Đúng lúc này, cả nhóm nghe thấy một tiếng kêu to.
“Ê! Qua bên này!”
Mọi người nhìn về phía tiếng kêu, đằng trước bên trái bọn họ có hai người đang phất tay ra hiệu.
Hơn nữa, hai người kia cũng cầm vũ khí, mỗi người một con dao, khẩn trương nhìn họ: “Mau vào đây trốn!”
Giờ không đường để đi, cả đám chạy như điên hồi lâu, phổi Trần Nhan Linh sắp muốn nổ.
Trình Dương Minh còn chưa kịp nhận rõ tình thế, đã có mấy người chống đỡ không nổi chạy về phía hai người kia, kết quả đương nhiên là tất cả mọi người đều chạy theo.
Bọn họ vừa tới gần liền thấy một công sự tường gỗ sau hai người lạ mặt, trông thật rắn chắc đáng tin cậy.
Hai người kia tiếp đón mọi người vào, cửa được người bên trong kéo ra.
Mấy chục con zombie theo sát không tha, đám người Trình Dương Minh thả chậm bước chân bọc hậu, giải quyết xong đám zombie này mới theo vào cửa.
【 Chúc mừng ký chủ, tiến độ hoàn thành 30%, tích phân khen thưởng 300, tích phân hiện có 800. 】
Xem ra nữ chính quả thật là Hoắc Dư Húc.
Trần Nhan Linh vừa vào cửa liền chống đỡ không nổi, ngã quỵ xuống đất, làm Hoắc Dư Tịch sợ tới mức cuống quít chạy lại đỡ.
Hoắc Dư Húc bị bỏ quên một bên, lắc đầu cảm thán: “Thật là thấy sắc quên chị, chậc chậc chậc.”
Trần Nhan Linh trừng mắt nhìn cô một cái, nhưng thật sự không sức lực nói chuyện, Hoắc Dư Tịch vừa giúp Trần Nhan Linh thuận khí, vừa lấy nước từ ba lô ra cho Trần Nhan Linh uống.
Hoắc Dư Tịch cũng không hỏi Trần Nhan Linh vì sao phải tốt với Hoắc Dư Húc như vậy, cũng không hỏi lời Hoắc Dư Húc có ý tứ gì, tâm tư cô vĩnh viễn chỉ mình cô biết.
Vẻ mặt cô trầm tĩnh, không chút gợn sóng. Trần Nhan Linh bị cô nhìn đến chột dạ, nàng dựa vào người Hoắc Dư Tịch nhỏ giọng nói: “Tớ thấy cổ là chị cậu, tớ mới giúp cổ.”
Đôi mắt đen bóng của Hoắc Dư Tịch nhìn thẳng vài Trần Nhan Linh: “Tôi mới là chị.”
“Hơn nữa, Phan Bác Viễn cũng giúp được, cậu lo chuyện bao đồng làm gì?”
Trần Nhan Linh mệt chết được, dựa vào Hoắc Dư Tịch không được tự nhiên mà nhúc nhích, Hoắc Dư Tịch điều chỉnh tư thế, để nàng dựa càng thoải mái.
Cuối cùng, Trần Nhan Linh hệt như bị ôm nửa nằm trong lòng Hoắc Dư Tịch.
Nàng ghé sát vào tai Hoắc Dư Tịch, đè thấp giọng nói: “Chân Hoắc Dư Húc bị zombie cào trúng, lúc trước Phan Bác Viễn đối xử người bị zombie làm thương thế nào cậu cũng thấy rồi đó. Chẳng lẽ cậu muốn đúng lúc đang chạy trốn mà Phan Bác Viễn trực tiếp cho Hoắc Dư Húc một phát súng?”
Đồng tử Hoắc Dư Tịch co rụt, Hoắc Dư Húc bị zombie cào, cô quay đầu nhìn Hoắc Dư Húc ngồi cạnh đó.
Hoắc Dư Húc đang cúi đầu thật cẩn thận dùng ống quần che lại miệng vết thương, nhận thấy tầm mắt Hoắc Dư Tịch, cô mới ngẩng đầu cho đứa em lạnh lùng của mình một nụ cười hòa ái, đáp lại là cảnh Hoắc Dư Tịch ôm Trần Nhan Linh chuyển qua một bên, cách cô xa ra.
