Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 49: Chương 49: Sư đồ (Phần II)




Hoa Thiên Cốt cầm theo bọc đồ quay trở lại điện Tuyệt Tình, Đường Bảo đột nhiên lao đến, hô to, “Mẹ ơi, mẹ à, trong phòng Kiếm tôn có cái gì kì lắm.”

“Hả?” Hoa Thiên Cốt nhìn Đường Bảo, “Trong phòng sư tôn có cái gì kỳ á? Đường Bảo, con làm gì có lỗi đấy à?”

“Không có đâu, mẹ ơi, con thật sự nghe thấy tiếng người nói, nhưng mà mẹ lúc ấy đang ở ngoài sân với Kiếm tôn mà, trong phòng Kiếm tôn đâu thể có ai được đâu? Sao lại có thanh âm chứ?” Đường Bảo chắc chắn mình không nghe lầm.

“Vậy con nghe được tiếng gì?”

“Cái gì mà con sâu, còn mắng con là con sâu ngốc, mẹ ơi, mẹ à, mẹ theo con đi kiểm tra một chút đi.” Đường Bảo làm nũng.

“Ừ, được rồi.” Hoa Thiên Cốt đang định đi về phía trước thì Đường Bảo lập tức ngăn cản, “Ai da, mẹ ơi, chúng ta qua bên cửa sổ kia xem đi, tránh để bị phát hiện.”

Hoa Thiên Cốt gật đầu rồi đi đến phía dưới bệ cửa sổ, lén nhìn vào bên trong, phát hiện không có ai, nàng ngồi chồm hỗm bảo Đường Bảo, “Đường Bảo à, bên trong không có ai hết, con nghe lầm rồi.”

“Con không có nghe lầm, mẹ ơi, chỗ này thực sự có người đấy, con đi vào trước để nhìn xem.” Dứt lời, Đường Bảo nhảy lên bệ cửa sổ, sau đó hét lớn, “Này, này, ngươi mà đi ra, chớ có lén lén lút lút, ngươi có biết đây là phòng của Kiếm tôn hay không...” Nói một thôi một hồi vẫn không thấy bất kì phản ứng nào, Đường Bảo thở hổn hển, “Mẹ ơi, con khát nước.”

Hoa Thiên Cốt đứng dậy, cạn lời. “Đường Bảo à, ta nghĩ là con nghe lầm rồi, trong phòng sư tôn sao có thể có ai khác nữa chứ?”

“Mẹ ơi, con thực sự đã nghe thấy mà, hôm nay lúc con định ngấu nghiến một chiếc lá xanh vô cùng có linh khí thì thanh âm ấy vang lên.”

“Cái gì cơ? Đường Bảo, con dám ăn trộm đồ trong phòng sư tôn à?” Hoa Thiên Cốt chỉ tay về phía Đường Bảo, Đường Bảo lập tức che miệng, ai da, lỡ miệng rồi.

“Đường Bảo...” Hoa Thiên Cốt nhìn chằm chằm Đường Bảo, dần dà ép sát, Đường Bảo chịu không nổi, đầu hàng, “Được rồi, mẹ ơi, là đóa hoa tím ở trên bệ cửa sổ kia kìa.”

“Hả, hoa tím?” Hoa Thiên Cốt quay đầu, lại thấy một bông hoa tím trông rất bình thường được giữ trong bình, có điều, Hoa Thiên Cốt vừa nhìn, lại càng thấy quen mắt. Đột nhiên trong đầu thoáng tua lại một thước phim, năm đó, nàng bất cẩn bị rơi xuống vách đá chính là vì muốn hái bông hoa này để tặng Nguyệt tỷ tỷ, sau đấy Nguyệt tỷ tỷ đã luôn luôn giữ nó trên bệ cửa sổ trong phòng, cái bình cũng là đồ của nhà nàng, Hoa Thiên Cốt nhớ rõ lắm, bấy giờ Nguyệt tỷ tỷ đã nói, “Quà của Tiểu Cốt tặng tỷ, tất nhiên tỷ sẽ chăm sóc thật tốt.” Khóe miệng Nguyệt tỷ tỷ họa nên nụ cười dịu dàng, tới tận bây giờ nàng vẫn còn ghi sâu.

Khó hiểu thay, sao nó lại ở trong phòng sư tôn? Hoa Thiên Cốt thắc mắc, chợt nhớ thời điểm sư tôn cười với nàng, thật sự trông rất giống với Nguyệt tỷ tỷ, nụ cười của hai người dần hòa làm một, trong lòng Hoa Thiên Cốt nổi lên sóng gió kinh hoàng, “Chẳng lẽ Nguyệt tỷ tỷ mà mình nhất mực kiếm tìm... lại là... sư tôn?” Hoa Thiên Cốt đi tới trước bông hoa, nhẹ nhàng cầm lên, cẩn thận ngắm nghía. “Không sai, vẫn là bông hoa này, vẫn là cái bình này, sẽ không sai, là sư tôn!”

