Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 71: Chương 71: Phát hiện




Bạch Tử Họa ngồi trong điện Tuyệt Tình, Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt vẫn chưa về, chàng cau mày, quan sát chiếc hộp đặt trước mặt, nó đang chứa đựng đá Nghiệm Sinh của Tiểu Nguyệt với Thiên Cốt, hóa ra ngày xưa chàng không hề nhìn lầm, đá Nghiệm Sinh của Tiểu Nguyệt thực sự đã hấp thu sắc vàng trên đá Nghiệm Sinh của mình, bây giờ đá Nghiệm Sinh của Tiểu Nguyệt bắt đầu lấp lánh ánh vàng rồi, không những vậy còn không ngừng tiếp tục có xu hướng khuếch đại. Bạch Tử Họa rót tiên lực vào đá Nghiệm sinh, chàng muốn ngăn cản mối liên kết giữa đá Nghiệm Sinh của mình và Tiểu Nguyệt, song lại không có chút hiệu quả, chàng bèn nâng đá Nghiệm Sinh của Tiểu Nguyệt lên, lẩm bẩm, “Tại sao kiếp sinh tử lại đổi sang Tiểu Nguyệt, rốt cuộc thì Thiên Cốt là kiếp sinh tử của ai chứ?” Mặc dù Bạch Tử Họa suy nghĩ nhiều thế nào đi chăng nữa, chàng cũng không thể tìm ra câu trả lời, cuối cùng chàng đành đặt riêng đá Nghiệm Sinh của Thiều Nguyệt vào một cái hộp khác, tách rời khỏi đá Nghiệm Sinh của chàng với Hoa Thiên Cốt, chỉ mong làm vậy có thể gây cản trở cho sự biến hóa giữa chúng.

Thiều Nguyệt với Hoa Thiên Cốt quay về Trường Lưu, Lạc Thập Nhẫn dẫn đệ tử ra quảng trường nghênh đón, “Bái kiến Kiếm tôn!”

Thiều Nguyệt nhẹ gật đầu, Lạc Thập Nhất tiến lên phía trước, “Kiếm tôn à, Tam tôn đang đợi người trong đại điện ạ.”

“Được, ta đi ngay đây.” Thiều Nguyệt đi về phía đại điện.

Hoa Thiên Cốt bám theo sau cô, ngang hàng với Lạc Thập Nhất, “Ai da, Thập Nhất sư huynh ơi, Đường Bảo sao rồi, trong những ngày rời khỏi đây, người ta nhớ nhất chính là con bé đấy.”

Lạc Thập Nhất cười đáp, “Muội yên tâm đi, nàng chưa có gây họa đâu, với cả còn Tử Mạch trông coi nàng nữa mà.”

Hoa Thiên Cốt bật cười sảng khoái, “Thế thì tốt.” Bọn họ theo Thiều Nguyệt đi về phía đại điện.

Trong đại điện, Tứ tôn ngồi bên trên, Hoa Thiên Cốt và các đệ tử đứng giữa đại điện, Bạch Tử Họa nói, “Đại chiến Thái Bạch lần này có thể gọi là thắng lớn, tất cả cũng nhờ công lao của mọi người, tuy nhiên ta tin rằng Thất Sát chưa dập tắt ý định, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng, đừng vì chiến thắng một lần đã chủ quan khinh thường địch thủ, để lộ sơ hở.”

“Dạ vâng!” Đám đệ tử gật đầu.

“Trừ ác hướng thiện là trách nhiệm của mỗi đệ tử Trường Lưu, lần này những đệ tử mới đã tiến bộ vượt bậc, nhưng tuyệt đối không được phép kiêu ngạo, trở về rồi thì phải dốc lòng tu luyện...” Ma Nghiêm nghiêm túc nói.

Sênh Tiêu Mặc đột nhiên chen miệng vào, “Ai da, lần này ấy, công lao của Hoa Thiên Cốt là lớn nhất, kháng chiến Thất Sát, tranh thủ cho chúng ta bao nhiêu thời gian quý báu, ai da,“ Sênh Tiêu Mặc lấy quạt xếp chỉ chỉ mọi người, “Mọi người phải học tập con bé đấy nhé.”

