Trước khi người trên lầu chết hết, bọn họ phải tới được lầu một, mặc kệ lầu một có bao nhiêu zombie, đều không khủng bố bằng bọn sát nhân điên cuồng trong trực thăng.
Cầu thang mười một tầng lầu lúc này trở nên dài dằng dẵng, cứ như đi mãi không đến điểm dừng. Sáu người liều mạng chạy xuống, một bước sải qua mấy bậc thang, ra sức càng nhanh chân càng tốt.
Không ai mở miệng, mọi người chỉ nghĩ cách sống sót.
Bọn họ nhanh chóng đến lầu một, Trần Nhan Linh, Hoắc Dư Tịch và Đổng Sinh đi đằng trước, thấy lầu một có ít nhất mấy chục con zombie qua lại.
Con số này ngày thường trước tận thế xem như thưa thớt, nhưng lúc này chính là con số trí mạng.
Xe đậu ở cửa khu mua sắm, cách bọn họ rất nhiều zombie.
Lúc Hoắc Dư Húc chạy xuống lầu quá luống cuống, hơn nữa thương trên chân chưa lành, té ngã một cái, Trình Dương Minh cõng cô xuống dưới, lúc này mới đến lầu một.
Cách 11 tầng lầu, không còn nghe thấy tiếng súng, trừ tiếng thở dốc của mọi người và tiếng zombie gầm gừ, không gian vô cùng vắng lặng.
Lúc chạy Hoắc Dư Tịch cũng té ngã một lần, dù sao mọi người liều mạng chạy xuống cầu thang, hoàn toàn không giống trên đất bằng, hiện giờ khuỷu tay và đầu gối cô đau nhức nhối.
Hiện giờ chỉ có một cách duy nhất, một người đứng ra hấp dẫn zombie ở cửa, dẫn chúng nó đi xa, sau đó vòng lại chạy về, kéo thời gian cho những người khác ra ngoài khởi động xe.
Trong ba chiếc xe, Đổng Sinh giữ chìa khóa một chiếc, lúc Trần Nhan Linh tới ngồi chung xe với Phan Bác Viễn. Phan Bác Viễn lái xe, chìa khóa đương nhiên là Phan Bác Viễn giữ.
Trần Nhan Linh ai thán một hơi, nàng không thể để Hoắc Dư Tịch đi hấp dẫn zombie, Đổng Sinh là người duy nhất có chìa khóa xe, Hoắc Dư Húc lại là nữ chính, Trình Dương Minh còn phải bảo vệ nữ chính, Hứa Thiến thì thật không phải người nguyện ý hy sinh gì, xem vừa rồi cô ta dứt khoát đóng cửa là biết.
Tay Trần Nhan Linh rất đau, hai chân cũng rụng rời, nhưng nàng muốn sống. Nếu bọn họ bị vây trong đây, phỏng chừng mọi người đều xong đời, cần phải có người dẫn dắt zombie rời đi, cả nhóm mới có hy vọng sống. Giờ nàng chỉ hy vọng sau khi mình dẫn zombie đi, những người còn lại sẽ có chút lương tâm mà chờ nàng ra ngoài.
Nàng nâng súng định chạy về phía trước, bỗng bị Đổng Sinh nắm vai kéo về.
“Chạy cái gì, cầm chìa khóa đi, để tôi đi dẫn zombie. Nhớ chờ anh đây trở về đó.”
Trần Nhan Linh kinh ngạc, còn chưa kịp đáp lời, Đổng Sinh liền như một trận gió xông ra ngoài, chạy tới cầu thang đối diện, liều mạng gõ tường.
Zombie nghe được động tĩnh, lập tức chạy về phía Đổng Sinh, anb liền chạy lên lầu hai, sau đó vòng quanh hành lang trên lầu.
Anh vừa chạy, đám zombie đằng sau liền y như gà con đi theo gà mái mà đuổi theo.
