Cưỡng chế update phiên bản mới khiến tim của tất cả người chơi nhảy lên cổ họng, mỗi người đều buông việc trong tay xuống, nhìn chằm chằm điện thoại không chớp mắt, thậm chí làm bạn bè thân thích bên cạnh cảm thấy khó hiểu.
Hạ Nhạc Thiên nhìn màn hình, xác định trò chơi vẫn đang không quá trình cập nhật thì bỏ điện thoại vào túi, đi đến bệnh viện trước, thời gian hẹn gặp Trần Đỉnh sắp đến rồi, cậu vẫy một chiếc taxi, nói với tài xế: “Đi bệnh viện Ưu Lập.”
Âm thanh nghẹn ngào của tài xế vang lên: “Được......”
Hạ Nhạc Thiên khẽ liếc nhìn tài xế qua kính chiếu hậu, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, mặt tài xế hình như lộ ra màu xanh lá không bình thường, ánh mắt cũng dại ra.
“Cậu đang nhìn gì vậy?!” Tài xế đột nhiên hỏi.
Hạ Nhạc Thiên không dấu vết thu hồi ánh mắt, nói: “Không có việc gì, tôi đang nghĩ hình như có đồ quên mang theo, tôi xuống xe trước.”
Tài xế nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên qua gương chiếu hậu, cười quỷ dị: “Cậu không xuống xe được!”
Hạ Nhạc Thiên nghe vậy, lập tức thử mở cửa, kết quả giống như tài xế nói, cửa xe bị khoá cứng lại không thể đẩy ra, miễn bàn đến việc xuống xe rời đi.
Tài xế âm trầm cười, “Chỉ có người chết...... Mới có thể xuống --”
Từ 'xe' còn chưa nói ra, tài xế liền trơ mắt nhìn Hạ Nhạc Thiên mạnh mẽ đá văng cửa, sau đó gương mặt trắng hồng còn phấn chấn của Hạ Nhạc Thiên lập tức trở nên mệt mỏi uể oải, giống như bị rút hết sức lực.
Hạ Nhạc Thiên quay đầu, gương mặt tái nhợt nở nụ cười suy yếu, như đang nói ha ha không ngờ tới phải hông?
Tài xế: “......”
Hạ Nhạc Thiên loạng choạng xuống xe, chờ đến khi quay đầu, chiếc xe kia đã biến mất, trên mặt đất chỉ còn dấu đen nhánh xen chút xám trắng như vết đốt.
Hạ Nhạc Thiên lập tức hiểu ra.
Hôm nay ra cửa không xem lịch, gặp trúng xe quỷ, mà tài xế kia rất có thể là quỷ, nếu thật sự ngồi lên chiếc xe kia, nói không chừng sẽ đột tử giữa đường.
May mà nguy hiểm đã được giải trừ.
Tuy rằng bị rút cạn tinh khí thần, thân thể mệt mỏi như vừa chạy quãng đường dài mấy chục kilometer, nhưng ít ra bảo vệ được mạng sống.
(*) Tinh - khí - thần: Tam bảo trong cơ thể con người, theo nghiên cứu đông y.
Chỉ một cú đá đã khiến cậu rệu rã đến mức này, có thể thấy được con quỷ này lợi hại hơn nhiều so với Quỷ Nhảy Lầu trước kia.
Hiện tại Hạ Nhạc Thiên cảm thấy rất mệt, còn có cảm giác thân thể bị đào rỗng, hít thở một hồi lâu mới vẫy tay gọi tới một chiếc xe taxi khác.
Tài xế lần này là người bình thường, nhiệt tình hỏi Hạ Nhạc Thiên muốn đi đâu.
Hạ Nhạc Thiên nói địa chỉ bệnh viện.
Tài xế lập tức đạp ga: “Được rồi, xin quý khách thắt dây an toàn.”
Khoảng chừng mười lăm phút sau, xe ngừng ở cửa bệnh viện.
Hạ Nhạc Thiên trả tiền xuống xe, sắc mặt vẫn tái nhợt vô lực.
Trần Đỉnh đã đến từ sớm đến, nhìn thấy Hạ Nhạc Thiên thì lập tức đi tới, có chút nghi hoặc hỏi: “Cậu bị sao vậy?”
