Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 101: Chương 101: Nó đã sớm nhìn thấy




Dù Thích Lệ Phi đã bỏ lại đa số xe quỷ phía sau, nhưng ai cũng không thở phào nhẹ nhõm, thậm chí vô cùng khẩn trương nhìn ra sau.

Chiếc xe không ngừng chạy về phía trước, những xe quỷ đang tối lửa tắt đèn xung quanh sẽ khởi động theo, tiến hành tấn công người chơi đang ngồi trong xe.

Vô số xe đuổi theo sát nút, một xe quỷ trong đó tốc độ tương đối nhanh, mau chóng đuổi kịp và vượt qua mấy chiếc xe quỷ khác, rút ngắn khoảng cách giữa nó và người chơi, cuối cùng ầm một tiếng tông mạnh vào.

Bị một lực lớn đánh vào làm người chơi bên trong xe người chơi đột nhiên ngã về phía trước, Hoàng Khiết Tư cùng Cổ Lăng không kịp thắt dây an toàn, cái trán trực tiếp đụng vào lưng ghế trên, nháy mắt sưng vù.

Cũng may Thích Lệ Phi phản ứng kịp thời, nhanh chóng bẻ lái qua một bên, né tránh cú va chạm thứ hai của quỷ, tạm thời giải trừ nguy hiểm.

Sắc mặt Thích Lệ Phi có chút nghiêm túc, hắn thông qua kính chiếu hậu quan sát khoảng cách giữ hai chiếc xe, lại liếc mắt qua điện thoại trên cổ tay Hạ Nhạc Thiên: “Bám chắc vào.”

Một câu vừa dứt, nháy mắt làm Hạ Nhạc Thiên ba người trở nên khẩn trương, vội vàng chụp lấy tay vịn, không dám quấy rầy đến Thích Lệ Phi.

Sinh tử tồn vong của bọn họ đều đặt trên người Thích Lệ Phi.

Shipper vẫn chạy đều đều về phía trước, mà Thích Lệ Phi vì muốn ném chiếc xe quỷ ở sau nên phải tăng tốc, rất nhanh đã kéo gần khoảng cách với shipper.

Mọi chuyện bắt đầu trở nên không lạc quan.

Cứ cái đà này thì vài phút sau, nếu xe quỷ vẫn đuổi theo không bỏ, Thích Lệ Phi bắt buộc phải không ngừng tăng tốc, cuối cùng trực tiếp vượt mặt shipper.

Vậy thì người chơi không thể theo dõi shipper nữa.

Chỉ có shipper mới biết vị trí cụ thể của “Nó“.

Thích Lệ Phi híp mắt như đang tự hỏi cái gì, sau đó mở miệng nói kết quả: “Chiếc xe này còn chịu được ba lần va chạm nữa, qua ba lần nhất định phải tăng tốc chạy.”

Những lời này làm sắc mặt ba người Hạ Nhạc Thiên trở nên khó coi.

Nói cách khác, sau ba lần, xe phải tăng tốc vượt mặt shipper, cũng tuyên bố kế hoạch theo dõi lần này thất bại.

Những xe quỷ phía sau cứ bám dai như đỉa, khiến người chơi không còn đường rút lui, dù có đi vòng một đường nữa rồi trở về cũng đã muộn.

Lúc đó chỉ sợ shipper đã giao xong cơm hộp.

Biện pháp duy nhất có thể thay đổi khốn cảnh lúc này chỉ có một, đó là hi vọng ba cơ hội này đừng dùng quá nhanh, tốt nhất có thể kéo dài tới khi shipper giao cơm xong.

Trừ cái này ra, không còn cách nào khác.

Bọn họ không thể bỏ lỡ cơ hội hôm nay, ngày mai tất cả lệ quỷ có lẽ sẽ xảy ra biến hóa cực kỳ khủng bố.

Tim của ba người nhảy lên tận cổ họng, khẩn trương đến siết chặt tay vịn.

Lệ quỷ không lúc nào không lăm le tông vào xe người chơi, Thích Lệ Phi cần hết sức chăm chú mới có thể thoát hiểm trong “thập diện mai phục” của vô số xe quỷ.

Thậm chí có vài lần, xe quỷ sắp đụng vào đuôi xe, nhưng đều bị Thích Lệ Phi xảo diệu tránh thoát, nhưng may mắn không phải lúc nao cũng đứng về phía người chơi, thời gian càng trôi qua, những chiếc xe quỷ cũng dần dần mạnh lên.

