Hôn sự của Cố Vân Hi và Trần Nhan Linh xem như chuyện đã định, cho dù Cố tướng không cam lòng tới mức nào thì đây cũng là Hoàng Thượng chính miệng tứ hôn, hắn không thể phản bác.
Hắn bất đắc dĩ nhờ người xóa tên Cố Vân Hi khỏi danh sách tuyển tú.
Trần Nhan Linh là Trưởng công chúa, lại nắm giữ binh quyền. Hôn sự của nàng và Cố Vân Hi tuy bị rất nhiều đại thần ngăn trở nhưng chỉ cần nhắc tới Tiên hoàng, họ liền không dám lên tiếng. Tiên hoàng khác với các đời Hoàng đế trước, hắn xuất thân võ tướng, thủ đoạn lôi đình khiến người ta phải tặc lưỡi, là vị Hoàng đế tay nắm thực quyền lớn nhất. Đáng tiếc tuổi xuân chết sớm.
Hôn sự của công chúa vốn do Lễ bộ phụ trách, nhưng nghiêm túc mà nói thì Trần Nhan Linh không phải là công chúa, mà là Vương gia. Việc nàng gả cưới lý ra nên do Vương phủ phụ trách.
Triều thần vì chuyện này cãi nhau một trận, Trần Dục Kỳ lúc lâm triều đen mặt cả buổi. Đám người này chỉ có hôn sự của Trần Nhan Linh thôi mà cứ làm mình làm mẩy liên tục, bình thường bảo bọn họ thảo luận quốc sự cũng không thấy họ hưng phấn như vậy.
Trần Nhan Linh dẫn đầu các đại thần đứng bên phải trong đại điện, vẻ mặt trước sau ung dung, thậm chí còn nhàn nhạt cười. Nàng nhìn về phía Cố tướng phe bên trái, gật đầu mỉm cười.
Cố tướng vờ cười ứng phó nàng, trong lòng đã thầm mắng Trần Nhan Linh mấy trăm lần.
Nhan thái úy phía sau Trần Nhan Linh tiến lại gần, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Nhan Linh thật sự muốn cưới Cố gia thứ nữ?”
Trần Nhan Linh thu lại vẻ không quan tâm, tư thái cung kính nói: “Thái úy không cần lo lắng cho bản vương. Cố Vân Hi tuy là thứ nữ, nhưng học thức tài tình, dáng vẻ tư sắc đều không thua Cố gia đích nữ.”
Nhan Thái úy nghe vậy, than nhẹ: “Ngài đương nhiên biết điều lão phu cố kỵ không phải đích thứ, mà là thân phận người Cố gia của nàng.”
Trần Nhan Linh nghe vậy cười đáp: “Gia gia ngài đừng lo xa, Vân Hi không phải như người Cố gia.”
Nghe Trần Nhan Linh giọng chắc chắn, còn bỏ qua tôn xưng quân thần, Nhan Thái úy không nhiều lời nữa, chậm rãi lui ra sau, giữ khoảng cách hợp lễ với Trần Nhan Linh, tiếp tục bày ra vẻ mặt lạnh nhạt.
Trần Dục Kỳ thấy Trần Nhan Linh và Nhan Thái úy châu đầu ghé tai, lòng càng tức giận. Triều đình này một nửa là phe phái của Trần Nhan Linh, chỉ cần hắn muốn ban bố pháp lệnh, lập tức sẽ có một đám người nhảy ra khuyên can. Dù cho Cố tướng duy trì hắn, nhưng rốt cuộc vẫn không giải quyết được gì.
Hắn làm Hoàng đế mà không có thực quyền, thật sự uất ức không chịu nổi.
Cuối cùng hôn sự của Trần Nhan Linh và Cố Vân Hi được định ra vào tháng ba năm sau. Đây còn là kết quả sau khi phe Cố tướng gắng hết sức đấu võ mồm, bằng không đảng Trần Nhan Linh đã định hôn kỳ vào tháng chạp.
Sau đó lại bắt đầu thảo luận kỳ tuyển tú sắp tới, những việc này Trần Nhan Linh đã sớm biết được không ít tin tức từ chỗ ám vệ. Nhân dịp này, nàng cẩn thận phân biệt những người phụ họa Trần Dục Kỳ, có mấy kẻ lạ mặt nàng đoán hẳn là máu mới mà Trần Dục Kỳ vừa đề bạt.