Trần Nhan Linh nhìn mà buồn cười, nữ chính là người có kháng thể với virus zombie, làm sao dị biến được.
Hoắc Dư Húc khóe miệng cứng đờ, nội tâm dù tức giận thế nào, trên mặt vẫn phải bảo trì nụ cười mỹ lệ, thật phiền lòng.
Đám Trình Dương Minh mỏi mệt cực kỳ, nhưng vẫn cảnh giác nhìn mấy người lạ.
Cả đám người này trông thật chất phác, sắc mặt vàng vọt, mỗi người đều y như bị suy dinh dưỡng.
Người kêu bọn họ vào là vị trung niên đội mũ, vũ khí vô cùng đơn sơ. Bức tường này hắn là tấm chắn cuối cùng của bọn họ.
“Cảm ơn, không có các anh cứu mạng, vừa rồi chúng tôi thật sự xong đời.” Vẫn là Trình Dương Minh đánh vỡ không khí im lặng, bắt chuyện với một trong hai anh đội mũ.
Giao lưu một phen, bọn họ mới biết cả kho này chỉ có mười mấy người, ban đầu là hai mươi mấy người, đều là người bị nhốt trong trung tâm thương mại, tụ tập bên nhau trốn tránh zombie, nhưng bị sinh kế bức bách, dần dần ra ngoài tìm đồ ăn, thật nhiều người đã chết bên ngoài.
“Mọi người đều chạy nạn, hỗ trợ lẫn nhau là đương nhiên. Nhưng các cậu trông rất lợi hại, trang bị thật đầy đủ.”
Trình Dương Minh cười cười: “Chúng tôi lấy chỗ trụ sở võ cảnh, các anh ở đây bao lâu rồi?”
Trung niên đội mũ mặt đầy râu, xem ra lôi thôi lếch thếch đã lâu.
Ông ta u sầu đáp: “Tụi tôi trốn trong này thật lâu, mãi không có cách ra ngoài. Zombie bên ngoài quá nhiều, vũ khí của tụi tôi cũng không tốt, chỉ có thể thỉnh thoảng đi ra tìm đồ ăn. Các cậu là viện quân của chính phủ sao?”
Mọi người đều khó hiểu: “Không phải, chúng tôi là thường dân thôi, viện quân chính phủ là sao?”
“Các cậu không nghe thông báo à?” Người đội mũ nói chuyện với họ tên là Chu Quốc Lượng, 40 tuổi, giám đốc một cửa hàng trong trung tâm.
Mấy người Chu Quốc Lượng mấy ngày trước nghe được thông báo từ radio, nói viện quân chính phủ vài ngày nữa sẽ tới giải cứu dân chúng, nhưng để đảm bảo cứu hộ thuận lợi, yêu cầu tất cả người sống sót cố gắng tụ tập ở những nơi cao và trống trải, để tiện cho trực thăng cứu người.
Mấy người Trình Dương Minh hai mặt nhìn nhau, đi tới chỗ Trần Nhan Linh, nhỏ giọng thương lượng.
Trần Nhan Linh nghỉ ngơi đủ rồi, nàng cũng nghe thấy lời Chu Quốc Lượng. Nàng không cho rằng thật sự có viện quân chính phủ, nhưng nàng không nói rõ vì nguyên cớ gì, vậy nên trước mắt chỉ đành bảo trì trung lập.
Hoắc Dư Húc cười hì hì nói: “Tớ cảm thấy không thể tin. Dù chuyện thông báo là thật, xem bộ dáng bọn họ thảm hơn chúng ta nhiều, hẳn là tin lời thông báo nên vẫn luôn đợi viện trợ... Nội dung thông báo chỉ sợ có vấn đề.”
“Có vấn đề gì!” Phan Bác Viễn không vui, vừa rồi cậu chẳng hiểu sao bị Hoắc Dư Húc bài xích, trong lòng còn hơi khó chịu. Hơn nữa, cậu cảm thấy cùng chờ cứu viện với nhóm người này là một lựa chọn thật tốt, chẳng lẽ mọi người cứ phải đào vong khắp nơi sao?
