Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 97: Chương 97: Phong ấn




Đông Phương Úc Khanh tiến vào động Hoang Phế xong bắt đầu đi tìm Hoa Thiên Cốt, “Cốt Đầu ơi, Cốt Đầu...” Nhưng chẳng thấy nàng đâu, Đông Phương Úc Khanh bắt đầu trở nên sốt ruột.

Bạch Tử Họa đi vào sau cũng tìm Thiều Nguyệt khắp nơi, chàng lo Thiều Nguyệt lại không tiếc thân mình để hy sinh cho Hoa Thiên Cốt. Còn Sát Thiên Mạch vừa vượt qua lỗ hổng là bắt đầu dính phải ảo ảnh, trong đó chứa những hồi ức về hắn và Lưu Hạ, nghe thấy câu nói cuối cùng của Lưu Hạ trước khi nàng chết, Sát Thiên Mạch càng áy náy hơn, mãi vẫn chưa thoát ra được.

“Niết...” Hoa Thiên Cốt thấy Niết đột nhiên thay đổi bèn lo lắng gọi cậu.

“Tiểu Cốt!” Thiều Nguyệt vội giữ Hoa Thiên Cốt lại, lắc đầu với nàng, ai dè đúng lúc ấy, Kinh Lôi trên tay Thiều Nguyệt bắt đầu chấn động, sau đó tự động phi thẳng về phía Niết.

“Sư tôn...” Hoa Thiên Cốt sợ hãi, sau đó nàng cũng phi thân đi muốn níu Thiều Nguyệt lại, song tốc độ của Kinh Lôi quá nhanh.

Thiều Nguyệt dùng lực hòng ngăn cản Kinh Lôi nhưng không thể khống chế nổi thanh kiếm, cô cảm thấy hoảng hốt, rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra?

Hồng Hoang trong người Niết đã khôi phục, ký ức thời thượng cổ cũng thức tỉnh, cậu mở mắt ra liền trông thấy Thiều Nguyệt cầm Kinh Lôi đâm về phía mình, thật chẳng khác nào lúc Lôi Hạo cầm thanh kiếm sấm rền kia muốn giết cậu vậy.

Ánh mắt Niết trở nên đau thương, trái tim buồn bã, cậu lấy tay không đỡ lấy Kinh Lôi, lẩm bẩm, “Hạo à, dù huynh không có ở đây, thanh kiếm của huynh vẫn muốn đưa ta vào chỗ chết, chẳng lẽ đó chính là tâm nguyện của huynh hay sao?” 1

Thiều Nguyệt ngẩn người, Niết đánh văng Thiều Nguyệt đi. Hoa Thiên Cốt thấy Thiều Nguyệt bị gạt lùi lại bèn vội xoay người dang tay ra đón, song nàng lại bị một lực hấp dẫn ập vào sau lưng, cuối cùng lại bị hút về phía Niết.

Thiều Nguyệt vất vả lắm mới đứng vững được, cô vừa ngẩng lên đã thấy Niết bắt Hoa Thiên Cốt, “Niết, ngươi muốn làm gì?”

Niết nhìn vẻ sốt sắng của Thiều Nguyệt, chợt nhớ lại cảnh Hoa Thiên Cốt lau mồ hôi thay cô, sau đó cậu bật cười, “Xem ra cô ta rất quan trọng đối với ngươi nhỉ.”

Thiều Nguyệt nhíu mày, “May buông Tiểu Cốt ra!” Dứt lời, cô nâng Kinh Lôi lên, chuẩn bị tấn công.

Niết vừa thấy Kinh Lôi, ánh mắt đã tối sầm lại, “Tại sao thanh Lôi Minh lại ở trong tay ngươi?”

“Lôi Minh ư?” Thiều Nguyệt nghiêng đầu nhìn thanh kiếm trên tay, “Ý ngươi là Kinh Lôi?” Xong cô nhìn Niết, “Ta không biết, lúc ta tỉnh dậy, nó đã ở bên cạnh ta rồi.”

“À, thì ra là vậy...” Niết đau lòng, huynh không tiếc để Lôi Minh đổi chủ, cũng phải giết cho bằng được ta sao? Nhưng ta sẽ chẳng bao giờ để huynh toại nguyện đâu!

Ngay sau đó, Niết đánh một chưởng đằng sau Hoa Thiên Cốt, truyền hết Hồng Hoang vào người nàng. Thiều Nguyệt cả kinh, “Niết, ngươi định làm gì Tiểu Cốt vậy?”

