Edit + Beta: Vịt
Mỗi người 1200, trên thịt bò cấp 5A rắc ít muối tiêu, cá ngừ sống thái lát dày, thịt cá đỏ tươi vào miệng liền tan, ngon hơi ngọt, tôm Sakura thân tôm chiên dầu, đầu tôm làm súp, trứng cá muối màu đen rắc vào bên trên trứng hấp, khói nóng hổi thổi lên, nóng miệng lại mê người.
Từ Niên nhìn Trình Sâm ở đối diện.
Ông chủ nhà cậu a, đi ra ngoài đàm phán họp hành cũng chưa từng mặc qua chính thức vui vẻ như vậy.
Tây trang đỏ chót, giày da lau bóng loáng, với quả đỉnh đầu bóng loáng giống như bôi sáp.
Vốn tưởng rằng một bữa cơm mắc như vậy ăn xong, Trình Sâm hẳn có thể hài lòng rồi, kết quả ông chủ càng ăn sắc mặt càng thối, cuối cùng lúc món ngọt đi lên cả biểu tình đều là vừa tức giận vừa ủy khuất.
“Quà đâu?” Trình Sâm mặt đen lên hỏi.
Từ Niên: “???”
Trình Sâm giống như lên án chỉ vào bánh ngọt trước mặt: “Cậu không phải nên đem món quà nhỏ kinh hỉ cậu chuẩn bị đặt ở trong bánh ngọt mới mang lên sao?”
Từ Niên: “...... Còn muốn cắm cả gậy tiên nữ (*) lên sao?”
((*) G ậ y ti ê n n ữ l à c á i ph á o hoa c ầ m tay b é x í u xiu m à cho tr ẻ con hay ngh ị ch ấ y)
Trình Sâm suy nghĩ một chút, lại có chút nghiêm túc nói: “Tốt nhất là nên như vậy.”
Từ Niên: “......”
Lúc tính tiền tâm Từ Niên quả thực đang rỉ máu, cậu nhìn đi nhìn lại hóa đơn rất nhiều lần, lúc giao tiền ra thật sự là thở dài tuyệt vọng, cậu vẫn luôn muốn tìm cơ hội làm thế nào thương lượng với Trình Sâm, tỷ như một tuần, hai tư sáu cậu theo đuổi Trình Sâm, chủ nhật ba năm bảy Trình Sâm theo đuổi cậu, Từ Niên yêu cầu không cao, phí hẹn hò giảm giá là được.
Lão bản khả năng cảm thấy theo đuổi một bữa cơm còn chưa đủ, phải có cả hoạt động sau bữa ăn.
Từ Niên nhịn không được, cậu muốn tiết kiệm tiền: “Em dẫn anh đi tản bộ đi?”
Trình Sâm không chết tâm: “Tản bộ á?”
Từ Niên: “Anh biết em có một bài hát đặc biệt thích, ca từ bên trong nói thế nào không?”
Trình Sâm: “Nói thế nào?”
Từ Niên bắt đầu ngũ âm không đầy đủ hát: “Ngày trước thời thiếu niên, xe ngựa thư tay đều chậm, cả đời chỉ đủ, yêu một người.”
(C â u n à y trong b à i “Qu á kh ứ ch ậ m r ã i” c ủ a L ư u H ồ D ậ t)
Biểu tình Trình Sâm rõ ràng có bị cảm động, nhưng là liều mạng nhẫn nhịn, đáng tiếc chân giấu dưới đáy bàn lại nhịn không được.
Từ Niên thật là vô cùng may mắn ông chủ không thích bao đám minh tinh giới giải trí, nếu không mỗi người một lần hát cho anh như vậy, chân ông chủ nhất định đã run gãy cả xương. ( Đ m su ý t t ắ c m ị a th ở =))))))
Trình Sâm vẫn thật sự đi theo Từ Niên tản bộ.
Khu ngoại ô thành phố B có không ít hồ nhân tạo, chỉ cần không phải trời quá lạnh, ở bên hồ tản bộ đều là một chuyện không tệ.
Nhưng Từ Niên quên mất, hiện tại đã sắp tháng 12 rồi.
Trình Sâm một thân tây trang đỏ chót thẳng thớm ba chiếc, áo khoác cũng không có, năm mới Đông Bắc tân lang quan (*) vừa từ trong nhà vợ chúc tết ra, anh đứng ở bên hồ, hứng gió mà đứng, hệt như Trung Quốc hồng (**) trong đêm tối rực rỡ nhất.
((*) t â n lang quan: ch ú r ể l à m ch ứ c l ớ n
((**) Trung Qu ố c h ồ ng: l à ch ỉ nh ữ ng m ó n đồ truy ề n th ố ng c ủ a TQ c ó m à u đỏ)
Từ Niên cóng tới run rẩy nhỏ giọng nói: “...... Chúng ta vẫn là tìm quán cà phê đi?”
Trình Sâm hít lỗ mũi: “Tôi không lạnh.”
Từ Niên bĩu môi, trong lòng biết ông chủ khẩu thị tâm phi lại tái phát.
Cậu quét xung quanh một cái, phát hiện bên hồ có hàng rong bán pháo hoa nhỏ, giống như nghĩ đến cái gì, chạy tới mua một bó to gậy tiên nữ.
“Có muốn đốt không?” Từ Niên cười lộ răng hổ, cậu ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn ông chủ, “Anh lúc ăn cơm không phải còn muốn xem cái này sao?”
Trình Sâm nhíu nhíu mày: “Tôi không có.”
Từ Niên cười cười nói: “Vâng vâng, anh không có.”
Cậu đồng thời đốt vài cây gậy tiên nữ, rút ra mấy que cứng rắn nhét vào trong tay Trình Sâm, thế là một người ngồi cạnh, một người đứng, lúng ta lúng túng đốt pháo hoa.
Từ Niên khép tay lại xung quanh ánh lửa sưởi ấm, pháo hoa màu vàng như muốn thiêu khuôn mặt sạch sẽ của cậu.
Trình Sâm cúi đầu nhìn cậu, đột nhiên nói: “Tôi mới không thích loại đồ ấu trĩ này.”
Từ Niên trong lòng nghĩ mới kỳ quái, ngoài miệng lại tính tình tốt đáp: “Vâng vâng.”
Trình Sâm lạnh lùng nói: “Tôi cũng không thích tản bộ, lạnh muốn chết.”
Từ Niên cười thăm dò anh một cái, nghĩ thầm anh không thích còn không đi tìm chỗ ấm áp ngốc đi.
Anh nói xong câu đó, liền ngậm miệng lại.
Hai người yên lặng tự đốt pháo hoa của mình.
Cũng không biết qua bao lâu, gậy tiên nữ sắp đốt xong rồi.
Trình Sâm đột nhiên nói: “Tôi một chút cũng không thích cậu.”
Trước mặt Từ Niên một cây gậy tiên nữ cuối cùng đã đốt đến cuối, giống như là luyến tiếc tắt đi vậy, lập lòe tuôn ra tia lửa lác đác.
Trong bóng tối Từ Niên bị người nắm lấy ót, ép buộc ngẩng đầu lên.
Trình Sâm hôn vào trên môi cậu.
Trống như nhịp tim anh vậy.
Rõ ràng, mạnh mẽ.
__________
Từ chương sau tui có nên đổi xưng hô không nhể o.O chúng nó hôn nhao rồi