“Nghe Dư Húc nói xong đã.” Trình Dương Minh không vui nhìn cậu một cái, cậu mới thật không tình nguyện mà ngậm miệng.
Hoắc Dư Húc không thèm để ý khắp nơi Phan Bác Viễn thái độ, cô tiếp tục nói: “Cứu chúng ta có ích lợi gì với phe chính phủ?”
Trước kia bọn họ là công dân, bọn họ có giá trị giúp vận hành đất nước, nhưng giờ họ không biết có cảm nhiễm chưa, hơn nữa tốt xấu khó phân biệt, có ích lợi gì với quân chính phủ? Thời tận thế thiếu nhất là đồ ăn và nơi trú ẩn, mà dân cư tăng nhiều sẽ tạo tình huống đồ ăn nhanh chóng thuyên giảm, hơn nữa nếu mang về người nhiễm virus liền tai họa toàn bộ căn cứ.
“Chuyện này ai mà biết, lỡ như người ta cần sức lao động thì sao? Chúng ta vừa biết đánh vừa biết giết, đối với chính phủ chính là nhân tài! Dù sao tôi không muốn sống tạm bợ mỗi ngày không thấy ánh mặt trời, ai mà biết ngày nào đó tôi liền không tỉnh dậy nổi.” Phan Bác Viễn mặc kệ Trình Dương Minh cảnh cáo, anh em này của cậu thật là đồ mềm yếu, có bạn gái rồi cái gì cũng không để ý.
Sắc mặt Trình Dương Minh thật khó coi, cậu rất tán đồng ý Hoắc Dư Húc. Người ta nguyện ý giao mạng vào tay kẻ khác, cậu thì thích tự mình nắm giữ hy vọng.
Mà ký thác hy vọng vào chính phủ chính là đánh bạc.
Trần Nhan Linh cũng giống Trình Dương Minh, nàng cầm tay Hoắc Dư Tịch, yên lặng đến bên Hoắc Dư Húc.
Hoắc Dư Tịch bỗng bị nắm tay khẽ cả kinh, hung hăng trừng Trần Nhan Linh một cái, thấy Trần Nhan Linh hoàn toàn không phát hiện ánh mắt mình, đành bất đắc dĩ thở dài, cũng để tùy Trần Nhan Linh.
Hoắc Dư Húc không tranh luận với Phan Bác Viễn, cô chỉ cười tủm tỉm ngồi dưới đất, khoanh chân nói: “Vậy chúng ta phân thành hai nhóm đi, ai muốn chờ cứu viện thì ở lại nơi này với bọn họ, không muốn thì theo tụi mình về siêu thị.”
Phan Bác Viễn đứng ra đầu tiên, cách mấy người Trình Dương Minh rất xa. Đổng Sinh nhíu chặt mày, cười lạnh một tiếng, đề súng tới sau Trình Dương Minh.
Cuối cùng người nguyện ý rời đi với nhóm Trình Dương Minh thế mà chỉ có Đổng Sinh và một người nữ tên Hứa Thiến, còn lạo đều chọn ở lại nơi này.
Chu Quốc Lượng hỏi chuyện bọn họ xong, hơi mang thâm ý mà nhìn những người muốn đi.
“Bạn các cậu bị thương chân, hay là nghỉ ngơi một lát hẵng đi?”
Tầm mắt mọi người tập trung trên người Hoắc Dư Húc, Trình Dương Minh yên lặng đến bên cô, ngồi xổm xuống nói: “Đi thôi, tớ cõng cậu.”
Trần Nhan Linh cười nói với Chu Quốc Lượng: “Không cần, các anh đã cứu mạng tụi tôi, còn chưa cảm ơn các anh nữa. Tôi thấy các anh không còn nhiều đồ ăn, trong ba lô tôi vừa lúc có chút đồ hộp, các anh cầm lấy đi. Tụi tôi còn bạn bè đang đợi, không thể ở lâu.”
