Quả nhiên, đầu đề Weibo ngày hôm sau chính là “Cố Vân Hi mất giải Ảnh hậu Ngọc Hà, phẫn nộ bỏ về.”
Nháy mắt, những người trước kia mắng Cố Vân Hi không giáo dưỡng không tố chất liền ngóc đầu trở lại.
Còn có một bài báo mạng, post ảnh chụp Cố Vân Hi đi bệnh viện, nhưng nói thời gian chụp là mấy tháng trước, càng có người lớn mật suy đoán Cố Vân Hi nửa đêm đi bệnh viện là để phá thai.
Vô số lời đồn đãi vớ vẩn tựa như ác mộng trong bóng đêm ồ ập mà đến, nhưng Cố Vân Hi gần đây lại bận túi bụi, không rảnh quan tâm.
Trần Nhan Linh đang nằm viện, mỗi ngày cô đều giành thời gian đi chăm sóc Trần Nhan Linh. Mặc dù Trần Nhan Linh nói cô cứ nghỉ ngơi đi, nhưng cô lại không chịu.
Vì Trần Nhan Linh nằm viện, thời gian này công tác của ba người Cố Vân Hi đều do các trợ lý phụ trách.
Cố Vân Hi đôi khi sẽ đem một ít tài nguyên tìm tới cửa đến bệnh viện cho Trần Nhan Linh xem.
Lúc ăn cơm chiều, Trần Nhan Linh uống canh xương hầm Cố Vân Hi làm cho nàng, cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: “Gần đây em tiếp những tài nguyên gì?”
Cố Vân Hi gắp đồ ăn vào chén nàng: “Một ít tài nguyên dễ kiếm tiền thôi.”
“Chị nghe người ta nói, em đoạt đơn quảng cáo OC của Vệ Thư, hoa đán* trụ cột bên Tinh Nguyên?”
*Hoa đán: nữ diễn viên nổi tiếng, được nhiều người biết tới và công nhận thực lực.
Động tác Cố Vân Hi khựng lại: “Không tính đoạt, công ty OC suy nghĩ cặn kẽ mới chọn em. Em thích hợp hơn, mọi người đấu nhau bằng bản lĩnh thôi.”
Trần Nhan Linh có vẻ tin lời cô, sau đó lại hỏi: “Lục Thanh Du còn đoạt vai nữ chính một bộ phim của Vệ Thư?”
Cố Vân Hi cười hì hì nói: “Cũng không tính đoạt, ai bảo Vệ Thư kỹ không bằng người. Lục Thanh Du cái gì không được, chứ diễn kịch vẫn là tuyệt nhất.”
“Diễn kịch diễn đến có thể miễn cưỡng bản thân mà đi xào tai tiếng với Ngô Diệp Hách?” Trần Nhan Linh chỉ không đi công ty, chứ không phải không lên mạng.
Trên mạng tin CP Lục Thanh Du và Ngô Diệp Hách bay đầy trời. Công ty Ngô Diệp Hách tuy kém A Ảnh và Tinh Nguyên, nhưng họ đầu tư hết mọi tài nguyên tốt cho anh ta. Hơn nữa, bản thân Ngô diệp hách có kỹ thuật diễn vững vàng, điểm nhan sắc cực cao, hình tượng hút fan, đã có thể tranh cao thấp với Dương Mặc Lan của Tinh Nguyên.
Xào CP với Ngô diệp hách, đối với Lục Thanh Du chỉ có chỗ tốt, không có chỗ hỏng.
Hai người khi tham gia gameshow hay đóng phim chung đều thường xuyên tương tác, bị account marketing* chụp hình đăng lên mạng, thậm chí có fan cắt cảnh bọn họ, video post lên mạng lượt xe tăng đến hàng vạn.
*Account marketing: Tài khoản ngầm của các công ty hoặc được họ mua tới, nhiều nick clone, giả vờ là dân mạn bình thường, dùng để tung tin quảng cáo.
Cố Vân Hi im lặng một hồi, nói: “Cô ấy có suy tính của mình, chị dù là mẹ cổ cũng không quản được cổ.”
“Hai người các em đang âm mưu cái gì?” Trần Nhan Linh bất đắc dĩ thở dài. Nàng không thể tức giận với Cố Vân Hi, Lục Thanh Du lại không ở đây, nàng chỉ đành tự mình thở dài.
