Bảo Hiểm Nhân Mạng

Chương 20: Chương 20




CHƯƠNG 20

-Thế này người ta gọi là ác giả ác báo, chẳng qua đến sớm hay đến muộn thôi…

Dư Thắng Lân ngồi ghế trong phòng bệnh Lăng Chính Trung, thảnh thơi gặm táo cười trên nỗi đau của người khác.

Vừa rồi lúc hắn với Dương Nhất Tình tới thăm Lăng Chính Trung tình cờ đi ngang qua phòng bệnh Lâm Huy, hắn lúc ấy đang ngồi đần mặt trên giường, nếu so sánh với hình tượng hăng hái hồi trước thì như hai người khác nhau. Nhưng cũng chả trách được, đồng thời nhận được đơn ly hôn cùng đơn sa thải của công ty đúng là đả kích trí mạng với một người đang thăng tiến thuận lợi.

Dương Nhất Tình biết Dư Thắng Lân vẫn còn ghi hận chuyện Lâm Huy từng tung tin đồn về chuyện của hắn nên nói:

-Thôi, Lâm Huy bây giờ đã đủ xui xẻo lắm rồi, em lại còn muốn đánh rắn giập đầu nữa à.

Một câu làm Dư Thắng Lân ngoan ngoãn im miệng, Lăng Chính Trung nhìn thấy quả thực phục lăn, hắn búng tay gọi Dương Nhất Tình đến gần hỏi:

-Dư Thắng Lân ở công ty tớ có tiếng là không coi ai ra gì, rốt cuộc cậu dùng cách gì mà làm anh ta nghe lời cậu như vậy?

-Khụ…

Ngại Dư Thắng Lân ở cạnh, Dương Nhất Tình chỉ ho khan một tiếng chứ không nói gì, Dư Thắng Lân lại cười lạnh nói:

-Muốn học để trị vị kia nhà anh hả? Tôi thấy anh nên tỉnh ra đi, giải quyết chuyện trên dưới trước đi rồi nói sau.

Một câu đâm trúng vào tâm sự của Lăng Chính Trung, điều này vẫn làm hắn buồn bực không thôi. Hắn biết với tính cách của Hướng Thiên đương nhiên sẽ không rêu rao chuyện này, quá nửa đây là dự đoán của Dư Thắng Lân, nhưng sự thật kia có đánh chết hắn cũng không nhận.

Vết thương ở đầu Lăng Chính Trung không nặng, ở viện hai ngày đã khỏi hẳn, hắn muốn ra viện nhưng Hướng Thiên lại cứ muốn hắn ở thêm hai ngày nữa. Song bản thân lại nói có việc bận gần như không tới thăm hắn, nếu không phải có Dương Nhất Tình với Dư Thắng Lân, còn có Sở Phong thay phiên nhau tạt qua thì có lẽ Lăng Chính Trung sẽ buồn ra bệnh mất. Điều này làm trong lòng hắn rất không thoải mái, nói thế nào hắn cũng là tình nhân kiêm bệnh nhân, chẳng lẽ trong lòng Hướng Thiên không quan trọng bằng bán bảo hiểm?

Hamster, anh nếu không đến tôi sẽ lập tức úp cho anh cái nón xanh thật to lên đầu, dù sao y tá trưởng ở đây cũng không tồi, tôi gần đây hơi cô đơn!

Hình như cảm ứng được oán niệm trong lòng Lăng Chính Trung, đến ban đêm Hướng Thiên xách một hộp lớn đồ ăn tự tay mình làm tới thăm Lăng Chính Trung, còn nói với hắn sáng mai sẽ làm thủ tục xuất viện cho hắn.

Cái người bị lơ đến nỗi sắp mốc meo đương nhiên hớn hở không phản đối, nhưng hắn lại nghĩ đến một vấn đề cực cực lớn – sau khi xuất viện hắn sẽ ở đâu?

Nhà mình đã bị đốt thành phế tích, nhà công ty cấp lại lộn xộn kinh khủng, xem ra chỉ có thể ở tạm chỗ Hướng Thiên.

Không để ý Lăng Chính Trung đang nghĩ gì, Hướng Thiên cơm nước với hắn xong bèn ngồi ở cuối giường mở máy tính làm việc. Lăng Chính Trung nhấm nháp cà phê Hướng Thiên pha, thấy Hướng Thiên đang tình thương mến thương với công việc thì cảm thấy hơi khó chịu.

