Cho dù diện tích khu vui chơi rất lớn, hơn nữa còn có nhiều công cụ vui chơi làm lá chắn, nhìn có vẻ rất an toàn.
Nhưng nếu cô cùng Hoàng Khiết Tư vẫn luôn trốn ở dưới thang trượt, bị tìm được cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Trừ khi cô cùng Hoàng Khiết Tư lập tức đổi chỗ ẩn nấp, hạ thấp tỉ lệ bị quỷ tìm được.
Nhưng Phan Á Bội thật sự không có dũng khí chạy ra, cô sợ một khi mình vừa ló đầu ra, đúng lúc đối diện với con quỷ kia, khi đó cô nhất định sẽ bị quỷ giết chết.
Nó chính là quỷ đó!
Cho dù chỉ là một con quỷ nhỏ, nhưng không phải ai cũng có thể ứng phó được, Phan Á Bội càng nghĩ càng sợ hãi, thân thể càng run kịch liệt.
Hoàng Khiết Tư cũng sợ hãi, nhưng cô vẫn luôn mạnh mẽ chống đỡ, chờ đợi Trưởng phòng trả lời.
Cô cũng không muốn đem mạng sống gửi gắm vào một người chơi xa lạ, nhưng cô và Phan Á Bội hết cách rồi.
Hai người bọn họ vẫn là tân nhân, đối với trò chơi này hoàn toàn không hiểu hết.
Hai người nôn nóng chờ đợi gần mấy chục giây, thậm chí có một loại ảo giác sống một ngày bằng một năm, cũng may lúc này Trưởng phòng nhắn tin đến, làm thần kinh căng như dây đàn của hai người nháy mắt tan rã.
[Trưởng phòng: Các cô nhất định vẫn còn bỏ sót một manh mối quan trọng, mau cẩn thận nhớ lại còn chỗ nào chưa nói.]
Sau khi gửi xong tin nhắn này, Trưởng phòng lại gửi thêm một tin: [Cách bảy phút lập tức đổi chỗ trốn đi, các cô càng ngốc ở một chỗ càng lâu thì quỷ càng dễ dàng tìm được.]
Hoàng Khiết Tư cùng Phan Á Bội nhìn nhau, mặt tái nhợt.
Hoàng Khiết Tư nắm chặt di động, không biết nên làm thế nào cho phải, cô biết Trưởng phòng nói đúng, nhưng chỉ việc trốn ở chỗ này, cũng đã yêu cầu cô phải lớn gan chống đỡ, càng miễn bàn đến chạy trốn khắp nơi trong công viên lầu 4, làm như vậy lúc nào cũng có khả năng chạm mặt cô bé quỷ kia.
Nhưng cô không thể không làm vậy.
Hoàng Khiết Tư khẽ cắn môi, nhìn Phan Á Bội.
Phan Á Bội trừng lớn mắt, cả người run rẩy lắc đầu, sợ hãi quá độ làm cô mất đi dũng khí chạy trốn.
Hoàng Khiết Tư hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt kiên quyết chưa từng có, cô phải bất chấp tất cả để sống sót, trong lòng Hoàng Khiết Tư nổi một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, vội vàng bò ra ngoài.
Phan Á Bội thấy Hoàng Khiết Tư thật sự rời đi, khủng hoảng bao trùm cả đầu óc, khiến cô làm theo tiềm thức bắt lấy cổ chân Hoàng Khiết Tư, buột miệng thốt lên: “Đừng bỏ lại tôi!!”
Hoàng Khiết Tư vừa sợ vừa giận nhìn Phan Á Bội.
Phan Á Bội lúc này mới cả kinh, cô vừa rồi đột nhiên không cẩn thận tạo tiếng động, “Tôi, tôi đi cùng cô.”
Sợ hãi đến mấy cũng phải chạy khỏi nơi này.
Phan Á Bội vội vàng buông chân Hoàng Khiết Tư, sau đó cũng bò ra ngoài, Hoàng Khiết Tư nhìn quanh bốn phía, chọn một hướng trong đó chạy đi, Phan Á Bội sợ hãi không thôi, theo bản năng đuổi theo Hoàng Khiết Tư.
Hai người một trước một sau chạy đi.