Cố Vân Hi liền biết Trần Nhan Linh sẽ không bực bội với mình, cười hôn khóe miệng Trần Nhan Linh: “Được rồi, chị cứ an tâm dưỡng bệnh đi. A ảnh phát triển tốt như vậy, chẳng lẽ không muốn trở thành đầu rồng trong giới sao?”
Trần Nhan Linh biết nguyên chủ có dã tâm này, Trần Hạc Sinh cũng có, nhưng nàng không đặt nặng.
Cố Vân Hi đi rồi, Trần Nhan Linh mới gọi Trần Hạc Sinh.
“Anh hai, anh giúp em tra xem gần đây Vân Hi và Thanh Du đang làm gì.”
Bên kia điện thoại Trần Hạc Sinh cầm bản kế hoạch bí thư đưa tới, cười nói với Trần Nhan Linh: “Nhan Nhan em cứ an tâm dưỡng bệnh đi. Hai cô ấy ổn lắm, em không cần nhọc lòng. Có anh hai em ở đây, chẳng lẽ sẽ để nghệ sĩ nhà em chịu ủy khuất sao?”
Nhưng Trần Nhan Linh nói chuyện với Trần Hạc Sinh xong, vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào.
Mà Trần Hạc Sinh xem hết bản kế hoạch, nhấn gọi một người khác.
“Hai người các em tìm được video Dương Mặc Lan hẹn pháo* rồi?”
*Hẹn pháo: “Pháo” ở đây là làm tình. “Hẹn pháo” là hẹn người tới cùng làm tình.
“Đúng vậy, Ngô Diệp Hách cho.”
“Rất tốt, gửi video cho anh, chuyện sau đó anh làm là được. Em đừng gắng sức quá, tối hôm nay để anh đi trông Nhan Nhan đi.”
Nếu Trần Nhan Linh ở chỗ này, nàng nhất định sẽ kinh ngạc giọng người đầu bên kia điện thoại Trần Hạc Sinh, chính là giọng Cố Vân Hi mà nàng quen thuộc nhất.
Trần Nhan Linh nằm viện tận một tháng trời, mà bên ngoài Cố Vân Hi và Lục Thanh Du lúc tham gia gameshow lẫn đóng phim đều đối chọi gay gắt.
Đôi khi tình cảnh quá mức khốc liệt, bị dân mạng làm thành emoji với meme. Cố Vân Hi càng chửi bới Lục Thanh Du, những người thích Lục Thanh Du càng phản kháng kịch liệt. Fan Lục Thanh Du thế nhưng mạnh mẽ tăng lên, nhưng fan Cố Vân Hi cũng không thấy giảm bớt.
Hai cô nương nhân mạch của Trần Hạc Sinh tham gia show giải trí mà Dương Mặc Lan và Vệ Thư chuẩn bị dùng để xào CP, khán giả toàn xem hai cô xé bức, không đếm xỉa tới CP Dương Thư.
Gần đây mấy hợp đồng quảng cáo của Vệ Thư đều bị Cố Vân Hi đoạt, vai diễn trong bộ điện ảnh tốt nhất cũng bị Lục Thanh Du cướp đi. Tuy cô có thể diễn nữ số ba, nhưng đội hình cast của bộ phim này quá mạnh, nghệ sĩ thâm niên như cô diễn nữ số ba quá hạ giá, đành phải từ bỏ. Không cách nào, chỉ có thể nhận một bộ phim tình yêu tuổi thanh xuân bình thường.
Dương Mặc Lan thảm hại hơn, thời gian trước còn đang xào CP với Vệ Thư, không ngờ bỗng dưng bị một đám phóng viên nổi danh trong giới phơi bày video hẹn pháo. Tuy công ty khẩn cấp che lấp, nhưng ngặt nổi cứ như có người muốn đối nghịch anh vậy, mặc kệ tốn bao nhiêu tiền mua hot search, những tin tức đó đều bị video hẹn pháo đè xuống.
Trần Hạc Sinh kể cho cha mẹ Trần gia nhị việc Triệu gia xuống tay với Trần Nhan Linh, cha mẹ Trần gia tức giận đến mức suýt nữa liền tái xuất giang hồ vung tay đánh người.
Gã đàn ông chết trong vụ đụng xe của Trần Nhan Linh bị nhận định là tử vong do bệnh tim đột phát từ cú sốc sau tai nạn, rốt cuộc thương trên người hắn ta đều ở tay chân mặt, ngực hoàn toàn không dấu vết gì.