Lăng Chính Trung tựa vào đầu giường, duỗi chân qua dùng ngón chân kẹp gấu áo bên hông Hướng Thiên khẽ giật giật, lại nghịch ngợm chui vào trong áo di di làn da mềm mại kia, hy vọng có thể làm Hướng Thiên chú ý. Thời gian này hắn chết dí trong bệnh viện, hai người căn bản chưa thương mến nhau, lần trước cố gắng lắm mới được Hướng Thiên cho phép, ai ngờ một trận hỏa hoạn đã dập tắt tất cả cảm xúc. Đêm nay trời đẹp cảnh hay, hắn mà bỏ qua thì là thằng ngu!

-Chính Trung, đừng lộn xộn.

Khẽ đẩy cái chân táy máy của Lăng Chính Trung ra, Hướng Thiên tiếp tục công việc của mình. Đột nhiên thấy bên hông ấm ấm, Lăng Chính Trung đã ôm chầm lấy anh từ phía sau, thì thầm:

-Hướng Thiên, lần trước chúng ta mới làm một nửa…

-Khụ…

Không ngờ Lăng Chính Trung sẽ đột nhiên nói những lời như bom nổ này, Hướng Thiên kinh ngạc ngẩng đầu.

-Chính Trung, đây là bệnh viện, không phải anh muốn…

-Bệnh viện thì sao? Muộn thế này rồi không có ai đến đâu.

-Nhưng…

-Hướng Thiên, lần trước anh đáp ứng tôi, sẽ không đổi ý chứ?

-Vậy đợi chúng ta về nhà đi, ở nơi này nếu bị người khác thấy… Ưm…

Miệng bị cái hôn nhiệt tình của Lăng Chính Trung bịt kín, câu sau của Hướng Thiên đã bị diệt từ trong trứng nước.

Lăng Chính Trung bên hôn Hướng Thiên bên cầm laptop của anh để lên bàn, lại thuận thế đè Hướng Thiên lên giường bắt đầu kế hoạch đánh chiếm của hắn.

-Chính Trung… Ư…

Không cưỡng lại được nhiệt tình của người yêu Hướng Thiên nhanh chóng cởi giáp xin hàng, lại còn rất phối hợp cởi quần áo cho hai người khiến da thịt họ thân mật dán sát vào nhau.

Hai người nhanh chóng đứng nghiêm chào nhau, nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ cùng dục vọng thẳng đứng của Hướng Thiên trong lòng Lăng Chính Trung cực vui vẻ, Hamster, lần này anh còn không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ?

-Ôi…

Vui quá hóa buồn có ý nghĩa gì?

Chính là ý nghĩa giờ này Lăng Chính Trung cảm giác được.

Hắn kích động nên động tác có hơi khoa trương quá độ, vì thế cái đầu vừa mới khỏi của hắn vừa vặn đập vào song sắt ở đầu giường, Lăng Chính Trung rú lên một tiếng ôm chặt chỗ bị đau nằm vật xuống ngực Hướng Thiên.

-Chính Trung, anh không sao chứ? Có đau lắm không?

-Đau lắm…

Trong chốc lát Lăng Chính Trung chỉ cảm thấy như có vô vàn ngôi sao quay vòng vòng trước mắt hắn, quay đến nỗi làm hắn mất hết hứng thú làm ăn.

Hướng Thiên vội ôm lấy Lăng Chính Trung, nghiêng người đè ngược hắn xuống, sau đó vươn tay nhẹ nhàng xoa cái trán bị đau của hắn, nhìn hắn đầy lo lắng.

-Chính Trung, anh đừng nên cử động nữa, cứ thoải mái nằm hưởng thụ để tôi làm là được rồi.

Một câu làm Lăng Chính Trung tức suýt nữa hộc máu.

Hắn thế này mà Hamster lại còn muốn làm tiếp, kỳ thật có làm hắn cũng không phản đối, nhưng vì sao lại là hắn ở dưới?