Không bao lâu, góc thang trượt xuất hiện một giày nhỏ màu đỏ, trong lòng ngực nó ôm gấu nhỏ chậm rãi vòng qua hồ chứa đồ chơi, có chút không cam lòng rời đi.
Hoàng Khiết Tư chọn leo lên chỗ cao trốn tránh, chỗ này cũng giống cầu thang đồ chơi, rất thích hợp để ẩn nấp mà không bị quỷ liếc mắt một cái đã phát hiện.
Phan Á Bội theo sát phía sau, cũng theo Hoàng Khiết Tư trốn vào ống tròn, quang cảnh âm u xung quanh không những không làm hai người cảm thấy sợ hãi, ngược lại sinh ra một chút an tâm.
Hoàng Khiết Tư vô cùng tức giận hành động lúc nãy của Phan Á Bội, nhưng cô lại không dám trực tiếp tranh cãi với Phan Á Bội, chỉ có thể âm thầm đem thiệt thòi nuốt vào bụng.
Phan Á Bội lúc này mới hoà hoãn lại tinh thần, vội vàng đẩy đẩy Hoàng Khiết Tư, ý bảo cô xê vào trong một chút.
Hoàng Khiết Tư im lặng không lên tiếng tiếp tục bò một đoạn đường, oán hận trong lòng càng thêm mãnh liệt, Phan Á Bội hoàn toàn không phát hiện, vội vàng móc di động ra xem xét tin nhắn trong group.
Hoàng Khiết Tư cũng cầm điện thoại ra cẩn thận nhớ lại toàn bộ chi tiết xảy ra ở lầu 4.
Sau khi lên lầu 4, cô liền gặp được cô bé kia, mặc váy màu đỏ, trong lòng ôm......búp bê Tây Dương, sau đó cô rời khỏi nơi đó, lại gặp cô bé ở cửa thang cuốn.
Mà trong lòng cô bé này lại ôm một con gấu.
Ngay sau đó, cô bé này nói muốn cùng các hai cô chơi một trò chơi, nhưng cụ thể là trò chơi gì thì lại không nói rõ, bởi vì cả người cô bé kia đột nhiên chảy đầy máu, doạ cô sợ tới mức nhanh chóng kéo Phan Á Bội chạy trốn.
Đúng rồi.
Hoàng Khiết Tư đột nhiên nhớ tới một chi tiết quan trọng, cô bé kia còn nói một câu, có thể liên quan đến manh mối chạy trốn hay không?
Hoàng Khiết Tư nhanh chóng đem tin tức này gửi vào trong group: [Cô bé kia đột nhiên cả người nhiễm đầy máu, còn nói một câu là rất ghét khiêu vũ với búp bê Tây Dương, ghét nhất chia sẻ đồ ăn với búp bê Tây Dương.]
[Đúng rồi, chỗ này vẫn luôn phát một bài đồng dao, lời bài hát là búp bê Tây Dương cùng gấu nhỏ khiêu vũ, tôi không biết chuyện này có liên quan gì với thú bông hai cô bé kia ôm trong ngực hay không.]
Hoàng Khiết Tư đem tất cả chi tiết mình có thể nhớ ra nói cho Hạ Nhạc Thiên.
Phan Á Bội ôm di động, nôn nóng chờ đợi Trưởng phòng trả lời.
Nhưng sau khi Hoàng Khiết Tư gửi đi vài tin nhắn, Trưởng phòng vẫn không trả lời, cô lập tức cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ Trưởng phòng kia không muốn giúp hai người các cô sao?
Phan Á Bội vội vàng gửi tin nhắn: [Trưởng phòng, anh mau nói cho tôi biết kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, còn chờ nữa tôi với Hoàng Khiết Tư thật sự sẽ chết ở chỗ này mất.]
[Anh nói đi chứ? Vì sao không nói lời nào, có phải anh hối hận không muốn giúp chúng tôi nữa không?]
Hoàng Khiết Tư không khỏi ngẩng đầu nhìn gương mặt dữ tợn của Phan Á Bội, nhịn không được lui về phía sau.
Hạ Nhạc Thiên thấy tin nhắn mang điệu bộ chỉ trích của Phan Á Bội, ấn tượng đối với cô gái này nháy mắt rớt xuống, nhưng dù vậy, cậu vẫn muốn thử giúp hai người họ.
