Trò khôi hài kết thúc, đám đông như chim thú tản đi, không dám đứng nhìn lâu. Trần Nhan Linh thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa quay đầu liền thấy Cố Vân Hi hai mắt híp lại, cười cứ như tiểu hồ ly.
“Nhan Linh khi nào thành người trong lòng ta?”
Trần Nhan Linh khẩn trương đặt đôi tay sau lưng, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên, cười nói: “Thật mau sẽ là vậy thôi.”
Cố Vân Hi hiểu rõ gật đầu: “Thế à? Vân Hi rất chờ mong ngày này đấy.”
Nghe lời này, Trần Nhan Linh rốt cục mới thả lỏng. Xem ra Cố Vân Hi cũng có chút ý tưởng với nàng.
Không ngờ nàng mới vừa thả lỏng, Cố Vân Hi lại cười hỏi: “Không biết lời Nhan Linh nói vừa rồi có tính không?”
Trần Nhan Linh đầy đầu chấm hỏi, tuy không biết là câu nào, nhưng nàng vẫn đáp: “Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.”
Cố Vân Hi thấy ánh mắt nàng mơ hồ, không kiên định chút nào, liền hiểu nàng không biết mình nói tới câu nào. Nhưng chỉ cần được Trần Nhan Linh hứa hẹn, nàng liền yên tâm: “Vừa rồi ngươi nói, chỉ cần ta đáp đúng câu đố này, Nhan Linh liền đáp ứng một thỉnh cầu của ta, có phải thế không?”
“Đúng, lời này không giả, Vân Hi ngươi nói xem ngươi muốn cái gì?” Trần Nhan Linh nghĩ thỉnh cầu gì của Cố Vân Hi nàng hẳn là đều làm được, ngay cả giang sơn Đại Yến này nàng cũng có thể đoạt.
Cố Vân Hi thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Ta hy vọng câu người trong lòng Nhan Linh nói vừa rồi chính là lời thật tình, mà không phải đùa giỡn với ta.”
Trần Nhan Linh sửng sốt, Cố Vân Hi này sao lại có năng lực tiếp thu còn tốt hơn một người hiện đại như nàng đây: “Chuyện này là đương nhiên, nếu ta không tâm duyệt Vân Hi ngươi, ta cần gì phải mời ngươi đồng du tiết. Nguyệt Tịch”
Cố Vân Hi khẽ lắc đầu: “Không phải ba tháng trước Nhan Linh ngươi tâm duyệt đại tỷ ta Cố Vân Vãn sao?”
Câu hỏi này làm cho Trần Nhan Linh khẽ đổ mồ hôi lạnh. Nguyên chủ xác thật thích Cố Vân Vãn, còn rất có khả năng là yêu Cố Vân Vãn, bằng không vì sao cam tâm tình nguyện làm lốp xe dự phòng cho Cố Vân Vãn chứ? Cuối cùng còn rơi vào kết cục chết thảm như vậy. Dù nàng đã thay đổi linh hồn, bên người còn có Vệ Nhất, nàng tự nhiên không thể trực tiếp nói không thích, bằng không hình tượng liền mất hết rồi.
Nàng chỉ có thể bày ra dáng vẻ trải qua tang thương: “Nay đã khác xưa, chuyện cảm tình trước giờ đều không thể miễn cưỡng. Ta đã sớm chặt đứt niệm tưởng với đại tỷ ngươi, hiện giờ chỉ nguyện Vân Hi có thể cho ta một cơ hội thân cận ngươi, chiếu cố ngươi.”
Cố Vân Hi tươi cười sáng lạn, trong lòng lại rét run. Vì theo đuổi Cố Vân Vãn vô vọng, hết niệm tưởng Cố Vân Vãn, nên mới sinh ra tâm tư như vậy với nàng? Trần Nhan Linh, ngươi hay lắm!
Hệ thống bình thường lười quản chuyện của Trần Nhan Linh và Cố Vân Hi, nó ước gì Cố Vân Hi sớm chết một chút. Thấy ký chủ bận chuyện yêu đương, nó đã đóng chức năng dò xét hảo cảm với Cố Vân Hi, làm cho hiện giờ Trần Nhan Linh hoàn toàn không biết dưới gương mặt tươi cười sáng lạn của Cố Vân Hi là tâm tình phẫn nộ như thế nào.