Hạ Nhạc Thiên nhận ra tốc độ của xe quỷ đã nhanh hơn trước, mấy lần trước Thích Lệ Phi còn có thể dùng kỹ xảo tinh diệu né tránh xe quỷ xe tập kích.

Nhưng hiện tại, mọi chuyện đều trở nên khó khăn hơn.

Hạ Nhạc Thiên trong lòng trầm xuống, đột nhiên một lực thật lớn từ đuôi xe truyền đến, người bên trong bất đắc dĩ ngã nhào về trước, bị tông đến choáng váng, dù Cổ Lăng cùng Hoàng Khiết Tư đã chuẩn bị sẵn tâm lý cũng không khỏi giật mình hô lên.

Cổ Lăng cùng Hoàng Khiết Tư còn chưa kịp ổn định thân thể, vội vàng sợ hãi quay đầu lại, thông qua cửa kính nhìn rõ gương mặt trắng bệch tham lam của con quỷ bên trong xe, nó đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Sắc mặt hai người lập tức trắng bệch, theo bản năng tránh đi tầm mắt lệ quỷ, trong lòng càng thêm khủng hoảng bất an.

Thích Lệ Phi trầm mặt xuống, lập tức dẫn chân ga tăng tốc, cuối cùng cũng tạm thời kéo ra khoảng cách với chiếc xe quỷ, nhưng phía sau kéo ra thì phía trước kéo lại, lúc này bọn họ lại gần shipper hơn.

Lại qua năm phút.

Tốc độ xe quỷ lại lần nữa nhanh hơn, đâm vào xe người chơi.

Lúc này ngay cả Hạ Nhạc Thiên cũng khó nén kinh sợ, giương mắt nhìn vị trí shipper trên bản đồ, tính toán khoảng cách cùng thời gian.

Shipper sắp tới chỗ giao hàng rồi.

Hai phút sau.

Hoàng Khiết Tư tuyệt vọng không thôi, tựa hồ không còn chút hy vọng sống sót gì nữa.

Mà Cổ Lăng lại không ngừng nhìn bản đồ trên điện thoại, tính ra thời gian và khoảng cách, sắc mặt nghiêm túc nói với Hạ Nhạc Thiên: “Có lẽ Shipper sắp đến nơi rồi.”

Hạ Nhạc Thiên gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Cổ Lăng bắt đầu quan sát kiến trúc xung quanh, suy đoán phạm vi cụ thể của con quỷ kia.

Rất nhanh, một tiểu khu cách đó không xa đập vào mắt họ, phía trên là hàng chữ sơn son thiếp vàng chói lọi: [Tiểu Khu Tử Vong]

Ở thế giới này, không có bất kỳ cửa hàng hay tiểu khu nào có tên.

Nhưng tiểu khu này lại có.

Giống như đang ám chỉ chỗ này tựa hồ không giống những tiểu khu khác.

Ngoài ra.

Còn một tin tức khiến Hạ Nhạc Thiên hoài nghi con quỷ kia đang ẩn thân trong tiểu khu này!

Chỗ gọi là Tiểu Khu Tử Vong này, xung quanh không thấy bất kỳ lệ quỷ nào, hoang vu trống vắng giống như không có cư dân quỷ nào sống trong tiểu khu, chỗ đậu xe ở hai bên cũng rỗng tuếch.

Thật sự quá kỳ lạ.

Sắc mặt Hạ Nhạc Thiên cổ quái, âm thầm ghi nhớ điểm quái dị này vào đầu, có lẽ đây là một manh mối nào đó.

Lúc này, shipper bắt đầu giảm dần tốc độ, cuối cùng từ từ chạy xe vào cổng lớn Tiểu Khu Tử Vong, sau đó không thấy bóng dáng nữa.

Thích Lệ Phi nhìn Hạ Nhạc Thiên, dùng ánh mắt hỏi có muốn đi vào hay không. Hạ Nhạc Thiên cắn răng nói: “Vào.”

Nếu không đi vào, những gì bọn họ làm lúc đầu đều uổng phí.

Thích Lệ Phi ừ một tiếng, chậm rãi lái xe vào tiểu khu, Hạ Nhạc Thiên cảnh giác nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm quỷ shipper.

Cùng lúc đó, những con quỷ bên trong xe bỗng trở nên sợ hãi, nhưng vẫn là đuổi theo vào tiểu khu.

Ánh mắt Hạ Nhạc Thiên bắt được một thân ảnh màu đỏ, lập tức nói với Thích Lệ Phi: “Tôi thấy shipper rồi, nó ở nơi đó!”

