Nhưng cơ hội để kích phát Trần Khả Mạn giết người là gì?
Hạ Nhạc Thiên cau mày tự hỏi, ba hạng mục trò chơi đã hoàn thành toàn bộ, mà tiếp theo người chơi sẽ làm đi đến chỗ kiểm soát vé tại cổng lớn, sau đó có thể rời khỏi Trò Chơi Tử Vong trở lại hiện thực.
Nói cách khác, cơ hội để Trần Khả Mạn giết người, rất có thể là thời điểm người chơi kiểm tra vé để rời khỏi công viên trò chơi.
Nhưng cũng nói không rõ được.
Hạ Nhạc Thiên lại cẩn thận lấy điện thoại ra xem phần giới thiệu nhiệm vụ.
-- Sau khi chơi xong hãy đem vé có ba con dấu [Đã tham gia] đến cổng ra vào để tiến hành kiểm tra, xác nhận xong có thể hoàn thành trò chơi.
“Có thể hoàn thành trò chơi?” Hạ Nhạc Thiên lẩm bẩm nhắc lại.
Những lời này nghe qua tựa hồ không có vấn đề gì, nhưng nếu nhìn từ phương diện khác, trò chơi căn bản không xác nhận rằng chỉ cần đem ba tấm vé đến chỗ cổng lớn để kiểm tra là có thể trở về hiện thực.
Nói cách khác, nhiệm vụ lần này rất có thể là giả?
Vậy đường sống rốt cuộc là gì, Trần Khả Mạn lại có vai trò gì trong chuyện này?
Nếu cậu và Thích Lệ Phi không quay lại nơi này, cũng sẽ không biết được Trần Khả Mạn là quỷ, càng không biết Nhậm Minh Lượng kỳ thật là người chơi đột nhiên nhiều ra kia.
Đầu xuôi đuôi lọt, vì đã biết Trần Khả Mạn là quỷ, cho nên mới nhận ra sau khi hoàn thành ba trò chơi vẫn còn che giấu một bẫy rập chết người -- Trần Khả Mạn.
Hạ Nhạc Thiên cảm thấy mình cần phải nghĩ cách báo cho người chơi, cảnh báo bọn họ tuyệt đối đừng rời khỏi công viên trò chơi!
Nhưng trước mắt, các người chơi không thể thêm bạn tốt trong trò chơi để trò chuyện với nhau, hiện giờ bọn họ không có cách nào để liên lạc.
Hạ Nhạc Thiên cũng không ngờ mình lại sơ ý đến thế.
Nhưng có ảo não cũng không the thay đổi đã định sự thật.
Cậu phải làm ra lựa chọn, hoặc là nhanh chóng đi tìm người chơi, đem chuyện Trần Khả Mạn là quỷ nói cho bọn họ, hơn nữa ngăn cản họ rời khỏi công viên trò chơi.
Hoặc là ở lại nơi này tiếp tục tìm kiếm đường sống?
Biện pháp đầu tiên có thể cứu mạng người chơi, nhưng như vậy có khả năng sẽ kích phát cơ hội giết người của Trần Khả Mạn, đến lúc đó người chơi vẫn sẽ toàn diệt.
Đường sống, nhất định là một biện pháp không có bất luận nguy hiểm nào.
Nếu rời khỏi công viên sẽ kích phát cơ hội giết người của Trần Khả Mạn, vậy sẽ có một người chơi xui xẻo bị Trần Khả Mạn giết chết, mà những người chơi còn lại có thể may mắn rời khỏi công viên trò chơi.
Nhưng cái giá phải trả cho biện pháp này là mạng sống của một người, cho nên, rời khỏi công viên trò chơi tuyệt đối không phải đường sống chính xác.
Nghĩ thông suốt điểm này, đầu óc của Hạ Nhạc Thiên lập tức trở nên linh hoạt hơn, muốn sống sót nhất định phải tìm được manh mối về đường sống ở chỗ này, chỉ có như vậy mới có thể cứu được tất cả mọi người.
Thời gian của cậu không nhiều lắm.
Hạ Nhạc Thiên bắt đầu tỉ mỉ tìm kiếm toàn bộ căn phòng.
*****
Bên kia.
Bùi Anh nghỉ ngơi được một lúc thì đám người Trần Đỉnh quyết định đi đến cổng lớn để rời khỏi trò chơi.
