Đại bỉ toàn tông qua đi, Đại đệ tử thủ tịch chính là Trần Nhan Linh. Vô Uyên môn tổ chức lễ tấn chức cho nàng, lúc dự lễ nàng trò chuyện thật vui vẻ với Văn Phù.
Chỉ có nàng và Văn Phù biết bọn họ chán ghét nhau tới mức nào, nhưng chức vị hai người lại bắt họ phải quan hệ mật thiết. Mỗi Đại đệ tử thủ tịch tuy không phải đồ đệ của chưởng môn, nhưng cần phải đi theo chưởng môn học tập xử lý sự vụ trong môn phái, chưởng môn cũng phải dần dần phân quyền lực cho Đại đệ tử, hơn nữa địa vị của Đại đệ tử ở Vô Uyên môn không thua gì Trưởng lão.
Sau hôm nọ, Trần Nhan Linh ẩn ẩn có cảm giác mình sắp đột phá, nhưng không biết vì sao chậm chạp chưa xảy ra.
Kỳ thật ngẫm lại, nàng đã có thực lực Hóa Thần, chẳng qua không hiểu sao bị nhốt ở Nguyên Anh hậu kỳ. Từ lúc nàng tỉnh lại, luồng khí đen trên cánh tay liền không thấy tăm hơi, mặc cho nàng tìm kiếm thế nào cũng không thấy.
Bình thường khí đen sẽ làm người ta liên tưởng đến ma đạo, nhưng khí đen này là từ Đại Trưởng lão chạy đến trên người nàng, mà Đại Trưởng lão là tâm phúc của Văn Phù.
Nàng đi theo Văn Phù xử lý công việc trong môn phái, cảm thấy Văn Phù cố ý ngăn cách nàng, chỉ giao cho nàng những chuyện lông gà vỏ tỏi. Tuy vậy, nàng cũng không vội, mỗi ngày đều thành thành thật thật tu hành, nếu không tu hành chính là xử lý việc tông môn, ngay cả Thịnh Vũ Ca luôn thích quấn lấy nàng cũng khó mà gặp được nàng.
Chử Giáng thường thường nhìn sân cách vách mà phát ngốc, Trần Nhan Linh đi sớm về trễ đã thành chuyện bình thường, nàng lại cảm thấy không việc gì để làm.
Trận thí luyện trải rộng đại lục tu tiên đã gần ngay trước mắt, tổ đội Vô Uyên môn bao gồm hai mươi người Văn Phù chọn riêng ra, cộng thêm mười người đứng đầu đại bỉ toàn tông, do Chúc Vân làm trưởng đoàn, ngoài ra còn có bốn vị Trưởng lão hộ sơn đi theo.
Bí cảnh đầu tiên trong đại hội thí luyện thuộc về Mạnh gia ở Kinh Lan, cũng chính là gia tộc của Mạnh Tử Đạm. Bí cảnh này ở rừng rậm ngoại ô thành Kinh Lan, được Mạnh gia bảo hộ, chỉ mình gia chủ Mạnh Thiên Phong mới có chìa khóa mở ra bí cảnh, bọn họ thiết trí rất nhiều khách điếm chiêu đãi thí sinh tham dự đại hội trong thành Kinh Lan.
Các thế lực khắp nơi đều nhận được thư mời của Mạnh Thiên Phong, trong thư còn có lệnh bài nhập cảnh, chỉ có người giữ lệnh bài nhập cảnh mới được phép tiến vào bí cảnh.
Mỗi người chỉ được phát một lệnh bài nhập cảnh, nói cách khác, nếu để bị đoạt, coi như ngươi đáng đời.
Vì thế trong thành Kinh Lan không chỉ có người thuộc thế lực lớn, mà còn có một ít tán tu. Một số tán tu là có thực lực, tự mình có cách đạt được lệnh bài nhập cảnh, mà những kẻ không bản lĩnh thì ngồi canh ở trong thành chuẩn bị cướp đoạt, nhìn ai cũng như con mồi.
Bí cảnh mỗi năm chỉ mở được một lần, hơn nữa thời hạn mở là ba ngày, ngay cả gia chủ Mạnh gia Mạnh Thiên Phong cũng không thể tùy ý mở bí cảnh. Lượng linh thạch dùng để mở cổng bí cảnh vô cùng lớn, cần nhờ chuyên gia trông coi quản lý. Mạnh Thiên Phong sẽ không mang đội tiến vào bí cảnh, hắn phải phụ trách an ninh thành Kinh Lan, đúng hơn là an ninh của Mạnh gia. Nếu hắn đi vào, lỡ như có người nhân cơ hội phá hư linh thạch duy trì mở cổng, tất cả mọi người sẽ bị nhốt bên trong.