Ngoài việc muốn cứu người ra, còn một nguyên nhân nữa là cậu muốn xác định một chuyện càng quan trọng hơn.
Hạ Nhạc Thiên nhìn kỹ tin nhắn Hoàng Khiết Tư gửi tới, sau khi suy nghĩ cẩn thận một chi tiết mấu chốt.
Này hai cô bé này rõ ràng là song bào thai, vì sao lại không cùng nhau xuất hiện?
Đáp án rất đơn giản.
Đó là này hai chị em song sinh này có quan hệ đối địch.
Còn nguyên nhân, có thể là vì tranh đoạt đồ ăn đi...
Trò chơi [Quỷ Đặt Đơn] đã nói rất rõ người cần phải ăn cơm, mà quỷ cũng giống như vậy, nhưng khác với người ở chỗ, đồ ăn của chúng là người chơi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao bé gái ôm búp bê Tây Dương lại cố ý dụ dỗ Hoàng Khiết Tư đi với nó, bởi vì nó không muốn một con quỷ khác cướp đi đồ ăn.
Còn bài đồng dao về búp bê Tây Dương khiêu vũ với gấu nhỏ kia, rất có thể là công viên đang gợi ý cho người chơi rằng không chỉ có một con quỷ, mà là hai.
Hơn nữa còn ám chỉ hai con quỷ song sinh này có quan hệ không tốt lắm.
Nếu không có manh mối Hoàng Khiết Tư cung cấp, Hạ Nhạc Thiên tuyệt đối sẽ không nghĩ đến việc hai con quỷ song sinh này có quan hệ đối địch, nhưng thực tế là cô bé ôm gấu nhỏ đã nói với Hoàng Khiết Tư rằng nó rất chán ghét búp bê Tây Dương, hơn nữa ghét búp bê Tây Dương cướp đi đồ ăn.
Hiển nhiên búp bê Tây Dương là đang ám chỉ một con quỷ khác.
Nhưng biết rõ mọi việc là một chuyện, tìm ra đường sống lại là một chuyện khác.
Mà lúc này, Phan Á Bội cùng Hoàng Khiết Tư tựa hồ nghe được tiếng bước chân loáng thoáng, hai người nháy mắt hoảng loạn lên, đầu óc Hoàng Khiết Tư trống rỗng, theo bản năng bò về phía miệng ống.
Phan Á Bội thấy thế, vội vàng bò theo, hơn nữa thường thường quay đầu lại nhìn về phía miệng ống.
Chờ đến khi hai người trước sau bò ra ngoài, một khuôn mặt đột nhiên xuất hiện phía bên kia miệng ống, đôi mắt mở trừng trừng gắt gao nhìn chằm chằm hai người, chậm rãi lộ ra nụ cười giả tạo, ngay sau đó nó bò vào ống, không nhanh không chậm bò về phía hai người.
Đầu óc hai người ong lên một tiếng, Phan Á Bội thậm chí sợ tới mức ngốc lăng ra, Hoàng Khiết Tư vội vàng kéo Phan Á Bội chạy về một hướng nào đó. . Truyện Trinh Thám
Tay chân cô nhóc vụng về bò hồi lâu, cuối cùng cũng bò từ bên trong ra, nó nhìn quanh bốn phía lại không thấy hai người đâu cả, máu trên người không ngừng tràn ra, nhuộm chiếc váy đỏ càng sậm màu.
Nó đứng ở tại chỗ nghĩ một lát, đi về một phía hoàn toàn ngược lại hai người.
Hoàng Khiết Tư thấy được bánh xe quay loại nhỏ, nếu trốn vào bên trong, có lẽ có thể tránh được một kiếp, vì thế cô lôi kéo Phan Á Bội nấp vào một cái bánh xe quay, sau đó núp sâu xuống dưới để phòng ngừa bị quỷ nhìn thấy nửa người trên.
Bánh xe quay chỉ có bốn hộp trống, lấy tốc độ thong thả chuyển động.