Chút tiếng động này đủ để hấp dẫn zombie ở cửa lầu một, nhưng người trênn tầng cao nhất chắc chắn không nghe thấy.
Những người khác nhân cơ hội này, vọt ra ngoài cửa, chui vào trong xe.
Lúc này đám zombie lầu một hoặc là cách khá xa, hoặc là đang truy đuổi Đổng Sinh.
Bọn họ ngồi trong xe nghe thấy tiếng Đổng Sinh cuồng dã cười to trên lầu hai, còn có tiếng một đám zombie rầm rầm chạy theo.
Sau đó giọng Đổng Sinh càng ngày càng nhỏ, đến khi mất hút.
Mọi người ngồi trong xe, Trình Dương Minh đã khởi động máy, nhưng chậm chạp không lái đi.
Hứa Thiến không thúc giục, cô rất sợ chết, nhưng cô cũng biết hiện giờ tuyệt không phải lúc ích kỷ.
Tình huống tầng cao nhất không biết thế nào, bọn họ rúc trong xe, căng thẳng chờ Đổng Sinh.
Đột nhiên, từ cửa lao tới một người mặt đỏ tai hồng, đúng là Đổng Sinh.
Anh không nói chuyện, chỉ phất tay, Trần Nhan Linh lập tức mở cửa xe, anh vừa vào liền rống to: “Chạy! Có người tới!”
Ngay lúc Đổng Sinh dứt lời, một lượng lớn zombie liền chạy ra, sau zombie còn có người sống.
Những người này toàn thân dính thật nhiều máu tươi, kinh hỉ nhìn xe. Người đi đầu là Phan Bác Viễn, cậu hưng phấn vẫy tay với Trình Dương Minh: “Tiểu Minh! Mở cửa! Tụi mình về!”
Phan Bác Viễn là bạn Trình Dương Minh quen lúc mới vào đại học, thân với cậu nhất, chơi game học tập ăn uống hai người đều cùng nhau, có thể coi là anh em mặc chung một cái quần.
Ngay hôm qua, người anh em này vì một chút hy vọng đường ai nấy đi với cậu, cậu không trách Phan Bác Viễn, mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình.
Cậu cũng có lựa chọn.
Trình Dương Minh nháy mắt dẫm mạnh chân ga, trực tiếp đâm nát cửa kính, chạy ra khỏi khu mua sắm.
Kính chiếu hậu soi tới vẻ khiếp sợ tuyệt vọng của những người phía sau, nhưng trong mắt người trên xe đều không quan trọng.
Mỗi con người đều có lựa chọn, lựa chọn của con người vĩnh viễn lấy ích lợi làm tối thượng.
Chiếc Jeep như tia chớp chạy vụt qua mấy dãy nhà, mọi người mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Niềm vui sống sót sau tai nạn làm mọi người bắt đầu hưng phấn.
Đổng Sinh cười nói: “Vừa rồi đám nhãi con kia vừa cầu anh bây cứu tụi nó, vừa nổ súng với anh, tưởng anh bây bị ngu sao!”
Hứa Thiến cũng cười: “Đổng Sinh, không thể tin được anh chạy giỏi như vậy, tôi thật đúng là phải gọi anh một tiếng anh hai.”
“Tôi chỉ lớn hơn mọi người mấy tuổi, đừng kêu anh hai anh hiếc, ngại chết.”
Không biết tình nghĩa đồng sinh cộng tử cùng vượt hoạn nạn kéo gần quan hệ mọi người, hay là vui sướng sau khi thoát ra vòng vây, cả nhóm nói chuyện với nhau tự tại nhiều.
Ngay lúc bọn họ đang vui vẻ chuyện trò, bỗng nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc.
Bọn họ xoay đầu ra sau.
Tòa trung tâm mua sắm vừa rồi còn loáng thoáng thấy được, trong khoảnh khắc nổ mạnh, đứt gãy một nửa, nửa còn lại hừng hực cháy lớn.
