Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 123: Chương 123: Người bán vé




Thích Lệ Phi lúc này mới nhấc mí mắt lên, ánh mắt lãnh đạm nói: “Không có ý kiến gì.”

Không chờ người chơi nói lời bất mãn với Thích Lệ Phi, Hạ Nhạc Thiên lập tức mở miệng, “Hiện tại chúng ta bắt đầu suy nghĩ một chút nên thiết lập hai trạm kiểm soát trò chơi như thế nào đi.”

Các người chơi bị Hạ Nhạc Thiên dời đi mục tiêu, lúc này không phải thời điển cãi nhau, mọi người dứt khoát dựa theo bậc thang mà leo xuống, bắt đầu nghĩ về quy tắc trò chơi.

Thích Lệ Phi liếc qua Hạ Nhạc Thiên, ánh mắt lộ ra một chút vi diệu.

Hạ Nhạc Thiên lập tức cũng nhìn lại Thích Lệ Phi, lặng lẽ chớp chớp mắt, tỏ vẻ tôi vừa thông minh giúp anh giải quyết một vấn đề đấy.

Thích Lệ Phi: “.......”

Hắn chắc chắn tên loài người này có ý tứ với hắn.

Hạ Nhạc Thiên đối với chuyện này không hề phát hiện, lập tức đứng đắn lại, nhìn tất cả người chơi nói: “Cửa thứ nhất có thể thiết kế thành một căn phòng kín có mã khóa, tỷ như bên trong phòng chứa tạp vật, người chơi cần tìm được manh mối bên để đi trạm kiểm soát tiếp theo.”

Nhậm Minh Lượng nghĩ nghĩ, bổ sung nói: “Cũng được, còn về manh mối mã khóa...... Có thể giả thiết là một món đồ nào đó trong phòng, ví dụ như đồng hồ báo thức, kim đồng hồ dừng ở 8 giờ 20 phút, như vậy cũng dễ nhớ hơn.”

Vương Thu Lệ lập tức nhận ra lỗ hổng, vội vàng nhắc nhở: “Đồng hồ sẽ không dừng ở 8 giờ 20 phút mãi, kim phút vẫn luôn chuyển động.”

Nhậm Minh Lượng nhíu mày, trong lòng dâng lên một ngọn lửa giận, cô gái tân nhân này chẳng lẽ không hiểu hai chữ 'ảnh dừng' thể hiện cho cái gì sao.

Hạ Nhạc Thiên thấy thế, nhanh chóng nói: “Vương Thu Lệ nói cũng có lý, vậy lấy giả thiết đồng hồ báo thức này không có pin, kim đồng hồ sẽ vĩnh viễn dừng ở 8 giờ 20 phút, thế nào?”

“Tôi không ý kiến gì, cứ như vậy đi.” Nhậm Minh Lượng nghe hiểu ý của Hạ Nhạc Thiên, không làm khó dễ Vương Thu Lệ.

Vương Thu Lệ mơ hồ cảm thấy mình nói sai rồi, rồi lại không biết câu nói kia của mình đắc tội Nhậm Minh Lượng, trong lòng thấp thỏm bất an lại hơi hối hận.

Sao mình cứ thích lắm miệng làm gì.

Cũng may người chơi Vương Tiểu Minh thay mình giải vây, không khiến mình rơi vào tình cảnh xấu hổ.

Bùi Anh cũng đúng lúc nói sang chuyện khác: “Như vậy mã khóa là 0820, hay là 2020?”

Trần Đỉnh nói: “Có thể thiết lập có ba cơ hội, nhưng mật mã đúng 2020, như vậy dễ nhớ.”

Mọi người đồng ý.

Trạm kiểm soát đầu tiên đã xong, kế tiếp là trạm thứ hai, mọi người anh một lời tôi một câu nói ra, rất nhanh đã mô phỏng đại khái quy tắc và đường sống trò chơi.

Trạm kiểm soát thứ hai thiết kế thành một ngục giam, cần có chìa khóa mới có thể ra ngoài.

Mà chìa khóa sẽ giấu trong tường gạch mà bất cứ trò Trốn thoát khỏi mật thất nào cũng có. Có sáu viên gạch đánh dấu từ một đến sáu, trong đó viên gạch thứ 3 sẽ giấu chìa khóa.