“Được ạ!” Chúng đệ tử hô.

Thiều Nguyệt mỉm cười vui mừng, Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu trông thấy Thiều Nguyệt cười với nàng bèn xấu hổ cúi xuống, Nghê Mạn Thiên ở bên cạnh thấy vậy mới khẽ huých nàng. “Ai da, Nho tôn mới khen một câu thôi, cô cúi cái nỗi gì?”

“Hả? Ta, ta...” Hoa Thiên CỐt ngẩng đầu nhìn Nghê Mạn Thiên, xong lại quay sang nhìn Thiều Nguyệt, không biết nói sao cho phải.

Sênh Tiêu Mặc tiếp tục, “Còn nữa, số lượng đệ tử người tham gia vụ này khá đông, vì lý do an toàn, các người đều phải đến ao Tam Sinh để tiến hành kiểm tra.”

“Dạ!” Đám đệ tử gật đầu.

Cạnh ao Tam Sinh, chưa đệ tử nào dám bước xuống, Lạc Thập Nhất đứng một bên thúc đốc, “Phải giữ bình tĩnh, tuân thủ nghiêm ngặt chính nghĩa trong tim, đừng sốt sắng làm gì.”

Các đệ tử nghe xong hít một hơi thật sâu, chậm rãi lội qua ao Tam Sinh, vẫn có vài người bị thương. Những đệ tử đứng trên bờ thấy thế cũng bắt đầu bất an, họ không biết mình có thể tai qua nạn khỏi hay không. Lạc Thập Nhất quay sang nói với Sóc Phong và Nghê Mạn Thiên, “Sóc Phong, Nghê Mạn Thiên, hai con cũng xuống đi.”

“Dạ!” Sóc Phong và Nghê Mạn Thiên hành lễ, sau đấy Sóc Phong xuống ao trước, Nghê Mạn Thiên theo sau hắn, Sóc Phong vô cùng bình tĩnh đi hết ba ao, giống như lần trước, trông hắn chẳng có bất kỳ phản ứng nào, Nghê Mạn Thiên cũng rất thuận lợi, duy chỉ có nước ở ao Tuyệt Tình hơi khác thường, còn lại thì đều ổn hết, có thể nói là nàng đã tiến bộ hơn nhiều so với những ngày đầu tiên khi nàng lên Trường Lưu.

Lạc Thập Nhật gật đầu hài lòng, “Mạn Thiên à, con tiến bộ nhanh lắm, tâm cảnh cũng đã hoàn toàn khác trước kia rồi.”

Nghê Mạn Thiên bật cười, chắp tay hành lễ, “Đa tạ lời khen ngợi của sư phụ!”

Lạc Thập Nhất quay sang nói với Hoa Thiên Cốt, “Hoa Thiên Cốt ơi, tới lượt muội kìa.”

“Hả? À...” Hoa Thiên Cốt bất an, Thượng tiên Tử Huân đã bảo nàng đã rung động rồi, vậy thì nước ở ao Tuyệt Tình chắc chắn cũng sẽ phản ứng lại, nàng nên làm gì đây?

Lạc Thập Nhất thấy Hoa Thiên Cốt mãi không động đậy bèn thắc mắc, “Thiên Cốt, Thiên Cốt ơi, đến lượt muội kìa.”

Hoa Thiên Cốt gật đầu, nàng hít một hơi thật sâu, bước từng bước đến bên ao Tuyệt Tình, nàng chợt dừng lại, nhớ lời Thượng tiên Tử Huân, nàng cúi đầu nhìn xuống ao, nước ao Tuyệt Tình nhất định có thể chứng minh rằng có thật là mình đã yêu sư tôn hay không. Thời điểm Hoa Thiên Cốt chuẩn bị tiếp bước, nàng ngẩng đầu trông thấy Tử Huân đang đứng phía đằng xa, nàng ngừng lại chốc lát, Thượng tiên Tử Huân ư? Chẳng lẽ ngài tới kiểm tra xem mình có thật sự rung động hay sao?

