Chẳng lẽ Hoắc Dư Tịch là Vân Hi của nàng?
Nhưng Hoắc Dư Tịch là nữ chính, Vân Hi của nàng là nữ chính?
Trần Nhan Linh không kịp nghĩ nhiều, nàng vươn tay, nắm tay Hoắc Dư Tịch, đỡ cô dậy.
“Nếu bạn Hoắc đã tin tưởng tớ, vậy chúng ta chính là bạn, tớ có thể gọi cậu là Dư Tịch không?”
Hoắc Dư Tịch khẽ gật đầu, động tác thật nhẹ, nếu không phải Trần Nhan Linh mắt sắc, quả thật không thể nhìn thấy.
Hai người không nhiều lời, ăn chút đồ ăn, thu thập đồ đạc xong liền xuống dưới lầu.
Hầu hết người trong ký túc xá đều đã chạy trốn, hai người hẳn là đi trễ nhất.
Lúc xuống lầu hai người đụng phải một người ngoài dự liệu.
Hoắc Dư Húc vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hoắc Dư Tịch và Trần Nhan Linh đang bước xuống lầu. Xem dáng vẻ cô, hẳn là định đi lên lầu.
Ba người gặp nhau ở cầu thang, không khí có chút quỷ dị.
“Hoắc Dư Húc?” Trần Nhan Linh nhìn gương mặt giống Hoắc Dư Tịch như đúc trước mắt, cảm thấy thật ngại ngùng.
Hoắc Dư Tịch mắt lạnh nhìn Hoắc Dư Húc, một chữ cũng khinh thường nói.
Hoắc Dư Húc như không phát hiện không khí cương cứng, ôn hòa cười chào hỏi: “Hai người đi cùng nhau? Tụi mình kết nhóm đi, khắp nơi trong trường đều là zombie, tụi mình đi chung sẽ càng an toàn.”
Trần Nhan Linh đương nhiên đồng ý, trước mắt nữ phụ này thoạt nhìn vẫn an phận. Hơn nữa, Trần Nhan Linh thật tò mò, đây là ký túc xá của Hoắc Dư Tịch, Hoắc Dư Húc tới làm gì?
“01, nữ phụ tới tìm Hoắc Dư Tịch sao?”
【 Không biết. 】
Trần Nhan Linh chợt nhớ một chuyện: “Đúng rồi, tiến độ nhiệm vụ của tôi được bao nhiêu?”
【 0%. 】
“Không hề tiến triển? Sao có thể, vừa rồi không phải tôi mới cứu nữ chính sao!”
【 Hệ thống không kiểm tra thấy ký chủ tiến triển. 】
Trần Nhan Linh tức giận đến khó thở, vừa rồi nàng cứu Hoắc Dư Tịch mà thanh tiến độ vẫn không nhúc nhích, vậy chứng tỏ Hoắc Dư Tịch hoàn toàn không phải nữ chính!
Nàng nhìn về phía Hoắc Dư Húc, chẳng lẽ đây mới là nữ chính?
Tóm lại lần này nàng lại cứu lầm người?
Trần Nhan Linh thấy thật mệt tâm. Vì sao lần nào nàng cũng cứu lầm người đây? Thật là quá xui xẻo.
Cuối cùng cũng xác định nữ chính, Trần Nhan Linh tập trung toàn bộ lực chú ý vào Hoắc Dư Húc, cô ấy ngàn vạn không thể xảy ra chuyện.
Nhưng Trần Nhan Linh không biết, khi tầm mắt nàng gắt gao nhìn Hoắc Dư Húc, có một người vẫn luôn dõi theo nàng.
Trong ba người chỉ có Trần Nhan Linh vũ lực xem được, rốt cuộc nàng biết chút chiêu số, hơn nữa có Vô Kiên trong tay, gì cũng chém được.
Vì sợ bị zombie phát hiện, các cô quyết định tìm chiếc xe rời đi, nhưng ba người không ai có xe, chỉ có thể nghĩ cách trộm.
Bãi đỗ xe của trường nằm ở khu dạy học, để tiện cho các giáo sư ra vào. Mà khu dạy học lại là nơi nhiều người nhất, một lượng lớn người đang cuống quít chạy trốn, tiếng thét chói tai vang vọng cả vườn trường, người sống và zombie chen lấn đan xen nhau, trên đất đã nằm thật nhiều thi thể.