-Không muốn, tôi đau đầu muốn nghỉ ngơi…

-Nhưng Chính Trung à, bây giờ tôi muốn anh…

Lời này không cần Hướng Thiên nói hết Lăng Chính Trung cũng biết, bây giờ tên đã lên dây sao có thể không bắn? Nhưng…

-Đồ khốn, vừa rồi anh còn nói làm ở đây sẽ bị người ta nhìn thấy.

-Anh cũng nói không có người đến, mà nhìn thấy thì nhìn thấy, dù sao tất cả mọi người không biết.

Lăng Chính Trung còn muốn giãy giụa lần cuối, nhưng động tác nhẹ nhàng kế tiếp của Hướng Thiên làm hắn giật mình tự động im bặt.

Kỹ thuật của thằng cha này cực tốt, quên đi, lâu rồi không làm kỳ thật hắn cũng rất muốn Hướng Thiên…

Vì thế vào ban đêm kế tiếp, Lăng Chính Trung đã bị Hướng Thiên ăn sạch sẽ đến xương vụn cũng không còn, sau đó mới làm gối ôm cho hắn, hai người ôm nhau ngủ đến hừng đông.

Chuyện này làm Lăng Chính Trung lại tiến thêm một bậc trong việc phát hiện thói hư tật xấu của Hướng Thiên, người này tuyệt đối có hai mặt, trên giường dưới giường rõ ràng là hai người. Song hắn cũng chỉ muốn ngẫu nhiên được ăn một lần, thế nào mà càng chiến càng bại vậy?

Sáng sớm ăn xong bữa sáng, Hướng Thiên lập tức đi làm thủ tục xuất viện. Lăng Chính Trung gập tất cả quần áo để vào túi chờ anh về, nhưng nửa ngày vẫn không thấy người quay lại, Lăng Chính Trung chờ nóng lòng bèn dứt khoát cầm hành lý xuống tầng một tìm Hướng Thiên.

Khúc cua nơi tầng một cũng không có nhiều người, Lăng Chính Trung vừa xuống lập tức nhìn thấy Hướng Thiên và Sở Phong đứng với nhau, hắn đang muốn bước đến chào hỏi nhưng lời Sở Phong nói lại làm bước chân hắn khựng lại.

-Chuyện chú phải đến chi nhánh công ty ở tỉnh khác vẫn chưa nói với Lăng Chính Trung à?

Chuyển đến công ty con? Vì sao phải chuyển đến công ty con? Mấy hôm trước không phải Hướng Thiên còn nghe lời hắn, bỏ công việc bảo hiểm này đến phòng gym của Dương Nhất Hi làm huấn luyện viên sao?

-À, em vẫn chưa nói, đây cũng không phải chuyện quan trọng gì…

Đây không phải chuyện quan trọng vậy cái gì mới là chuyện quan trọng?!

Không ngờ chuyện lớn như vậy Hướng Thiên lại không thương lượng với hắn đã tự ý quyết, Lăng Chính Trung tức giận lao đến hỏi:

-Hướng Thiên, anh phải chuyển sang tỉnh khác?

-Chính Trung…

Lăng Chính Trung thở phì phì hỏi:

-Sang tỉnh khác làm việc là thế nào? Vì sao anh không thương lượng với tôi?

Hướng Thiên còn chưa kịp trả lời Sở Phong ở bên cạnh lại bật cười.

-Anh Lăng, anh là gì của em họ tôi? Nó muốn làm gì vì sao nhất định phải thương lượng với anh?

Một câu như lửa cháy đổ thêm dầu, có lẽ bình thường nghe mấy câu kiểu này Lăng Chính Trung cũng chỉ cười cười cho qua, nhưng lúc này hắn có cảm giác bị lừa. Rõ ràng hắn với Hướng Thiên là người yêu thân mật nhất, vì sao hắn lại là người biết cuối cùng? Sở Phong nói rất đúng, họ chẳng có quan hệ gì cả, hắn có tư cách gì mà chất vấn Hướng Thiên?

Không thèm nói lời nào, Lăng Chính Trung xoay người đi thẳng ra ngoài. Hướng Thiên vội đuổi theo hắn.

-Chính Trung, anh đừng nghe anh họ tôi nói lung tung, tôi không có ý đó…

-…

-Chính Trung…

-Anh Hướng, tiền viện phí trở về tôi sẽ trả lại cho anh!