Trong số đó có Thanh hầu, do vụ ám sát lần trước hắn bị bắt vào Đình Úy phủ tra tấn đến da bọc xương, nhưng giờ đã tĩnh dưỡng tốt, lúc này cũng coi như tinh thần phấn chấn, chỉ là ánh mắt mỗi khi nhìn về phía Trần Nhan Linh rất âm u.
Hạ triều, Trần Nhan Linh lại tung ta tung tăng chạy tới Cố phủ tìm Cố Vân Hi.
Từ ngày nàng tự mình đi từ đường tìm Cố Vân Hi, nàng liền sai Vệ Tam thu mua hạ nhân Cố phủ, dặn họ hầu hạ tốt Vân Hi, coi như một tầng bảo hộ nàng dành cho Vân Hi. Từ đó, rất nhiều người Cố phủ thật đúng là không dám tiếp tục xem thường gây hấng thứ nữ mà họ từng khinh bỉ.
Bấy giờ, ăn mặc chi phí của Cố Vân Hi không khác mấy so với Cố Vân Vãn, ngay cả Hồng Oánh lúc hành tẩu trong Cố phủ, sống lưng cũng thẳng hơn bình thường rất nhiều.
Sau khi Cố Vân Vãn tỏ ý muốn hợp tác, Trần Nhan Linh liền tặng cho nàng hai nha hoàn đắc lực. Việc này mỹ kỳ danh là thể hiện thành ý hợp tác, kỳ thực chính là đưa hai người bảo tiêu kiêm quân sư giúp đỡ nữ chính, miễn cho sau khi tiến cung bị người ta hại chết thế nào cũng không biết.
Cố Vân Vãn lại cảm thấy đây là dấu hiệu Trần Nhan Linh dư tình chưa hết với mình, lòng dâng lên chút khác thường. Mỗi khi nàng đi ngang qua sân của Cố Vân Hi, đều muốn nói lại thôi. Nàng muốn mở miệng châm chọc, nhưng nghĩ tới quan hệ hợp tác giữa ba người, cuối cùng vẫn từ bỏ. Dù sao Trần Nhan Linh còn quyến luyến nàng, người bị hại chính là Cố Vân Hi, liên quan gì đến nàng.
Hồng Oánh mỗi ngày đảm đương tiểu thiên sứ truyền tin qua lại giữa tiểu thư nhà mình và Yến vương, chạy tới chạy lui trong phủ ngoài phủ. Thường thường Trần Nhan Linh hẹn Cố Vân Hi ra ngoài chơi, nàng còn muốn đi theo hưng phấn một buổi.
Đoái Nghệ uyển là một tòa viện lớn trong kinh thành, cầm sư bên trong đều là người có địa vị. Trong số ấy, cầm sư đương gia* Ôn Nghi Phong đã từng tiến cung dạy Trần Nhan Linh cầm nghệ, được Trần Nhan Linh vô cùng tôn kính. Nhờ vậy, tuy ban đầu còn có người nói Đoái Nghệ uyển chẳng qua là thanh lâu cao nhã, nhưng sau khi Ôn Nghi Phong gia nhập liền trở thành thế lực không thể trêu vào trong mắt người kinh thành. Rốt cuộc đương gia nhà người ta từng là lão sư của Nhiếp chính vương.
* Đương gia: người nắm quyền, quản lý một đơn vị nào đó; đồng nghĩa với gia chủ, nhưng “gia” ở đây không nhất thiết phải là gia đình.
Ôn Nghi Phong năm nay gần 40 tuổi, nhưng dấu vết năm tháng trên mặt không nhiều, chỉ có tế văn* nơi khóe mắt thể hiện nét thành thục. Đôi mắt đẹp mỗi lần lưu chuyển, một ánh mắt một nụ cười đều là phong tình.
*Tế văn: nếp nhăn.
Trần Nhan Linh và Cố Vân Hi nói chuyện phiếm cùng Ôn Nghi Phong trong nhã gian. Cố Vân Hi rất tò mò về cầm nghệ của Trần Nhan Linh, thấy Trần Nhan Linh che che giấu giấu, nàng thầm nghi hoặc trong lòng.
Trần Nhan Linh khổ nói không nên lời. Nàng cũng không phải thật sự là nguyên chủ, làm sao mà đánh đàn? Võ công còn có thể dựa vào nội lực sẵn có và ký ức cơ bắp, trò đánh đàn này thật đúng là muốn mạng nàng. Bảo nàng đấm đàn còn được!
Vệ Nhị hiện giờ sắm vai nha hoàn của Cố Vân Hi, đối ngoại nói là Trần Nhan Linh tặng cho, thân phận chân chính vẫn là ám vệ nàng xếp vào để bảo vệ Cố Vân Hi.