Ba người nhìn thấy cảnh tượng này, đều bị dọa sợ.
“Hay là chúng ta ra ngoài trường tìm xe đi, khu dạy học quá nguy hiểm.” Trần Nhan Linh nhíu mày nói.
Không ít người chạy ngang qua các cô, trên người hoặc sạch sẽ hoặc dính đầy máu.
Hoắc Dư Húc nhìn thẳng chằm chằm một chỗ, lắc đầu: “Không được, zombie trong trường đều là từ ngoài vào, ngoài trường chắc chắn còn hỗn loạn hơn, càng khó tìm xe.”
Sau đó, nàng lại chỉ một phương hướng: “Xem bên kia kìa, một đám người cũng đang trộm xe, chúng ta chỉ cần đuổi theo bọn họ là được.”
Trần Nhan Linh nhìn về phía Hoắc Dư Húc chỉ. Khá lắm, thật không hổ là nữ chính, đám người cô ấy thấy, còn không phải là tiểu đội của nam chính sao?
Trần Nhan Linh chỉ thấy Trình Dương Minh qua ảnh chụp, nhưng gương mặt tuấn tú của Trình Dương Minh thuộc loại liếc mắt một cái đã khiến người ta kinh ngạc cảm thán, dù Trần Nhan Linh không có hứng thú, cũng không dễ quên.
Dự tính xong, ba người bèn chạy như điên về phía Trình Dương Minh.
Mấy người Trình Dương Minh còn đang nghĩ cách cạy cửa xe, Trình Dương Minh thấy ba nữ sinh xinh đẹp chạy đến trước mặt mình, bèn hỏi.
“Mấy bạn có chuyện gì sao?”
“Bên ngoài quá nhiều zombie, có thể mang chúng mình theo hay không? Cầu xin cậu.”
Lúc Hoắc Dư Húc nói “cầu xin bồ”, cô nhìn thẳng vào mắt Trình Dương Minh, đôi mày đẹp nhíu lại, cặp mắt hoa đào ươn ướt. Cô dùng dáng vẻ như vậy ai mà chịu nổi, huống hồ hai người vốn là nam nữ chính, Trình Dương Minh lập tức đồng ý giúp ba cô.
Cũng may nơi này xe nhiều, mọi người liên tiếp cạy ba chiếc xe xông vào ngồi, lúc này mới xem như có chút cảm giác an toàn.
Trình Dương Minh và bạn mình ngồi hàng ghế trước, ba người Trần Nhan Linh ngồi hàng sau.
Trình Dương Minh lái xe, cậu chàng ngồi ghế phụ tên Phan Bác Viễn, chuyên ngành Hóa học, mặt mày thanh tú, dáng người cao cân xứng, thuộc dạng đẹp trai trẻ trung kiểu mấy idol nam trên mạng. Từ lúc ba cô gái xuất hiện, cậu ta luôn nhìn chằm chằm vào Trần Nhan Linh.
Nói đúng ra là nhìn chằm chằm vào thanh kiếm Trần Nhan Linh đeo sau lưng.
Sau khi lên xe cậu mới hỏi: “E hèm, bạn Trần, kiếm sau lưng cậu là đồ giả hay thật vậy?”
Tuy hỏi thế, nhưng mới nãy thấy được lưỡi kiếm lóe sáng, cậu cũng biết chắc chắn là hàng thật, đồ giả làm sao hoàn hảo như vậy.
Trần Nhan Linh cười: “Không cần khách sáo, mọi người đi chung hết mà, mấy cậu kêu tớ Nhan Linh là được rồi.”
*
Trần Nhan Linh chuyển kiếm ra trước mặt, nói: “Hồi xưa tớ bị u mê mấy thứ tào lao, rảnh rỗi tìm người làm thanh kiếm này, mình vẫn luôn đặt trong ký túc xá làm trấn xá chi bảo, ha ha ha. Cậu muốn nhìn một chút không?”
Phan Bác Viễn liều mạng gật đầu: “Muốn! Cảm ơn nhiều.”