“Ha ha ha...” Niết cười vang, cậu vô cùng hứng thú muốn theo dõi Hoa Thiên Cốt và Thiều Nguyệt, “Ta muốn thử xem, cũng cùng một câu chuyện giống như chúng ta thuở ban đầu, thế nhưng lần này kết cục sẽ ra sao đây?!” Dứt lời, tốc độ truyền lại tăng thêm.

“Tiểu Cốt!” Thiều Nguyệt chém về phía Niết, song đột nhiên Kinh Lôi lại đổi hướng, nhắm thẳng về phía Hoa Thiên Cốt.

Thiều Nguyệt sợ hãi, cô vội thu lại thế kiếm, nhưng Kinh Lôi dường như không còn nghe theo sự chỉ huy của cô nữa, nó vẫn tiếp tục nhằm đánh Hoa Thiên Cốt, hai tay Thiều Nguyệt giữ chặt lấy Kinh Lôi, song cô vẫn bị nó kéo đi. Mắt thấy mình đang ngày càng tiến đến gần Hoa Thiên Cốt, tự dưng Thiều Nguyệt hét to, hai tay ném thật mạnh Kinh Lôi về đằng sau, Kinh Lôi thuận thế cắm thực sâu vào một thân cây khô.

Thiều Nguyệt vừa thở lấy hơi thì Kinh Lôi lại bắt đầu rục rịch, nó tự rút ra khỏi thân cây, bay về phía bên này. Thiều Nguyệt vận công ngăn thanh kiếm, bởi vì vốn dĩ sức mạnh của cô tương liên với Kinh Lôi nên song phương mới giằng co chốc lát đã va chạm phát ra một luồng linh lực khủng khiếp, Thiều Nguyệt che ngực lùi liên tiếp về đằng sau.

“Sư tôn!” Hoa Thiên Cốt lo lắng, nàng giãy dục định thoát khỏi sự khống chế của Niết nhưng chỉ phí công, “Niết, đệ mau thả ta ra, chẳng lẽ đệ không nghe lời tỷ tỷ bảo hay sao?”

Niết không nhúc nhích, cậu xít lại gần Hoa Thiên Cốt, nói khẽ, “Chả nhẽ tỷ không muốn biết tỷ quan trọng tới đâu trong lòng cô ta hay sao? Tỷ không muốn biết giữa tỷ và Hồng Hoang, cô ta sẽ lựa chọn như thế nào ư?”

“Không, ta muốn biết lắm.” Hoa Thiên Cốt nhìn Thiều Nguyệt không chớp mắt, thấy người vì mình mà không ngừng chống lại Kinh Lôi, ánh mắt Hoa Thiên Cốt cũng dần trở nên kiên định, “Nhưng ta không bao giờ muốn sư tôn bị thương, nếu tất cả những thứ ấy gây tổn hại cho sư tôn, vậy thì ta không cần biết nữa!”

Niết nở nụ cười sầu bi, Hoa Thiên Cốt thấy Thiều Nguyệt che ngực, nàng biết cô bị thương thì càng kịch liệt phản kháng Niết, Niết lắc đầu, “Vô ích thôi, tỷ từ bỏ đi.”

Hoa Thiên Cốt không đáp, nàng tiếp tục phản kháng, Thiều Nguyệt che ngực cố gắng đứng vững, Kinh Lôi đã xông tới, cô mải mốt đứng thẳng người lên, dang rộng hai tay, chắn trước Hoa Thiên Cốt.

“Sư tôn!” Hoa Thiên Cốt trợn mắt, Kinh Lôi sắp đâm đến rồi, con ngươi Hoa Thiên Cốt vụt sáng, thân là kiếp sau của thần Nữ Oa, sức mạnh của nàng đột nhiên bùng phát, gây chấn động cho Niết ở đằng sau, toàn thân phát sáng, Hoa Thiên Cốt đột nhiên xuất hiện trước mặt Thiều Nguyệt.

Thiều Nguyệt thầm cả kinh, cô vội ôm lấy Hoa Thiên Cốt, xoay người lại, đưa lưng về phía Kinh Lôi. Chỉ nghe phập một cái, âm thanh kiếm xuyên qua thân thể, Thiều Nguyệt bật rên đầy đau đớn.

Hoa Thiên Cốt kịp thời phản ứng, nàng hét lên, “Sư tôn!” Nàng giữ lấy hai tay Thiều Nguyệt, muốn kiểm tra vết thương sau lưng cô, nhưng Thiều Nguyệt lại một tay đẩy nàng ra, Hoa Thiên Cốt lảo đảo lùi lại.