Cố Vân Hi hiểu rõ, nên đôi lúc muốn làm chút động tác nhỏ cũng không gạt Vệ Nhị. Một số việc không tiện giao cho Hồng Oánh, nàng còn thẳng thắn mượn tay Vệ Nhị nhờ Trần Nhan Linh giúp đỡ.
Ôn Nghi Phong nhàn nhạt cười: “Nhan Linh đã đính hôn, ta nhớ rõ lần trước gặp ngươi ngươi vẫn là tiểu cô nương vừa mới cập kê, không ngờ nháy mắt đã thành đại cô nương.”
Trần Nhan Linh nhớ rõ trong ký ức nguyên chủ Ôn Nghi Phong vẫn luôn coi nàng như con ruột, nguyên chủ cũng rất thân cận nàng. Tiên Hoàng hậu mất sớm, Tiên hoàng dù sao cũng là nam nhân, rất nhiều chuyện không tiện nói với Tiên hoàng, nguyên chủ đều tâm sự với Ôn Nghi Phong. Ở một mức độ nào đó mà nói, Ôn Nghi Phong coi như là “mẫu thân” của nàng.
“Ôn di lại giễu cợt ta, giờ ta đã qua tuổi song thập*, sớm là đại cô nương rồi.”
*Song thập: tuổi 20.
Trần Nhan Linh vừa dứt lời mới chợt nhân ra, nguyên chủ 21 tuổi, nhưng Cố Vân Hi mới 16 tuổi thôi. Đây rõ ràng chính là trâu già gặm cỏ non! Tức khắc thấy hơi chột dạ, Trần Nhan Linh theo bản năng liếc nhìn Cố Vân Hi một cái.
Cố Vân Hi nhận thấy tầm mắt nàng, cười đáp trả, mặt mày dịu dàng, phong tình vô hạn, một chút cũng không giống tiểu nha đầu 16 tuổi.
Cũng có lý, Trần Nhan Linh xác thật không nên so sánh thiếu nữ 16 tuổi thời hiện đại với thiếu nữ 16 tuổi thời cổ đại.
Ba người vừa uống trà vừa nói chuyện trời đất. Đối mặt với hai vị mỹ nhân đầy khí chất, Trần Nhan Linh hoàn toàn không ý ngạo mạn. Trừ bỏ nhan sắc, nàng thật đúng là không thể so. Nguyên chủ còn có thể sánh vai với bọn họ, nàng một cái hàng giả đến từ dị thế giới quả thật có chút khó khăn, nhưng mà ngắm hai vị mỹ nhân cũng là vô cùng cảnh đẹp ý vui.
Ngẫm lại nàng đến thế giới này đã vài tháng, quen thì quen đấy, nhưng ngẫu nhiên nàng vẫn sẽ nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ bạn bè, nhớ nhất thế nhưng là điện thoại. Khụ...
Hoạt động giải trí nàng có thể làm ở thế giới này thật sự quá ít. Động não nàng không có tài hoa kia, bắn tên luận võ cũng không thích hợp với nàng.
“Kiểm tra phát hiện nữ chính gặp nguy hiểm, xin ký chủ mau chóng tới bên nữ chính!”
Giọng 01 đột nhiên cắt đứt dòng hồi ức của Trần Nhan Linh, khiến tư duy dần dần lan man của nàng nháy mắt thanh tỉnh.
“Nữ chính lại bị cái gì?”
Vừa tiếp thu tin tức 01 truyền đến, vừa nghĩ cách lấy cớ rời đi trước.
Cố Vân Hi tuy đang nói chuyện phiếm với Ôn Nghi Phong, nhưng thật ra tầm mắt thường thường dừng trên người Trần Nhan Linh. Thấy nàng vẻ mặt bỗng dưng hơi mất tự nhiên, Cố Vân Hi lòng thầm thở dài, khẽ quay đầu qua, nhẹ giọng hỏi: “Nhan Linh, hình như ta đánh rơi túi thơm ở Vọng Dương lâu, ngươi giúp ta lấy về được không?”
Trên đường đến đây, các nàng ăn cơm trưa ở Vọng Dương lâu. Trần Nhan Linh cũng không để ý Cố Vân Hi có rớt túi thơm ở đó không, nhưng đây là một cơ hội đi cứu nữ chủ tuyệt hảo, hơn nữa còn là Cố Vân Hi mở miệng thỉnh cầu, không cần nàng phải tự mình lấy cớ. Vậy nên nàng lập tức đồng ý rời đi.
Vệ Nhị cụp mi rũ mắt đứng bên người Cố Vân Hi, không nói một lời.