Cha mẹ Trần gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua Triệu gia. Chuyện năm đó Triệu gia hãm hại Lục gia bọn họ cũng biết, nhưng bọn họ quan hệ bình thường với Lục gia, không muốn dính vào vòng xoáy kia. Ai ngờ đám Triệu gia ngang ngược kia dám ám toán con gái cưng của bọn họ.
Một khi đã vậy, cùng lắm thì cá chết lưới rách, ai cũng đừng hòng dễ chịu. Mấy nhà phú hào thành phố A đều không sạch sẽ, nếu muốn ra tay mọi người đều không trốn được. Các gia tộc có thể sống yên ổn nhiều năm như vậy, mọi người đều nắm chút nhược điểm của nhà khác trong tay.
Trần Hạc Sinh nhờ đội trưởng Lưu điều tra những hoạt động phi pháp của Mưu Chính Dương và Triệu Khoan. Mấy năm nay, chính phủ quản chế ma túy thuốc phiện cực kỳ nghiêm khắc, đám người Triệu Khoan dám làm ăn ngược hướng gió, chắc chắn là có người che chở.
Bọn họ biết mình có tìm được cái đuôi của Triệu Khoan cũng như không. Điều bọn họ phải làm chính là tìm được cái đuôi của vị viên chức chính phủ sau lưng Triệu Khoan.
Đội trưởng Lưu dẫn người xử lý chuyện làm ăn của Mưu Chính Dương, xin chỉ thị cấp trên cho tiếp tục điều tra, kết quả bị bác bỏ, cấp trên thậm chí định điều đội trưởng Lưu đi.
Trần gia sớm có chuẩn bị, còn thầm khinh thường Triệu gia một phen, làm như không ai có người trong chính phủ vậy. Đội trưởng Lưu tra Mưu Chính Dương, người bắt đầu hoảng chính là cục phó Vương của cục công an.
Khoảng thời gian này, khắp nơi đều nghẹn khí, chỉ chờ một chút xúc tác liền bùng nổ.
Trong lúc ấy, Trần Nhan Linh rốt cuộc cũng xuất viện. Ngày nàng xuất viện, Cố Vân Hi không đến tiếp nàng, nghe Trần Hạc Sinh nói Cố Vân Hi phải quay một cái quảng cáo, không giành ra thời gian tới được.
Chân Trần Nhan Linh gần như khỏi hẳn, miệng vết thương ngứa, nhưng nàng nhịn xuống không gãi. Khoảnh khắc ra khỏi cửa bệnh viện, nàng mới thật sự cảm thấy thả lỏng. Mỗi ngày đều ở bệnh viện, không đi đâu được, tâm tình quá khó chịu, cứ hệt như bị giam cầm vậy.
Quản Viên Viên lái xe hỏi nàng: “Chị Linh, về chung cư hay đi công ty?”
“Đi công ty đi, cứ cảm thấy gần đây có chuyện gì.”
Lúc Trần Nhan Linh đến A Ảnh, thấy một đám người vây quanh công ty, giống như đang xem cái gì náo nhiệt lắm, bên trong còn thường xuyên truyền ra tiếng đồ vật bị quăng ngã.
“Hôm nay mày không trả tiền, chúng tao không đi!”
“Đúng vậy! Đây chính là em trai mày! Không thể quỵt tiền!”
... Giọng một nam một nữ mang phương ngữ vùng quê dày đặc vang lên, hỗn loạn những từ lóng thô tục Trần Nhan Linh nghe không hiểu.cả nhà kia
Trần Nhan Linh miễn cưỡng chen đến gần, hỏi một nhân viên đứng bên ngoài.
“Đang ồn ào cái gì? Không đi làm sao?”
“Chị Linh chị không biết,thời gian này chị khôn tới công ty, cả nhà kia mỗi ngày tới gây sự, muốn làm tiền con gái họ.”
“Bảo an đâu, sao còn chưa tới?”
Mới vừa hỏi xong, bảo an liền chen tách đám người, muốn dọn đường kéo ra cả nhà kia.
Lúc này Trần Nhan Linh mới thấy mặt bọn họ. Đó là hai người trung niên một nam một nữ, quần áo đơn giản, rất sạch sẽ, trông cũng không nghèo, bên cạnh là một cậu trai trắng nõn, nhìn như học sinh cấp 3.
Vừa thấy bảo an tới, đôi trung niên “Ối” một tiếng mà nằm xuống đất, liều mạng ôm cột trụ trước cổng lớn, không chịu đi.
Trần Nhan Linh chỉ nhìn đã cảm thấy đau não.