Quan hệ giữa hai người nháy mắt không bằng lúc trước, nhưng Trần Nhan Linh phản ứng trì độn, vẫn chưa nhận ra được nàng đã nói lời ngốc nghếch thế nào, hệ thống cũng không hoàn toàn đứng về phía nàng, vì thế thời gian sau đó, hoàn toàn chính là Trần Nhan Linh một người chủ động, hỏi han ân cần, một chốc thì ái muội đùa giỡn.
Cố Vân Hi vẫn luôn lễ phép đáp lại, không cự tuyệt, nhưng cũng không tiếp thu.
Ngay cả Hồng Oánh cũng nhìn ra tiểu thư nhà mình không thích hợp, nhưng dù nàng có thân thiết với Cố Vân Hi thế nào thì quan hệ giữa hai người cũng là chủ tớ. Tâm tư Cố Vân Hi luôn luôn khó đoán, nàng không nói, người khác rất khó đoán được nàng suy nghĩ điều gì.
Thuyền hoa của các nàng chậm rãi trôi về phía giữa hồ. Đứng trên thuyền, có thể thấy rõ ràng hoa đăng đủ loại kiểu dáng trên cầu và bờ hồ, màu sắc lấp lánh, trong trời đêm hắc ám còn xinh đẹp hơn sao trời.
Từ lúc Trần Nhan Linh xuyên qua tới nay, rất ít thả lỏng mà du lịch như vậy. Nàng luôn phải xử lý sự vụ trong phủ, các loại chuyện vặt vãnh của nguyên chủ dù sao cũng là công việc của một Nhiếp Chính vương. Có dịp được du thuyền trên hồ với người khác như vậy, rất khó được.
Bầu trời ở thành thị thời hiện đại hiếm khi được đầy sao, đặc biệt là cảnh sao trời lung linh khắp bầu trời thuần tịnh như vậy. Dù Trần Nhan Linh biết mình nhỏ bé đến thế nào, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn sao trời trên cao, mong được chạm vào.
Trần Nhan Linh nhìn lại Cố Vân Hi bên cạnh đang hứng khởi mà thưởng thức hoa đăng. Dưới ánh đèn chiếu sáng, sườn mặt nàng vô cùng nhu hòa, không mang vẻ quạnh quẽ xa cách như ban ngày, trên gương mặt trắng nõn phiếm phấn hồng nhàn nhạt, tư thái thả lỏng giữa hàng lông mày khiến người ta không nhịn được mà muốn khẽ vuốt.
Lúc phát hiện tay mình đã duỗi về phía mặt Cố Vân Hi, Trần Nhan Linh không biết sao chợt bừng tỉnh, nháy mắt thu tay. Trong khoảnh khắc ấy, nàng đột nhiên cảm thấy một luồng hàn ý, nhưng lại không biết từ đâu mà đến.
Trần Nhan Linh theo bản năng đưa mắt tìm kiếm nơi hàn ý phát ra, Cố Vân Hi lập tức nhận ra tư thái đề phòng của nàng. Vừa rồi Cố Vân Hi vốn đang làm bộ không chú ý Trần Nhan Linh duỗi tay về phía nàng, không biết nên cự tuyệt như thế nào, thậm chí không có ý định cự tuyệt.
“Xảy ra chuyện gì?” Cố Vân Hi nhíu mày liễu, thấp giọng hỏi.
Trần Nhan Linh che nàng sau lưng, gọi Vệ Nhất lên lầu: “Vừa rồi có chút không thích hợp, ngươi đi hỏi Vệ Tam xem quanh thuyền chúng ta là những hạng người gì.”
Không ngờ nàng vừa nói xong, một nữ tử váy xanh từ lầu một của thuyền hoa liền lên tới, quỳ một gối xuống đất trước mặt nàng, khẽ nói: “Bẩm báo Vương gia, Cố Vân Vãn và Tân hoàng ở trong thuyền hoa phía trước.”
