Edit + Beta: Vịt
Từ Niên mặc dù không muốn mang Trình Sâm về nhà, nhưng là không ngăn được thịnh tình khó cự của Lý Phương, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.
Lúc cậu nhắc tới chuyện này với Trình Sâm còn có chút xấu hổ, tìm từ hồi lâu, cuối cùng hàm hồ thành câu “Mẹ tôi mời anh tới nhà tôi ăn cơm.”
Trình Sâm bất động thanh sắc nhìn cậu: “Mời tôi ăn cơm làm gì?”
Từ Niên cười nói: “Cám ơn anh á.”
Trình Sâm hừ một tiếng, không nói được cũng không nói không được, chỉ là lúc tan việc bảo Trần Đệ lái xe tới nhà Từ Niên thuê.
Lý Phương đã sớm ở cửa đón.
Từ Niên xuống xe trước, Trình Sâm hiếm thấy không có tác quái, cư nhiên ngoan ngoãn đi theo xuống, nhìn thấy Lý Phương thậm chí mở miệng kêu một tiếng “Bác gái“.
Lý Phương thật sự là xấu hổ: “Ông chủ Trình khách khí quá.”
Trần Đệ ý định đi, lại bị Lý Phương gọi lại: “Cùng nhau ăn cơm đi thư ký Trần, cậu cũng thường xuyên đưa Niên Niên của chúng tôi tới bệnh viện mà.”
Trần Đệ lén lút liếc nhìn Trình Sâm, thấy đối phương không phản ứng gì, liền đánh bạo đáp ứng.
Từ Niên vào phòng liền chạy vào bếp xem mẹ mình làm món gì, bởi vì chính mình rõ ràng khẩu vị của Trình Sâm, cho nên chỉ sợ không chiếu cố được, thất lễ đối phương.
May mà cá cái gì cũng có, Lý Phương thậm chí còn làm xương sườn om tương, chỉ là không làm tốt, xương sườn và tương còn tách nhau ra.
“Con tới bằm thịt.” Từ Niên cuốn tay áo, “Mẹ nghỉ một lát đi.”
Lý Phương đáp ứng một tiếng tốt, đi pha trà cho Trình Sâm và Trần Đệ, Trần Đệ vừa muốn vui vẻ nghỉ ngơi, liền nhìn thấy ông chủ trừng mình một cái.
“Đi hỗ trợ.” Trình Sâm lạnh lùng nói.
Trần Đệ: “......”
Quả nhiên ăn trực không thể tùy tiện ăn a......
Lý Phương vội vàng ngăn cản nói: “Ơ kìa, Niên Niên đều biết, để Niên Niên làm.”
Trần Đệ khách khí một câu: “Còn mấy món ạ?”
Lý Phương xòe đầu ngón tay tính: “Xương sườn om tương, cải trắng muối, còn có súp lươn......” Bà vỗ trán, tựa hồ mới nhớ tới, “Ôi trời, bác còn chưa có mổ lươn.”
Trần Đệ nghĩ thầm làm nửa ngày bác cơ hồ cái gì cũng không làm a?!
Lý Phương thân thể vừa tốt, bà thật sự đã lâu không vào bếp, ngồi bên ngoài trong lòng cũng không an tâm, nhưng Trình Sâm lại không lỡ Từ Niên ở bên trong bận rộn, duỗi dài chân ở dưới gầm bàn đạp Trần Đệ một cước.
Trần Đệ: “??”
Trình Sâm đứng lên: “Tôi đi vào giúp Niên Niên nhé.”
Trần Đệ sợ chết rồi: “Ông chủ ông chủ, tôi đi tôi đi.”
Trình Sâm tự tiếu phi tiếu nhìn hắn: “Cậu ở đây bồi bác gái.”
Trần Đệ: “......”
Từ Niên nhìn thấy Trình Sâm đi vào cũng sợ hết hồn: “Sao không ở bên ngoài dùng trà?”
Trình Sâm thối mặt, ồm ồm nói: “Uống không ngon.”
“......” Từ Niên nghĩ thầm đây lại là bị cái gì hả?
Trình Sâm thấy cậu làm xương sườn om tương một lát, mới hu tôn hàng quý (*) mở miệng: “Tôi muốn giúp.”
((*) Hu t ô n h à ng qu ý: Ng ườ i c ó đị a v ị cao l ạ i đầ u h à ng nh â n nh ượ ng tr ướ c ng ườ i c ó đị a v ị th ấ p)
Từ Niên trầm mặc một hồi lâu, mới nói: “Nếu không anh đi rửa cải trắng?”
Trình Sâm chậm rì rì cởi tây trang, lại nói: “Tôi muốn găng tay.”
Từ Niên đành phải trước tiên đặt xương sườn om tương ở một bên, chịu khó tìm găng tay rửa bát cho anh.
Ông chủ Trình bắt đầu tinh điêu tế trác rửa lá cải trắng.
Từ Niên làm xong xương sườn om tương, nhấc nồi, đảo lật xào mấy cái, đậy nắp nồi, quay đầu lại nhìn, cải trắng mới rửa được mấy bẹ.
Từ Niên: “......”
Cậu mở lửa nhỏ, tìm ghế con ngồi xuống cùng Trình Sâm cùng nhau rửa cải trắng.
Trình Sâm nhìn cậu một cái, cởi một cái găng tay xuống: “Cậu đeo.”
Từ Niên ngoan ngoãn đeo lên, kết quả rửa rửa, dưới chậu nước cũng không biết hai cái tay không đeo găng tay ai nắm ai trước, hai người đều dùng cái tay đeo găng tay khó khăn rửa từng bẹ cải trắng, nhưng đều không nỡ buông ra.
“Rửa như vậy không sạch a......” Từ Niên nhịn không được nhỏ giọng lầm bầm một câu.
Trình Sâm ngẩng đầu, anh thân cao mã đại, bộ dáng ngồi ở trên ghế con co chân kỳ thực có chút đáng thương, cũng không biết đang vui vẻ cái gì, chân nhẹ nhàng lắc.
Từ Niên chen chân qua, móc ghế Trình Sâm, biên độ nhỏ đá một cái, chế nhạo nói: “Đừng run, chậu nước đều sắp đổ rồi.”