Mấy người chậm rãi đi về phía trước, khoảng mười mấy phút sau rốt cuộc cũng đến cổng ra, chẳng qua nơi này không có nhân viên kiểm soát vé nào cả.
Trần Đỉnh tìm kiếm một vòng, rất nhanh phát hiện cách đó không xa có một màn hình lớn.
Hắn nói: “Tôi qua đó nhìn xem.”
Người chơi khác lập tức gật đầu, hơi lo lắng đứng yên tại chỗ.
Trần Đỉnh đi qua gõ nhẹ vào màn hình, phía trên lập tức hiện ra bản đồ của công viên trò chơi, cùng bản đồ lúc trước bọn họ có được bản đồ hoàn toàn giống nhau.
Trần Đỉnh nhấn nút thoát ra, bản đồ biến mất, sau đó xuất hiện hàng chữ nhắc nhở: [Xin ấn nút kiểm tra, sau đó đem mã QR trên vé nhắm ngay camera, sau khi kiểm tra xong sẽ mở ra cổng lớn ra.]
Trần Đỉnh lập tức làm theo nhắc nhở chọn nút kiểm tra, màn hình bỗng biến thành camera, nửa gương mặt Trần Đỉnh vừa lúc hiện lên trong màn hình, hắn lập tức kiểm tra từng tấm vé, ngay sau đó cổng lớn lập tức mở ra, trên mặt Trần Đỉnh lộ ra ý cười, vẫy tay gọi người chơi lại gần, “Nhấn nút kiểm tra, sau đó đem mã QR trên vé nhắm ngay cameras là được, tôi ra ngoài trước chờ mọi người.”
Người chơi khác sôi nổi làm theo, sau đó đều thuận lợi rời khỏi cổng vào.
Vương Thu Lệ khó nén kích động cùng khẩn trương, hỏi Trần Đỉnh, “Kế tiếp chúng ta làm sao để rời khỏi trò chơi?”
Trần Đỉnh nói: “Lúc trước sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ đều tự động bị trò chơi đá về hiện thực, chúng ta chờ thêm một lát là được.”
Vương Thu Lệ lúc này mới thả lỏng ra, cả người đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thậm chí còn cảm khái: “Tôi không ngờ có thể sống sót.”
Hứa Xuyên nói: “Tôi cũng vậy, vốn dĩ tôi còn tưởng mình sẽ bị con quỷ kia giết chết.”
Bùi Anh khẽ mỉm cười, “Có thể sống sót là tốt rồi, sau này không cần tùy tiện coi thường trò chơi, lệ quỷ vĩnh viễn đều khủng bố hơn tưởng tượng của mọi người.”
Hứa Xuyên vẫn còn sợ hãi gật đầu, nhớ tới lúc trước mình cứ không ngừng đâm đầu vào đường chết, càng cảm nhận rõ lời nói của Bùi Anh có ý nghĩa như thế nào, cuối cùng không biết vì sao lại nghĩ tới Nhậm Minh Lượng, “Kỳ thật Nhậm Minh Lượng cũng không tệ, nếu không phải hắn cứ luôn mắng tôi, chỉ sợ tôi đã sớm chết.”
Nhắc tới Nhậm Minh Lượng, mọi người đều trầm mặc xuống.
Kỳ thật, Nhậm Minh Lượng vốn dĩ không cần chết, hắn cũng có thể sống sót rời khỏi cổng công viên giống như bọn họ.
“Cũng không biết sao lại như vậy, lúc ấy Nhậm Minh Lượng cứ như trúng tà, nói sao cũng muốn chạy ngược trở về.” Trần Đỉnh nhớ tới chuyện này, vẫn không thể hiểu nổi.
Nụ cười trên mặt của Bùi Anh biến mất, nàng cũng gật đầu đồng ý, “Lúc ấy Nhậm Minh Lượng quả thật có hơi khác thường, hắn hẳn phải biết người chơi không thể rời khỏi mật thất giữa đường được mới đúng.”
Cũng không biết vì sao hắn vẫn quyết định làm vậy.
“Thôi, khó quá bỏ qua đi, ít nhất chúng ta đều sống sót.” Trần Đỉnh nói.