Lăng Chính Trung lạnh lùng nói xong liền phất tay gọi một chiếc taxi, ngồi lên đi mất.

Không nghĩ Lăng Chính Trung sẽ tức giận như vậy, Hướng Thiên không dám dùng sức mạnh đành trơ mắt nhìn hắn ngồi xe đi mất, chỉ có thể trút hết tức giận lên người Sở Phong vừa đuổi tới.

-Anh họ, rốt cuộc anh đang nói gì thế hả?!

Người kia nói đầy vẻ oan ức:

-Nói đùa tí thôi mà, ai biết anh ta không biết đùa như vậy.

Cả sự kiện rốt cuộc cũng kết thúc bình an, nhân viên trong phòng Lăng Chính Trung cực kỳ muốn biết thông tin chuẩn xác nhất, nhưng vừa nhìn thấy quản lý mặt mày hằm hằm mọi người đều thông minh ngậm chặt miệng. Ngay cả Nhạc Hoa cũng chỉ bưng cho hắn một ly trà đắng sau đó bỏ chạy mất dạng.

Vì sao mình vừa ra viện đã phải đi làm? Vì sao không ai nói lời chúc mừng? Vì sao ngay cả một người an ủi mình cũng không có? Chẳng lẽ nhân duyên của mình kém như vậy sao?

Lăng Chính Trung đầy bụng bực dọc trợn trừng mắt nhìn chồng giấy tờ lại càng thấy cay cú, đột nhiên di động trên bàn vang lên.

-Alô…

-Chính Trung à, là tôi…

Nghe thấy là giọng Hướng Thiên, Lăng Chính Trung không thèm nói một câu đã tắt luôn điện thoại.

Tưởng chỉ có anh biết cúp máy à, tôi cũng biết đấy!

Nhưng khi nhìn thấy di động để trên bàn không có động tĩnh gì nữa, Lăng Chính Trung lại cảm thấy khó chịu.

Gì chứ, bị cúp một lần thì không thèm gọi tới nữa, Hamster cũng quá không kiên nhẫn rồi.

Hắn nhìn chăm chằm vào điện thoại, mười phút, hai mươi phút, ba mươi phút, đồng hồ trên tường quay hơn nửa vòng rồi mà di động vẫn hoàn toàn không có dấu hiệu vang lên.

Được, Hamster, coi như anh giỏi. Lần này tôi thật sự tức giận rồi, tốt nhất anh đừng có xuất hiện trước mặt tôi, nếu không chờ mà biến thành đầu heo đi.

Đang lúc Lăng Chính Trung lầm bầm tức giận, điện thoại nội tuyến vang lên.

-Quản lý Lăng, bên ngoài có một nhân viên của công ty bảo hiểm Thiên Vận muốn gặp anh.

Nhạc Hoa đang làm gì vậy? Không phải đã bảo cô ấy là nhân viên tiếp thị thì không gặp sao? Từ từ, công ty Thiên Vận? Ừm, nhân viên bảo hiểm của công ty Thiên Vận hình như hắn có quen một người…

-Hỏi anh ta tên là gì? Còn nữa, hỏi anh ta có chuyện gì?

Lăng Chính Trung hầm hừ nói.

-Anh ấy tên là Hướng Thiên!

Không biết có phải do tác dụng tâm lý không mà Lăng Chính Trung cứ cảm thấy Nhạc Hoa đặc biệt nhấn mạnh hai chữ Hướng Thiên này, nhưng vừa nghe thấy Hướng Thiên tìm đến mình Lăng Chính Trung lập tức vui vẻ. Đáng tiếc sự vui vẻ này chỉ giữ được năm giây.

-Anh ấy nói có một hợp đồng bảo hiểm làm riêng cho quản lý Lăng, hiện giờ mang đến đây hy vọng anh ký tên.

Cái gì? Tìm đến hắn không phải vì giải thích mà là để chào bán bảo hiểm? Giỏi, Hướng Thiên, anh giỏi lắm!

-Nói với anh Hướng kia, tôi sẽ không ký bất cứ bảo hiểm gì của anh ta! Hơn nữa bảo hiểm ký lúc trước tôi cũng sẽ hủy, cô bảo anh ta đi ngay đi!

Lăng Chính Trung ra lệnh xong lập tức dập microphone thật mạnh.