Tức khắc thân thể Trần Nhan Linh cứng đờ, người tới không ai khác, chính là Vệ Nhị mà nàng vẫn luôn kiêng kị, ám vệ quen thuộc nguyên chủ nhất.
Bản lĩnh xem mặt đoán ý của Cố Vân Hi rất tốt, ý đề phòng trong nháy mắt của Trần Nhan Linh dù nàng đứng đằng sau cũng cảm nhận được, nàng vươn tay đặt lên bả vai Trần Nhan Linh, nói: “Nhan linh, đại tỷ cũng ở hồ Ngự Đình?”
Lời Cố Vân Hi làm Trần Nhan Linh lập tức lấy lại tinh thần, tươi cười bất biến nói: “Không cần quan tâm bọn họ, chúng ta chơi chúng ta.”
“Vừa rồi Tân hoàng và Cố Vân Vãn có ra ngoài khoang thuyền không?” Trần Nhan Linh mau chóng khôi phục trạng thái, nghiêm túc hỏi Vệ Nhị.
“Chưa từng, ám vệ gần đấy có báo, vừa rồi cạnh thuyền hoa xác thật có một ít thị vệ ẩn núp, chẳng qua đều là người bảo hộ Tân hoàng xuất cung du lịch, cũng không làm ra động tĩnh quá lớn.” Khuôn mặt tiếu lệ của Vệ Nhị vô cùng đạm nhạt, tựa như một con rối xinh đẹp không cảm xúc vậy. Dù giọng nói rất dễ nghe, nhưng không hề có âm điệu phập phồng.
Trần Nhan Linh cũng lười suy đoán sao nàng lại từ phủ Tình Báo tới đây, biểu hiện quá bài xích ngược lại dễ bị hoài nghi.
“Cứ việc lái lướt thẳng qua thuyền hoa đó cho bổn vương. Ai dám tới gần thuyền chúng ta thì cứ đuổi đi, nếu bọn họ còn không biết tốt xấu liền định tội luôn cho bổn vương. Xảy ra chuyện thì cứ nói các ngươi không biết Tân hoàng ở bên trong, người không biết vô tội.”
Được mệnh lệnh của Vương gia nhà mình, Vệ Nhất đương nhiên là không chút sợ hãi, sau khi phân việc cho cấp dưới liền tận chức tận trách mà canh giữ bên người Trần Nhan Linh, một tấc cũng không rời.
Mà Vệ Nhị thì vẫn quỳ gối tại chỗ, Trần Nhan Linh thấy mà ngượng ngùng. Bản thân nàng là nữ tử, nên dĩ nhiên rất dễ sinh thương tiếc với nữ tử. Vệ Nhị này còn là ám vệ thân cận nguyên chủ nhất, nàng thật không đành lòng nhìn người ta tiếp tục quỳ như vậy.
“Vệ Nhị ngươi lui xuống đi, phủ Tình Báo bên kia còn cần ngươi phụ trách nhiều.”
“Vương gia, phủ Tình Báo tra được thông tin quan trọng liên quan đến người kia.” Vệ Nhị nghe thấy Trần Nhan Linh lại muốn tống nàng đi phủ Tình Báo, ánh mắt chợt lóe ý bị tổn thương, nhưng nàng rốt cuộc vẫn là một ám vệ tận tâm, lệnh của chủ tử chính là lệnh vua.
Cố Vân Hi đứng bên cạnh, Vệ Nhị chậm chạp không chịu nói thẳng là tình báo gì, ý lảng tránh thật rõ ràng.
Trần Nhan Linh cũng biết ý Vệ Nhị. Cho dù nàng thích Cố Vân Hi, nhưng Cố Vân Hi xác thật không phải người có thể tin tưởng, đặc biệt là khi tình báo này có thể sẽ đề cập đến hoàng thất.
Cố Vân Hi cũng rất tự giác, hành lễ với Trần Nhan Linh: “Vương gia và thủ hạ phải thương lượng chuyện quan trọng, thần nữ liền không nên ở lâu, thần nữ xin cáo lui.”