“Tiểu Cốt, đừng lại đây!” Thiều Nguyệt hô, cô cảm giác dù cho Kinh Lôi có đâm thủng thân thể mình thì cũng sẽ không bỏ cuộc, nó vẫn muốn tấn công Hoa Thiên Cốt, cho nên cô mới phải đẩy Hoa Thiên Cốt đi.

“Sư tôn!” Hoa Thiên Cốt ngẩn người, ánh mắt Thiều Nguyệt như muốn bảo nàng đừng lại đây.

Kinh Lôi đâm vào vai phải cô song vẫn không ngừng tiến tới, khi đã xuyên qua bả vai, Thiều Nguyệt dùng tay phải nắm chặt lấy mũi kiếm, thế nhưng ngay cả lòng bàn tay cũng bị Kiếm đâm nát, máu tuôn không ngừng, song cô vẫn cố gắng ngăn Kinh Lôi lại.

“Kinh Lôi!” Thiều Nguyệt lắc lắc, nói với vẻ lạnh nhạt, “Tao không quan tâm chủ nhân trước của mày là ai, nhưng mà nếu mày dám động đến Tiểu Cốt, thế thì mày đừng có coi tao là chủ nhân của mày nữa!!!”

Đột nhiên Kinh Lôi dừng hẳn lại, tựa như nó cuối cùng cũng đã tỉnh táo, biết mình đã khiến chủ nhân bị thương, Kinh Lôi lập tức hóa thành một luồng ánh sáng màu bạc, biến mất khỏi vết thương của Thiều Nguyệt, rơi xuống đất phát ra tiếng kêu leng keng.

Thiều Nguyệt thấy Kinh Lôi không phát rồ nữa thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó suy yếu đổ rạp về phía trước. Hoa Thiên Cốt mải mốt lao đến đỡ lấy cô, hốc mắt đỏ ửng, nàng nức nở, “Sư tôn ơi, sư tôn, thật xin lỗi, cũng tại Tiểu Cốt nên sư tôn mới bị thương.”

Thiều Nguyệt bật cười yếu ớt, cô nâng tay định nhẹ xoa má nàng, đến khi nhìn thấy máu trên tay mình, cô lại dừng lại, buông xuống. Hoa Thiên Cốt nhận ra ý định của Thiều Nguyệt, nàng vội nắm lấy tay phải cô, dịu dàng đặt bên gương mặt mình như rất sợ sẽ làm đau tay của Thiều Nguyệt, “Sư tôn à...”

“Tiểu Cốt, tay ta...” Thiều Nguyệt muốn gỡ tay ra.

Hoa Thiên Cốt nhẹ nhàng giữ lấy tay Thiều Nguyệt, cho dù trên mặt mình dính đầy máu, thế nhưng nàng không hề quan tâm, nàng lắc đầu lia lịa, “Sư tôn, Tiểu Cốt không để ý, không để ý...” nói xong, khóe mắt đã ươn ướt.

Thiều Nguyệt an ủi, “Tiểu Cốt đừng khóc, vi sư không sao hết, chỉ cần dưỡng sức vài ngày là khỏe.”

Hoa Thiên Cốt cắn môi dưới, nàng biết Thiều Nguyệt chỉ đang an ủi mình, nàng bèn gật đầu, ôm lấy Thiều Nguyệt càng chặt hơn. Cảnh tượng ấy lọt vào trong mắt Niết, khiến cậu vô cùng xúc động, nếu ban đầu cậu và Hạo có một nửa dũng khí hết mình vì đối phương như hai người thì có lẽ sẽ không phải đi đến kết cục này. Song cậu cũng hiểu, dù sao thì Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt cũng không phải bọn họ, mối ràng buộc của hai người đã vượt qua hết thảy mọi chuyện trên thế gian, có lẽ hai người sẽ có một cái kết tốt đẹp hơn bọn họ.

“Niết...” Thanh âm mệt mỏi của Thiều Nguyệt vang lên, cắt đứt dòng trầm tư của Niết, cậu tiến lại gần, ngồi xổm xuống, thật hâm mộ các nàng, “Cái gì?”

“Làm thế nào... để phong ấn.. Hồng Hoang... trong cơ thể... Tiểu Cốt?” Thiều Nguyệt nói đứt quãng, cô bây giờ đang gắng gượng để mình không bất tỉnh.

“Sư tôn...” Hoa Thiên Cốt lo lắng.

Niết suy nghĩ rồi đáp, “Ngươi phải biết, ta từng bị thần lực phong ấn.”

“Ý ngươi... là... Thần Khí?” Thiều Nguyệt cau mày.