“Mẹ ơi, mẹ bị sao thế, sửng sốt một hồi xong lại cao hứng một hồi, rốt cuộc là thế nào?”

“Đường Bảo, ta đã tìm lại được Nguyệt tỷ tỷ mà ta hằng kiếm tìm rồi, con có biết không? Nguyệt tỷ tỷ chính là sư tôn!” Hoa Thiên Cốt hưng phấn đáp.

“Hả? Mẹ ơi, mẹ sẽ không nhầm chứ?” Đường Bảo hỏi. “Nếu Kiếm tôn là người mẹ muốn tìm, vậy tại sao Kiếm tôn không nhận mẹ ngay từ đầu?”

“Đó là bởi...” Hoa Thiên Cốt cũng không biết nguyên nhân, “Chẳng lẽ là vì ta không còn nhớ vẻ ngoài của Nguyệt tỷ tỷ, cho nên Kiếm tôn tức giận, không muốn nhận mặt ta?”

“Mẹ ơi, mẹ à, mẹ đừng có gấp nhé, chờ chúng ta xác nhận xong hẵng nói, nhỡ đâu sai thì sẽ chọc Kiếm tôn giận thật đấy, không tốt.”

Hoa Thiên Cốt càng nghĩ càng cảm thấy có lý, nàng gật gù đồng ý, nàng vừa mới bái Kiếm tôn làm sư phụ, vẫn chưa muốn chọc sư tôn giận dữ. Huống chi bây giờ đã có thể ở bên cạnh sư tôn, có thời gian xác nhận, vẫn là nghe theo lời Đường Bảo, đừng nên đường đột thú thật với sư tôn.

“Tiểu Cốt, sao con lại ở đây mà không đi vào?” Thiều Nguyệt cảm thấy Hoa Thiên Cốt đã về điện Tuyệt Tình, song mãi mà vẫn thấy nàng bất động trước phòng bèn tới xem qua tình huống.

Hoa Thiên Cốt sợ hết hồn, mải mốt buông cái bình xuống, xoay người lại. “Sư tôn ạ, con thấy Đường Bảo ở đây nên ghé qua một lát.”

“Ừ,“ Thiều Nguyệt thấy Đường Bảo gật đầu lia lịa với mình thì cười bảo. “Đường Bảo chơi đủ chưa?”

Đường Bảo lại gật đầu, “Rồi, Kiếm tôn ơi, điện Tuyệt Tình tốt hơn nhiều so với phòng ở dưới kia, chỉ là... không có đồ ăn.” Đường Bảo cứ vòng vo, cuối cùng cũng chỉ là muốn ăn, thứ duy nhất ăn được thì lại không được ăn, Đường Bảo lén nhìn bông hoa tím kìa.

“Đường Bảo à...” Hoa Thiên Cốt thật hận không thể lại nhét Đường Bảo vào lỗ tai.

Thiều Nguyệt nhìn theo tầm mắt của Đường Bảo, thấy được bông hoa tím cô để trên bệ cửa, trong lòng căng thẳng, cô lại nhìn Tiểu Cốt, phát hiện Tiểu Cốt không có gì bất thường thì vừa vui lại vừa buồn, cô đưa tay tới trước mặt Đường Bảo, “Nào, Đường Bảo, lên đây.” Đường Bảo nghe lời nhảy lên lòng bàn tay Thiều Nguyệt, “Nếu Đường Bảo thích ăn gì thì ta sẽ kêu Tử Trúc lần sau mang đến, cho con ăn no thì thôi, có được hay không?”

“Quá tốt, Kiếm tôn à!” Đường Bảo vui vẻ.

Thiều Nguyệt nghiêng đầu nhìn Hoa Thiên Cốt. “Tiểu Cốt, để ta dẫn con đi gặp một người.”

Hoa Thiên Cốt theo sau Thiều Nguyệt. “Sư tôn, là ai thế ạ?”

“Đi sẽ biết.” Thiều Nguyệt không nói, Hoa Thiên Cốt tràn đầy mong đợi trong lòng, khi họ đến bên trong viện, y phục Sát Thiên Mạch một thân vàng nhạt, phía trên còn thêm một bông mẫu đơn màu đỏ, càng làm nổi bật hơn vẻ đẹp diêm dúa lòe loẹt của hắn.

“Tỷ tỷ?” Hoa Thiên Cốt mừng rỡ gọi. “Sát tỷ tỷ, sao tỷ tới đây?” 1

Sát Thiên Mạch nâng bầu rượu trong tay. “Dĩ nhiên là để ăn mừng rồi, chúc mừng hai người đã trở thành sư đồ.”

