Tôi cho rằng concert diễn ra vào buổi tối, ngủ nướng hẳn không có vấn đề gì, không ngờ mới sáng sớm, di động của Quý Thi đã kêu ing ỏi, chúng tôi cũng không muốn để ý, nhưng chuông di động rất kiên nhẫn, cuối cùng Quý Thi giơ cánh tay xăm chữ September về phía tôi sờ soạng tìm kiếm.
Di động ở bên kia có thể đừng hướng về phía tôi sờ mó được không? Tôi định đẩy tay hắn ra, không ngờ Quý Thi chuẩn xác nắm nhũ đầu của tôi, một cái vặn khiến tôi cá chép đánh đầu* ngồi bật dậy, hết cả buồn ngủ, vội vàng đưa di động tới tay hắn.
(*) Cá chép đánh đầu: Một động tác thể dục, giống như cá chép nhảy ra khỏi mặt nước, thường được sử dụng trong võ thuật và biểu diễn thể thao.
Đưa cho hắn, hắn còn không thèm nhận!
Tôi ngẩn ngơ, cảm thấy người cao 1m83 đang ngủ như con sâu gạo khổng lồ, nhưng sâu gạo còn biết nhúc nhích đó! Tôi tức giận nhấn nút nghe, áp di động vào tai hắn, Quý Thi lười mở mắt, mơ mơ màng màng lầm bầm: “Ai đó?”
Đầu dây bên kia liến thoắng đáp lại.
Quý Thi vẫn nằm úp sấp mà ngủ, hồi lâu không có phản ứng.
Đối phương không nhịn được cao giọng: “Cậu có đang nghe không đấy?”
Tôi vội đạp vào mông Quý Thi, lúc này hắn mới lên tiếng: “Có nghe, tôi đang gật đầu…”
“Ai mẹ nó thấy được cậu gật đầu! Cậu có thể đừng –“
Quý Thi nhíu mày, khoát tay với tôi, tôi hiểu ý lấy di động cúp cuộc gọi, một cái gối đè vào tôi, Quý Thi đè đầu tôi và đầu hắn dưới gối, tiếp tục giấc ngủ dài.
***
Bởi vì cuộc gọi này, Quý kim chủ ngủ được một lúc vẫn phải lưu luyến bò dậy, tự nhìn bản thân còn đang lưng trần nằm úp sấp trong chăn, lộ ra vẻ mặt uể oải như muốn nói “Tại sao linh hồn của tôi đã ra khỏi cửa lên xe mà cơ thể của tôi còn nằm trên giường”.
“Sớm thế đi đâu vậy?” Tôi cũng không ngủ được nữa, cúi đầu quan sát đồ ngủ của mình, bộ đồ này rộng thùng thình, rốt cuộc làm thế nào mà hắn không cần nhìn cũng có thể chuẩn xác nắm trúng hồng tâm?
Quý Thi nhìn ra tôi đang suy nghĩ gì đó: “Rõ ràng hồng tâm của cưng chính là lớn lên theo bản sao của anh.”
Anh có mà hoàng đồ*.
(*) Ở trên Quý Thi nói bản sao (lam đồ), ở dưới Tiếu Đồng chế nhạo là hoàng đồ (hoàng ở đây có nghĩa khác nhưng với cách châm chọc của 2 nhân vật này thì mình mạn phép tự diễn giải thành hoàng văn – là mấy cái truyện 18+ ấy).
Sau khi rời giường, Quý Thi không mặc đồ ngay, mà ngồi trên giường trầm mặc một lúc, sau đó gãi cái đầu ổ gà nhìn về phía tôi, cũng không biết đôi mắt đầy ghèn của tôi chọt trúng điểm G lệch lạc nào của hắn, bỗng nhiên tôi thấy hầu kết của hắn khẽ động, ánh mắt động tình nói: “Tới một phát?”
Sáng sớm tôi xin miễn cho kẻ bất tài: “Không phải anh sắp phải ra ngoài sao?”
“Còn một giờ nữa mà, cũng đủ cho anh một phát nhập hồn*.” Sắc dục làm cho Quý kim chủ vừa nãy còn buồn ngủ trong nháy mắt tràn đầy nguyên khí!
(*) Một phát nhập hồn: Dùng trong game, một lần khiến đối thủ trọng thương thậm chí bị miểu sát (giết trong vài giây), hoặc là lập tức nhận được vật phẩm hiếm có, hoặc làm chuyện gì đó một lần đạt được kết quả như dự liệu.