Ôn Nghi Phong đưa mắt nhìn Cố Vân Hi, nhàn nhạt cười, rồi nàng bắt đầu đánh đàn, hòa mình vào bối cảnh khiến cho cảm giác tồn tại trở nên cực thấp.
Cố Vân Hi vân vê điểm tâm trên bàn, cầm lên đặt bên môi, miệng nhỏ ưu nhã ăn từng miếng, chậm rãi nhấm nháp.
Vệ Nhị cảm thấy mình bị dày vò vạn phần, nhưng cố tình Cố Vân Hi không mở miệng, khiến lòng nàng ớn lạnh.
Cuối cùng, Cố Vân Hi buông điểm tâm, một tay chống cằm, nhẹ giọng hỏi: “Vệ Nhị tiểu thư đi theo Nhan Linh đã bao lâu rồi?”
Vệ Nhị chắp tay đáp: “Tiểu thư gọi ta Vệ Nhị là được. Hồi bẩm tiểu thư, Vệ Nhị đã theo Vương gia được 10 năm.”
10 năm, tức là ám vệ từ thời Cố Vân Hi còn thiếu niên, hẳn là vô cùng quen thuộc Cố Vân Hi. Người như vậy không giữ bên mình mà lại đưa cho nàng... Cố Vân Hi còn không tự luyến tới mức cho rằng Trần Nhan Linh yêu nàng đến nổi không thể tự kiền chế, chỉ sợ có ý định gì.
Cố Vân Hi vẻ mặt lãnh đạm, chuyên chú nhìn ra ngoài cửa sổ. Ôn Nghi Phong trông theo, chỉ đành lắc đầu. Vệ Nhị im như hến, thật cẩn thận đứng canh.
“Vệ Nhị, ngươi có biết hiện giờ Nhan Linh đang ở đâu?”
Vệ Nhị mày liễu khẽ nhíu: “Hồi bẩm tiểu thư, Vương gia thay ngài đi lấy túi thơm, dĩ nhiên là ở Vọng Dương lâu.”
Cố Vân Hi cười khẽ: “Ta chưa từng đánh rơi túi thơm gì, ngươi thật sự cho rằng ta không biết nàng đi đâu?”
Vệ Nhị trong lòng trực tiếp kêu la ta không kham nổi. Cố Vân Hi và Vương gia nhà mình thật sự không cùng đẳng cấp mà! Người ta mới tùy tiện thử một chút, Vương gia nhà mình liền tung ta tung tăng cắn câu.
“Ngươi nói xem nếu giờ ta đi Vọng Dương lâu, có gặp được Nhan Linh không?”
Vệ Nhị vẫn không dám nói lời nào, sợ mình vừa nói liền bại lộ hành tung của Vương gia.
Cố Vân Hi thấy Vệ Nhị thật sự quá trung tâm, một chút tin tức cũng không tiết lộ, thở dài. Thôi, dù sao cũng trong dự đoán.
“Hồng Oánh.”
“Vâng, thưa tiểu thư.” Hồng Oánh lập tức tiến lên.
“Hôm nay đại tỷ đi đâu?”
“Hồi bẩm tiểu thư, hôm nay đại tiểu thư hẹn một vị bằng hữu đi săn thú ở ngoại ô.”
Cố Vân Hi gật đầu, lại hỏi Vệ Nhị: “Vệ Nhị, có thể nhờ ngươi giúp chủ tớ hai người chúng ta thuê xe ngựa hay không?”
Vệ Nhị nào dám nói không, dù sao Vương phủ nhiều xe ngựa. Cáo biệt Ôn Nghi Phong, bọn họ tùy tiện triệu tới một chiếc xe, mục đích dĩ nhiên là rừng thú ở ngoại ô. Xe ngựa chở chủ tớ Cố Vân Hi thẳng hướng chạy đi.
***
Dany:
Vệ Nhị: Đội trưởng heo, kế ngậm mồm vẫn khó ôm đồm. Team này ta gánh không nổi. Đội trưởng à ta xin thứ lỗi. *trầm mặt. jpg*
Mấy bạn có để ý sau khi Vệ Nhị không chịu khai chị Hi xài “chủ tớ hai người chúng ta”, cho Vệ Nhị ra rìa hơm? Đáo để ghê chưa? Mình lấy nguyên văn QT cụm này đó. Đây là tác giả chôn phục bút, foreshadow số phận thê nô của mẹ Linh về sau chứ gì =))
Kiềm chế lắm mới không đặt tên chương là “Biết cả rồi” ạ:“)