Phan Á Bội liều mạng thở phì phò, cơ hồ sợ tới mức hồn bay theo gió, nếu không phải Hoàng Khiết Tư lôi kéo mình đào tẩu, nói không chừng cô còn đang đứng ngốc ra ở đó, cuối cùng bị quỷ bắt lấy ăn thịt.
Phan Á Bội quay đầu nhìn Hoàng Khiết Tư, môi mấp máy vài cái, nhưng nghĩ tới gì đó lại mau chóng ngậm miệng lại.
Không thể nói chuyện.
Sẽ bị quỷ phát hiện.
Hoàng Khiết Tư ổn định hơi thở, không để ý đến Phan Á Bội, vội vàng lấy di động ra xem tin nhắn trên group chat.
Cô muốn biết trong khoảng thời gian này Trưởng phòng có trả lời mình hay không, nhưng lịch sử trò chuyện hiển thị tin nhắn cuối cùng vẫn là tin của mình gửi, Hoàng Khiết Tư nháy mắt rớt xuống hầm băng, vừa mất mát vừa tuyệt vọng.
Cô ngại hỏi Trưởng phòng còn có thể giúp mình nữa không, có phải là...... Đã từ bỏ hai người bọn cô hay không.
Trưởng phòng không có nghĩa vụ cũng không có trách nhiệm cứu hai người.
Hoàng Khiết Tư nói vậy để thuyết phục chính mình, nhưng tâm lý vẫn nhịn không được cảm thấy tuyệt vọng và khổ sở.
Đột nhiên, giao diện group xuất hiện tin nhắn mới, là Trưởng phòng gửi đế, Hoàng Khiết Tư quăng hết thương tâm khổ sở ra sau đầu, trừng lớn mắt nhìn kỹ đoạn tin nhắn này.
Phan Á Bội cũng thế.
[Trưởng phòng: Tôi đã nghĩ ra một biện pháp, nhưng trước tiên tôi phải nói cho các cô rõ, biện pháp này tôi cũng không xác định có hiệu quả hay không, quyền lựa chọn trong tay hai người, các cô có thể làm theo lời tôi dặn, cũng có thể không cần.]
Phan Á Bội theo bản năng nhìn qua Hoàng Khiết Tư, tựa hồ muốn biết suy nghĩ của cô.
Hoàng Khiết Tư cắn môi, không chút do dự trả lời Hạ Nhạc Thiên: [Tôi đồng ý làm theo lời anh.]
Phan Á Bội kinh ngạc nhìn Hoàng Khiết Tư, theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến tình huống lúc này đã không thể từ chối nữa, không thử thì sẽ chết.
Cô chỉ có thể cùng Hoàng Khiết Tư làm theo biện pháp mà Trưởng phòng dặn, đến lúc đó sống hay chết đều phải xem tâm trạng của ông trời.
Rất nhanh, Trưởng phòng lại gửi tới tin nhắn: [Trước đó, tôi cần phải xác nhận một việc, sau khi con quỷ kia nói muốn cùng các cô chơi trò chơi, các cô có gặp lại nó nữa hay không?]
Phan Á Bội lập tức trả lời: [Có, lúc nãy chúng tôi vào cầu thang trượt, con quỷ kia vừa vặn phát hiện chúng tôi, nhưng chúng tôi chạy trốn được rồi, bây giờ đang nấp ở một chỗ khác.]
Qua vài giây, Trưởng phòng gửi đến: [Không có thời gian tỉ mỉ giải thích nguyên nhân cho các cô, hai người lập tức thảo luận biện pháp tách ra chạy trốn, từng người dụ dỗ một con quỷ đến nơi đã ước định sẵn, làm hai chúng nó đụng mặt nhau, trò chơi hẳn là hạn chế tốc độ của chúng nó, các cô vẫn có cơ hội đào tẩu.]
Phan Á Bội rất muốn hỏi nguyên nhân, nhưng lại nhớ tới bây giờ không phải lúc để thắc mắc, chỉ có thể nhìn về phía Hoàng Khiết Tư.
Hoàng Khiết Tư ôm di động trả lời: [Chúng gặp nhau rồi thì sao nữa?]
[Trưởng phòng: Tìm chỗ trốn đi, chờ đến khi trò chơi kết thúc.]