“Còn phải ăn sáng nữa, không ăn sáng dễ tụt huyết áp…”
Quý mèo sói nhào tới: “Cưng chính là bữa sáng và đường huyết cao của anh!”
Vừa nhào tới, bụng của hắn đã phát ra tiếng kháng nghị, Quý Thi tặc lưỡi một tiếng, có vẻ đang cân nhắc giữa đói bụng và đói cái ấy, cuối cùng nói: “Bỏ đi, anh đi lấy bánh mì sữa chua, vừa ăn vừa làm~”
Tôi tưởng tượng cảnh Quý Thi vừa hút sữa chua vừa làm tôi, dáng vẻ mãn nguyện cưỡi lừa xem khuông nhạc, cả người thấy không ổn, đưa tay kéo hắn xuống: “Làm xong rồi ăn!”
Quý Thi không chỉ bắn cho tôi một bụng, lúc sau còn bắn khắp người tôi, cảnh tượng này khiến tôi nhớ đến trải nghiệm lần đầu tiên bị Quý Thi thượng, khi đó tôi kỳ thực còn rất ngại ngùng, đại minh tinh như Quý Thi, thường được các thiếu nữ YY, bỗng nhiên dễ dàng cởi đồ trước mặt tôi. Tuy rằng lúc ấy có chút không thích ứng, nhưng nếu nói lòng hư vinh không được thoả mãn cực độ thì đó là giả.
Nhưng về sau, cảm tưởng duy nhất chính là thuốc nhuộm của đại minh tinh sao nhiều vậy, mẹ nó thật nhiều thật nhiều, mẹ nó mẹ nó!
***
Quý Thi đi rồi, tôi lên mạng đặt một lẵng hoa, định buổi tối mang đến sân vận động, cửa hàng bán hoa hỏi tôi muốn đề tặng gì, tôi ngẫm nghĩ, quyết định đại ẩn ẩn ô thị*: “Bảo bối!”
(*) Đại ẩn ẩn ô thị: Người thực sự có đại trí tuệ ẩn cư không để bụng hình thức, càng là nơi huyên náo càng có thể tôi luyện.
Chưa đến sáu giờ chiều, chúng tôi đã tới sau cánh gà của concert, phòng nghỉ của chúng tôi cách xa phòng nghỉ của LOTUS, căn bản không có cơ hội thấy người của thiên đoàn. Lúc tám chuyện trong phòng nghỉ, Pean cứ một lúc lại nhắc tới Quý Thi, tôi không biết gã là fan của LOTUS từ lúc nào.
Tôi dĩ nhiên không đáp câu nào, cùng lắm nói “Đúng vậy.”
Nhưng thái độ của Pean có chút vi diệu, là tôi quá nhạy cảm sao?
Chẳng bao lâu sau, cửa hàng tôi đặt hoa gửi tin nhắn nói rằng hoa đã tới, tôi liền tìm một lý do rời khỏi phòng nghỉ, muốn tìm xem lẵng hoa đang ở đâu. Đi tới đi lui chỗ cánh gà, cuối cùng cũng phát hiện mục tiêu.
Tôi trợn tròn mắt, một đống lẵng hoa chen chúc một hàng trong phòng nhỏ, nhìn ra có ít nhất bảy tám mươi lẵng, quỷ mới biết đâu là lẵng của tôi!
Tôi muôn vàn khó khăn tìm kiếm “Bảo bối”, người tặng hoa có ca thần, thiên hậu, nhóm nhạc thần tượng đang hot, còn có người phụ trách chương trình giải trí nổi tiếng, thậm chí ảnh đế ảnh hậu, quả thực có cảm giác chấn động nửa vòng giải trí đều tụ họp dưới một mái nhà, danh hiệu thiên đoàn quả nhiên không phải gọi cho có.
Mất một đống công sức, cuối cùng tôi tìm thấy lẵng hoa tầm thường kia. Không ổn rồi, lẵng hoa ở quá xa, không thò đầu vào căn bản không nhìn thấy.
Nhìn trái nhìn phải, thừa dịp không có ai, tôi chuyển lẵng hoa đề tặng “Bảo bối” đến vị trí nổi bật bên ngoài. Nhưng thành thật mà nói, nhiều lẵng hoa như vậy, trong LOTUS thực sự có người ngắm ư?
Có tiếng bước chân về phía này, nghe có vẻ rất đông người, tôi vội vàng nấp vào chỗ cầu thang, từ xa chỉ nghe thấy tiếng Quý Thi lẫn trong rất nhiều tiếng người truyền đến, hắn ngâm nga <Thứ Sáu>, phát âm không rõ, quen thói lạc điệu.