Điện thoại không gọi lại nữa, Hướng Thiên hẳn đã đi rồi, trong văn phòng im ắng chỉ còn một mình Lăng Chính Trung thở hồng hộc.

Con hamster kia rốt cuộc có yêu hắn không, vì sao sau khi hắn cho đi tất cả tình cảm của mình lại phát hiện đối phương vẫn bình thản với quan hệ của họ như vậy.

Đến ngay cả chuyện lớn như việc thuyên chuyển công tác cũng không nói với hắn? Có phải ở trong lòng Hướng Thiên, mình căn bản cũng chỉ là một người râu ria?

Tay không tự chủ được xoa lên cổ, dây bạc gắn viên đạn kia Hướng Thiên sửa xong lại đeo lên cho hắn, mà giờ phút này người tặng dây chuyền lại muốn bỏ đi không nói một câu, thậm chí ngay cả một câu chào cũng không có…

Mắt Lăng Chính Trung có chút ướt át, bàn tay hắn lướt qua chiếc vòng khẽ run rẩy, đang định tháo vòng xuống thì nghe tiếng bước chân vang lên, Nhạc Hoa đi từ ngoài vào.

-Sao thế?

-Anh Hướng đi rồi, nhưng anh ấy bảo tôi mang bản hợp đồng này giao cho anh, hy vọng anh có thể ký tên.

Là một bản hợp đồng bảo hiểm, Lăng Chính Trung nhìn lướt qua khó tránh tức giận:

-Nhạc Hoa, cô có lầm không đấy? Cô là thư ký của tôi chứ không phải thư ký của anh ta, từ lúc nào mà cô trở nên nghe lời người khác như vậy?

Bơ luôn sự tức giận của Lăng Chính Trung, Nhạc Hoa thản nhiên nói:

-Làm một thư ký đúng tiêu chuẩn, tôi biết lời của quản lý phu nhân càng phải tuân theo!

-Cô nói gì?

-Quản lý Lăng, vì sao anh không xem xong bảo hiểm rồi hãy phát hỏa?

Nói cũng đúng, hơn nữa từ quản lý phu nhân làm Lăng Chính Trung nghe rất hưởng thụ, xem ra trong mắt người ngoài Hamster là bot trăm phần trăm.

Hắn cúi đầu mở bản hợp đồng.

Đây là một hợp đồng bảo hiểm bất động sản, là một ngôi nhà hai tầng có gara, vị trí cách không xa nơi ở ban đầu của hắn, thậm chí kết cấu phòng ốc cũng rất giống. Trong ô người sở hữu điền tên của hắn, người bảo hiểm cùng người được hưởng ở dưới cùng thì bỏ trống.

Sao hắn lại có nhà?

Cái nhà ban đầu đã sớm cháy sạch sẽ, thế nào mà bỗng dưng lại nhảy ra một cái nhà khác? Hơn nữa giá cả ngôi nhà này cũng làm hắn ngây người.

Rốt cuộc Hướng Thiên đang làm cái quỷ gì vậy?

Không được, phải tìm anh ta để hỏi cho rõ ràng mới được.

Lăng Chính Trung cầm bản hợp đồng bảo hiểm vội vã chạy ra ngoài, chỉ nghe Nhạc Hoa kêu lên ở phía sau:

-Ra cửa rẽ phải, bồn hoa công viên.

Nhìn bóng dáng vội vã của Lăng Chính Trung, người đẹp này lắc đầu.

-Tôi nghĩ mãi không ra nguyên nhân vì sao trước kia quản lý Lăng lại cự tuyệt tình yêu của tôi, hóa ra là thích đàn ông. Nguyên nhân này làm tôi còn cảm thấy tâm lý được cân bằng một ít.

Lăng Chính Trung vừa lao ra cổng công ty thì đi thẳng đến bồn hoa công viên ở bên phải, trong công viên không có mấy người, từ xa đã nhìn thấy Hướng Thiên đang ngồi trên một chiếc ghế dài, vừa thấy hắn đến bèn vội đứng dậy đón.

Tên khốn này ngay cả thư ký của hắn cũng mua chuộc.