Hoàng Khiết Tư ngơ ngác nhìn những lời này, sau đó quay đầu nhìn Phan Á Bội, gõ chữ cho cô đọc: [Chúng ta cần phải thử biện pháp của Trưởng phòng một lần, bằng không sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ chết.]
Phan Á Bội cũng biết Hoàng Khiết Tư nói đúng, cô đã không còn lựa chọn nào khác, cô cầm lấy điện thoại của Hoàng Khiết Tư: [Chúng ta thương lượng đường chạy trốn cùng thời gian và địa điểm gặp chạm mặt đi.]
Hoàng Khiết Tư gật đầu, sau đó vẽ khái quát bản đồ trên điện thoại, cuối cùng gõ chữ: [Gặp lại chỗ vòng xoay ngựa gỗ ở trung tâm đi, chỗ này thích hợp chạy trốn, chúng ta cài đặt thời gian trên điện thoại, sau năm phút phải dẫn con quỷ tới ngựa gỗ xoay tròn.]
Nhiệm vụ này nghe thật gian nan, còn cần dũng khí và tâm lý cực mạnh.
Trên mặt Phan Á Bội xuất hiện khủng hoảng, nắm chặt tay Hoàng Khiết Tư.
Vài giây sau, hai người đồng loạt tách ra chạy về hai hướng khác biệt.
Hoàng Khiết Tư nắm chặt di động, giống như lâm đại địch quan sát xung quanh, sợ đột nhiên có quỷ từ trong góc nhảy ra, đi một hồi lâu, cô vẫn chưa phát hiện được gì.
Lúc trước mới vừa tiến vào lầu 4, còn nhìn thấy rất nhiều trẻ em chơi đùa, nhưng sau khi bản đồng dao vang lên, tất cả trẻ em đều không thấy đâu nữa.
Hoàng Khiết Tư tiếp tục đi bề phía trước, đột nhiên khoé mắt cô liếc qua một gương mặt trắng bệch, cô khẩn trương run lên, vội vàng quay đầu lại nhìn, nhưng gương mặt kia đã biến mất giống như ảo giác.
Bản đồng dao ở lầu 4 vẫn còn đang phát.
Búp bê Tây Dương cùng gấu nhỏ khiêu vũ, nhảy nha nhảy nha một hai một.
Chúng nó nhảy múa xoay vòng tròn......
Hoàng Khiết Tư dừng chân, gắt gao siết chặt di động, cô không rõ thế giới này vì sao luôn là tràn ngập ác ý đối với cô, luôn có người vì tính cách ôn hòa của cô mà cảm thấy cô rất dễ bắt nạt.
Cô vẫn luôn lựa chọn nhẫn nhịn, ngược lại làm người khác càng ngày càng không kiêng nể gì.
Mà hôm nay, cô bị bắt cuốn vào loại trò chơi kinh dị, lúc nào cũng có thể bỏ mạng, nhưng mà, ý chí sống sót của cô lại càng thêm mãnh liệt.
Thiên phú của cô không tốt, cho nên cô chỉ có thể cần cù bù thông minh, gương mặt không tốt, cô liền cố gắng học tập cách chăm sóc da, học cách trang điểm, lúc này mới làm cho mình thoạt nhìn sạch sẽ thanh tú, làn da trắng nõn đến bất cứ ai cũng hâm mộ.
Mà bây giờ, cái cô muốn học chính là sự bình tĩnh, nỗ lực sống sót.
Ý niệm này không ngừng hiện lên trong đầu, làm Hoàng Khiết Tư càng lúc càng lớn gan để đối mặt với con quỷ kia.
Hoàng Khiết Tư hít sâu, tiếp tục đi.
Từ khi tách ra chạy, Phan Á Bội càng thêm sợ hãi, dừng lại một chỗ không dám tiếp tục đi về phía trước nữa.
Thật sự rất sợ hãi.
Vì sao tôi lại xui xẻo gặp những chuyện này cơ chứ?
Sắc mặt Phan Á Bội trắng bệch, thậm chí muốn khóc thành tiếng.
“Chị ơi......”
Phan Á Bội đột nhiên nhảy dựng, sợ hãi nói: “Mày ở đâu! Ra đây, mau ra đây!”
“Chị ơi...... nhìn chị có vẻ ăn rất ngon nha, ha ha ha.”