Hạ Nhạc Thiên đánh giá Trần Đỉnh từ trên xuống dưới, chậc lưỡi một cái, thoạt nhìn bộ dáng Trần Đỉnh rất giống người có tiền, hơn nữa còn rất nhiều tiền, bề ngoài như một doanh nhân thành đạt, cậu lắc đầu trả lời Trần Đỉnh: “Không sao, trên đường đến đây không cẩn thận đụng phải một sự kiện thần quái.”
Trần Đỉnh lập tức quan tâm hỏi: “Vừa lúc vào bệnh viện kiểm tra thân thể luôn đi, sắc mặt cậu thoạt nhìn...... Không quá tốt.”
Cứ như là bị yêu tinh hút khô tinh khí.
Hạ Nhạc Thiên lập tức nở nụ cười, “Tôi không sao đâu, đúng rồi, Bùi Anh thế nào rồi?”
Trần Đỉnh cũng không miễn cưỡng Hạ Nhạc Thiên, hơi thở dài: “Vừa mới xem qua, giờ Bùi Anh đã chuyển qua phòng bệnh bình thường, chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt một thời gian thì sẽ không có việc gì, chỉ là trong ba tháng không thể vận động mạnh.”
Hạ Nhạc Thiên có chút lo lắng: “Nhưng trong một tháng người chơi nhất định phải tham gia trò chơi, Bùi Anh như vậy......”
Trần Đỉnh gật đầu, kiên quyết nói: “Tôi biết, cho nên tôi sẽ cố gắng giải quyết nhiệm vụ thần quái ngoài hiện thực, tranh thủ kiếm điểm mua thẻ miễn tham gia cho Bùi Anh.”
Được miễn tham gia?
Hạ Nhạc Thiên mơ hồ nhớ lại tác dụng của thẻ miễn tham gia, chỉ cần sử dụng đạo cụ này thì người chơi không cần tham gia trò chơi tiếp theo, giới hạn một lần.
Quan trọng nhất là, thẻ miễn tham giá trị lên đến 100 điểm.
Người chơi bình thường vốn không có được bao nhiêu điểm, cho dù là Hạ Nhạc Thiên có được số điểm khá cao, nhưng bẻ đôi thẻ miễn tham gia cũng không đủ tiền mua.
Chuyện Trần Đỉnh muốn làm thật sự không phải dễ dàng.
Quan trọng nhất là, điểm sinh tồn không thể chuyển tặng.
Chỉ dựa vào một mình Trần Đỉnh, cho dù mỗi ngày giải quyết một sự kiện thần quái, một tháng cũng khó kiếm được một trăm điểm, nhưng nhìn ánh mắt kiên quyết của Trần Đỉnh, Hạ Nhạc Thiên biết mình không thể nói ra lời đả kích đối phương, cậu bỗng hỏi Trần Đỉnh: “Sao anh không trực tiếp mua sinh cơ hoàn?”
Sinh cơ hoàn có thể giúp Bùi Anh hồi phục ngay lập tức, như vậy sẽ không chậm trễ trò chơi tiếp theo.
Trần Đỉnh trầm mặc, ánh mắt mang theo một chút rung động, nửa ngày sau mới trả lời: “Tôi không muốn để Bùi Anh tham gia trò chơi tiếp theo, tôi sợ mình sẽ không thấy cô ấy nữa.”
Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, có chút không kịp tiếp thu đề tài chuyển biến trầm trọng như thế, liền nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, chúng ta vào xem Bùi Anh đi?”
Trần Đỉnh cười cười, nói: “Được.”
Hai người vào bệnh viện, rất nhanh đã đến phòng bệnh của Bùi Anh, nàng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe tiếng bước chân thì lập tức mở bừng mắt, ánh mắt chạm đến Hạ Nhạc Thiên đi phía sau Trần Đỉnh, liền nở nụ cười dịu dàng.
Giống như không ngoài ý muốn Hạ Nhạc Thiên sẽ đến.
Hạ Nhạc Thiên hỏi: “Cô sao rồi?”
Bùi Anh cong cong mi mắt, nhẹ giọng đáp: “Tôi đỡ hơn rất nhiều, cảm giác mình có thể sống sót là một chuyện vô cùng tốt đẹp và may mắn, cảm ơn cậu tới thăm tôi.”