Hoa Thiên Cốt bước xuống ao Tuyệt Tình, từng cơn đau dồn dập kéo đến, thật rát, mình với sư tôn.... Tử Huân như minh chứng được điều gì đó, nàng để lộ ra một nụ cười khó hiểu, Hoa Thiên Cốt hoảng hốt cúi xuống. Lạc Thập Nhất nhận thấy Hoa Thiên Cốt hơi bất thường, anh chàng lo lắng nhìn nàng, Hoa Thiên Cốt nhịn đau, bước sang ao tiếp theo, Lạc Thập Nhất hỏi, “Thiên Cốt à, muội có sao không?”

Hoa Thiên Cốt lắc đầu, “Ta không sao đâu, thưa Thập Nhất sư huynh.” Sau đó nàng ngẩng đầu lên nhìn vị trí mới ban nãy Tử Huân còn đứng, song ở đó đã chẳng còn bóng người, nàng lại quan sát xung quanh, Thượng tiên Tử Huân không còn ở đây nữa, nàng mím chặt môi, cúi xuống nhìn đôi chân đang mang nặng vết phỏng, thầm nhủ, tuyệt đối không thể để sư tôn biết, tuyệt đối không thể!

Tại đại điện Trường Lưu, hai hàng đệ tử đang quỳ gối, Ma Nghiêm nghiêm nghị giáo huấn, “Các người cả ngày làm gì mà không chịu tu luyện, nhìn xem kết quả bây giờ là gì đi? Nếu có ngày để các người một mình đối mặt với Thất Sát, lại phải chịu thêm cám dỗ, thì không phải các người sẽ lập tức bám đuôi Thất Sát, bám đuôi Sát Thiên Mạch luôn hay sao?” Ma Nghiêm than thở, “Mỗi người chịu phạt nửa tháng, Hỏa Tịch, ngươi sang phòng khí giới giúp việc, mỗi ngày hai giờ.”

“Dạ vâng...” Hỏa Tịch cúi đầu ủ rũ.

“Vũ Khinh La, đến phòng bếp giúp việc, mỗi ngày hai giờ.”

Vũ Khinh La ngẩng đầu “Hả?” một cái, nhưng cũng chỉ đành nhận phạt.

.......

Phạt đệ tử xong, Ma Nghiêm nhìn ba người đang đứng cạnh Lạc Thập Nhất, vô cùng tán thưởng, “Các người mau học tập Sóc Phong và Hoa Thiên Cốt đi, từ khi lên Trường Lưu cho tới tận bây giờ, chúng vẫn chưa từng có bất kỳ tâm tư bậy bạ; lại nhìn thêm cả Nghê Mạn Thiên nữa, dù ban đầu đến đây có hơi xấu tính, song nhìn người ta bây giờ đi, đã không còn những suy nghĩ đó nữa, dốc lòng tu luyện, thậm chí có thể bước qua hết ao Tam Sinh, sau này các người phải noi gương ba người bọn họ.”

“Dạ...” Đám đệ tử cúi đầu thưa.

Tại điện Tuyệt Tình, Tử Huân vào trong viện của Bạch Tử Họa, thấy chàng đang chăm sóc cho hoa cỏ, Tử Huân bèn lên tiếng, “Hoa Thiên Cốt đang thực hiện khảo sát tại ao Tam Sinh, chàng còn có tâm trạng ở đây tỉa tót cây cối sao?”

“Muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng.” Bạch Tử Họa không ngừng lại, đầu cũng chẳng ngẩng lên.

Tử Huân chậm rãi tiến tới, nàng thử dò xét, “Nếu Hoa Thiên Cốt đã thật sự yêu rồi thì chàng định xử lý như thế nào?”

Bạch Tử Họa cả kinh, chàng quay đầu lại, “Thiên Cốt yêu rồi? Yêu ai?”

Tử Huân không trả lời, nàng đi đến trước mặt Bạch Tử Họa, sau đó xoay người đáp, “Là với sư muội của chàng, Thiều Nguyệt!”

Bạch Tử Họa nhíu mày, “Tử Huân à, đây là chuyện quan trọng, muội không thể ăn nói bậy bạ đâu.”