Lăng Chính Trung không thể nín giận được nữa, hắn giơ xấp giấy trong tay ra trước mặt Hướng Thiên, nói:

-Cho anh năm phút, giải thích rõ ràng từ đầu tới cuối cho tôi!

Hướng Thiên thấy mình thật oan ức.

-Chính Trung, nhà của anh không còn, đây là tôi cố ý mua cho anh. Nếu chúng ta muốn ở cùng nhau thì đương nhiên phải có ngôi nhà của mình đúng không?

-Vậy chuyện thuyên chuyển công tác là thế nào?

-Không phải thuyên chuyển công tác, đó chỉ là tạm thời đến chi nhánh công ty ở tỉnh khác tập huấn mấy tuần thôi, tập huấn xong tôi sẽ trở lại. Mấy ngày nay tôi đều bận rộn chuyện mua nhà với bố trí đồ gia dụng, chuyện tập huấn chưa kịp nói với anh…

-Không phải anh đã đáp ứng tôi sẽ làm huấn luyện viên thể hình sao? Vì sao đổi ý?

-Không đổi ý mà.

Hướng Thiên vội chỉa chỉa tập giấy trong tay Lăng Chính Trung nói:

-Chẳng qua hợp đồng bảo hiểm bất động sản này có ưu đãi rất lớn với nhân viên trong công ty, chúng ta vừa mới mua nhà đương nhiên phải giữ phần bảo hiểm ưu đãi mới tương đối có lợi đúng không? Cho nên tạm thời tôi không thể từ chức, tôi định ký tiếp nửa năm hợp đồng, sau đó mới đến phòng gym của Nhất Hi…

Mặt Lăng Chính Trung càng lạnh hơn, hắn tức giận nói:

-Hướng Thiên, anh tính toán thật chu toàn nhỉ, mua nhà, mua bảo hiểm cho tôi, tiếp tục làm bảo hiểm, tất cả những chuyện này anh có thương lượng với tôi không? Anh cảm thấy mình làm rất hoàn mỹ thì tôi nhất định sẽ vui vẻ ư? Anh có hỏi qua suy nghĩ của tôi không?

-Chính Trung, tôi làm như vậy chính là muốn cho anh kinh hỉ…

-Tôi bây giờ ngoài kinh thì cản bản không có hỉ! Hướng Thiên, anh làm việc có kế hoạch của anh, nhưng tôi cũng có chủ ý của chính mình, tôi là một người đàn ông, tôi hy vọng có được tôn trọng tối thiểu!

-Chính Trung…

-Hướng Thiên, kế hoạch này anh làm tốt lắm, nhưng từ đầu đến cuối đều là kế hoạch của một mình anh, trong kế hoạch của anh căn bản không có tôi!

Lăng Chính Trung ném bản hợp đồng bảo hiểm trong tay lên ghế dài sau lưng Hướng Thiên rồi xoay người bước đi. Hắn nghĩ Hướng Thiên sẽ lập tức đuổi theo giải thích với hắn, nhưng đi đã vài chục bước rồi mà phía sau chẳng có tiếng vang nào làm Lăng Chính Trung tức suýt nữa hộc máu.

Làm ơn đi, tôi đã đi rất chậm rồi, anh đã từng yêu đương chưa? Có biết sau đó phải lập tức đuổi theo dỗ tôi, làm tôi nguôi giận không hả? Đã cho anh cơ hội rồi mà sao cũng không biết nắm chắc vậy?

Lại tiến thêm vài bước, phía sau vẫn im lặng. Lăng Chính Trung rốt cuộc hiểu được, cho dù hắn có giậm chân tại chỗ thì con hamster kia cũng sẽ không đuổi theo, hắn thở dài đành phải xoay người mình lại.

Hướng Thiên còn đang ngơ ngác đứng trước ghế dài, cầm xấp giấy kia nhìn hắn, khuôn mặt thanh tú kia có chút cô đơn lại có chút thương tâm.

Tim Lăng Chính Trung lập tức co rút.

Trời ơi, không phải hắn làm Hamster sợ hãi chứ?

Thôi bỏ đi, tâm tư của tình nhân hắn không to hơn lỗ kim bao nhiêu, hắn hoài nghi Hamster này trước đây làm cảnh sát như thế nào.