Cổ Lăng cùng Hoàng Khiết Tư lập tức quay đầu nhìn, trước cửa một chung cư bốn đơn nguyên (*) có đậu một chiếc xe máy, mà shipper đã không thấy tung tích, mấy người ý thức được có lẽ shipper đã tiến vào chung cư bốn đơn nguyên.

(*) Đơn nguyên: là đơn vị độc lập của công trình xây dựng, được giới hạn quy ước trên diện tích mặt bằng, đồng thời thống nhất, toàn vẹn về mặt tổ chức không gian, kỹ thuật và cấu tạo. Trong nhà ở nhiều tầng, đơn nguyên là tập hợp các căn hộ cùng sử dụng một tổ chức giao thông thẳng đứng (cầu thang bộ, thang máy...) - Theo từ điển tiếng Việt.

“Chúng ta mau xuống xe, bằng không sẽ không xác định được con quỷ kia rốt cuộc ở lầu mấy” Cổ Lăng sốt ruột thúc giục.

Hạ Nhạc Thiên do dự vài giây, nghĩ tới cái gì, nhưng rất nhanh gật đầu nói: “Được.”

Mấy người lập tức xuống xe chạy vào chung cư bốn đơn nguyên, thang máy cũ xưa đã không sử dụng được, bọn họ chỉ có thể đi cầu thang bộ, mỗi khi lên một tầng phải ngó ra cửa thoát hiểm để quan sát ngoài hành lang, xác nhận shipper có ở đây không.

Loại hành vi dư thừa này làm mấy người lãng phí chút thời gian, khi bọn hắn chạy tới lầu bốn đã nghe được âm thanh “Đinh” vang vọng, thời gian giao cơm hộp đã kết thúc.

Hạ Nhạc Thiên lộp bộp vài tiếng trong lòng.

Toà chung cư này tổng cộng 7 tầng, hiện tại bọn họ mới leo tới tầng thứ tư.

Hạ Nhạc Thiên bất chấp, sải chân dài chạy hai ba bước lên tầng thứ năm, sau đó là tầng thứ sáu, toàn bộ quá trình không tới mười giây.

Hoàng Khiết Tư theo bản năng muốn gọi Hạ Nhạc Thiên, lại bị Cổ Lăng ngăn cản, “Đừng phiền anh ấy, chúng ta tiếp tục tìm phía sau.”

Hoàng Khiết Tư ý thức được cái gì, lập tức gật đầu.

Thích Lệ Phi cắm hai tay vào túi, không chút để ý đi trước hai người chơi nữ, dùng ánh mắt tò mò quan sát toà chung cư tràn ngập dấu vết cổ xưa.

Bên kia...

Hạ Nhạc Thiên đã đến lầu sáu, chuẩn bị tiếp tục chạy lên thì đột nhiên nghe được tiếng bước chân mơ hồ trong hành lang lầu sáu, kèm theo hơi thở nặng nề mà cứng đờ, lộc cộc tới gần.

Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng chạy lên tầng bảy nấp vào, âm thầm nghiêng đầu xuống nhìn.

Tiếng đẩy cửa kẽo kẹt vang lên, shipper mặc áo khoác đỏ đi ra, tay gã rỗng tuếch, vẫn dùng tư thế cứng đờ chậm rãi bước xuống lầu.

Dần dần biến mất ở lầu bốn.

Hạ Nhạc Thiên không do dự quá lâu, nhanh chóng chạy xuống đứng trước cửa lầu sáu, sau đó chậm rãi tiến vào.

Hành lang cũ kỹ giăng đầy mạng nhện thoạt nhìn vô cùng hoang vu âm trầm, mà căn phòng cuối cùng truyền đến tiếng động nhẹ, giống như âm thanh đóng cửa.

Hạ Nhạc Thiên trong lòng vừa động, chậm rãi tới gần, thẳng đến khi đứng trước cửa phòng, cậu cẩn thận ghé đầu dựa vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong.

Ngay sau đó, trong lòng Hạ Nhạc Thiên đánh thót một cái, bởi vì bên trong cánh cửa mơ hồ truyền đến tiếng nhấm nuốt, chóp chép chóp chép...

Trong phòng này quả nhiên có quỷ.

Hơn nữa có xác suất rất lớn chính là “Quỷ Đặt Đơn“.

Không đợi Hạ Nhạc Thiên vui vẻ xong, cậu bỗng nhiên phát hiện một chuyện khủng bố!!!