Hạ Nhạc Thiên nói: “Không cần cảm ơn.”
Bùi Anh vươn tay từ trong chăn ra, đưa cho Hạ Nhạc Thiên một lá bùa vàng, “Trả cho cậu, lần trước cậu đã giúp tôi một lần.”
Hạ Nhạc Thiên trầm ngâm một hồi, nói: “Thôi, cái này cô cứ giữ dùng đi, lần sau trả lại.”
Lúc trước cậu vốn muốn lấy lại bùa vàng, nhưng tình huống Bùi Anh lúc này nếu muốn tham gia trò chơi tiếp theo, tất nhiên sẽ cần dùng đến thứ này.
Cậu có hảo cảm không tồi với Trần Đỉnh và Bùi Anh, hơn nữa lúc này cậu hoàn toàn có khả năng mua thêm một lá bùa, chi bằng thuận nước đẩy thuyền đưa cho hai người họ một ân tình.
Người có thể vì tình cảm mà chết với nhau trong Trò Chơi Tử Vong, thật sự là quá ít thấy.
Bùi Anh vẫn cố chấp nói: “Không được, tôi không thể để cậu mất trắng một lá bùa, thứ này cũng là dùng mạng cậu để đổi lấy.”
Hạ Nhạc Thiên nói: “Tôi biết, nhưng thứ này tạm thời tôi không cần dùng đến, chờ cô nghỉ ngơi khỏe hẳn lên rồi trả lại cho tôi cũng không sao.”
Trần Đỉnh cũng ở bên cạnh nói: “Nhận lấy đi.”
Bùi Anh lúc này mới không kiên trì nữa, có chút áy náy nhỉ Hạ Nhạc Thiên: “Xin lỗi, trong trò chơi đã liên lụy đến mọi người.”
Hạ Nhạc Thiên lắc đầu, nói: “Không có gì.”
Trần Đỉnh còn nói thêm: “Đúng rồi, hai người đối với việc trò chơi cưỡng chế cập nhật có ý kiến gì không?”
Nói tới đây, hắn có chút sốt ruột, “Không biết lần này đổi phiên bản mới, Trò Chơi Tử Vong sẽ thay đổi như thế nào nữa.”
Bùi Anh cau mày lại, nhẹ giọng nói: “Chúng ta cần phải chuẩn bị tinh thần, có lẽ lần cập nhật này cũng không phải chuyện gì tốt, nói tóm lại, tuyệt đối không thể thiếu cảnh giác.”
Hạ Nhạc Thiên đồng ý với ý kiến của hai người, chỉ là trong đầu lại không tự giác nghĩ tới thời điểm rời khỏi trò chơi...... hình ảnh Thích Lệ Phi đứng trong bóng đêm gật đầu với mình, tiện đà nhớ cả việc Thích Lệ Phi chấp nhận lời mời kết bạn của mình.
Hạ Nhạc Thiên trong lòng khẽ động, quay sang hỏi Trần Đỉnh cùng Bùi Anh: “Đúng rồi, Thích Lệ Phi có thêm bạn tốt với hai người không?”
Hai người lắc đầu, Trần Đỉnh nói: “Tôi có chủ động gửi lời mời cho Thích Lệ Phi, nhưng đến giờ hắn vẫn không chấp nhận.”
Hạ Nhạc Thiên giật mình, trong lòng cảm thấy may mắn mình không chủ động nhắn tin với Thích Lệ Phi.
Trần Đỉnh thấy sắc mặt Hạ Nhạc Thiên không thích hợp, bèn hỏi: “Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
Hạ Nhạc Thiên lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Không có việc gì, tôi đang nghĩ tới chuyện khác thôi.”
Chỉ là trong lòng vẫn có chút nặng nề.
“Người” đã dùng ID của Thích Lệ Phi để kết bạn với mình, rốt cuộc là để làm gì?
Có phải Trò Chơi Tử Vong đã phát hiện bàn tay vàng của mình không?
Còn một chuyện nữa, vì sao những lần cậu tham gia trò chơi đều gặp phải một ít ngoài ý muốn không thể đối kháng lại chứ?
Đây cũng là trùng hợp sao?