Ngẫm lại, lần này hành vi của Hướng Thiên mặc dù có hơi chuyên chế nhưng tóm lại cũng là vì suy nghĩ cho hai người họ, kỳ thật Lăng Chính Trung tức giận là vì đối phương làm gì cũng không thương lượng với mình chứ không thật sự muốn trách cứ anh.

Xem ra Hamster không có ý đi tới, vậy hắn cũng chỉ đành trở về. Tuy có hơi sượng mặt nhưng quên đi, nếu hai người yêu nhau chẳng lẽ mặt mũi còn quan trọng hơn tình yêu ư?

Thấy Lăng Chính Trung đi rồi lại về, đôi mắt ảm đạm của Hướng Thiên lập tức bừng sáng, anh cũng bước lên vội vàng nói:

-Chính Trung, tôi chỉ muốn làm xong mọi chuyện, chính vì muốn cho anh kinh hỉ, tôi không suy nghĩ đến cảm xúc của anh, xin lỗi…

-Hướng Thiên, không cần xin lỗi, giữa chúng ta không cần nói hai chữ này, nào, đổi sang ba chữ khác đi, dỗ cho tôi vui vẻ chút.

Hướng Thiên nhếch khóe miệng mỉm cười, mặt anh hơi ửng đỏ, môi mấp máy nửa ngày rốt cuộc nói một câu.

-Tiamo!

Cái gì?

Thấy Lăng Chính Trung ngơ ngác không hiểu, Hướng Thiên không khỏi khẽ cười.

-Là tiếng Italy, chính là ý nghĩa anh muốn nghe.

Aissh, con hamster ngốc nghếch này, bảo anh ta nói chữ yêu mà cũng khó vậy ư?

Lăng Chính Trung bất đắc dĩ hỏi:

-Hướng Thiên, anh có kinh nghiệm yêu đương không?

Đang rất vui vẻ nên Hướng Thiên nhanh chóng lắc đầu.

Tuyệt, vậy về sau chầm chậm dạy dỗ anh ta thôi.

-Nhớ kỹ, lần sau khi cãi nhau nếu tôi xoay người bỏ đi thì anh phải nhanh chóng ngăn tôi lại và cầu tôi tha thứ, đây mới là kiểu người yêu ở chung. Nhưng vừa rồi từ đầu tới cuối anh còn không thèm xích chân khỏi tổ, cứ như một mình tôi ở đây tự dằn vặt mình vậy. Được rồi, cho anh một cơ hội lập công chuộc tội, buổi tối làm cho tôi một bữa tiệc lớn đê.

Hướng Thiên gật đầu nhưng lại lập tức nói:

-Kỳ thật không cần phiền toái như vậy, lần sau nếu anh lại tức giận thì không cần hất đầu bỏ đi, anh cứ ra tay đánh tôi là được. Nhưng nhớ trước khi ra tay nhất định phải đánh tiếng với tôi một câu, tôi sợ vào lúc không để ý sẽ tự nhiên phản kích, như lần trước lại làm anh bị thương…

-Hamster, cái đồ ngốc nhà anh, anh đã nhìn thấy ai trước khi đánh người còn thông báo không?

Lăng Chính Trung rốt cuộc bật cười.

-Anh lấy đâu ra tiền mua nhà? Nói cho tôi biết thì tôi sẽ ký hợp đồng này, người được hưởng viết tên của anh.

-Ha ha, nhà tôi ở Canada mở mấy nhà hàng với quán trà, tôi đương nhiên được hưởng chút tiền trinh.

Vừa ra tay là một ngôi nhà, đây cũng coi như tiền trinh ư? Mệt hắn từ đầu còn tưởng Hamster rất nghèo đấy.

-Anh có tiền như vậy mà trước đây dám giả nghèo trước mặt tôi! Ở trong một căn hộ bé tí teo không tính, lại còn nói gì mà tiền đều bị các chị gái chia nhau hết…

Thấy tình nhân lại muốn trở mặt, Hướng Thiên vội vàng ôm Lăng Chính Trung vào lòng giải thích:

-Tiền từ chức của tôi thật sự bị các chị lấy chia nhau hết, số tiền gửi ngân hàng này kỳ thật là tiền chia hoa hồng hàng năm của nhà hàng, là mẹ tôi trộm gửi cho tôi, ngay cả bố tôi cũng không biết. Tôi đến chỗ anh họ vốn là muốn làm hết các công việc để làm phong phú bản thân, căn bản không có ý định động đến số tiền này. Nhưng Chính Trung, tôi không ngờ sẽ vô tình tổn thương anh, mà anh bây giờ vừa lúc cũng không có nhà, nên tôi mới có thể mua làm ngôi nhà về sau cho hai chúng ta.