Ngày đầu tiên đoàn người Trần Nhan Linh tới thành Kinh Lan, Mạnh Thiên Phong liền tới tiếp đãi bọn họ, chủ yếu là nói mấy lời khách sáo với đám Chúc Vân. Chúc Vân tặng hắn một lượng lớn linh thạch và bảo vật làm lễ gặp mặt, Mạnh Thiên Phong mỉm cười nhận lấy, sau đó gọi Mạnh Tử Đạm đi nói chuyện riêng.
Mạnh Thiên Phong mới đầu 40, dung mạo tuấn lãng phi phàm, chưa cưới vợ sinh con, Mạnh Tử Đạm là cháu trai hắn, là con trai độc nhất của muội muội hắn, nghe nói hắn rất coi trọng Mạnh Tử Đạm, một số người còn đồn rằng lúc Mạnh Tử Đạm tu đến cảnh giới Hóa Thần sẽ được nhậm chức thiếu chủ Mạnh gia.
Đáng tiếc Mạnh Tử Đạm mới Nguyên Anh sơ kỳ, hắn mới tuổi này mà đã đến Nguyên Anh đã rất ưu tú, nhưng vẫn có một số người suốt cuộc đời mãi không thể đột phá Hóa Thần. .
||||| Truyện đề cử: Tình Đắng |||||
Giống như Trần Nhan Linh bây giờ, trước sau cứ dậm chân ở Nguyên Anh hậu kỳ, dù thế nào cũng không đột phá được.
Nàng hoài nghi là luồng khí đen trong thân thể đang làm trò quỷ. Linh lực nàng mỗi lần đến lúc sắp đột phá thời lại đột nhiên hành quân lặng lẽ, hệt như bóng cao su bị chọc thủng, nhưng lượng linh lực bạo tăng của nàng chạy đi đâu? Linh lực nàng liều mạng tu luyện được thời gian qua đều bị chó ăn sao?
Đoàn người Vô Uyên môn nghỉ ngơi chỉnh đốn trong thành Kinh Lan được hai ngày, Mạnh gia liền tuyên bố sáng sớm hôm sau sẽ mở ra cảnh.
Đừng nói sáng sớm, trước khi Mạnh gia thông báo đã có một đám người lập đồn trú ở rừng rậm ngoại ô, bọn họ từ lâu đã canh giữ bên rừng.
Chẳng qua bọn họ làm vậy cũng vô dụng, Mạnh gia phái ra một nửa số tu sĩ thủ vệ cửa vào bí cảnh, dù cho bọn họ qua được ải thủ vệ, nếu thiếu lệnh bài nhập cảnh họ cũng không cách nào bước vào bí cảnh.
Phần lớn các bí cảnh hiện giờ là lĩnh vực do mấy tu sĩ Đại Thừa kỳ của các gia tộc kiến tạo từ mấy ngàn năm trước, đương nhiên chỉ mở cho gia tộc. Nhờ vậy, các gia tộc mới tiện đà phát triển đến nay, trở thành bá chủ chiếm cứ một phương.
Từ trước tới giờ chưa từng xảy ra chuyện bí cảnh bị người ngoài tiền vào ăn trộm, bởi vì bí cảnh chỉ mở ra với người có huyết mạch gia tộc.
Tu sĩ Đại Thừa kỳ là gần với thần tiên nhất, bọn họ chỉ kém một bước là thành thần, mà một bước này có thể cho bọn họ phi thăng, cũng có thể khiến bọn họ hồn phi phách tán, không còn kiếp sau.
Sau Đại Chiến Thần Ma ngàn năm trước, linh khí trên đại lục tu tiên càng ngày càng loãng, mấy năm nay gần như không ai phi thăng. Đừng nói phi thăng, ngay cả tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng chưa được mấy người, mà mấy người này hoặc là đã chết, hoặc là ẩn cư tu luyện, không ai còn du tẩu thế gian, đại lục tu tiên đã thật lâu chưa xuất hiện tu sĩ Đại Thừa kỳ.
Mà mười tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng không thắng nổi một vị Thượng thần, huống chi Thịnh Vũ Ca còn là Thượng thần lợi hại nhất, Trần Nhan Linh cảm thấy chính mình chỉ cần trợ giúp Thịnh Vũ Ca sớm ngày thức tỉnh, đến lúc đó nào còn ai uy hiếp được nàng.