Thế lửa lan tràn tới kiến trúc xung quanh, mảnh nhỏ thậm chí nổ bay đến trên đường bọn họ. Cả nhóm không nghe thấy tiếng người trong tòa cao ốc kêu rên, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm.
Đám người trong trực thăng kia, quả thật một chút đường sống cũng không cho.
Mọi người không tâm tư vui cười, Trình Dương Minh dẫm mạnh ga, lái về siêu thị.
Siêu thị cách khu mua sắm không xa, tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại đó. Mặc kệ đám người kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, chỉ cần biết không phải tốt lành gì là được, căn cứ của họ cách khu mua sắm quá gần, thật dễ bị phát hiện.
Điều người trong siêu thị chờ tới không phải đồ ăn họ mang về, mà là tin tức xấu.
Trình Dương Minh vừa kể xong, lập tức có người nói: “Không thể nào, quân cứu viện của chính phủ sao lại lạm sát người vô tội?”
“Đúng vậy, hay là mấy người nói bừa? Những người còn lại đâu?”
Một nghi vấn vừa ra, vô số chất vấn liền theo đó mà dấy lên.
Trần Nhan Linh nghe tới phiền lòng, nàng bắn “đùng” một phát lên trần nhà.
“Á! Giết người!”
Trần Nhan Linh cười lạnh: “Tôi mặc kệ các người tin hay không, dù sao chỗ này sáu người chúng tôi không ở, cũng sẽ không mang theo các người theo. Chỉ muốn nhắc nhở một câu, muốn sống, lập tức nghĩ cách rời khỏi nơi này.”
“Sáu người mấy cô cậu?! Còn không mang theo chúng tôi!”
Tức khắc đám người liền sôi trào: “Các cô cậu sao có thể mặc kệ chúng tôi như vậy! Chúng tôi đợi thật lâu!”
“Đúng vậy đúng vậy! Ném tụi tôi chạy trốn, mẹ nó, mấy người còn nhân tính hay không!”
...
Tiếng chửi rủa ùa tới đếm không hết, Trần Nhan Linh đã sớm miễn dịch. Trước kia nàng làm Nhiếp chính vương còn nghe người ta sau lưng mắng nàng sát nhân cuồng ma, “không nhân tính” tuổi gì?
Trần Nhan Linh bắn một phát vào khoảnh đất trống trước đám đông.
Phát đạn vừa lúc bắn tới trước một tên đàn ông định tiến lên chỉ trích nàng, thiếu chút đập trúng mũi chân gã, làm gã sợ tới mức ngã ngồi xuồng đất.
Đám người lập tức an tĩnh lại, lặng im y như chim cút.
Trần Nhan Linh xoa xoa lỗ tai, nói với mấy người phía sau: “Mọi người thu xếp đồ đạc đi, mang thức ăn, chúng ta lập tức đi. Để tớ canh bọn họ, tớ thật muốn xem ai dám tới gần một bước.”
Đám người bị súng đe dọa, giận mà không dám nói gì, sợ phát súng tiếp theo không phải bắn trên sàn, mà là bắn vào người mình.
Hoắc Dư Húc khập khiễng tiến lên trước, mày đẹp nhăn lại, giọng ôn hòa mà rối rắm: “Nhan Nhan, như vậy thật quá đáng, mọi người đều cùng chung hoạn nạn, sao có thể bỏ rơi bọn họ như vậy chứ?”
Nhan Nhan cô kêu được sao? Trần Nhan Linh quả thật muốn xoay người cho Hoắc Dư Húc một phát súng.
Hoắc Dư Tịch cười nhìn Trần Nhan Linh, vui sướng khi người gặp họa, vẻ mặt thật giống đang nói: Xem đi, cô ta chính là người như vậy đó.