Bảo an cũng thật khó xử, Trần Nhan Linh tiến lên, cũng không nghĩ bảo toàn mặt mũi gì đó. Ba người này lăn lộn trước cửa công ty, ra thể thống gì.
“Mời bọn họ về, nếu không đi chúng ta chỉ có thể không khách khí.”
Mấy bảo an thấy là Trần Nhan Linh, liền không ái ngại. Cao tầng công ty đã ra mặt, bọn họ còn sợ cái gì.
Hai bảo an lập tức đứng ra kéo đi nam nữ kia, đứa con trai bên cạnh sợ hết hồn, không nhịn được quát lên: “Đi đi đi! Ngày mai lại đến đòi tiền, bố không tin Cố Vân Hi nó đã tránh được một lần, còn tránh được một đời. Ngày mai hỏi thăm địa chỉ nhà nó, kêu người tạt máu chó cho nó biết tay, bố không tin nó không chịu ra!”
Ánh mắt Trần Nhan Linh nhìn bọn họ lập tức thay đổi, ba người này chẳng lẽ chính là người nhà Cố Vân Hi?
Nàng biết Cố Vân Hi có cha mẹ, có một em trai, nhưng không ngờ bọn họ thế nhưng lại đến thành phố A.
Nhìn dáng vẻ cũng là người tới không ý tố... Trần Nhan Linh xua tan đám đông xem náo nhiệt chung quanh, lặng lẽ đi ra công ty, đuổi theo ba người còn chưa đi xa kia.
Ba người rời khỏi công ty hùng hùng hổ hổ mà gọi xe taxi, Trần Nhan Linh cũng vội vàng bắt taxi đuổi theo.
“Tài xế, đuổi theo chiếc xe phía trước.”
Tài xế quay đầu kích động nói: “Rốt cuộc chờ đến ngày này! Cô ơi cô là cảnh sát ngầm đúng không?”
Trần Nhan Linh nghẹn lời, lắc đầu: “Không phải, anh đừng nghĩ nhiều, đuổi kịp là được. Bao nhiêu tiền tôi cũng trả.”
Tài xế ngượng ngùng khởi động xe đuổi theo.
Cuối cùng ba người kia dừng lại trước một nhà khách sạn xập xệ, nhưng họ không lập tức đi vào, mà chuyển hướng đến một tiệm mì bên cạnh, gọi mấy chén mì.
Nếu Trần Nhan Linh cũng đi vào thì quá rõ ràng, nàng đành ngồi ở bàn bên ngoài, đưa lưng về phía ba người nọ.
May mà ba người kia giọng rất lớn, nói chuyện không ẩn giấu, cách một con phố hẳn cũng nghe được.
“Hôm nay cái con chết tiệt đó lại trốn tránh không chịu ra. Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta không lấy được tiền, khách sạn này cũng không ở nổi!” Người phụ nữ trung niên nói.
Gã đàn ông vỗ bàn: “Nó còn dám phản hay sao! Chúng ta nuôi nó nhiều năm như vậy, còn không bằng nuôi con chó! Chó còn đều trung thành hơn nó.”
Đứa trai trẻ tuổi mỉa mai nói: “Người ta làm sao nhớ ông bà từng nuôi mình. Hiện giờ nó là ngôi sao lớn, một năm vớt mấy ngàn vạn, một đồng xu cũng sẽ không cho ông bà. Tôi nói thật, lúc trước không nên thả nó đi, ông bà xem giờ ra thế này này.”
Gã trung niên phẫn hận cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn: “Năm đó nên đánh gãy chân nó, để xem nó còn dám liều mạng đi ca hát hay không.”
Đứa trai chuyển chuyển tròng mắt: “Ba, con nghe nói chúng ta có thể tìm phóng viên, tuồn ra chuyện xấu của Cố Vân Hi, đến lúc đó nó chắc chắn phải tới cầu xin cho chúng ta tiền.”
Đôi vợ chồng kia vừa nghe, tức khắc cảm thấy không tồi, liên tục nói: “Hà hà, tốt lắm tốt lắm, vẫn là con trai cưng thông minh nhất, con nhỏ khốn khiếp kia chết chắc rồi.”
Trần Nhan Linh ngồi ngoài quán, nghe mà móng tay cắm vào thịt, cậu nhóc trông tiệm khó hiểu mà nhìn nàng.
Bỗng nàng đứng lên, bước vào quán mì.
- ----
Nhạc: Hoa mai nở. Trình bày: Thôi Tử Cách
Dany: Yến vương tái xuất giang hồ!