Tìm được chìa khóa, người chơi có thể thuận lợi thoát đi, hoàn thành trò chơi.

Sau khi thiết lập xong, Hạ Nhạc Thiên đột nhiên nói ra một câu, “Nhưng hai trạm kiểm soát này không có quỷ, chuyện này tương đương với không có cơ hội để lệ quỷ giết người, trò chơi sẽ tiếp thu trò chơi kiểu này sao?”

Mọi người sửng sốt.

Hạ Nhạc Thiên lại bổ sung một câu, “Đừng quên, hai hạng mục trò chơi trước đều có lệ quỷ.”

Tuy rằng trò ngựa gỗ xoay tròn không nhìn thấy lệ quỷ.

Nhưng trong tiểu thuyết mà Trần Khả Mạn viết có miêu tả cơ hội giết người của lệ quỷ, một lệ quỷ áo đỏ sẽ đột nhiên xuất hiện phía sau người chơi, đầu dựa vào lưng người chơi làm ra tư thế muốn ôm, sau đó người chơi lập tức tử vong.

Cho nên, trò chơi thứ ba cũng cần phải thiết lập giống phong cách của hai trò chơi trước.

Chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm trò chơi sẽ dựa theo ý tưởng của Trần Khả Mạn tiến hành.

Tuy rằng trong lòng Trần Đỉnh hơi mâu thuẫn về việc để lệ quỷ xuất hiện trong trò chơi thứ ba, nhưng hắn biết Vương Tiểu Minh nói không sai.

Nếu chỉ vì người chơi không hy vọng lệ quỷ xuất hiện, mà dẫn đến trò chơi không tái hiện theo ý tưởng của Trần Khả Mạn.

Vậy hậu quả cũng chỉ có một, người chơi toàn diệt.

Vì bảo đảm người chơi sống sót, mọi người chỉ có thể căng da đầu tăng thêm điều kiện giết người của lệ quỷ.

Cửa thứ nhất là một phòng chứa đồ, ngoại trừ đồng hồ báo thức ra còn có một cái rương.

Cái rương này cũng có mã khóa, bên trong có một nữ thi đang ngủ say, khi người chơi thử mở khoá nhưng lại sai lầm, nữ thi sẽ lập tức tỉnh dậy hóa thân thành nữ quỷ, từ trong rương bò ra giết chóc người chơi.

Đây là cơ hội để lệ quỷ giết người.

Đương nhiên, mở khoá chính xác cũng sẽ kích phát cơ hội lệ quỷ giết người.

Nữ thi vẫn sẽ tỉnh lại giết chết người chơi.

Đường sống duy nhất chính là không được đụng vào cái rương nguy hiểm này, lập tức tìm được đồng hồ báo thức, sau đó nhập mã khóa chính xác rời khỏi gian mật thất.

Còn trạm kiểm soát thứ hai.

Giả thiết ngục giam kế bên có một con lệ quỷ, mỗi khi người chơi tháo sai viên gạch không chứa chìa khoá, sẽ dẫn đến lệ quỷ kia càng thêm tới gần.

Sau khi dùng hết bốn cơ hội, lệ quỷ có thể treo sang ngục giam của người chơi, giết chết tất cả mọi người.

Ghi chép xong, Hạ Nhạc Thiên đem những manh mối này biên soạn lại một lần nữa, sau đó đưa cho người chơi khác truyền tay nhau xét duyệt một lần, “Nhìn xem còn chỗ nào cần bổ sung không?”

Các người chơi xem xong tỏ vẻ không có, mỗi người chơi đều móc điện thoại ra chụp lại nội dung trên sổ tay, đề phòng quên mất.

Hạ Nhạc Thiên cũng chụp một bức, sau đó mới đưa nó cho Trần Khả Mạn, “Trần Khả Mạn, cô chỉ cần nhớ kỹ nội dung trên tờ giấy này, sau đó lượt lại một lần trong đầu là được.”

Trần Khả Mạn luống cuống tay chân cầm lấy, khẩn trương nói: “Được, tốt.”

Trần Đỉnh không yên tâm mà dặn dò: “Nhớ kỹ, trong lúc đọc không nên nghĩ về những chuyện không liên quan, chuyện này rất quan trọng, hiểu không?”

