Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 87: Chương 87: Gặp lại




Cổ Lăng chịu đựng đau đớn lấy hộp y tế từ Không Gian Bao Vây ra ngoài, sau đó băng bó vết thương, phòng ngừa nhiễm trùng và mất máu quá nhiều.

Cuối cùng lại ăn mấy viên thuốc giảm đau cùng thuốc hạ sốt.

Chờ làm xong những việc này, nàng rùng mình lạnh run, lúc này mới phát hiện quần áo trên người đã bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, cho dù bây giờ đang là mùa hè nóng bức, nhưng mất máu quá nhiều và nhiễm nước sẽ khiến nàng dễ bị cảm.

Tuy rằng nơi này không phải thế giới Hiện Thực, nhưng trải qua vài lần trò chơi, Cổ Lăng sớm đã phát hiện nếu bị thương trong trò chơi, sẽ ứng nghiệm đến thế giới Hiện Thực.

Hơn nữa, người xung quanh thậm chí sẽ theo bản năng xem nhẹ vết thương trên người của người chơi.

Cũng không phải hoàn toàn làm lơ, mà là bị một lực lượng không biết tên nào đó làm suy giảm đi cảm xúc giật mình cùng lo lắng.

Nàng còn nhớ rõ lần trước mình đang ăn cơm cùng bạn bè, trên đường về thì nhận được thông báo của trò chơi, nàng chỉ có thể lựa chọn tiến vào trò chơi cho đến khi kết thúc, cơ thể ở thế giới Hiện Thực nháy mắt xuất hiện vết thương giống hệt trong trò chơi.

Người bạn kia tức sợ tới mức lập tức gọi cấp cứu, sau đó nhập viện lo trước lo sau cho nàng.

Khi đó nàng đã từng cố tình thăm dò người bạn kia, chẳng lẽ không tò mò vết thương trên người nàng từ đâu xuất hiện sao, rõ ràng đang ăn cơm với nhau, sao đột nhiên lại bị thương.

Mà người bạn kia ngược lại dùng vẻ mặt kỳ quái nói: “Có gì lạ đâu, cậu bị làm sao vậy? Có phải thấy chỗ nào không thoải mái không? Tớ đi gọi bác sĩ lại khám cho cậu.”

Nhìn bóng dáng người bạn kia rời đi, trong chớp mắt nàng cảm thấy hoảng sợ đến tột cùng.

Lực lượng trong Trò Chơi Tử Vong lại có thể ảnh hưởng đến hiện thực, thậm chí có thể ảnh hưởng đến tư duy của những người bên cạnh nàng...

Rốt cuộc ý nghĩa tồn tại của trò chơi này là gì, vì sao lại chọn mình tiến vào trò chơi, tham gia một ván cờ sinh tử, giãy giụa giữa sống và chết.

Cổ Lăng lấy lại tinh thần, sau khi dò xét bốn phía thì lập tức đứng dậy rời đi.

Nàng không thể dừng lại một chỗ quá lâu.

Không biết đi bao lâu, nàng khẽ khựng lại, lập tức đi qua quan sát lùm cây gần đó, nơi này có rất nhiều dấu chân người qua lại.

Rất có thể là quỷ.

Cổ Lăng không hề do dự, lập tức tránh xa khu vực này, đi về một hướng khác.

*

Lưu Lợi Minh vắt chân lên cổ mà chạy, lại không biết làm gì mới ném xa những con quỷ này, chúng nó duỗi dài cổ, trên mặt chứa đầy nụ cười giả tạo, nhìn qua ghê muốn chết.

Lưu Lợi Minh phát hiện những con quỷ này nhìn thì có vẻ khủng bố, nhưng thật ra không khác gì con quỷ ở khách sạn lắm, đều bị quy tắc hạn chế, con quỷ lúc trước không thể mở cửa ra, cần phải tìm được chìa khóa chính mới mở cửa được.

Mà những con quỷ cổ dài này tuy rằng số lượng đông đảo, bộ dáng rất đáng sợ, nhưng tốc độ chúng nó không khác gì con người, thậm chí còn chậm hơn một chút.

Điều này làm Lưu Lợi Minh nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Chỉ là càng chạy, hắn càng cảm nhận được thể lực của mình sắp không trụ được nữa, mà mấy con quỷ phía sau vẫn duy trì tốc độ như cũ bám đuôi hắn.

Còn tiếp tục như vậy, hắn nhất định sẽ bị chúng nó bắt được.

Lúc này trong đầu hắn căn bản không thể nghĩ ra cách gì để thoát thân, chỉ ráng chạy về trước, cố chống đỡ đến khi âm thanh “Đinh” kia vang lên.

Hắn nhớ con quỷ ở khách sạn vì nghe được âm thanh này mới không cam lòng rời đi.

Có lẽ lũ quỷ sợ hãi âm thanh này, hoặc là cái gì đó.

Tóm lại, hắn thật sự cùng đường rồi.

Lưu Lợi Minh cắn răng tiếp tục chạy, hai chân vì vận động quá kịch liệt trong thời gian dài đã bắt đầu trở nên đau đớn, hắn đã không còn cảm giác được hai chân của mình, chỉ có thể máy móc chết lặng chạy về trước.