Sau khi ngồi lên vị trí Đại đệ tử thủ tịch, Trần Nhan Linh từng đến Tàng Thư các Vô Uyên môn, tìm đọc rất nhiều tư liệu lịch sử, trong đó ghi chép tỉ mỉ nhất về một vị Thượng thần tên Hi Hoà. Trần Nhan Linh thật sự quá mẫn cảm với bất cứ những chuyện có thể liên quan đến Vân Hi, nàng vừa thấy hai chữ Hi Hoà liền theo bản năng hỏi hệ thống đây có phải Vân Hi hay không. Ngoài dự đoán, hệ thống đưa ra một câu trả lời khẳng định.
【 Không thể xác định là Vân Hi, nhưng Thượng thần Hi Hoà không phải là nữ chính. 】
“Vậy nữ chính là Thượng thần nào?”
【 Thượng thần Huyền Túc. 】
Trần Nhan Linh nhíu mày, tư liệu về Huyền Túc ở Vô Uyên môn ít đến đáng thương, dù nàng lật khắp Tàng Thư các cũng không thấy nhắc gì nhiều đến vị này.
Như vậy mà còn bảo là “Thượng thần lợi hại nhất”? Hệ thống nghiêm túc sao?
Tất cả Thượng thần đều ngã xuống trong Chiến Thần Ma ngàn năm trước, tư liệu trong Tàng Thư các ghi lại tên năm vị Thượng thần hy sinh, Hi Hoà là vị ngã xuống cuối cùng. Trần Nhan Linh lặp lại nghiền ngẫm hai chữ Hi Hoà, cứ cảm thấy liên quan tới Vân Hi.
Nhưng nữ chính là Thịnh Vũ Ca không sai được, qua nhiều lần tiến độ nhiệm vụ biểu hiện, Trần Nhan Linh biết mình không cứu lầm người.
Ngoài bí cảnh, Thịnh Vũ Ca tung tăng mà theo sau Trần Nhan Linh.Trác Tân không tính là người Vô Uyên môn, Mạnh gia không cho hắn lệnh bài, đáng ra hắn chỉ có thể chờ bên ngoài, nhưng không hiểu hắn làm thế nào mà lấy được một lệnh bài cho mình
Rốt cuộc Trác Tân xoay sở cách nào, Trần Nhan Linh không hứng thú tìm hiểu, tầm mắt nàng thường xuyên đưa về phía Chử Giáng.
Từ lúc Chử Giáng xé rách mặt với Chử Hoài, sắc mặt nàng vẫn luôn buồn bực không thôi, nhưng đáng mừng là Chử Giáng đã tu tới Nguyên Anh hậu kỳ. Không biết nàng đột phá khi nào, gần đây Trần Nhan Linh quá bận rộn, không có thời gian chú ý chuyện này.
Chử Hoài không đi theo Chử Giáng, mà lại trở nên thân thiết với Khúc Duyệt.
Trần Nhan Linh biết Khúc Duyệt là người am hiểu giao tế, nhưng không ngờ ngay cả Chử Hoài nàng cũng có thể dỗ cho nhu thuận, quả thật là cao thủ.
Nếu Trần Nhan Linh không nhìn lầm, hiện giờ ánh mắt ranh con Chử Hoài lúc nhìn Khúc Duyệt còn ẩn giấu ngượng ngùng.
Thời khắc bí cảnh mở ra, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, phần lớn bọn họ suốt cuộc đời chưa từng thấy cổng bí cảnh, càng đừng nói tiến vào, những tán tu canh giữ bên ngoài không vào được đều thèm khát đến đau cả tim.
Bí cảnh có ba cửa vào, trong như những lốc xoáy thật lớn, chính giữa là không gian vặn vẹo, bên ngoài toả ánh sáng bảy màu sặc sỡ.
Nhóm đầu tiên tiến vào cổng ngoài cùng bên trái là người Mạnh gia, sau đó là Liệt Nhật tông - môn phái lớn nhất phía nam đại lục tu tiên. Liệt Nhật tông thuần hệ kiếm tu, hoàn toàn không đào tạo dược tu và phù tu, chẳng qua kiếm tu tông này quả thật lợi hại, nghe nói trong thế hệ trẻ của bọn họ đã có người tu đến Hóa Thần sơ kỳ.
Kế tiếp là đoàn người Vô Uyên môn, sau đó các môn phái lớn lớn bé bé đi vào hai cổng khác.
Người Chử gia tiến vào cổng cách bọn họ xa nhất, mà người Trần gia thì Trần Nhan Linh không thèm tìm, dù sao nếu không có Trần Nguyên Dung, nàng không cách nào nhận ra người Trần gia.
Người Liệt Nhật tông vào bí cảnh ngay trước người Vô Uyên môn, bọn họ luôn luôn đối địch Vô Uyên môn, hơn nữa môn phái họ nổi danh ngang ngược, có rất nhiều người tính tình giống Chử Giáng, vô cùng tự cao tự đại.