Trần Khả Mạn nghe vậy thì càng thêm khẩn trương, áp lực đè lên vai làm cô suýt thở không nổi.

Cô gánh vác sinh tử của mọi người.

Ý thức được điểm này, Trần Khả Mạn bắt đầu sợ hãi lùi bước, nói: “Nhưng mà, nếu tôi nghĩ nội dung không --”

Còn chưa nói xong, sắc mặt Trần Đỉnh lập tức trở nên khó coi, quát: “Trần Khả Mạn!”

Trần Khả Mạn hoảng sợ, phát hiện vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên khó coi, cô mới ý thức được mình đã nói lời không nên nói.

Nếu trò chơi không dựa theo suy nghĩ của mình tiến hành, vậy tất cả người chơi sẽ chôn thây ở đây.

Trần Khả Mạn sợ đến cả người run lên, nước mắt nhịn không được muốn tràn ra, cô không muốn bị người chơi khác thấy mình yếu đuối vô dụng, liều mạng nhịn xuống xúc động muốn rơi lệ.

Người chơi khác đã nhận ra cảm xúc Trần Khả Mạn không thích hợp, trong lòng tràn ngập lo lắng đối với trò chơi thứ ba.

Khả năng chịu đựng của Trần Khả Mạn quá kém.

Vì sao cố tình là Trần Khả Mạn, vì sao trò chơi lại dựa theo tiểu thuyết của Trần Khả Mạn tiến hành chứ.

Đủ loại nghi vấn, có lẽ chỉ có Trò Chơi Tử Vong mới có thể biết đáp án.

Đáng tiếc, người chơi vĩnh viễn không biết được chân tướng.

Hạ Nhạc Thiên cũng cảm thấy kì lạ vì sự đặc biệt của Trần Khả Mạn, đồng thời cũng suy đoán Thích Lệ Phi xuất hiện có khả năng liên quan tới Trần Khả Mạn.

Còn những chuyện khác, Hạ Nhạc Thiên không dám nghĩ sâu hơn, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trò chơi lần này có thể thuận lợi hoàn thành.

Mọi người cho Trần Khả Mạn một giờ để hoc thuộc lòng nội dung trên giấy, tốt nhất là nhớ theo phản xạ có điều kiện.

Bảo đảm trò chơi có thể thiết lập theo những gì đã giả thiết.

Bùi Anh nhẹ giọng trấn an Trần Khả Mạn, cô bắt đầu cố gắng ghi nhớ nội dung trên giấy.

Vì phòng ngừa vạn nhất, các người chơi thậm chí để Trần Khả Mạn đọc thuộc lòng nội dung trên giấy lại một lần.

Say khi xác định Trần Khả Mạn nhớ kỹ, Trần Đỉnh mới nghiêm túc tuyên bố: “Đi thôi, chúng ta hoàn thành hạng mục Trốn thoát khỏi mật thất nào.”

Vẻ mặt các người chơi lại bắt đầu đọng lại, rồi sau đó thấp thỏm bất an xuất phát.

Trên đường, không có người chơi nào nói chuyện.

Tâm trạng của Hạ Nhạc Thiên cũng rất căng thẳng, cho đến khi Thích Lệ Phi bước lên đi song song cùng Hạ Nhạc Thiên, Hạ Nhạc Thiên mới chớp chớp mắt, lập tức khẩn trương hỏi: “Có phải sẽ xảy ra chuyện gì hay không?”

Thích Lệ Phi kỳ quái nhìn Hạ Nhạc Thiên, “Vì sao cậu lại nghĩ như vậy?”

Hạ Nhạc Thiên há miệng thở dốc, dùng ánh mắt tỏ vẻ anh hiểu mà.

Thích Lệ Phi nhíu mày, “Tôi không hiểu.”

Hạ Nhạc Thiên ngẩn người.

Thích Lệ Phi đang ám chỉ mình nói quá nhiều sao, cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này rất có khả năng, lập tức nghe lời: “Tô hiểu rồi.”

Thích Lệ Phi trầm mặc, tâm tình thảng thốt.

Có đôi khi hắn cảm thấy không thể cùng người này câu thông nổi.