Phan Á Bội nháy mắt sợ tới cực điểm, liên tục lui về phía sau vài bước, gần như hỏng mất hô: “Mày ở đâu, mau ra đây!”
Một chuỗi tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Phan Á Bội nháy mắt sởn tóc gáy, nhanh chóng xoay người, biểu tình ở trong phút chốc trở nên hoảng loạn.
Cô bé mặc váy đỏ kia đứng cách đó không xa, trong lòng ngực ôm gấu nhỏ đã bị xé nát, kẹp tóc trên đầu tựa hồ hiện lên ánh đỏ quỷ dị.
Đột nhiên bước qua.
Phan Á Bội sợ tới mức không ngừng lui ra sau, cô bé cười ha ha ha không ngừng, đi nhanh vài bước rồi bắt đầu tăng tốc xông lên, “Chị ơi!!! Chị ơi!!!”
Phan Á Bội thét chói tai, vội xoay người điên cuồng chạy.
Nụ cười trên mặt cô bé càng thêm gia tăng, gương mặt trắng bệch chậm rãi tràn ra máu tươi, nhuộm đỏ toàn bộ gương mặt, chỉ còn lại có hai con ngươi đen nhánh âm trầm vẫn luôn nhìn chằm chằm Phan Á Bội, rít gào thê lương: “Chị ơi!!!”
Phan Á Bội một bên chạy một bên quay đầu nhìn lại, thấy mặt cô bé máu me từa lưa, càng hét lớn tiếng hơn, vội vàng tăng tốc bỏ chạy.
Khoảng cách với cô bé càng ngày càng xa, cuối cùng hoàn toàn không thấy nữa.
Lúc này Phan Á Bội mới chật vật quỳ trên mặt đất, sợ hãi qua đi thì nhịn không được thất thanh khóc rống lên.
Cô bé nở nụ cười giả tạo đuổi theo Phan Á Bội, thẳng đến khi Phan Á Bội đột nhiên tăng tốc chạy càng lúc càng nhanh, cuối cùng hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu, cô bé nhịn không được ngẩn ra, chỉ có thể liều mạng giơ chân ngắn đuổi theo sau.
Mà một nơi khác, Hoàng Khiết Tư cuối cùng cũng gặp cô nhóc kia, nó ôm búp bê Tây Dương đứng ở nơi đó, ngây thơ nghiêng đầu.
Hoàng Khiết Tư lập tức run lên một chút.
Ánh đèn đỏ càng tôn lên nước da trắng nõn thơm ngon của Hoàng Khiết Tư, cô nhóc nhìn chằm chằm Hoàng Khiết Tư, “Chị ơi...... Chị trắng quá nha.”
Hoàng Khiết Tư da đầu tê dại, không chút do dự quay đầu chạy, cô nhóc thấy thế lập tức đuổi theo đi, thường thường nói chị ơi chị trắng quá nha.
Hoàng Khiết Tư vô cùng sợ hãi, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xem cô nhóc có đuổi theo mình không.
Nhưng chạy chạy một lúc, Hoàng Khiết Tư đột nhiên đã nhận ra chỗ không thích hợp.
Tốc độ chạy của cô nhóc kia so với mấy đứa trẻ thật sự không khác nhau lắm, cô chạy một bước bằng còn nhanh hơn cô nhóc chạy ba bốn bước, lúc này mới chạy trong chốc lát cô đã đem ném cô nhóc ném xa xa sau lưng.
Sau khi ý thức được điểm này.
Chẳng sợ cô nhóc còn đang đuổi theo phía sau, sợ hãi trong lòng Hoàng Khiết Tư lại dần dần tiêu tán.
Thì ra, nó căn bản đuổi không kịp mình.
Bước chân cô nhóc vẫn ngắn nhỏ như cũ, kiên trì bền bỉ kêu: “Chị ơi!! Chị trắng quá nha.”
Hoàng Khiết Tư nghe những lời này, thậm chí còn không cảm thấy sợ hãi, trong lòng ngược lại thờ ơ, thậm chí còn có tâm trạng tự hỏi bao giờ mới hết năm phút.
Cô chờ quỷ chạy theo mệt mỏi quá.
*****