Trình Dương Minh cũng muốn xem, nhưng ngặt nỗi cậu đang lái xe, đành phải nói: “Đúng rồi, mình nghĩ tình huống bên ngoài còn loạn hơn, chúng ta đi siêu thị tìm chút đồ ăn trước đi, sau đó kiếm chỗ lánh nạn, qua mấy ngày hẳn chính phủ sẽ phái người tới cứu viện.”
Cậu nói xong, những người khác đều tỏ vẻ tán đồng. Lúc này di động hoàn toàn không tín hiệu, mọi người bèn mở cửa sổ xe, kêu lên với hai chiếc xe đi theo đằng sau: “Đuổi theo! Chúng ta đi siêu thị.”
Ba chiếc xe chạy qua vườn trường tràn đầy người và zombie, tình cảnh máu me hợp với tiếng thét chói tai, làm trong lòng mỗi người như treo một cây đao, không biết khi nào rơi xuống.
Ở trên xe, mọi người vẫn chưa hoàn toàn khôi phục hồi bình tĩnh.
Phan Bác Viễn nhìn thảm trạng ngoài xe, không khỏi táp lưỡi: “Trời ạ, thật sự y như tận thế, cả phim ảnh còn không khủng bố như vậy.”
Trần Nhan Linh cũng là lần đầu tiên gặp phải thế giới kiểu này, mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, mặc cho bọn họ đóng cửa sổ xe cũng không thể tránh được.
Trên đường đôi khi sẽ gặp người xông lên đón xe, bọn họ vài lần suýt nữa bị buộc dừng, may mà Trình Dương Minh tay lái cao siêu, vòng qua mấy người đó chạy đi.
Trình Dương Minh xem như đàng hoàng, nếu đổi thành người tính cách táo bạo, phỏng chừng trực tiếp đâm chết người.
Dọc đường Hoắc Dư Tịch vẫn luôn im lặng, Hoắc Dư Húc thì giống Trần Nhan Linh, tích cực bắt chuyện với người khác, kéo gần quan hệ. Dù sao bọn họ về sau có thể sẽ thành người cùng một đội, quen thuộc nhau càng nhiều càng tốt.
Hai chiếc xe đi theo bọn họ dừng lại cho vài người lên xe, hẳn là quen biết, bằng không ai dám mạo hiểm bị zombie cắn mà đi cứu người.
Đối với thế giới này, Trần Nhan Linh cảm thấy rất không chân thật. Nàng vốn dĩ không phải người “bản xứ”, thế giới của nàng cũng hoàn toàn khác thế giới tận thế này, thành ra nàng là người tâm tình nhẹ nhàng nhất trong đội ngũ.
Trong ba người hàng phía sau, Trần Nhan Linh ngồi chính giữa, Hoắc Dư Tịch ngồi bên trái, Hoắc Dư Húc ngồi bên phải.
Toàn bộ hành trình Hoắc Dư Tịch đều không mở miệng, ngay cả giới thiệu cũng là Trần Nhan Linh lúng túng cười nói thay: “Đây là Hoắc Dư Tịch, Dư Húc... chị em sinh đôi của Dư Húc, hẳn các bạn cũng biết.”
Phan Bác Viễn hưng phấn nói: “Ai mà không biết chứ, cặp song sinh nổi tiếng ngành Ngoại ngữ, nghe nói chị dịu dàng, em cao ngạo, giờ gặp người thật mới thấy quả là vậy.”
Hoắc Dư Tịch bấy giờ mới mở miệng: “Tôi mới là chị.”
Hoắc Dư Húc cười nói: “Em mình cứ thích tranh chuyện này hoài. Em muốn làm chị, vậy cho em làm đó.”
Hoắc Dư Tịch lạnh lùng nhìn Hoắc Dư Húc, cuối cùng tiếp tục im lặng, thái độ rõ ràng không muốn nói chuyện với ai, không khí trên xe liền lâm vào xấu hổ.
Trần Nhan Linh bất đắc dĩ nghĩ cách giảm bớt xấu hổ. Hoắc Dư Tịch bị gì thế này, cứ thích tọng bồ hòn vô họng người ta! Chẳng qua Trần Nhan Linh chỉ thầm oán trong lòng vậy thôi. Ít nói như vậy đỡ hơn tính độc miệng của Vân Hi kiếp trước nhiều, đi đâu cũng chuốc phải họa.