“Ta ăn nói bậy bạ ư?” Tử Huân nghiêng đầu khinh thường, “Rõ ràng là sư muội ngoan của chàng, thế mà lại dạy dỗ ra một con nhóc đệ tử có ham muốn không an phận, ta để ý thấy có khi Thiều Nguyệt cũng không hề hay biết....”

“Đủ rồi,“ Bạch Tử Họa tỏ vẻ giận dữ, “Tâm tư Thiên Cốt trong sáng, tâm cảnh Tiểu Nguyệt ôn hòa, muội lại đi nghi ngờ cả hai người bọn họ, nếu muội còn tiếp tục như vậy thì đừng trách ta không đoái hoài đến bao nhiêu năm tình nghĩa.” Dứt lời, Bạch Tử Họa quay gót bỏ đi.

“Bạch Tử Họa!” Tử Huân dõi theo bóng lưng Bạch Tử Họa, “Chàng không tin thì có thể thử đi kiểm chứng, nước ao Tuyệt Tình sẽ minh chứng hết thảy cho những lời của ta.”

Bạch Tử Họa ngoảnh mặt lại, cau mày nhìn Tử Huân, sau đó chàng rời hẳn đi, Tử Huân đứng yên rũ mi mắt, đau lòng không thôi.

Hoa Thiên Cốt ở trong phòng mình, nhìn đôi chân thương bỏng, tim nàng đập liên hồi, nàng cắn móng tay, không ngừng rủ rỉ rù rì, “Làm thế nào bây giờ, làm thế nào đây, làm thế nào đây? Mình nên làm gì đây?”

“Cốt Đầu ơi, Cốt Đầu à, con vừa mới nghe thấy Thượng tiên Tử Huân...” Đường Bảo chưa xuất hiện mà giọng đã oang oang, con bé đẩy cửa, trông thấy Hoa Thiên Cốt đang ngồi trên giường, để lộ ra đôi bàn chân toàn vết bỏng, con bé không khỏi há hốc mồm, giật mình nhìn nàng, “CỐT ĐẦU À, MẸ, MẸ THẬT SỰ....”

Hoa Thiên Cốt mải mốt giấu chân đi, ngẩng đầu hỏi, “Đường Bảo, con vừa mới nói Thượng tiên Tử Huân làm sao?”

“Hả? Con nghe lén thấy Thượng tiên Tử Huân bảo với Tôn thượng là mẹ rung động rồi, cho nên con vội vội vàng vàng chạy như bay tới đây để báo tin cho mẹ.” Đường Bảo đáp với vẻ cuống cuồng.

“Cái gì? Thượng tiên Tử Huân nói thế với Tôn thượng sao?” Hoa Thiên Cốt vội giữ lấy Đường Bảo, “Vậy... ngài ấy có nói gì nữa không?”

Đường Bảo lắc đầu, “Con vừa nghe xong đã tới đây cấp báo cho mẹ, Tử huân còn nói gì hay không thì con không biết.”

Hoa Thiên Cốt không dám nhúc nhích, Đường Bảo nhìn thấy chân nàng mới nhớ ra lời mình vừa nói, con bé hoảng hốt, “Cốt Đầu à... mẹ, mẹ thật sự... yêu Tôn thượng sao?”

Hoa Thiên Cốt chột dạ cúi đầu, nghe thấy Đường Bảo nhắc đến Tôn thượng, nàng mới xua tay lia lịa, “Không phải, không phải Tôn thượng...”

Đường Bảo cho rằng Hoa Thiên Cốt muốn giấu, con bé đến ngồi bên nàng, ôm lấy Hoa Thiên Cốt, an ủi, “Cốt Đầu ơi, mẹ đừng lo, cũng đừng nghĩ nhiều về những lời của Thượng tiên Tử Huân làm gì, bởi vì, bởi vì sao mẹ có thể thích Tôn thượng được chứ, Tôn thượng đâu phải đối tượng mà người bình thường có thể yêu được?”

Hoa Thiên Cốt hết lời, “Đường Bảo à, ta không thích Tôn thượng...”