Tôi đứng ở cầu thang nhìn ra ngoài, wow, là toàn bộ đoàn đội của LOTUS, có mười bảy mười tám người! Trang phục và đạo cụ của Quý Thi là nổi bật nhất, hắn mặc chính trang kỵ sĩ hoa lệ làm trang phục mở màn, có quân hàm, băng lụa, hai hàng khuy màu vàng, đeo găng tay trắng, chân đi bốt cao cổ, bên hông còn treo bội kiếm, đẹp trai muốn chết.
Mọi người trong đoàn đội chồng tay lên nhau, Quý Thi lấy ra kẹo que trong miệng, hô to 3 2 1, mọi người cùng hét lên:
“Một phát nhập hồn!!”
Hoa cúc của tôi căng thẳng. Hét cái quỷ gì vậy?!
Hô khẩu hiệu xong, mọi người trong đoàn đội liền xắn tay áo đi về phía thang máy sân khấu, trước khi đi, Quý Thi ngậm kẹo que nhìn lướt qua đống lẵng hoa dày đặc, nhưng có vẻ không thể phát hiện ra lẵng hoa của tôi.
Thang máy chở mọi người rời đi, tôi hết sức thất vọng, muốn lấy lòng kim chủ quả nhiên không phải chuyện dễ dàng.
Anh Thái Ni gọi điện thúc giục, tôi vừa định xuống lầu trở về phòng nghỉ, bỗng nhiên nghe thấy phía thang máy lại kêu lên “tinh tinh”, cửa thang máy mở, Quý Thi một mình đi ra, đôi bốt uể oải gõ trên mặt sàn, vang lên lộp cộp.
Hắn đi một mình về nơi bày hoa, nhìn từ trái sang phải, sau đó dừng ở chỗ trung tâm.
Hắn đưa lưng về phía tôi, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng kỳ thật căn bản không cần nhìn, bởi vì Quý Thi liền ngồi xổm xuống.
Tôi vô cùng vui vẻ, lặng lẽ đổi vị trí, đổi sang liền nhìn thấy Quý Thi cười đến không thể kìm nén. Bình thường tôi đều cảm thấy hắn là bình hoa, là mỹ nhân, nhưng hôm nay, cũng không biết có phải do trang phục kỵ sĩ hay không, chỉ cảm thấy hắn anh tuấn bức người.
***
Đúng tám giờ concert bắt đầu, Quý Thi tuy rằng giọng hát chẳng ra sao, nhưng sức hấp dẫn trên sân khấu thì tràn đầy, giữa lúc LOTUS vào cánh gà đổi trang phục, cuối cùng đến lượt chúng tôi lên sân khấu.
Thang máy đưa năm người chúng tôi lên trên sân khấu, trái tim của tôi đập điên cuồng.
Nhưng khi một biển sao bao la xuất hiện trước mắt, đáy lòng trở lại yên tĩnh. Đó là đại dương thuộc về Quý Thi, chỉ cần nghĩ tới điều này, là khiến tôi cảm thấy thân thiết gấp bội như trở về nhà.
Sân khấu đầu tiên của JUST có thể nói là hoàn mỹ. Chịu ảnh hưởng bởi hiện trường, chúng tôi đều trăm phần trăm dồn hết toàn bộ tinh thần.
Tiếng vỗ tay tiếng la hét dưới sân khấu, tôi hổn hển, tỉnh lại sau vũ đạo kịch liệt. Lúc này đèn trên sân khấu sáng lên một vùng lớn, Quý Thi huýt sáo đi lên sân khấu, hắn thay T-shirt và quần jean đơn giản, không đi về phía trung tâm năm người chúng tôi, mà đi tới bên trái của tôi, không thèm nhìn đã kéo tay tôi, giơ cao lên như đang tuyên bố người chiến thắng trong cuộc thi quyền anh.
“Cảm ơn JUST! Họ rất tuyệt đúng không?! Tiếng vỗ tay ở đâu –“
Hắn đeo microphone trên đầu, ở thời điểm không yêu cầu âm cao chuẩn xác, tôi mới phát hiện thanh âm của hắn có lực chấn động đến mức nào, giọng nói vang vọng trên sân vận động bốn vạn người, khí phách lộ ra khiến toàn thân tôi nổi da gà!
Nhưng hắn vẫn là Quý Thi, tôi không nhịn được nghiêng đầu ngắm hắn, dưới lớp makeup khéo léo, cất giấu Ngũ Đại Hồ của tôi.