Vừa nhớ tới dáng vẻ Cố Vân Hi mỗi lần dỗi người khác còn vô cùng tự hào khoe với Trần Nhan Linh mình dạy dỗ A B C gì đó làm người như thế nào, Trần Nhan Linh liền tươi cười. Tư thái chờ khen ngợi của Vân Hi thật sự quá đáng yêu.
Hoắc Dư Tịch nghi hoặc nhìn nàng, ai có thể làm cho đồ đểu này cười dịu dàng như vậy?
Hoàn toàn không biết hình tượng mình trong lòng Hoắc Dư Tịch đã biến thành “đểu”, Trần Nhan Linh bắt đầu chuyên tâm nghĩ chính sự. Hiện giờ không có cốt truyện chỉ đường, nữ chính tạm thời cũng không nguy hiểm gì, Trần Nhan Linh cực kỳ nhàn nhã, từ từ nhớ lại hai thế giới bị nhược hóa ký ức lúc trước.
“01 nè, Vân Hi thế giới này ở đâu vậy? Tôi nhớ em ấy quá.”
Hệ thống im lặng một lát, cư nhiên không mở miệng châm chọc, mà còn dùng giọng an ủi nói.
【 Nên gặp được thì sẽ gặp được, ký chủ không cần cưỡng cầu. 】
Trần Nhan Linh kinh ngạc không ngờ hệ thống thế mà lại có chút nhân tính. Rất nhiều lúc nàng thật tò mò, hệ thống này rốt cuộc từ đâu tới, là người chế tạo ra hay sao, nghĩ phá đầu cũng không ra.
Chẳng qua nàng cũng không bao nhiêu thời gian suy ngẫm việc này, Trình Dương Minh rất nhanh đã lái xe đến một siêu thị lớn gần trường. Mấy hôm trước đã có rất nhiều người tới siêu thị này mua đồ dự trữ, giờ không biết còn bao nhiêu đồ ăn.
Xe ngừng ngoài cửa siêu thị, mỗi người lấy một chiếc xe đẩy, tụ lại quanh Trình Dương Minh, tình cảnh nhìn có chút khôi hài.
Chiếu theo lời Trình Dương Minh, năm người tách ra thành hai đội đi tìm đồ. Mỗi đội phải có một nam sinh bảo hộ nữ sinh, dù sao hai nam sinh thường xuyên đi tập gym, thể trạng không tồi.
Trần Nhan Linh chắc chắn vào chung đội với Hoắc Dư Húc, rốt cuộc nàng phải bảo vệ nữ chính. Trình Dương Minh cũng muốn chung đội với Hoắc Dư Húc, như vậy Hoắc Dư Tịch chỉ có thể kết đội với Phan Bác Viễn.
Sắp xếp này nhìn qua không vấn đề gì, cho đến lúc tách ra hành động...
Hoắc Dư Tịch đứng yên tại chỗ, nhìn Trần Nhan Linh. Cô không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt đen láy bình tĩnh mà nhìn thẳng vào nàng.
Trần Nhan Linh thoáng sửng sốt, Hoắc Dư Tịch muốn mình đi cùng cô ấy sao?
Nhưng Trần Nhan Linh phải bảo vệ nữ chính, ở bên nữ chính mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Trần Nhan Linh xoay người, đi về phía Hoắc Dư Húc.
Hoắc Dư Tịch cúi đầu, tay bất giác nắm chặt, rồi lại buông ra, xoay người đi theo Phan Bác Viễn.
- ----
Dany: Lần đăng chương trước bị mất đoạn, thành ra mình phải tách chương 58 thành 2 phần.
QUAN TRỌNG!!!
Mọi người góp ý giúp mình với.
Xưng hô thế giới này mình nên dùng loại nào:
1. Mày - tao.
2. Cậu - tớ.
3. Bồ - mình.
4. Ông/bà - tôi.
Cầu góp ý! Mình làm trước 2 chương đầu để mọi người cảm được bối cảnh thế giới này, sau khi quyết định được xưng hô thích hợp mình sẽ sửa lại thoại 2 chương này.
Mấu chốt!!!!
Mình cần góp ý xưng hô mới đăng tiếp các chương kế được.