Bùi Anh cũng gật đầu, ánh mắt chợt khựng lại ngay chỗ màn hình soát vé ngay cổng lớn, có chút kỳ quái nói: “Sao Trần Khả Mạn còn đứng chỗ kia?”
Hứa Xuyên lập tức nói: “Để tôi qua xem xem.”
Hắn bước nhanh đi qua đi, đẩy đẩy Trần Khả Mạn, “Uy, Trần Khả Mạn, ngươi làm sao vậy?”
Cả người Trần Khả Mạn run rẩy, tóc rũ rượi che hơn nửa gương mặt, Hứa Xuyên căn bản không thấy rõ vẻ mặt lúc này của Trần Khả Mạn, vì thế theo bản năng nhìn về phía màn hình.
Màn hình chiếu ra một gương mặt vặn vẹo cực kỳ quỷ dị!!!!
Trắng bệch như xác chết.
Hứa Xuyên trừng lớn mắt, máu chảy ngược lên đỉnh đầu, tay chân vô cùng lạnh lẽo.
Đột ngột, gương mặt trên màn hình phát hiện Hứa Xuyên, hơi hơi chuyển động tròng mắt.
Hứa Xuyên sợ tới mức hét lên, “A --!!”
Người chơi khác nghe tiếng hét của hắn, vội vàng chạy đỡ lấy Hứa Xuyên sắp ngã lăn ra đất, Trần Đỉnh nói: “Làm sao vậy?”
Hứa Xuyên chỉ vào Trần Khả Mạn, hoảng sợ nói: “Mặt Trần Khả Mạn -- mặt cô ta --”
Trần Đỉnh khó hiểu nhìn về phía Trần Khả Mạn, nhưng tóc Trần Khả Mạn đã phủ phân gương mặt về phía họ, căn bản không nhìn rõ được.
Bọn họ cũng giống như Hứa Xuyên, theo bản năng quay đầu nhìn về phía màn hình.
Một gương mặt trắng bệch vặn vẹo đang nở nụ cười quỷ dị, đây tuyệt đối không phải là vẻ mặt mà người bình thường có thể làm được.
Cơ thể Trần Khả Mạn vẫn còn run rẩy, cô chậm rãi vuốt mặt, biểu tình càng lúc càng vặn vẹo, có chút sợ hãi nói: “Mặt của tôi, mặt của tôi sao lại như vậy?”
Sau khi nói xong, cô chợt ngẩn người, giống như đã nhớ ra cái gì đó, chút nhân tính cuối cùng trong mắt cũng chậm rãi biến mất, tròng mắt trở nên âm trầm quỷ dị, “Hoá ra...... Tôi đã chết!!!”
Đám Trần Đỉnh nháy mắt bị lời này của Trần Khả Mạn dọa cho chết đứng.
Trần Khả Mạn đã chết?!!!!
Vậy không phải là nói -- Trần, Trần Khả Mạn là quỷ sao!!!
Trần Khả Mạn bỗng chốc quay đầu, nhìn chằm chằm tất cả người chơi, rít gào: “Các ngươi chết chắc rồi!!!”
Vừa dứt lời, cô ta lập tức duỗi tay bóp lấy Vương Thu Lệ cách mình gần nhất, khóe miệng chậm rãi vén lên mép tai.
Vương Thu Lệ sợ hãi thét lên, “Đừng giết tôi, không --”
Trần Đỉnh đã không rảnh để cứu Vương Thu Lệ nữa, chỉ có thể vừa đỡ Bùi Anh vừa quát Hứa Xuyên: “Chạy mau!!!”
Lúc này Hứa Xuyên mới hoàn hồn, té lộn nhào chạy theo Trần Đỉnh về phía cổng lớn, hiện tại bọn họ đã không kịp chờ trò chơi truyền tống về hiện thực.
Trần Đỉnh chỉ tận khả năng kéo dài thời gian.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn có một loại trực giác rất không tốt.
Chạy không được mấy mét, Trần Đỉnh cùng Bùi Anh nháy mắt tông vào một thứ gì đó, hai người lập tức ngã oạch ra sau, Trần Đỉnh nén đau đỡ Bùi Anh dậy, nàng nói: “Không cần lo cho em, anh mau xem là cái gì vậy.”