Lúc này Hoắc Dư Húc nhảy ra làm người tốt, nói bên ngoài có một chiếc xe bus, chở được chừng hai mươi người, nếu ai nguyện ý đi cùng bọn họ, hơn nữa chịu ra ngoài giết zombie tìm đồ ăn, liền có thể lái xe đi theo.
Cô diện mạo xinh đẹp, giọng ôn hòa, đối lập Trần Nhan Linh máu lạnh, quả thật chính là nữ thần trong mắ đám người này.
Những người không muốn đi, hoặc không lên xe được, chỉ có thể tự mình nghĩ cách, mấy người Trần Nhan Linh vẫn chừa cho bọn họ một phần đồ ăn.
Cuối cùng hai mươi mấy người lái xe đi về phía vùng ngoại thành.
Sáu người ngồi trên Jeep quân dụng, rốt cuộc xe này vừa kháng va chạm vừa phòng chất nổ, tính năng cũng không chỗ chê. Lúc bọn họ đi qua trạm xăng dầu, xăng bên trong không còn bao nhiêu, phỏng chừng rất nhiều người đều lái xe nhỏ chạy trốn. Dầu diesel thì còn thừa rất nhiều, hai chiếc xe đều cần dầu diesel, việc này cũng tiện cho bọn họ.
Đổ đầy dầu xe, còn nghĩ cách mang theo thật nhiều dầu làm dự trữ.
Đường đi ngoại thành càng thêm rộng lớn, cũng càng thêm an tĩnh, dọc đường rất ít xe cộ, zombie cũng thưa thớt.
Zombie trên đường vừa bị Jeep đụng trúng liền nát bấy, hoàn toàn không tạo thành uy hiếp gì.
Càng rời xa thành thị, sáu người càng thả lỏng.
Đổng Sinh phụ trách lái xe, Trình Dương Minh ngồi ghế phụ, bốn nữ sinh ngồi hàng sau.
Sáu người thân thiết hơn nhiều, cùng nhau thảo luận kế hoạch tiếp theo.
Bản đồ để mở, khu thương mại như địa ngục kia bị marker đỏ đánh dấu.
“Đầu tiên mặc kệ bọn họ có thật sự là quân chính phủ hay không, chúng ta tuyệt đối không thể bị phát hiện. Bọn họ giết người không phân biệt, chứng tỏ mục tiêu của họ chính là giết chết những người sống sót muốn tìm cứu viện giống tụi Chu Quốc Lượng.” Trần Nhan Linh cầm bút marker chỉ lên bản đồ.
“Hơn nữa bọn họ trang bị đầy đủ, dù không phải quân chính phủ, chắc chắn cũng không phải người thường, chúng ta không thể chính diện đối kháng họ, vụ khu mua sắm bị nổ sụp tuyệt đối là họ gây ra.”
Nghe Trần Nhan Linh nói vậy, Hứa Thiến đột nhiên xen vào: “Mọi người còn nhớ thông báo mấy người Chu Quốc Lượng nói không?”
“Nhớ chứ, bọn họ nói thu được phát thanh radio mới biết có quân chính phủ đang cứu người.”
“Phát thanh không chỉ bọn họ có thể thu được, chúng ta cũng có thể thu được. Tại vì lúc trước chúng ta không dùng xe mới không xài radio, cũng không có máy thu sóng, nên mới tránh được một kiếp. Những người khác chắc chắn thu được tin, không chỉ có người khu mua sắm chờ cầu cứu.”
Hứa Thiến vừa dứt lời, liền nghe thấy vài tiếng trầm đục từ xa truyền đến, tựa như sấm rền trước cơn bão. . truyện kiếm hiệp hay
Trên không thành phố C bốc lên khói đen dày đặc, mọi người vừa thấy liền hiểu ra.
Những người trong xe bus không khỏi may mắn mình chọn rời đi, nếu ở lại thành phố C, chết như thế nào cũng không biết.
Trần Nhan Linh bĩu môi: “Nghi hoặc giải quyết rồi đó.”
