Có vẻ như Cổ Lăng cũng nghĩ như vậy.
Cho nên nàng mới mặc kệ suy nghĩ và ánh mắt những người khác, vô cùng kiên định muốn biết manh mối mà Hạ Nhạc Thiên tìm ra.
So với nguy hiểm đáng sợ vào ngày mai, cái vấn đề mặt mũi này, trước mặt tử vong không đáng một xu.
Hạ Nhạc Thiên sắp xếp ngôn ngữ, đem suy đoán của mình nói cho tất cả mọi người, cuối cùng sợ người chơi không ý thức rõ tình huống lúc này có bao nhiêu nguy hiểm, nói thẳng ra: “Nếu trong hôm nay hoặc trước trưa mai không tìm được đường sống, chờ đến buổi chiều và buổi tối hôm sau, sẽ xảy ra chuyện khủng bố hơn bây giờ trăm ngàn lần.”
Biểu tình các người chơi chợt đọng lại, trong lòng dần dần trào ra sợ hãi mãnh liệt.
Hoàng Khiết Tư thậm chí có thể cảm giác hai chân đang run rẩy, lòng bàn chân như dẫm vào hư không, cô nghe hiểu ý tứ của Vương Tiểu Minh, nhưng bởi vì nghe hiểu, cô mới ý thức rõ ràng việc tìm ra đường sống có bao nhiêu khó khăn.
Đường sống! Vốn dĩ không tồn tại.
Nhưng là mặc dù như vậy, cô cũng không muốn cứ như vậy thúc thủ chịu trói, chờ đợi tử vong giáng xuống, cho nên phải dùng hết khả năng tìm hiểu trò chơi này.
Trong bầu không khí im phăng phắc, giọng nói Hoàng Khiết Tư vang lên, làm mọi người không tự giác nhìn về phía cô.
Hoàng Khiết Tư không quen bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, nhưng chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong, cô chỉ có thể ép buộc mình thích ứng, cô nhìn Cổ Lăng, cơ thể không tự giác hơi nghiêng về trước, “Cổ tiểu thư, Trò Chơi Tử Vong sẽ có đường sống sao, mục đích trò chơi này có phải là muốn giết hết tất cả chúng ta hay không?”
Hai tân nhân còn lại nghe vậy, lập tức khẩn trương nhìn Cổ Lăng.
Cổ Lăng nghiêm túc đánh giá Hoàng Khiết Tư, cuối cùng mới nhàn nhạt nói: “Tôi không biết mục đích chân chính của trò chơi này là gì, nhưng là theo lời những người chơi lâu năm khác nói, mặc kệ tình huống nguy hiểm cỡ nào, cũng sẽ có một biện pháp tuyệt đối an toàn mà người chơi không cần phải trả giá bất cứ thứ gì, biện pháp này được chúng tôi gọi là đường sống.”
Các người chơi nghe rất nghiêm túc, bởi vì chuyện mà Cổ Lăng đang nói, bọn họ phải trải qua rất nhiều trò chơi mới có thể hiểu rõ.
Cổ Lăng tiếp tục giảng giải: “Nhưng tôi không xác định có thể có chuyện ngoài ý muốn hay không, có lẽ sẽ có một trò chơi mà trong đó không có bất kỳ đường sống nào.”
Hoàng Khiết Tư trong lòng căng thẳng.
Cổ Lăng nói tới đây, lộ ra một nụ cười trào phúng, “Bởi vì đôi khi cũng sẽ có người chơi không cẩn thận phá hủy đường sống, dẫn tới tình huống toàn diệt.”
Rất giống lần này.
Bởi vì nàng và tất cả người chơi đã ăn đồ không nên, khiến vô số quỷ có thể biết rõ vị trí mọi người, chuyện này không thể nghi ngờ là uy hiếp rất lớn trong quá trình chạy trốn.
Trong lòng Cổ Lăng không hiểu sao trầm xuống.
Người chơi khác cũng tương tự, chuyện mà Cổ Lăng đang nghĩ, mọi người cũng nghĩ đến.
Nhưng mà.
Mặc kệ thế nào, đều phải nghĩ cách tìm ra đường sống.
Hạ Nhạc Thiên gõ gõ mặt bàn, phá vỡ bầu không khí áp lực nặng nề, nói: “Bây giờ nên thương lượng buổi chiều làm sao để tránh né lệ quỷ tập kích.”
Lệ quỷ tập kích......
Các người chơi nháy mắt run lên, không tự giác nghĩ tới lúc trước bị vô số lệ quỷ đuổi giết, cảnh tượng đáng sợ như vậy bọn họ không muốn trải qua lần nào nữa.
Lưu Lợi Minh nghĩ nghĩ, nói: “Bây giờ chúng ta trốn đến chỗ nào cũng khó thoát khỏi lệ quỷ, trừ khi chúng ta trốn đến chỗ lệ quỷ không thể đuổi tới, hoặc là trốn một lúc thì lập tức đổi chỗ, chống đỡ đến khi giao cơm xong.”
Chỉ có như vậy, mới có thể sống sót từ cuộc đuổi giết nguy hiểm.