Hứa Xuyên ở phía sau cũng chạy tới, Bùi Anh còn chưa kịp nhắc nhở, Hứa Xuyên cũng lập tức bị bắn ngược lại giống hai người, Hứa Xuyên choáng váng vài giây mới từ mặt đất bò dậy, học theo Trần Đỉnh sờ soạng phía trước.
Một vách tường đàn hồi như thạch trái cây phong kín lối vào của cổng công viên, muốn ra ngoài chỉ có con đường này, từ lúc Trần Đỉnh sờ đến vách tường không khí này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
“Chỗ này không có đường ra.”
Bùi Anh khẽ biến sắc, chịu đựng cơn đau đớn từ miệng vết thương bị vỡ, không thể tin nổi: “Sao có thể?”
Trần Đỉnh bỗng quay đầu nhìn Trần Khả Mạn đã biến thành quỷ ở đằng xa, rốt cuộc cũng hiểu ra: “Tôi hiểu được, hoá ra là thế này.”
Miệng Trần Khả Mạn mở to như chậu máu, răng rắc cắn đầu Vương Thu Lệ, nhai nuốt ngon lành.
Hứa Xuyên sợ tới mức nhũn chân, vội vàng bắt lấy cánh tay Trần Đỉnh: “Đại ca, đại ca! Rốt cuộc anh biết cái gì, chúng ta phải làm sao bây giờ đây?!!”
Trần Đỉnh lập tức đỡ lấy Bùi Anh, “Đi, chúng ta quay lại công viên, đây là đường sống duy nhất của chúng ta.”
Hứa Xuyên thấy thế, lập tức cũng hỗ trợ đỡ Bùi Anh, như vậy sẽ chạy nhanh hơn một ít.
Bùi Anh nói: “Hứa Xuyên, tự anh chạy đi, không cần giúp tôi đâu.”
Nàng cùng Trần Đỉnh không thể cứu Vương Thu Lệ, nên nàng cũng không muốn Hứa Xuyên vì giúp mình mà bị quỷ giết chết.
Hứa Xuyên khóc hu hu, “Tôi cũng muốn chạy, nhưng dựa vào đầu óc này của tôi thì chạy một mình cũng có ích lợi gì, còn không bằng đi theo hai người, nói không chừng vẫn còn một đường sinh cơ.”
Trần Đỉnh nhìn Hứa Xuyên, không ngờ vào thời điểm này mà Hứa Xuyên còn có thể phân rõ lợi hại.
Ba người thừa dịp Trần Khả Mạn đang ăn Vương Thu Lệ thì vội vàng quay lại đường cũ, cố gắng chạy được bao nhiêu thì chạy, Bùi Anh nói với Trần Đỉnh: “Trần Đỉnh, anh phát hiện ra cái gì?”
Trần Đỉnh trước tiên dặn dò: “Hứa Xuyên, bây giờ cậu lập tức nhìn chằm chằm phía sau, nếu Trần Khả Mạn đuổi lại đây thì nói cho tôi.”
Hứa Xuyên mau chóng quay đầu nhìn thoáng qua.
Còn may còn may, Trần Khả Mạn vẫn chưa đuổi theo.
Mà bên này, Trần Đỉnh bắt đầu giải thích: “Hiện giờ tôi không biết đường sống là cái gì, nhưng nhất định có liên quan đến cái lồng không khí mà chúng ta thấy ngay lúc tiến vào trò chơi.”
Bùi Anh nhăn mày lại, trong lòng kinh hãi, “Trần Khả Mạn...... Cô ấy thật sự là quỷ sao.”
Trần Đỉnh bỏ thêm một câu, “Lúc ấy tôi nghe rất rõ ràng, hình như Trần Khả Mạn cũng không biết bản thân mình là quỷ, có lẽ đây là nguyên nhân lúc trước cô ta vẫn luôn không tập kích chúng ta.”
Bùi Anh đã hiểu ra: “Nói cách khác, đúng lúc Trần Khả Mạn kiểm tra ba tấm vé kia, từ màn hình cameras thấy được gương mặt của mình, cô ta mới biến thành quỷ.”
Cơ hội giết người của Trần Khả Mạn...... Chính là sau khi ý thức được mình là quỷ, sẽ lập tức trở tay giết chóc người chơi!
*****
Editor: 200% năng suất, khen tui đi ₍₍ ◝( ゚∀ ゚)◟ ⁾⁾