Nhưng tình huống của hắn không lạc quan lắm..

Những con quỷ phía sau vẫn luôn đuổi theo hắn, thời gian càng trôi qua thì khoảng cách giữa hắn và chúng nó càng gần, rất nhanh sẽ bị đuổi kịp.

Thậm chí hắn đã nghĩ đến kiếp sau nên đầu thai làm con gì.

Đột nhiên, một lực lượng từ phía sau đánh vào lưng hắn.

Cả người Lưu Lợi Minh bay ra ngoài trong nháy mắt, ngã trên mặt đất hộc ra một ngụm máu.

Những con quỷ cười dữ tợn đuổi theo, bao vây Lưu Lợi Minh chặt chẽ, đáy mắt tràn đầy ác ý nồng đậm, tim Lưu Lợi Minh chuyển nhà lên cổ họng, hắn nghĩ chỉ sợ hôm nay mình phải chết ở đây rồi.

Không ngờ, hắn lại không thể vượt qua trò chơi thứ hai.

Lưu Lợi Minh cười thảm, cũng chẳng muốn giãy giụa nữa, vô số quỷ chậm rãi tới gần Lưu Lợi Minh, thẳng đến khi một con quỷ trong đó vươn móng tay bén nhọn ra, không biết từ đâu truyền đến một tiếng “đinh” thanh thuý, khuếch tán ra xung quanh.

Cả người Lưu Lợi Minh run lên, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi cùng mừng như điên.

Hắn còn sống!

Lũ quỷ không cam lòng, nhưng chỉ có thể chậm rãi rời đi.

Lưu Lợi Minh nghĩ mà sợ ngồi đờ ra một chỗ, phát hiện mình lần này bị thương cũng nghiêm trọng lắm, chỉ là sẽ khó tiếp tục vận động kịch liệt.

Nói cách khác, nếu đến buổi tối hắn vẫn không nghĩ ra biện pháp, chỉ sợ thật sự sẽ chết.

“Sàn sạt—”

Đột nhiên vang lên tiếng bước chân từ đằng xa, giống như có người nào đó đang đi tới.

Lưu Lợi Minh khẩn trương siết chặt tay, lập tức lăn vài vòng nấp sau một bụi cây, cẩn thận nhìn chằm chằm phía đối diện.

Không bao lâu, hai bóng người dần dần xuất hiện.

Lưu Lợi Minh lộ ra vẻ ngạc nhiên, là hai người chơi gặp ở chung cư.

“Hửm, người đâu rồi?” Một người trong đó nhìn quanh bốn phía, có chút khó hiểu.

Một người khác có vẻ như không thích nói chuyện, chỉ lạnh lùng liếc về phía bụi cây Lưu Lợi Minh đang nấp, giống như đã sớm phát hiện ra Lưu Lợi Minh.

Lưu Lợi Minh giật thót, lại có chút không thể tin, sao người kia lại phát hiện mình trốn ở chỗ này?

Hắn suy nghĩ một hồi, sau đó chậm rãi đi ra từ lùm cây.

Hạ Nhạc Thiên nghe được động tĩnh lập tức quay đầu, ngẩn người, “Lưu Lợi Minh?”

Lưu Lợi Minh vội vàng gật đầu, đi đứng có chút gian nan, trong miệng tràn ngập mùi tanh của máu, làm hắn có chút buồn nôn, “Là, là tôi.”

Hạ Nhạc Thiên giải thích: “Lúc nãy tôi nghe được tiếng người kêu thảm thiết, nên tôi chạy tới xem sao.” Nói xong lại nhìn từ trên xuống dưới đối phương, “Anh đây là...... Bị quỷ tấn công?”

Lưu Lợi Minh cười khổ gật đầu, “Đúng vậy, cũng may mạng lớn sống sót, bị chút thương nhẹ.”

Hạ Nhạc Thiên nghĩ tới gì đó, nhìn xung quanh vẫn không phát hiện tung tích Cổ Lăng, cũng không biết có phải hai người đã phân tán, hay là...... cái gì khác.

Lưu Lợi Minh khập khiễng đi đến cạnh Hạ Nhạc Thiên, “Vương tiên sinh, anh có nhìn thấy Cổ tiểu thư hay không?”

Hạ Nhạc Thiên lắc đầu: “Không có.”

Đáy mặt Lưu Lợi Minh hiện lên một chút ảm đạm, trong lòng không khỏi lo lắng cho an nguy của Cổ Lăng.

Hạ Nhạc Thiên nghiêng người nói với Lưu Lợi Minh: “Đi thôi, rời khỏi nơi này trước rồi nói.”

Lưu Lợi Minh bất đắc dĩ gật đầu, chỉ là do bị thương nên di chuyển hơi chậm chạp, hắn có chút áy náy nhìn Hạ Nhạc Thiên cùng Thích Lệ Phi, trong lòng rất không dễ chịu.

Hạ Nhạc Thiên không nói gì, trực tiếp bẻ một nhánh cây đưa cho Lưu Lợi Minh, “Dùng tạm cái này một chút đi.”

Lưu Lợi Minh vội vàng nói cảm ơn.

Tốc độ ba người lập tức nhanh hơn.

*****

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.