Tiếng nhấm nuốt bên trong cánh cửa không biết đã biến mất từ khi nào.

Ngay sau đó, từ trong cánh cửa truyền đến âm thanh vặn vẹo của tay cầm, Hạ Nhạc Thiên kinh sợ trừng to mắt, con quỷ kia đang mở cửa!!!

Lúc này nếu cậu chạy lui lại, rất có thể sẽ bị nó thấy được.

Hạ Nhạc Thiên túa mồ hôi lạnh, ý thức được mình hành động quá sơ suất, quá mức thiếu cảnh giác mới lâm vào nguy hiểm có thể bị lệ quỷ giết chết bất kỳ lúc nào.

Không thể chạy xuống lầu.

Vậy chỉ còn hai lựa chọn.

Một là đứng im tại chỗ, đánh cược con quỷ kia sẽ không giết mình, hai là mạo hiểm mở cửa phòng cách vách, xem có thể tạm thời trốn vào trong hay không.

Khi hai lựa chọn đồng thời xuất hiện, Hạ Nhạc Thiên không chút do dự đẩy cửa phòng kế bên, ngoài ý muốn là cửa không hề khóa, cậu không tốn chút sức lực đã mở được.

Hạ Nhạc Thiên không kịp mừng rỡ, vội vàng lắc mình trốn vào phòng.

Hắc ám nháy mắt cắn nuốt tầm mắt Hạ Nhạc Thiên, làm cậu không thể thấy rõ hoàn cảnh bên phòng trong, chỉ có thể ngửi được mùi hư thối tràn ngập trong đó, làm cậu nhịn không được cau mày.

Bên trong cánh cửa có mắt mèo, Hạ Nhạc Thiên lập tức ghé mắt lại gần nhìn ra bên ngoài.

Cửa phòng “Nó” đang chậm rãi mở ra, một cánh tay mập mạp mềm nhũn như bãi thịt nát thò ra ngoài.

Từ góc độ của Hạ Nhạc Thiên chỉ có thể nhìn thấy cái tay kia, ngoài ra không quan sát được bất kỳ thứ gì.

Nhưng chỉ một bàn tay thôi cũng đủ khiến Hạ Nhạc Thiên chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, trong lòng vô cùng khẩn trương, nếu con quỷ này đi ra khỏi phòng, liệu “Nó” có thử đẩy cửa phòng đối diện xem thử hay không?

Nếu vậy, cậu tuyệt đối sẽ bại lộ dưới mắt “Nó“.

Hạ Nhạc Thiên không ngừng tự hỏi hậu quả có thể xảy ra, giây tiếp theo đã thấy cánh tay kia chậm rãi lùi về, cửa cạch một tiếng đóng lại.

Chỉ ngắn ngủn vài giây, nhịp tim Hạ Nhạc Thiên đập như ngồi tàu lượn, lúc này cậu mới dám nhẹ nhàng thở ra, thuận tiện lau mồ hôi rịn ra trên trán.

May mắn “Nó” không ra người.

Sau khi thả lỏng hô hấp, lúc này Hạ Nhạc Thiên mới nhớ tới mình thân đang trốn ở đâu, bởi vì không xác định chỗ này có dùng điện được hay không, Hạ Nhạc Thiên chỉ có thể mở đèn flash để quan sát căn phòng.

Dưới ánh sáng nhàn nhạt của điện thoại, nội thất của căn phòng đều hiện rõ trong mắt Hạ Nhạc Thiên.

Căn phòng phủ đầy tro bụi, hơi thở cũ kỹ ập vào mũi miệng, có thể nhìn ra nơi này đã từng có người sống, nhưng bây giờ lại không biết tung tích.

Hạ Nhạc Thiên kiềm nén tò mò, mở cửa chuẩn bị xuống lầu hội hợp cùng người chơi khác.

Chân vừa bước ra ngoài, Hạ Nhạc Thiên bỗng nhiên ý thức được một chuyện, vẻ mặt hoảng sợ quay đầu lại, phòng của “Nó” cũng có mắt mèo.

Nói cách khác, “Nó” đã sớm nhìn thấy mình!!

****

Editor: đang edit tới chỗ có tay thò ra thì con thằn lằn rớt cái bụp trước mặt, sợ quéo giò luôn.

Chỗ “đơn nguyên” mình cũng không hiểu lắm, bạn nào học kiến trúc chắc hiểu, chứ mình mù mịt quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.