Trong lòng Hạ Nhạc Thiên có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi Thích Lệ Phi, hỏi Trần Khả Mạn có phải là Bug hay không

Nhưng trò chơi sẽ không cho phép Thích Lệ Phi nói cho người chơi, làm như vậy có thể khiến Thích Lệ Phi bị trò chơi trừng phạt, thậm chí là -- xoá đi.

Tiếp xúc qua vài trò chơi, Hạ Nhạc Thiên càng ngày càng cảm thấy Thích Lệ Phi là một NPC tốt bụng, chỉ là đáng tiếc, cậu không thể liên lạc với Thích Lệ Phi ở thế giới Hiện Thực.

Nghĩ lại còn cảm thấy thật đáng tiếc.

Nhưng mà có thể gặp Thích Lệ Phi nhiều lần như vậy, đây là duyên phận cỡ nào chứ, hoặc là nói mình quá mức xui xẻo, tham gia vài lần trò chơi toàn gặp phải Bug.

Sau khi mọi người đi khoảng mười mấy phút, rất nhanh đã đến phạm vi trò Trốn thoát khỏi mật thất, chỗ bán vé trắng bệch như là nhà tang lễ, người bán vé vẫn có gương mặt trắng bệch, thoạt nhìn rất giống lệ quỷ.

Các người chơi căng da đầu đi qua.

Người bán vé trừng đôi mắt tử khí trầm trầm, không nói một lời nhìn chằm chằm người chơi, đợi đến khi Trần Đỉnh tiến đến trước mặt, chưa kịp cất lời đã thấy nó âm trầm trầm hỏi: “Muốn chơi không?”

Trần Đỉnh đáp: “Chơi, nhưng tôi muốn hỏi trò này chơi thế nào, có quy tắc gì sao?”

Người bán vé tuy rằng vẫn mang vẻ mặt tử khí trầm trầm, nhưng lại vô y chuyên nghiệp trả lời: “Sau khi mua phiếu ở chỗ tôi, vào trong chơi xong thành công chạy ra ngoài là được, tôi sẽ in dấu đã hoàn thành lên vé các người.”

Trần Đỉnh không vừa lòng với đáp án này, hơn nữa nhìn người bán vé vẫn luôn kiên nhẫn trả lời người chơi, dứt khoát hỏi tiếp: “Vậy trong mật thất có mấy trạm kiểm soát?”

Vẻ mặt người bán vé đột nhiên vặn vẹo, “Sao ngươi nhiều lời quá vậy?”

Trần Đỉnh: “......”

Các người chơi lập tức hít sâu một hơi, vội vàng lui về phía sau, sợ người bán vé đột nhiên tấn công người chơi.

Thích Lệ Phi lập tức âm u nhìn chằm chằm người bán vé, lệ khí lập tức bao phủ toàn thân người bán vé.

Người bán vé lập tức cứng đờ, đôi mắt chết chóc trợn to, vội vàng trả lời vấn đề của Trần Đỉnh, “Có một trò chơi, hai trạm kiểm soát, ngươi còn vấn đề nào muốn hỏi không!”

Trần Đỉnh ngạc nhiên nhìn người bán vé, rồi lại sợ chọc giận lệ quỷ, chỉ có thể trả lời: “Không có.”

Hạ Nhạc Thiên suy tư nhìn qua Thích Lệ Phi, sau đó nhấc tay nói: “Ta có vấn đề muốn hỏi.”

Người bán vé gắt gao siết lấy góc bàn, trừng Hạ Nhạc Thiên, “Mau nói.”

Hạ Nhạc Thiên nói: “Bên này không có du khách nào khác vào chơi sao?”

Trò chơi này rất kỳ quái, không giống các hạng mục khác có nhiều du khách xếp hàng, nơi này không có bất cứ du khách nào, chỉ có lẻ loi một đoàn người chơi này.

Xuất phát từ cẩn thận, Hạ Nhạc Thiên quyết định hỏi thêm một câu mới có thể yên tâm.

****

Tác giả có lời muốn nói: Lúc đó cảnh tượng là như thế này.

Người bán vé tâm trạng bực bội, không muốn trả lời câu hỏi của Trần Đỉnh.

Là người sáng tạo trò chơi kiêm chức kiểm soát viên, đồng thời khoác áo choàng NPC - Thích Lệ Phi gửi một lời cảnh cáo không biết tên tới người bán vé: 【Ngươi dám không nói! Ngươi dám không nói!】

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.