Niết gật đầu, “Dĩ nhiên không cần thiết phải là toàn bộ Thần Khí, nếu không Tiểu Cốt của ngươi cũng sẽ giống ta mất, bị phong ấn trăm ngàn năm tại đây.”

Thiều Nguyệt lắc đầu, “Ta không... không muốn phong ấn Tiểu Cốt, mà là... phong ấn Hồng Hoang... trong cơ thể con bé, không thể... để cho kẻ khác... phát hiện ra... con bé sở hữu Hồng Hoang...”

“Ôi,“ Niết lắc đầu cười khổ, “Đến nước này rồi mà ngươi vẫn còn bảo hộ tỷ ấy chu toàn tới vậy?”

“Dĩ, dĩ nhiên, nhưng bây giờ... ta không thể bảo hộ Tiểu Cốt,“ Thiều Nguyệt ngước lên nhìn Hoa Thiên Cốt, “Phải phong ấn... trước khi... sư huynh tới...” Dứt lời, Thiều Nguyệt đứng dậy.

Hoa Thiên Cốt ôm chặt lấy Thiều Nguyệt, không để cho cô cử động, “Sư tôn, người đừng nhúc nhích, thương tích trên người người...”

Bấy giờ một luồng ánh sáng hồng thoáng qua, thanh Mẫn Sinh xuất hiện bên cạnh Kinh Lôi, Niết kinh ngạc, “Mẫn Sinh ư?”

Sau đó cậu như sáng tỏ, “Xem ra ngươi không phải tự mình động thủ đâu.”

Trên đường Bạch Tử Họa tìm Thiều Nguyệt chàng trông thấy một vệt sáng hồng lao về phía trước, chàng dừng lại một lát rồi vội vàng phi thân đuổi theo, phía trước đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng đỏ rực. Bạch Tử Họa mải mốt giữ thăng bằng, đợi đến khi luồng sáng kia biến mất, chàng lập tức tiến lên, phát hiện ra Thiều Nguyệt một thân loang lổ bao nhiêu là máu đang nằm trong ngực Hoa Thiên Cốt, bên cạnh hai người còn có một cậu trang tóc đen áo trắng.

Bạch Tử Họa tiếp đất, chàng lo lắng gọi, “Tiểu Nguyệt!”

Hoa Thiên Cốt ôm thật chặt lấy Thiều Nguyệt, tựa như hết thảy mọi thứ xung quanh đều không hề ảnh hưởng đến nàng. Bạch Tử Họa đi tới, nhìn thấy Kinh Lôi nằm trên đất cũng dính đầy máu, chàng cau mày ngồi xổm xuống, kiểm tra vết thương trên người Thiều Nguyệt, sau đó cả kinh, vì sao trông nó như bị Kinh Lôi gây ra vậy?

“Cốt Đầu ơi!” Đông Phương Úc Khanh cũng chạy theo luồng sáng ban nãy, anh chàng thấy trên người Hoa Thiên Cốt có máu nên cuống cuồng kiểm tra, “Cốt Đầu ơi, nàng bị thương à? Thương ở đâu vậy?”

Hoa Thiên Cốt lắc đầu, “Không phải của ta, đây là máu của sư tôn.”

Đông Phương Úc Khanh trầm mặc chốc lát mới nhìn thấy Thiều Nguyệt đang nằm trong vòng tay Hoa Thiên Cốt, anh chàng tỏ vẻ kinh ngạc, “Kiếm tôn, người...”

“Sư tôn... vì cứu ta...” Hoa Thiên Cốt đau lòng vô cùng.

Bạch Tử Họa vừa nghe đã nghĩ, quả nhiên là thế, chàng vung tay đánh văng Hoa Thiên Cốt đi, đưa tay tiếp nhận lấy Thiều Nguyệt, Đông Phương Úc Khanh vội đỡ Hoa Thiên Cốt, giận dữ nói, “Bạch Tử Họa! Ngươi làm gì vậy?”

“Hoa Thiên Cốt, ngươi không phải là đệ tử Trường Lưu nữa rồi,“ Sắc mặt Bạch Tử Họa hết sức lạnh lùng, “Dị Hủ Quân, ta từng nói, nếu ngươi dám làm ra loại chuyện trái với đạo Trời, ta tuyệt đối sẽ không nương tay.”

“Hừ!” Đông Phương Úc Khanh tỏ vẻ khinh thường, “Đúng, cho tới tận bây giờ ngươi chưa từng sai, ngay cả hai mươi năm trước, khi các người giết cha ta, các người cũng không sai!”