Hai môn phái lớn đối mặt nhau, chẳng buồn giả dối khách sáo, phân ra một trái một phải hai hướng tương phản mà đi.
Trong Liệt Nhật tông có một người làm Trần Nhan Linh chú ý, chính là vị tân tú Hóa Thần kỳ nọ. Đó là một nam tu mày kiếm mắt sáng, ngạo khí ngất trời. Người nọ cũng quay đầu chăm chú nhìn Trần Nhan Linh, chẳng qua ánh mắt không thế nào thân thiện.
“Sao? Hắn đẹp lắm à?” Chử Giáng không biết khi nào đi tới bên Trần Nhan Linh, lạnh lùng nói.
Trần Nhan Linh lắc đầu: “Hơi thở của hắn rất kỳ quái, tuy hắn là tu sĩ Hóa Thần, nhưng ta lại cảm thấy tu vi hắn không tới Hóa Thần.”
Chử Giáng nhíu mày nhìn về nam tu kia: “Nhưng ta thấy hắn rõ ràng chính là tu sĩ Hóa Thần.”
Lúc Trần Nhan Linh muốn nhìn kỹ hơn, người nọ đã theo Liệt Nhật tông rời đi. Trong bí cảnh nội, chỉ cách hơi xa cũng có thể lạc mất phương hướng, người Liệt Nhật tông mới đi một chút đã không thấy bóng dáng.
Các nàng vội vàng đuổi theo đại đội, bằng không lát nữa đi lạc thì không ổn.
Mấy người Vô Uyên môn càng đi càng xa, dọc đường gặp phải một ít trân thú, các Trưởng lão đều để lại cho bọn tiểu bối ra tay đi bắt hoặc là giết. Trưởng bối không tham dự, một là muốn rèn luyện các đệ tử, hai là muốn xem thực lực thật sự của bọn họ. Dù trước đó cử hành thi đấu toàn tông, nhưng tỷ thí giữa đồng môn khác với săn giết trân thú, đồng môn đánh nhau nhiều ít đều sẽ lưu tình, trong mắt các Trưởng lão càng như trẻ con ẩu đả, không thể kiểm tra rõ thực lực. Đương nhiên là ngoại trừ trận Trần Nhan Linh đấu với Đại Trưởng lão, trẻ con ẩu đả không đến nỗi chết người.
Bọn họ kỳ thật đều nhìn ra Đại Trưởng lão động sát tâm, là Đại Trưởng lão ra tay tàn nhẫn muốn đẩy Trần Nhan Linh vào chỗ chết trước. Mấy Trưởng lão hộ sơn hiểu ý mới ngăn đám người Chử Giáng lại, nhưng ai ngờ lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Trần Nhan Linh nhìn đám kỳ trân dị thú, không chút hứng thú. Nàng có rất nhiều trân bảo trong túi Càn Khôn, đều là đồ của nguyên thân, nàng không cần đánh với dị thú ăn thịt người để tăng lên thực lực mình.
Chử Giáng thế nhưng cũng không có động thủ, cứ quy củ mà thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên.
“Thật là thấy thứ tốt liền không bước nổi.”
“Bọn họ không chỉ vì trân bảo, mà quan trọng hơn là vì rèn luyện.” Trần Nhan Linh hảo tâm giải thích.
Chử Giáng nhướng mày, khóe mắt mang theo chút hồng, giọng tuy mềm mại êm tai nhưng lời nói ra lại không dễ nghe: “Cho nên thấy cái gì cũng giết cũng đoạt đúng không? Rèn luyện để làm cái gì? Làm sát thủ hay đồ tể?”
Trần Nhan Linh thầm “chậc” một tiếng trong lòng, nhưng mặt ngoài vẫn phải làm bộ không đồng ý b, nhíu mày nói: “Rèn luyện để làm đệ tử ưu tú của Vô Uyên môn ta, nếu bọn họ không trải qua luyện tập, ngày sau đối mặt người ma đạo làm sao mà xuống tay?”
Chử Giáng hừ lạnh: “Dối trá.”
Nàng mới không tin Trần Nhan Linh thật sự nghĩ như vậy, vừa rồi lúc Trần Nhan Linh nghe nàng nói trong mắt loé lên ý cười, nàng lại không phải nhìn không ra. Thật coi rằng nàng ngốc giống những người khác à! Nếu là Trần Nhan Linh hồi xưa, mấy lời đàng hoàng này có lẽ xuất phát từ chân tâm, nhưng Trần Nhan Linh trước mắt này sao? Giả tạo.