Đường Bảo nghiêng đầu thắc mắc, “Không phải Tôn thượng thì còn có thể là ai chứ, điện Tuyệt Tình chỉ có mình Tôn thượng là đàn ông thôi mà?”

“Ta, ta...” Hoa Thiên Cốt ấp úng.

Đường Bảo nhận ra tâm trạng gấp rút của Hoa Thiên Cốt bèn trêu chọc, “Chẳng lẽ mẹ thích Kiếm tôn à?” Hoa Thiên Cốt cả kinh, Đường Bảo còn tiếp tục đùa giỡn, “Ừ được nhỉ, Kiếm tôn tốt hơn Tôn thượng nhiều, chỉ tiếc người là nữ, không thì chắc chắn sẽ có nhiều người theo đuổi lắm, ha ha ha...” Dứt lời, Đường Bảo ôm bụng cười vang, con bé chỉ muốn chọc Hoa Thiên Cốt cười, kết quả là vừa ngẩng đầu lên, con bé đã trông thấy gương mặt cứng đờ của Hoa Thiên Cốt.

Đường Bảo thầm sửng sốt, con bé kinh ngạc thốt lên, “Bất khả thi, Cốt Đầu à, mẹ... không phải là thích Kiếm tôn thật chứ?”

Hoa Thiên Cốt im lặng không đáp, cuối cùng nàng gật đầu một cái, Đường Bảo che miệng kinh hãi, “Cốt Đầu à?! Mẹ, mẹ, thật...”

Hoa Thiên Cốt lo lắng nói, “Đường Bảo, con nhất định phải giúp ta trong chuyện này, tuyệt đối không để để sư tôn biết, không được để cho bất kì ai được biết.”

Đường Bảo gật đầu lia lịa, “Vâng, mẹ yên tâm.”

“Nhưng mà sao mẹ có thể qua mặt được cả Thập Nhất sư huynh và mọi người vậy?” Đường Bảo tò mò.

“Mới vừa rồi ta đã dốc hết toàn bộ nội lực để kiểm soát tình hình, song khẳng định mấy chiêu trò này không thể lừa được sư tôn với Tôn thượng đâu, hơn nữa đây còn là vết thương do ao Tuyệt Tình gây nên, không thuốc trị thương bình thường nào có thể chữa lành được.” Hoa Thiên Cốt bất an vô cùng.

Đường Bảo đột nhiên đứng dậy, “Cốt Đầu à, để con thay mẹ đi tìm thuốc nhé!” Dứt lời bèn rời khỏi căn phòng.

“Ai da, Đường Bảo, Đường Bảo ơi...” Hoa Thiên Cốt vội kêu lên, tiếc là Đường Bảo đã đi mất dạng.

Đường Bảo khập khiễng bước vào phòng Lạc Thập Nhất, gọi, “Thập Nhất sư huynh ơi...”

Lạc Thập Nhất đang đọc sách trong phòng, nghe thấy tiếng con bé thì lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy dáng đi của Đường Bảo, anh chàng hoảng hốt tiến tới dìu đỡ, “Đường Bảo à, nàng bị làm sao vậy?”

“Ta, ta thấy Cốt Đầu và mọi người đi khảo sát ở ao Tam Sinh nên ta cũng muốn theo, có điều... ta không ngờ sẽ đau như vậy.” Đường Bảo lấy hai tay che mắt, bật khóc nức nở.

Lạc Thập Nhất không nỡ nhìn Đường Bảo thương tâm khổ sở, “Được rồi, được rồi, nàng chờ một lát nhé.” Ném quyển sách trên tay đi, anh chàng mải mốt vào trong tìm thuốc. Đường Bảo thả tay, lén dòm Lạc Thập Nhất, bí mật lè lưỡi, thầm nhủ, “Thật là một thanh gỗ ngốc!”

Lạc Thập Nhất tìm được thuốc xong vội vã quay lại bên Đường Bảo, Đường bảo lại lập tức che mắt đi, giả bộ khóc lóc, Lạc Thập Nhất đưa chai thuốc cho con bé, “Đây, đây là thuốc chữa trị cho vết thương gây ra bởi ao Tam Sinh, nhưng cùng lắm cũng chỉ có thể dịu bớt cơn đau mà thôi.”