Giọng điệu này, nào là Vương gia nào là thần nữ, nói không sinh khí, đánh chết nàng cũng không tin! Trần Nhan Linh vội vàng gọi người lại: “Vân Hi dừng bước, việc này cũng là chuyện hôm nay ta muốn bàn luận với ngươi, ngươi cũng nên nghe một chút.”
Rồi cho Vệ Nhị một ánh mắt, ý bảo nàng không cần tị hiềm, cứ việc nói thẳng.
Trần Nhan Linh không hiểu sao lại nhìn thấy ý không vui chớp mắt lướt qua gương mặt bình đạm của Vệ Nhị, chắc là nàng nhìn lầm rồi.
“Đích nữ của Chân thị ở Hoài Nam hiện đang ở tạm Cố phủ nhằm chờ tham gia tuyển tú. Trung quan phụ trách danh sách tuyển tú mỗi năm là Triệu Vũ Trung, con nuôi của Triệu công công, trung quan được sủng ái nhất trước mặt Tân hoàng. Trước khi hắn tiến cung từng nhận ân huệ của Cố tướng, cũng chính Cố tướng giới thiệu hắn cho Triệu công công. Ám vệ đã chép được một phần danh sách tuyển tú từ chỗ Triệu Vũ Trung.”
Trần Nhan Linh cười lạnh: “Bây giờ là lúc nào, cách ngày tuyển tú còn rất sớm nha, thế mà danh sách tuyển tú đã có rồi. Trần Dục Kỳ à, ngươi thật đúng là vẫn nôn nóng như trước.”
Sau đó nàng lại hỏi: “Trong danh sách có tên ai?”
Vệ Nhị tạm dừng một khắc, không chút che dấu mà nhìn Cố Vân Hi một cái, rồi mới trả lời: “Chân Tích Chỉ hiện đang tạm trú Cố gia, đích nữ Cố gia Cố Vân Vãn, Cố nhị tiểu thư Cố Vân Cẩm, Cố tam tiểu thư Cố Vân Hi, còn có chất nữ nhà Trương Thượng thư Trương Hạnh Văn......”
Sau đó là một chuỗi dài tên, Trần Nhan Linh nghe xong liền đau đầu. Thật đúng là bội phục Vệ Nhị nhớ rõ toàn bộ, còn một người không thiếu mà đọc ra.
Cố Vân Hi ngầm hiểu tính toán của Cố tướng. Cố tướng là quan chính tam phẩm, dù thế nào cũng không cần phải đưa nữ nhi tiến cung, nhưng hắn cố tình đưa, còn một lần liền đưa toàn bộ, là sợ Tân hoàng hoài nghi lòng trung thành của hắn sao? Thật đúng là phụ thân Thừa tướng người người kính trọng của nàng mà.
“Thám tử ở Hoài Nam hồi báo, ba vạn binh mã trong số mười vạn quân của Hoài Nam Chân thị đã không rõ tung tích.”
“Phỏng chừng đang ở trú doanh của Cấm Vệ quân đấy.” Trần Nhan Linh nhìn thuyền hoa của Trần Dục Kỳ, thoải mái cười, “Xem ra hắn không ngồi yên được. Trong thời gian này lệnh cho người phía dưới tiếp tục gây chuyện khắp nơi, sơn phỉ cũng an trí nhiều một chút.”
Vệ Nhị chần chờ nhìn Cố Vân Hi, cuối cùng vẫn đánh bạo nói: “Nữ tử cần xếp vào đã nằm trong danh sách tuyển tú, liệu Cố tam tiểu thư có nguyện ý tiến cung thay Vương gia hiệu lực?”
Trần Nhan Linh đương nhiên biết nữ tử nàng nhắc đến là ai, đây là nước cờ mà nguyên chủ đã không đi. Cố Vân Vãn và Trần Dục Kỳ dù sao cũng là nam nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình, lực hấp dẫn giữa họ chắc chắn là không chứa chấp được người khác. Hiện giờ Cố Vân Vãn yêu Trần Dục Kỳ đến mức trầm luôn không thoát thân được, hậu cung nhiều nữ tử như vậy, đủ để nàng thời thời khắc khắc phải nghi kỵ phòng bị. Trên cả nước, nơi nào nguyên chủ cũng có thủ hạ, liền để cho bọn họ đi gây chuyện. Năm nay vừa lúc lại đụng phải nạn đói, dân chúng các nơi lầm than, chỉ có quan lớn trong kinh thành còn đang tìm sung sướng, sơn phỉ đa phần là một số bình dân được nguyên chủ chiêu mộ, phụ trách cướp bóc kho lúa của quan phủ các nơi. Sau khi nữ chính tiến cung, hậu cung chắc chắn không được yên tĩnh.