Nghe qua cũng không tồi, Hamster còn rất biết quản lý tài sản nha.

-Vậy vì sao chủ hộ lại viết tên của tôi?

-Anh không hy vọng chủ hộ viết tên của anh sao?

Đương nhiên hy vọng, nhưng trên thực tế cũng như vậy thì càng tốt hơn.

Lăng Chính Trung ngẫm lại giáo huấn từ hai lần phản công thất bại, quyết định không ngừng cố gắng, dù sao hai người cũng có ngôi nhà của chính mình. Ngày tháng sau này còn rất dài, hắn kiểu gì chả có cơ hội, hê hê… Hướng Thiên nghi ngờ nhìn vẻ mặt tươi như hoa của Lăng Chính Trung.

-Chính Trung, anh cười nhìn rất âm hiểm đấy.

Lăng Chính Trung bật người qua hôn chụt một cái, cười nói:

-Hamster, anh dám nói tôi như vậy, anh bảo tôi nên trừng phạt anh thế nào?

Hướng Thiên đỏ bừng mặt.

-Đây là công viên đấy, anh đừng quá phận…

-Thế thì sao, dù sao cũng không có ai.

Lăng Chính Trung tiến lên ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của Hướng Thiên, đang chuẩn bị lao đến như hổ đói vồ mồi, đáng tiếc một tiếng gọi khe khẽ thành công chặn lại hành động tiếp theo của hắn.

-Anh ơi, xin lỗi…

Ai hả? Không có mắt như vậy…

Lăng Chính Trung tức giận quay về phía có âm thanh, lại phát hiện hai cô gái tóc vàng mắt xanh đang đứng trước mặt họ.

Nhìn cách ăn mặc của họ hình như là du khách nước ngoài, lại là con gái, Lăng Chính Trung dễ dàng làm công việc điều chỉnh biểu tình trên mặt, rất lịch sự hỏi:

-Xin hỏi có chuyện gì?

Một cô gái cao hơn trong hai người dùng hán ngữ không quá lưu loát hỏi:

-Nếu có thể thì nhờ anh chụp giúp chúng tôi mấy bức ảnh không?

-Đương nhiên có thể.

Lăng Chính Trung không nói hai lời nhận lấy cameras đối phương đưa, để hai cô gái tạo dáng đủ kiểu liên tục chụp cho hai người, sau đó trả cameras lại còn nghĩ thầm hai người mau đi đi, hắn còn muốn tiếp tục anh anh em em với Hướng Thiên nữa.

Ai ngờ cô gái nhận cameras xong vẫn chưa đi lại còn rất nhiệt tình cầm tay hắn nói:

-Anh ơi, nhìn anh rất đẹp trai, chúng tôi có thể chụp một tấm với anh không?

Không ngờ đối phương lại đề nghị như vậy, Lăng Chính Trung quá sợ hãi liên tục “no, no, no” không ngừng, sau đó kéo Hướng Thiên đang đứng bên cạnh chạy trối chết, ném hai cô gái đang ù ù cạc cạc không hiểu gì ở phía sau.

Chạy được rất xa hai người mới dừng lại, Hướng Thiên khó hiểu:

-Chính Trung, anh sao thế, chỉ là chụp tấm ảnh thôi…

-Anh thì biết cái gì, trải qua lần này làm tôi đúc kết được một kinh nghiệm xương máu, đó là vĩnh viễn vĩnh viễn không được chụp ảnh chung với phụ nữ lạ!

Nghe vậy Hướng Thiên không nhịn được bật cười.

Chính Trung, anh việc gì phải để ý đến việc này?

Sau này mặc kệ mưa to hay gió lớn, tôi đều sẽ ở bên cạnh em cùng em đối mặt, đừng quên, tôi chính là người được nhận bảo hiểm của em, là người yêu thân mật nhất của em!

– Hoàn chính văn –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.