Đường Bảo nắm chai thuốc thật chặt, “Đa tạ!” Sau đó lập tức xoay người bỏ chạy.

“Ai da, Đường Bảo ơi...”

“Không sao, ta về bôi thử ngay đây.” Đường Bảo giơ chai thuốc lên rồi chạy mất dạng.

Lạc Thập Nhất duỗi tay gọi, “Ai da...” Thấy Đường Bảo đi rồi, anh chàng mới thắc mắc, “Nước ao Tam Sinh? Không lẽ, là yêu?” Anh chàng bất an, “Là yêu ai?” Xong lại mỉm cười ngây ngốc, “Chẳng lẽ là mình?” Lạc Thập Nhất âm thầm mừng rỡ.

Đường Bảo bôi thuốc cho Hoa Thiên Cốt, “Cốt Đầu à, lát nữa mẹ cố gắng vận công để chế trụ nhé, có khi lại qua mặt được Kiếm tôn và Tôn thượng cũng nên.”

“Đường Bảo à, cảm ơn con nhé, theo quy luật của ao Tuyệt Tình, trừng phạt cũng là khảo nghiệm, không được phép phân phát thuốc, sao Thập Nhật sư huynh lại chịu đưa thuốc cho con thế?” Hoa Thiên Cốt thắc mắc.

“À... chuyện này...” Đường Bảo vòng vo, “Dù sao thì cũng nhờ con giở trò thôi, tóm lại thì huynh ấy cũng đã chịu giao nộp rồi.”

Đúng lúc đó thanh âm Bạch Tử Họa đột nhiên truyền tới, “Thiên Cốt, con có ở trong đấy không?”

“Hả?” Hoa Thiên Cốt hoảng hốt nhỏ giọng nói, “Sao Tôn thượng đã tới rồi?”

Đường Bảo suy đoán, “Chẳng lẽ Thượng tiên Tử Huân thật sự đã nói gì đó?”

Hoa Thiên Cốt vội vàng sửa soạn quần áo, sau đó nàng xuống giường, tận lực lấy vạt áo che chân, Đường Bảo cũng luống cuống giúp nàng, chuẩn bị xong xuôi, Hoa Thiên Cốt mới đáp, “À, Tôn thượng ơi, con ở đây, ngài vào đi.”

Bạch Tử Họa mở cửa phòng, đi thẳng vào trong, Đường Bảo kính cẩn thưa, “Chào Tôn thượng!”

Bạch Tử Họa nhẹ gật đầu, chàng tới trước mặt Hoa Thiên Cốt, “Nghe nói con đã thuận lợi vượt qua thử thách ở ao Tam Sinh.”

“Vâng ạ, kết quả cũng khá khả quan.” Hoa Thiên Cốt thầm sốt sắng.

Bạch Tử Họa cúi xuống nhìn chân Hoa Thiên Cốt, vạt áo cũng không thể che hết chân, chàng thấy chân nàng không hề có dấu hiệu khác thường thì cũng an tâm hơn, “Thương thế của con sao rồi, để ta xem một chút.”

“...Dạ vâng, Tôn thượng.” Hoa Thiên Cốt do dự chìa tay ra.

“Bạch Tử Họa bắt mạch cho nàng, lòng thầm cả kinh, chàng kinh ngạc nhìn Hoa Thiên Cốt, chẳng lẽ thật sự như lời Tử Huân nói sao? Hoa Thiên Cốt biết không thể tiếp tục lừa gạt bèn mải mốt quỳ gối, khẩn cần, “Tôn thượng, đệ tử đã biết sai, cầu xin Tôn thượng đừng nói cho sư tôn, đệ tử nhất định sẽ dốc lòng tu luyện.”

Bạch Tử Họa khó có thể tượng tưởng nổi khi chàng nhìn Hoa Thiên Cốt, chẳng lẽ đá Nghiệm sinh của Tiểu Nguyệt thành ra như thế là do Thiên Cốt sao? Nếu đúng là như thế, thì tuyệt đối không thể để Hoa Thiên Cốt được phép tiếp tục ở bên cạnh Tiểu Nguyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.