Hạ Nhạc Thiên không nói chuyện, trước mắt chỉ có thể làm như lời Lưu Lợi Minh, chỉ là ngoài biện pháp này ra, có lẽ vẫn còn cách tốt hơn giải quyết.
Nhưng tạm thời cậu không nghĩ ra được.
Cổ Lăng thấy mọi người trầm mặc, liền mở miệng nói: “Bây giờ chúng ta có hai lựa chọn, một là đơn độc hành động, vì chúng ta không xác định được có phải quỷ chỉ nhận ra được vị trí của người chơi, hay ngay cả số lượng người cũng có thể cảm giác được.”
Người chơi tiếp tục nghe.
Cổ Lăng nói: “Nếu quỷ chỉ có thể biết được “có người chơi ở đây”, mà không biết rằng chỗ này có mấy người, vậy tốt hơn là chúng ta cùng nhau hành động, nếu một người trong đó tử vong, có thể tranh thủ cơ hội để người chơi khác chạy trốn.”
Biện pháp tàn khốc máu chảy đầm đìa này làm tân nhân có chút khó chịu trong lòng, tương đương với việc mỗi người chơi đều là con mồi, chỉ xem người nào xui xẻo hơn, trở thành đồ ăn của quỷ.
“Vậy biện pháp thứ hai thì sao?” Phan Á Bội vội vàng hỏi.
Cổ Lăng nhàn nhạt nói: “Nếu quỷ có thể cảm giác được vị trí này có hai người chơi, vậy chúng ta cần phải hành động một mình, nếu không, sẽ có hai nhóm quỷ đồng thời đuổi bắt các người, nhưng nếu tách ra chạy, vậy thì số lượng quỷ gặp phải sẽ ít đi một chút.”
Dứt lời, nàng bình tĩnh nâng cánh tay lên: “Tôi đề nghị các người đi phòng bếp lấy con dao, khi gặp nguy hiểm có thể làm giống tôi, cắt mấy ngón tay vứt ra để ngăn cản lệ quỷ đuổi theo, có lẽ sẽ chống cự đến khi trò chơi kết thúc.”
Lúc này mọi người mới biết nguyên nhân tay Cổ Lăng bị thương, trong lòng không khỏi rét run, đồng thời lại dâng lên một chút khâm phục.
Nếu đổi lại là bọn họ, chỉ sợ ngay cả dũng khí cắt bỏ ngón tay cũng không có.
Các người chơi bắt đầu thảo luận hai biện pháp Cổ Lăng đưa ra, Điền Học Siêu cho rằng các người chơi nên tụ tập bên nhau, làm vậy độ an toàn sẽ tăng lên rất nhiều.
Phan Á Bội có chút do dự nói: “Nhưng con gái bọn tôi vốn đã chạy chậm, phản ứng lại kém, nếu thật sự chạy trốn cùng nhau, người chết đầu tiên nhất định là chúng tôi.” Điền Học Siêu trầm mặc vài giây, mới nói: “Nếu như chết là người khác thì sao, không lẽ cô có dũng khí một mình đối mặt với những con quỷ đó? Có thể vì tự bảo vệ mình mà cắt đứt ngón tay sao?”
Phan Á Bội hoảng sợ run lên, cảm xúc dần dần có chút hỏng mất: “Tôi, tôi....”
Hoàng Khiết Tư cũng rất sợ, nhưng cô cắn răng ép mình phải bình tĩnh tự hỏi đối sách, cô có chút do dự không biết nên lựa chọn biện pháp nào, cô cũng rất lo lắng tình huống như lời Phan Á Bội nói sẽ xuất hiện.
Thể lực và phản ứng giữa nam nữ chênh lệch quá nhiều.
Nếu thật sự tụ tập cùng nhau chạy trốn, người chết trước rất có thể là người chơi nữ, nhưng cũng không loại trừ khả năng Điền Học Siêu nói. Cô vẫn luôn biết bản tính con người chịu không nổi thử thách đến cỡ nào.
Nếu thật sự xuất hiện tình huống nguy hiểm, ai biết được Điền Học Siêu có vì tự bảo vệ mình, mà đâm sau lưng cô và Phan Á Bội hay không?
Tỷ như đem một trong hai người đẩy vào giữa bầy quỷ, nhân cơ hội này chạy trốn.
Trước tiên cô nên tìm hiểu người chơi khác chọn thế nào.
“Cổ tiểu thư, cô định làm như thế nào?” Hoàng Khiết Tư nhỏ giọng hỏi.
Cổ Lăng lẳng lặng nhìn Hoàng Khiết Tư, nói: “Tô sẽ đi cùng Lưu Lợi Minh.”
Còn nguyên nhân, nàng cũng không nói tỉ mỉ.
Điền Học Siêu vội vàng nói: “Có thể mang theo tôi không?”
Ít nhất người chơi lâu năm kinh nghiệm phong phú, nói không chừng có thể chợt nghĩ ra đường sống.
Không biết Cổ Lăng nghĩ tới cái gì, giọng nói có chút trôi nổi: “Đương nhiên có thể.”
Điền Học Siêu lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, vội vàng nói cảm ơn với Cổ Lăng.
