quan Tài, thông qua cách gõ lần lên Quan Tài để hỏi thăm.

Trong lúc Hạ Nhạc Thiên tự hỏi, quỷ bệnh lao lại chậm rãi bước đến, ngay sau đó cậu nghe được Quan Tài kế bên lại bị gõ ba lần.

“Ngươi có bên trong không? Khụ khụ...”

Hạ Nhạc Thiên cẩn thận lắng nghe động tĩnh, không buông tha bất kỳ âm thanh nhỏ bé nào.

Cách vách lại truyền đến âm thanh khác lạ, nó trả lời: “Không có......”

Hai Quan Tài trả lời hoàn toàn giống nhau.

Hạ Nhạc Thiên không khỏi nhẹ nhàng thở phào, nếu trong sân xuất hiện ba cái Quan Tài, thì cái ở giữa có khả năng là trống rỗng.

Hạ Nhạc Thiên nghĩ đến đây, phát hiện dòng chữ đỏ [↓Ta là quỷ] đã lướt đến trước mặt, nắp Quan Tài mà Hạ Nhạc Thiên đang nằm vang lên ba tiếng gõ.

Là con quỷ kia đang gõ Quan Tài.

Hạ Nhạc Thiên ngừng thở, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm dòng chữ [↓Ta là quỷ], tay nắm chặt cầu khói, chuẩn bị tư thế sẵn sàng xông ra ngoài.

“Khụ khụ, ngươi có bên trong không?”

Quỷ bệnh lao lặp lại câu hỏi kia.

Hạ Nhạc Thiên học theo hai Quan Tài trước, dùng giọng nói lạnh băng trả lời: “Không có......”

Quỷ bệnh lao sẽ không quen biết chủ nhân của Quan Tài này chứ?

Vậy nên tỉ lệ cậu bị phát hiện rất thấp.

Hạ Nhạc Thiên vừa nghĩ đến đây, đột nhiên nghe được tiếng kêu chói tai từ bên ngoài Quan Tài: “Ta phát hiện ngươi!!!!”

Hạ Nhạc Thiên giật mình kinh hãi.

Sao có thể!

Giọng của con quỷ có dòng chữ [↓Ta là quỷ] này, sao nghe giống như người em trai chết đuối quá vậy?

Ngay trong nháy mắt, một tiếng động thật lớn vang lên, nắp Quan Tài trực tiếp bị xốc lên, Hạ Nhạc Thiên mặt đối mặt với con quỷ ướt đẫm người, hiển nhiên là người em trai chết đuối.

Trên gương mặt vặn vẹo của nó lộ ra một nụ cười quỷ dị, rất nhiều nước từ trên đầu tràn xuống.

Hạ Nhạc Thiên ý thức được mình bị lệ quỷ lừa!

Cái gọi là tiếng gõ Quan Tài, âm thanh ho khan, và cả câu trả lời “Không có”, tất cả đều do thủy quỷ tự biên tự diễn!

Nếu Hạ Nhạc Thiên luôn im lặng không nói lời nào, con quỷ này cũng sẽ không phát hiện Hạ Nhạc Thiên đang nằm trong Quan Tài.

Hạ Nhạc Thiên không kịp ảo não, quyết đoán ném cầu khói cầu ra ngoài, cầu khói tự động dính lên người thủy quỷ, làm nó cứng đờ tại chỗ, hai mắt mê mang trống rỗng, dường như không nhìn thấy Hạ Nhạc Thiên.

Hạ Nhạc Thiên nhân cơ hội này lập tức xoay người đào tẩu, dựa theo trí nhớ chạy về phía cổng ra.

Chỉ cần rời khỏi trấn nhỏ, trò chơi sẽ kết thúc.

Nhưng Hạ Nhạc Thiên chạy không được bao lâu, vừa lúc cùng đụng phải quỷ bệnh lao đứng cách đó không xa, đối phương nở nụ cười âm u nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, gương mặt xám ngoét che kín vết thi đốm.

Hạ Nhạc Thiên cắn răng.

Cái này bệnh lao quỷ đầu trên đỉnh thế nhưng không có bất luận cái gì tự thể nhắc nhở.

Nói cách khác, Hạ Nhạc Thiên có thể phát hiện tung tích của lệ quỷ từ dòng chữ nhắc nhở ở một nơi rất xa, sau đó chạy thoát nguy hiểm.

Hạ Nhạc Thiên chậm rãi lui về phía sau, tìm kiếm đường chạy trốn.

Quỷ bệnh lao đang thong thả đi tới, trong mắt lập loè ánh xanh quỷ dị.

Hạ Nhạc Thiên thấy thế, vẻ mặt đột nhiên biến đổi.

Cậu lại xui xẻo đụng phải Bug một lần nữa, thảo nào trên đầu con quỷ này không có bất kỳ nhắc nhở nào, quan trọng nhất là là, người duy nhất có thể khống chế Bug là Thích Lệ Phi thì không thể tiến vào Thi Đấu Xếp Hạng!

Trước nay Hạ Nhạc Thiên đều không phải người bi quan, nhưng lúc này cậu nhịn không được cảm thấy có chút tuyệt vọng, trực giác nói cho cậu.

Có lẽ cậu phải bỏ mạng trong trò chơi này!

***

Editor: Đúng là mưu ma chước quỷ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.