Chu Quốc Lượng nhận ba lô, hai mắt sáng lên, cũng không nhiều lời nữa, sai người dẫn họ đi ra ngoài từ một cửa sau thật nhỏ.
Nói là cửa sau, kỳ thật chính là một cái động đào trên tường, nối thẳng cửa hàng cách vách. Zombie đều tập trung ở cửa trước, trong tiệm trừ đồ đạc hỗn độn, không có bao nhiêu zombie.
Trình Dương Minh vững vàng cõng Hoắc Dư Húc, mọi người vừa định ra cửa, Trần Nhan Linh bỗng gọi họ lại.
“Chờ chút.”
Nàng đeo khẩu súng sau lưng, rút Vô Kiên ra, giơ tay chỉ cái động kia.
“Mọi người hoàn toàn chắc chắn chuyện quân chính phủ là giả sao?”
Đổng Sinh bĩu môi: “Không chắc, nhưng chúng ta đã đi rồi, chẳng lẽ giờ quay lại?”
Trần Nhan Linh nói: “Tôi cảm thấy trong lòng mọi người chắc chắn vẫn do dự. Nếu như chuyện này thật sự là hy vọng, ai lại đành lòng bỏ lỡ? Nếu bỏ lỡ, lúc chúng ta trở về siêu thị nhất định sẽ oán hận thật lâu. Không bằng chúng ta ở lại, âm thầm quan sát xem quân chính phủ có đến cứu bọn họ hay không?”
Hứa Thiến hai mắt sáng lên, cô vốn không muốn đi, nhưng cô xem người luôn luôn rất chuẩn. Chị em Hoắc gia và hai người Trần Trình đều không giống người thường, đi theo họ chắc chắn có hy vọng. Tuy cô nghe theo trực giác của mình, nhưng quả thật vẫn không cam lòng.
Lời Trần Nhan Linh làm mọi người đều động tâm. Thấy cả nhóm đồng ý, nàng liền dùng Vô Kiên khoét một lỗ hổng nối với cửa hàng cạnh đó, mọi người chui vào, đơn giản dọn sạch cửa tiệm một chút, cũng lấp kín lối vào.
Hiện giờ mấy người Trần Nhan Linh cùng nhóm người kia chỉ cách nhau một cửa hàng rách nát, zombie ngoài hành lang qua cả đêm liền tản ra, tiếp tục lang thang không mục đích.
Trần Nhan Linh không biết tìm được mấy cái thùng giấy từ đâu ra, xé mở nằm xoài trên sàn, ngoắc tay với Hoắc Dư Tịch: “Qua đây ngủ đi, tạm thời không có gì làm chăn nệm, xài giấy giữ ấm cũng tạm.”
Hoắc Dư Húc khập khiễng tới gần, lập tức bị Trần Nhan Linh ngăn cản: “Cậu tới làm gì?”
“Nói gì kỳ vậy, tớ là chị hai cậu, đến đây ngủ chung một giấc thì sao chứ!”
Hoắc Dư Tịch toàn thân trên dưới đều tỏ vẻ kháng cự Hoắc Dư Húc, Trần Nhan Linh cười đẩy người cho Trình Dương Minh, Trình Dương Minh đau đầu đỡ Hoắc Dư Húc lùi ra.
Trần Nhan Linh lại ghé sát Hoắc Dư Tịch nói: “Yên tâm đi, Hoắc Dư Húc mạng cứng, không nhiễm virus được.”
Hoắc Dư Tịch nhíu mày nói: “Tốt nhất là nhiễm đi, sau đó tôi có thể cho cổ một viên đạn.”
Trần Nhan Linh không tỏ ý kiến, nhưng vẻ mặt nàng chứng tỏ nàng hoàn toàn không tin lời Hoắc Dư Tịch.
Hoắc Dư Tịch nhìn nàng: “Cậu thật sự cho rằng tôi và cổ chị em tình thâm à?”
“Nếu không thì sao?”
“Trừ ba mẹ, tôi hận cô ta nhất.”
- ----
Dany: Cảm thấy bà Húc nữ chính thiệt là thú dị =))