Lưu Lợi Minh có chút khó hiểu, nhưng cũng không hỏi Cổ Lăng, trong lòng tự hỏi nguyên nhân nàng làm vậy.
Phan Á Bội thấy thế thì khẩn trương sốt ruột hỏi: “Cổ, Cổ tiểu thư, tôi có thể đi cùng các người không?”
Cổ Lăng lộ ra lắc đầu: “Xin lỗi, nhiều nhất chỉ có thể đi ba người, nếu lại thêm người vào, tôi sợ sẽ không đối phó được những con quỷ đó.”
Phan Á Bội đáy mắt hiện lên tuyệt vọng cùng hối hận, nếu cô nhanh miệng nói trước Điền Học Siêu thì tốt rồi, lúc này cô có thể đi theo hai người chơi lâu năm chạy trốn.
Độ an toàn nhất định sẽ tăng lên.
Điền Học Siêu từ đầu tới đuôi đều không che giấu được vui vẻ, nhưng lại sợ làm Phan Á Bội tức giận, chỉ có thể cúi đầu.
Thấy cảm xúc của Phan Á Bội càng thêm hỏng mất, Hoàng Khiết Tư nhịn không được an ủi cô: “Nếu cô thật sự sợ hãi, cô có thể đi.”
Phan Á Bội run lên, chậm rãi ngẩng đầu, nhịn không được cay mũi gật gật đầu.
Hạ Nhạc Thiên chú ý tới hình như tất cả người chơi đều theo bản năng loại mình ra khỏi nhóm, cậu lập tức quay đầu nhìn về phía Thích Lệ Phi.
Ồ, hiểu rồi.
Tuy Thích Lệ Phi cũng là người chơi lâu năm, nhưng hắn cái gì cũng không nói cái gì cũng không làm, chỉ ngồi một chỗ cũng khiến người khác dè dặt.
Hoặc là --
Hạ Nhạc Thiên không dám tiếp tục suy nghĩ sâu xa, nhanh chóng nói với mọi người: “Hiện tại nhân lúc thời gian chưa tới thì ăn uống một chút đi, sau đó hãy rời khỏi chung cư tìm một chỗ vắng người trốn, cố gắng mỗi mười phút lập tức đổi chỗ.”
Điền Học Siêu hỏi: “Không phải đồ ăn ở chung cư có vấn đề sao?”
Cổ Lăng nói: “Các người có thể không ăn, nhưng quỷ vẫn có thể tìm được vị trí của các người, còn không bằng ăn nhiều một chút bảo đảm thể lực đầy đủ chạy trốn.”
Điền Học Siêu trầm mặc vài giây, sau đó gật đầu.
Sau đó, mấy người chơi đi vào phòng bếp, tranh thủ ăn cơm, đến khi gần đến 15 giờ chiều, Cổ Lăng mới đứng lên nói: “Đi thôi, nên rời khỏi chung cư.”
Điền Học Siêu lập tức đứng lên đuổi theo, ba người rất nhanh rời khỏi nơi này.
Trước khi đi, Cổ Lăng móc điện thoại ra trao đổi gì đó với Hạ Nhạc Thiên, sau đó mới rời khỏi chung cư.
Hoàng Khiết Tư trong lòng tò mò, đột nhiên cô nghĩ đến cái gì đó, lập tức mở group chat, phát hiện có thêm hai thành viên mới.
Tiếp đó, Hoàng Khiết Tư cùng Phan Á Bội lục tìm trong phòng bếp nửa ngày, cuối cùng thương lượng với nhau đem theo cây kéo cắt thịt, bởi vì trong phòng bếp không có dao nhỏ, chỉ có dao gọt hoa quả cùng dao phay loại lớn.
Nhưng dao phay cùng dao gọt hoa quả không có vỏ dao, không những dễ dàng tự làm mình bị thương, hơn nữa mang theo rất không tiện, cho nên cây kéo ngược lại là lựa chọn tốt nhất, hai người cẩn thận dùng vải bọc cây kéo lại, sau đó rời khỏi chung cư trong thấp thỏm.
Trong khoảng thời gian ngắn, chung cư chỉ còn lại Hạ Nhạc Thiên cùng Thích Lệ Phi.
Hạ Nhạc Thiên quay đầu nhìn Thích Lệ Phi, hỏi: “Lần này chúng ta --”
Lời nói còn chưa nói xong, Thích Lệ Phi đã đứng lên, biểu tình nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”
Hạ Nhạc Thiên lập tức đem lời nói nuốt ngược vào bụng, hiển nhiên cậu không hỏi nữa.
Hai người lập tức rời đi, hướng về một phía không biết tên.
***
Editor: tác giả lại nhầm thời gian rồi!!!
•Tổng số người chơi: 10
•Số người chết: 3 (Chung Thế Vĩ, Tông Kiến Hoa, Quách Phàm Khải.)
•Số người chơi còn sống: 7 (Thích Lệ Phi, Hạ Nhạc Thiên, Cổ Lăng, Lưu Lợi Minh, Hoàng Khiết Tư, Phan Á Bội, Điền Học Siêu.)