Trần Đỉnh thấy Hạ Nhạc Thiên càng lúc càng cau mặt, cũng không có hỏi nguyên nhân nữa, mà ngồi xuống cạnh giường bệnh gọt vỏ táo đưa cho Bùi Anh, nhẹ giọng nói: “Ăn chút trái cây đi.”
Bùi Anh cầm tăm chọc một miếng táo, vừa thẹn thùng vừa ngọt ngào gật đầu: “Ừm.”
Chờ đến khi Hạ Nhạc Thiên lấy lại tinh thần, phát hiện Trần Đỉnh đang cùng Bùi Anh liếc mắt đưa tình, liền có chút lúng túng sờ đầu: “Vậy, vậy tôi đi trước đây, sau này có chuyện thì liên hệ qua điện thoại.”
Bùi Anh nhìn Hạ Nhạc Thiên xấu hổ, mặt nàng cũng đỏ lên, hơi ngại ngùng trừng Trần Đỉnh một cái, “Anh còn không mau tiễn Vương Tiểu Minh đi.”
Nghe được ba chữ Vương Tiểu Minh, Hạ Nhạc Thiên càng cảm thấy xấu hổ, Trần Đỉnh lập tức cười đứng dậy, “Vương tiên sinh, chúng ta đi thôi, tôi tiễn cậu xuống lầu.”
Hạ Nhạc Thiên thở ra một hơi, vội vàng rời khỏi phòng bệnh.
Hai người song song đi trên hành lang bệnh viện, Trần Đỉnh bỗng nhiên cất lời: “Tôi vừa gửi 50 vạn vào tài khoản của cậu, đây là một chút tâm ý của tôi, hy vọng cậu không đừng cự tuyệt.”
Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, sau đó mở điện thoại nhìn thông báo tin nhắn, lại yên lặng nuốt nước miếng, “Chuyện này......thật ngại quá.”
Trần Đỉnh cười nói: “Chút tiền này với tôi mà nói chỉ là vật ngoài thân, nhưng bùa vàng thì không thể mua được bằng tiền, cảm ơn cậu vừa nãy đã không nhận bùa vàng của Bùi Anh, nhưng cậu yên tâm, lần sau tôi nhất định sẽ trả bùa vàng cho cậu.”
Lúc này Hạ Nhạc Thiên cũng đang thiếu tiền, hơn nữa bùa vàng quả thật rất trân quý, cho nên cậu cũng không giả vờ đưa đẩy, mà trực tiếp gật đầu, “Không sao, theo như nhu cầu, vừa lúc tôi cũng túng thiếu.”
Trần Đỉnh thích nhất là ở cùng kiểu người không làm ra vẻ như thế này, không dối trá cũng không màu mè, hắn nói: “Về sau nếu có cơ hội, có thể cùng nhau hợp tác.”
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, sau đó xua xua tay, “Được rồi, đừng tiễn nữa, anh trở về chiếu cố Bùi Anh đi.”
Trần Đỉnh cũng không từ chối, đứng ở tại chỗ nhìn Hạ Nhạc Thiên dần dần đi xa, sau đó mới xoay người về phòng bệnh, Bùi Anh nhìn Trần Đỉnh tiến vào liền nói: “Trần Đỉnh, em vẫn có hơi băn khoăn, hay là anh giúp em chuyển 50 vạn qua cho Vương Tiểu Minh trước đi?”
Trần Đỉnh nói: “Yên tâm đi, anh đã chuyển cho cậu ấy 50 vạn rồi.”
(*) 50 vạn NDT = 1.778.500.000 VNĐ
Bùi Anh ngây ra, sau đó cười tủm tỉm nói: “Được rồi, em biết anh tri kỷ nhất mà.”
Mà lúc này, điện thoại Trần Đỉnh cùng Bùi Anh cùng lúc phát ra âm thanh leng keng nhắc nhở, sắc mặt hai người lập tức thay đổi, đồng loạt cầm điện thoại lên mở giao diện trò chơi.
【Trò chơi cập nhật xong --】
****
Editor: Nguyên bộ truyện này tác giả không hề nhắc đến gia thế hay người thân của Hạ cưng. Không biết Hạ cưng là cô nhi hay là sao...