“A...... Nơi đó không thể...... Ngô a......”
Trước ngực nổi lên bị nam nhân hàm ở trong miệng lại hút lại cắn, mang cho Tô Trạch Lạc vừa đau vừa ngứa lại không thể không thừa nhận còn có một loại cảm giác vui sướng khôn kể.
“Nga...... Nơi nào không thể?”
Cung Linh một bên tự thể nghiệm khiêu khích Tô Trạch Lạc, một bên còn không quên dùng ngôn từ xấu xa mà đùa giỡn.
“Hảo kỳ quái...... Ân...... A......”
Tô Trạch Lạc muốn duỗi tay lau đi sương mù trước mắt, nhưng tay bị Cung Linh đè ở trên giường, bị áp thoạt nhìn càng thêm điềm đạm đáng yêu...... Chọc người...... Khi dễ......
“A...... Từ bỏ...... Bên kia...... Bên kia...... Muốn......”
Dục vọng so xấu hổ càng mãnh liệt, Cung Linh tựa hồ là cố ý xem nhẹ nụ hoa bên trái. Chờ hắn ngẩng đầu, nụ hoa bên phải so bên trái ước chừng lớn gấp đôi, Tô Trạch Lạc đáng thương hề hề cách nước mắt sương mù nhìn nam nhân mơ hồ, nam nhân này sao lại có thể ác liệt như vậy?!
“Thật muốn một ngụm đem em nuốt vào.”
Cung Linh nghiến răng nghiến lợi nói, tay to không khách khí thậm chí có chút thô lỗ mà kéo ra áo tắm Tô Trạch Lạc hỗn loạn.
“A......”
Thân thể hoàn toàn bại lộ trước mắt nam nhân, cảm thụ ánh mắt nam nhân như thị gian, Tô Trạch Lạc thẹn thùng gắt gao nhắm hai mắt, nhưng, như vậy các giác quan khác càng thêm mẫn cảm.
Cậu cảm giác được tay Cung Linh ở trên người mình du tẩu, không biết nguyên nhân hàng năm gõ máy tính hay là cái gì, lòng bàn tay có chút thô ráp, da thịt mẫn cảm nổi lên từng mảnh hồng nhạt mê người.
“Ngoan, ôm hảo.”
Cung Linh đem hai chân Tô Trạch Lạc mở ra thành M hình, để Tô Trạch Lạc tự mình ôm lấy.
Địa phương đáng xấu hổ hoàn toàn bại lộ ở trước mặt nam nhân. Tô Trạch Lạc hận không thể hồn lập tức lìa khỏi xác, quá xấu hổ......
Nam nhân đầu tiên là vuốt ve đùi trong tinh tế yêu thích không buông tay, Tô Trạch Lạc hạ thể nửa ngạnh chịu không nổi kích thích, thẳng tắp đối diện Cung Linh, còn chảy ra nước mắt đáng thương hề hề.
“Thật mẫn cảm a......”
Cung Linh cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng nắm vật kia trong tay, không nhanh không chậm mà vuốt ve, đồng thời cũng thường thường chiếu cố một chút hai viên **. (Nguyên văn là vậy, tự hiểu nga ~)
Tô Trạch Lạc nhắm mắt lại, tay ôm lấy đùi, trong lòng nghĩ tới một ít thứ lung tung rối loạn để phân tán thẹn tâm, nhưng tính cách nam nhân ác liệt hiển nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội trêu đùa cậu.
Cơ bản không trải qua quá cái gì tình dục chính mình Tiểu Tiểu Tô thực mau liền ở nam nhân tương đối thuần thục tay kỹ hạ tước vũ khí đầu hàng, bắn tinh kia một khắc, Tô Trạch Lạc chỉ cảm thấy đại não trống rỗng.
Cậu khẽ nhếch môi thở hổn hển, nhìn có vài phần đáng thương, đặc biệt vừa mới tiết qua, Tiểu Tiểu Tô có chút uể oải không phấn chấn......
“Thoải mái sao?”
Nam nhân tay đùa bỡn chốc lát ngã xuống Tiểu Tiểu Tô, bắt đầu về phía sau tìm kiếm.
Tô Trạch Lạc xấu hổ đến không mở miệng được, nam nhân thấy cậu xấu hổ đầy mặt đỏ bừng, xấu xa cắn bên tai tinh xảo, thấp giọng nói câu ——
“Có phải...... Thoải mái nói không nên lời hay không, ân?”
Nam nhân cười thấp nói rõ ràng như vậy chọc người tức giờ phút này lại không biết vì sao biến thành thôi tình độc dược, có lẽ, đơn giản là người nam nhân này đi.
Đơn giản là hắn, làm mình vô pháp kháng cự.
Tô Trạch Lạc nghĩ.