Trình Dương Minh thở dài, mở radio xe.
Đúng như Hứa Thiến nói, bọn họ không thế nào dùng xe, bình thường ra ngoài xem tình huống cũng là cuốc bộ, thật vất vả mới đi xa căn cứ, liền đụng phải chuyện như vậy.
Từ radio truyền đến tiếng “rè rè”, Trình Dương Minh thay đổi mấy kênh, rốt cuộc bắt được một kênh còn hoạt động, một giọng nữ mềm mại phát ra.
“Thông báo khẩn cấp, mấy ngày nay virus zombie đã lan tràn ra toàn cầu, các quốc gia đều phái quân đội tiến hành cứu viện. Vào ngày 9 tháng 7, xin tất cả những người sống sót trong các thành phố lớn lên cao ốc hoặc đất trống chờ cứu viện, cố gắng phát ra tín hiệu cầu cứu rõ ràng, ví dụ như đốt khói...”
Phát thanh này hẳn là thông báo mấy người trong khu mua sắm nghe được, đại gia nghe xong, vẻ mặt đều khó nói nên lời.
Hoắc Dư Húc đột nhiên nói: “Tiểu Minh, đổi kênh khác.”
Trình Dương Minh không rõ nguyên do, nhưng vẫn nghe lời Hoắc Dư Húc đổi kênh.
Lúc cậu đổi hai kênh nữa, giọng từ radio liền thay đổi.
“Tất cả người sống sót! Tuyệt đối không được để chính phủ phát hiện! Bọn họ đang tìm giết người sống, mọi người mau chóng trốn đi! Chúng ta là liên minh người sống sót ở thành phố S, nếu cần trợ giúp, mời đến tìm chúng ta!”
- ----
Tác giả: Tui không thể spoil, nhưng mà chị em tà giáo mau dừng tay cho tui! Im miệng!
Dany: Ớ hớ không biết tà giáo gì nhỉ? Đừng nói ship bà Húc với bà Linh nha =)))
Mặn à~
Nghiêm túc tý:
Thấy tội nghiệp Phan Bác Viễn thật, lựa chọn sai không có nghĩa là đáng chết. Nhưng cũng không thể nói gì Trình Dương Minh, cậu ta làm vậy để bảo mệnh. Thời tận thế đúng là khó nói tình người, chỉ có những kẻ vừa mạnh, vừa khôn, vừa hên như tụi Linh mới sống nổi.
Tính ra, người như Hứa Thiến mới dễ sống sót nhất, mạnh chưa nói, nhưng khôn và hên thì đầy, chưa kể còn nhẫn tâm (cá nhân mình cảm thấy cô ta không cần phải đóng cửa sân thượng). Cô ta tàn nhẫn thật, nhưng biết tàn nhẫn đúng lúc, nếu cô ta giục cậu Minh bỏ rơi Đổng Sinh thì chưa chắc về sau được mọi người cho nhập bọn.
Bàn chuyện khác, mới đầu mình thấy chính phủ giết người hơi bị khó tin, nhưng nghĩ kỹ thì hẳn chính phủ muốn thanh trừ dịch bệnh, nhất là khi họ nghĩ dịch zombie không thuốc cứu/còn lâu mới nghiên cứu ra vaccine. Thời Trung Cổ ăn lông ở lỗ mà bị dịch bệnh thì có trường hợp nguyên vùng đó sẽ bị cách ly rồi đốt trụi ngừa lây lan.
Mà tóm lại là thường thì dịch tới bọn nhà giàu nó chạy hết, dân thường thì la liệt sống chết mặc bay.
Thời điểm này nói tới dịch bệnh với cách ly là thấy ghê ghê thế nào. Hic.
Nói vậy chứ mình thấy tình tiết này cũng khá bug, tại chính phủ rảnh đạn đùng đâu mà đi giết người...
Ờmmmm, ai ship tà giáo không nà? =))