Bao Dưỡng

Chương 11: Chương 11




Edit + Beta: Vịt

**** Tui chợt phát hiện là cũng có nhà đang làm bộ này và số chương ra bằng tui luôn TT_TT cơ mà bộ này tui thích lại còn ngắn nên tui sẽ làm tới cuối =))))) trong tuần này sẽ hoàn

Tuy nói đối với Từ Niên mà nói mua xe là chuyện cao hứng, nhưng cậu lần này thật đúng là không biết tìm lý do gì nói với Lý Phương mình có xe.

Cũng không thể lại nói là sở nghiên cứu cho, dù sao nghiên cứu gì đó sẽ tặng xe a?!

Trần Đệ tựa hồ rất rõ ràng chút khó xử này của cậu, nghĩ kế nói: “Cậu hay là để xe trong nhà ông chủ, gara của anh ấy lớn, cậu muốn lái thì tới lái, không muốn lái để ở đó.”

Từ Niên đương nhiên là như thế tốt nhất, chỉ là lo lắng khác: “Ông chủ không ngại sao?”

Trần Đệ tức giận nhìn cậu một cái: “Mới lâu như vậy đã có thể dỗ ông chủ mua xe cho cậu, tiếp nữa cậu có lẽ là có thể qua cửa (*) rồi.”

((*) qua c ử a: ý l à v ề nh à ch ồ ng)

Từ Niên ngẩn người, ngay sau đó cười lộ ra hai cái răng hổ nhỏ, còn rất cao hứng nói: “Nhờ lời may mắn của anh nha.”

Trần Đệ: “......” Làm sao một hai (*) đều không biết xấu hổ như vậy a!

((m ộ t hai ch ỗ n à y l à để ch ỉ ô ng ch ủ v à ng ườ i t ì nh c ủ a ô ng ch ủ)

Song lúc nghỉ ngơi Trình Sâm hẹn Tần thiếu gia đi chơi bóng, một cách tự nhiên phải mang theo Từ Niên.

Bởi vì là hoạt động cá nhân, cho nên Trần Đệ khó có được ngày nghỉ, ông chủ tự mình lái xe đi đón tiểu tình nhi nhà mình.

Từ Niên một thân đồ thể thao màu trắng hoàn toàn mới ngồi vào trong xe, cậu mấy hôm trước còn đi cắt tóc, lộ ra cái trán trơn bóng thanh tú, mặc dù bởi vì học lái xe rám đen chút, nhưng toàn thân thật là lộ ra một cỗ khí dương quang thiếu niên đủ bức chết người, lan một loại mùi vị ngọt ngào của cỏ xanh.

Trình Sâm híp mắt nhìn cậu một lát, Từ Niên có chút xấu hổ cười một cái.

“Đẹp không?” Từ Niên hỏi.

Trình Sâm xoi mói nói: “Quần áo ai mua cho cậu.”

Từ Niên chớp chớp mắt: “Anh nha.”

Trình Sâm lỗ tai động một cái, nhìn không ra là hài lòng hay là không hài lòng “Hừ” một tiếng.

Kỳ thực thời gian chung đụng, Từ Niên không sai biệt lắm đã sờ thấu tính tình Trình Sâm, động lỗ tai là cao hứng, run chân là vui mừng, lúc đắc ý cả hai hận không thể cùng làm, lúc khẩn trương run chân đặc biệt dùng sức.

Hầu hạ thoải mái thì cao hứng, hợp tâm ý thì vui vẻ.

Nói vài lời dễ nghe đắc ý tới không xong.

Lúc muốn biểu đạt nhưng lại nhịn không được sẽ khẩn trương.

Từ Niên có lúc sẽ nghĩ, rõ ràng người dễ dụ như vậy, làm sao trước kia không ai hảo hảo dỗ một chút chứ?

Tần thiếu gia thích đánh golf, đặc biệt thích sân golf trang viên Hoa Thanh, mặc dù xa chút, nhưng sân tốt, cỏ không tệ, ball boy (*) lại càng chuyên nghiệp.

((*) ball boy: Nh â n vi ê n ph ụ c v ụ b ó ng ở s â n golf ho ặ c tennis)

Trình Sâm dừng xong xe từ cốp sau lấy ra túi golf, Từ Niên theo bản năng tiến lên muốn cõng giúp, Trình Sâm không để cho.

Có ball boy đi tới, Trình Sâm đưa túi tới, thuận tiện cho tiền tip.

“Tích cực như vậy làm gì.” Trình Sâm nhìn Từ Niên một cái, “Mất mặt.”

Mặt Từ Niên có chút hồng.

Trình Sâm hừ một tiếng: “Cậu chính là quá dính người, thật coi như tôi là chồng cậu?”

Từ Niên mím môi, lộ ra chút tiếu ý, “Tần thiếu gia ở đây dù sao cũng phải biểu hiện chút đi?”

Trình Sâm lại không quá cao hứng đáp: “Cậu cũng biết biểu hiện?”

Từ Niên trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói: “Nhưng bình thường anh cũng không để cho em gọi anh là ông xã a......”

Trình Sâm ngây ra một lúc, lỗ tai thật nhanh giật giật, mạnh mẽ xoay người qua, đường cong vai đều thẳng tưng, thanh âm cứng ngắc hung hăng nói: “ Cậu nghĩ hay quá!”

“Được rồi được rồi.” Từ Niên sợ anh thẹn quá hóa giận, vội vã đi nói, “Anh không bảo tôi tôi liền không gọi mà, tôi ngoan như vậy.”

Trình Sâm lại nặng nề từ trong lỗ mũi “Hừ” một tiếng.

Hai người một trước một sau đi về phía trước một lát, đột nhiên Trình Sâm dừng bước lại, ngữ khí không nhịn được nói: “Cậu đi nhanh chút, tới bên cạnh tôi.”

“?” Từ Niên không biết anh lại phát cái tính tình gì, đành phải bước nhanh chạy chậm theo.

Đúng lúc, Tần thiếu gia ôm nam minh tinh của hắn từ đối diện từ từ đi tới, lúc nhìn thấy Trình Sâm và Từ Niên biểu tình đều sáng, thật xa vung cánh tay hướng hai người chào hỏi.

Từ Niên còn không có kịp phản ứng, chợt cảm thấy bên hông chặt một cái, cánh tay Trình Sâm đã khoát lên.

Cậu cúi đầu nhìn một cái, nhịn không được lộ ra răng nanh, đang suy nghĩ đùa giỡn đối phương mấy câu, liền thấy Trình Sâm mặt lạnh không đổi, ngữ khí cứng ngắc ra lệnh: “Mau, gọi tôi là ông xã!”

Từ Niên: “......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.