“Đúng là đúng, sai là sai, hai mươi năm trước ta không sai, bây giờ vẫn vậy, nếu Hoa Thiên Cốt đã làm sai, thế thì nhất định nó phải bị trừng phạt.” Mặt Bạch Tử Họa không hề biến sắc.

“Dị Hủ Quân ư?” Hoa Thiên Cốt chậm rãi quay sang nhìn Đông Phương Úc Khanh, “Đông Phương, sao Tôn thượng lại gọi huynh là Dị Hủ Quân?”

“Cốt Đầu a...” Đông Phương Úc Khanh tránh né, anh chàng không biết nên giải thích như thế nào.

Bấy giờ Sát Thiên Mạch cũng chạy tới, hắn vừa thoát khỏi ảo ảnh đã mau mải đi tìm Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt, hắn tiếp đất, lo lắng hét lên, “Thiều Nguyệt, bé con!”

Khi nhìn thấy tình trạng của Thiều Nguyệt, Sát Thiên Mạch giận dữ quát với Bạch Tử Họa, “Bạch Tử Họa, ngươi đã làm gì Thiều Nguyệt với bé con, hả?”

“Liên quan gì tới ngươi?” Bạch Tử Họa đáp, Sát Thiên Mạch nổi cơn thịnh nộ, đưa tay đánh về phía Bạch Tử Họa.

Hoa Thiên Cốt vội lên tiếng, “Sát tỷ tỷ, muội không sao hết, Tôn thượng, ngài đừng đánh với Sát tỷ tỷ, bây giờ cứu sư tôn là quan trọng nhất!”

Lúc này Bạch Tử Họa và Sát Thiên Mạch mới thu hồi pháp lực, Niết tới sau lưng Hoa THiên Cốt, “Tỷ tỷ, bọn họ muốn làm gì vậy, bọn họ định đưa tiên nữ tỷ tỷ đi đâu thế?”

Sự chú ý của mọi người giờ đây mới đặt lên Niết, Hoa Thiên Cốt trấn an, “Niết, không sao đâu, bọn họ tới để cứu sư tôn.” Hoa Thiên Cốt nhớ ban nãy Niết mượn sức mạnh của Mẫn Sinh và Kinh Lôi để phong ấn Hồng Hoang trong người nàng, sau đó lập tức trở lại làm một Niết mơ mơ hồ hồ.

Niết gật đầu, Bạch Tử Họa nhìn Niết, “Hồng Hoang ở trên người ngươi?”

Niết sợ hãi nấp đằng sau Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt vừa định đáp Hồng Hoang ở trên người mình thì chợt nhớ ra lời dặn dò của sư tôn trước khi người hôn mê.

“Tiểu Cốt, đừng cho ai biết Hồng Hoang ở trên người con, nếu con chưa đủ mạnh mẽ thì đừng tùy tiện sử dụng Hồng Hoang trong cơ thể.” Thiều Nguyệt nắm chặt lấy tay Hoa Thiên Cốt, vẻ mặt nghiêm túc. Hoa Thiên Cốt gật đầu, bấy giờ Thiều Nguyệt mới an tâm.

Làm sao đây? Sư tôn đã bảo mình không được nói ra, thế Niết thì sao? Ngay tại thời điểm Hoa Thiên Cốt khổ sở suy nghĩ, Niết đã thò đầu ra đáp, “Không sai, tỷ tỷ nói, đó là sức mạnh để cứu giúp con người! Tiên nữ tỷ tỷ còn nói, năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn, sức mạnh của ta có thể cứu giúp được rất nhiều người!”

Bạch Tử Họa, Sát Thiên Mạch và Đông Phương Úc Khanh cùng kinh ngạc nhìn Niết, ai cũng không ngờ Hồng Hoang lại ẩn trong một con người như vậy, còn tiên nữ tỷ tỷ trong miệng Niết, Bạch Tử Họa có thể hiểu đó là Thiều Nguyệt. Chàng cúi đầu nhìn Thiều Nguyệt bên ngực, giống như ban đầu lúc con bé biết đến kiếp sinh tử vậy, Tiểu Nguyệt luôn luôn đi ngược đường với người khác, mọi người cho rằng phải giết, con bé lại khăng khăng muốn cứu.

Bạch Tử Họa khẽ lắc đầu, nếu đó là điều muội mong muốn, thế thì ta sẽ không làm khó hắn, nhưng Hoa Thiên Cốt... Bạch Tử Họa nhìn về phía nàng, ta sẽ không giết nó, song nó tuyệt đối không thể ở lại bên muội!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.