Muốn tranh sủng với nữ chính, những người khác đều không đủ xem, nhưng Cố Vân Hi thì khác. Bộ dạng Cố Vân Hi và Cố Vân Vãn có ba phần tương tự, dù sao đều là nữ nhi của Cố tướng. Cố Vân Hi có thể trở thành nữ phụ phản diện, ngoại trừ EQ cao, nàng còn có thể miễn cưỡng lưu lại ấn tượng trong mắt Trần Dục Kỳ, làm cho Trần Dục Kỳ ưa thích. Nói huych toẹt ra, nàng chính là tâm cơ girl tiêu chuẩn.
Lửa cháy bên ngoài đã khiến Trần Dục Kỳ sứt đầu mẻ trán, sau khi hồi cung còn phải bực bội đối mặt với lửa nổi trong hậu viện. Hắn tính tình nôn nóng, nên càng dễ dàng ra tay tàn nhẫn nhất trong thời điểm này. Lúc đó chính là lúc Trần Nhan Linh nàng xuất hiện.
Vẻ mặt Cố Vân Hi không đổi, nhưng lòng một mực suy tư ý tứ trong lời của Vệ Nhị. Nàng không ngốc, Trần Nhan Linh bố trí như vậy để làm gì, nàng rất rõ ràng. Nàng có thể lựa chọn gia nhập phe Tân hoàng, Trần Nhan Linh không thể giết nàng tại đây. Dù nàng là thứ nữ, nhưng cũng là thứ nữ nhà Thừa tướng. Nếu Trần Nhan Linh giết nàng, không khác gì trực tiếp khiêu khích các đại thần trong triều, rồi nàng sẽ lập tức bị Tân hoàng bắt được nhược điểm.
Đối với Cố Vân Hi, gia nhập vào phe Tân hoàng là con đường ổn thỏa nhất. Lấy tính tình nàng, sau mấy phen cân nhắc lợi hại, thật mau đã có lựa chọn, nhưng nàng vẫn còn chần chờ.
Vũ khí trong tay Vệ Nhị đã duỗi tới lòng bàn tay, Vệ Nhất cũng thay đổi vị trí, lặng yên không một tiếng động mà đi đến sau lưng Cố Vân Hi.
Nàng nghe được nhiều bí mật của bọn họ như thế, nếu sau khi tiến cung không chịu đứng trong trận doanh của bọn họ, cho dù là đắc tội phủ Thừa tướng, bọn họ cũng nhất định phải diệt khẩu.
Không ngờ tình thế đầy mùi căng thẳng chực bùng nổ này lại nhờ một câu nói của Trần Nhan Linh mà trở nên tĩnh mịch: “Vân Hi, ngươi...... có định tiến cung hay không?”
Trần Nhan Linh không hỏi nàng có muốn hay không, chỉ hỏi nàng có định hay không... Bao nhiêu chần chờ của Cố Vân Hi thoáng chốc tan thành mây khói.
Nàng cất chất giọng ôn hòa nhưng lại vô cùng kiên định, đáp: “Không muốn.”
- --
Dany: Rất muốn đẩy nhanh tiến độ edit, nhưng mình lại bị bệnh ám ảnh chất lượng edit... chưa kể ngoài đời thực có bao việc chưa làm. Thật ra edit truyện là một cách trốn tránh công việc của mình, nên nếu các bạn thấy mình bỏ edit là mình đang làm việc có ích đấy (hoặc là mình tìm được cách trốn việc khác *khụ khụ khụ*)
Chương tiếp mong là sẽ vào một ngày không xa quá ;; _;; Nào chúng ta cùng lết.