Thiều Nguyệt với Hoa Thiên Cốt nhìn nhau cười một tiếng, sau đó ngồi xuống, Thiều Nguyệt đặt Đường Bảo lên trên bàn, Đường Bảo đến trước mặt Hoa Thiên Cốt, thở dài. “Mẹ ơi, người này thật đẹp quá!”

“Ha ha,“ Sát Thiên Mạch hả dạ. “Ánh mắt của bé sâu này thật không tệ.” Hắn lại nhìn Hoa Thiên Cốt. “Bé con, bé nói xem, ngày vui thế này sao có thể thiếu mất rượu, sư tôn của bé thật là chán chết.”

Thiều Nguyệt bất đắc dĩ lờ đi Sát Thiên Mạch, tiếp tục uống trà, không thèm để ý nữa, Sát Thiên Mạch tự ý rót ba chén, một chén để trược mặt Hoa Thiên Cốt. “Được rồi, sư tôn bé không uống thì bé con uống cùng ta mấy chén đi.”

“Tiểu Cốt không biết uống đâu.” Thiều Nguyệt vội nói.

Sát Thiên Mạch khinh thường nhìn Thiều Nguyệt. “Bé con à, chớ nghe lời sư tôn bé nhé, nàng ta không uống được đã đành, giờ lại không cho bé uống, bé dứt khoát đừng bái nàng làm sư phụ, bé chỉ cần tỷ tỷ ta là đã có cả thế giới rồi, bái sư tôn làm gì chứ.”

“Dạ?” Hoa Thiên Cốt cười ngượng ngùng, sau đó chân thành đáp. “Nhưng mà muội chỉ cần sư tôn thôi.”

Thiều Nguyệt và Sát Thiên Mạch ngớ người trong chốc lát, sau đó Thiều Nguyệt cười vang, lời của Hoa Thiên Cốt làm cho cô ấm lòng, Hoa Thiên Cốt nhìn cô cười, càng nhìn càng cảm thấy sư tôn chính là Nguyệt tỷ tỷ.

Sát Thiên Mạch chẳng thể làm gì khác ngoài bất đắc dĩ nói. “Thiều Nguyệt, bé con, cuối cùng thì hai người cũng chẳng ai muốn uống cùng ta, uổng công ta tới đây chúc mừng cho cả hai, ta chỉ có thể ngồi chơi thêm một chút thôi, ngồi lâu nữa sẽ dẫn tới đại loạn đấy.”

Hoa Thiên Cốt đang bưng ly rượu, ngửi ngửi mùi thì thốt lên, “Thật thơm quá!” Nghe được lời kia của Sát Thiên Mạch lại thắc mắc ngẩng đầu lên. “Đại loạn ấy ạ?”

Sát Thiên Mạch trực tiếp lướt qua, “Bé con à, bé cũng biết thưởng thức đấy, đây là chai rượu ủ từ rất lâu, vô cùng hiếm có.” Dứt lời lại nhìn sang Thiều Nguyệt.

Thiều Nguyệt bất động, Hoa Thiên Cốt càng ngửi càng muốn uống, song sư tôn chưa mở miệng, nàng không dám tự tiện, thế nên đành ngẩng đầu lên, ánh nhìn khao khát hướng đến Thiều Nguyệt. Thiều Nguyệt thấy dáng vẻ tò mò của Hoa Thiên Cốt thì khẽ gật đầu.

Hoa Thiên Cốt cao hứng, “Sát tỷ tỷ ơi, mình cùng uống!”

“Được lắm, bé con à, chúng ta kệ mặc xác sư tôn của bé, hừ!” Sát Thiên Mạch và Hoa Thiên Cốt chạm ly.

Đường Bảo cũng hiếu kì leo đến bên ly rượu của Thiều Nguyệt, ngửi một hơi, mùi rượu nồng đậm ghê, Đường Bảo thấy Thiều Nguyệt không uống bèn lén lút nếm thử, ánh mắt nhất thời tỏa sáng, sau đó bắt đầu uống.

Hai người một sâu thoải mái chè chén, Sát Thiên Mạch thấy cũng đã tới lúc, đứng lên cáo từ. “Thiều Nguyệt, ta đi đây, sau này nhất định ta sẽ phải khiến ngươi cùng ta uống rượu.”

Thiều Nguyệt đặt ly trà xuống. “Sát Thiên Mạch, ngươi vẫn còn bỏ bê vai trò của người thủ lĩnh chứ?”

Sát Thiên Mạch nghiêng đầu nhìn cô. “Ngươi nói thử xem?”

“Xem ra ta không cần phải lo lắng nữa.” Thiều Nguyệt biết Sát Thiên Mạch đã không còn để mặc cho Thất Sát tùy ý điều động, có vẻ tiên giới sẽ bình yên thêm một khoảng thời gian.

“À, Thiều Nguyệt, ta đã lãng phí thời gian ta dùng để bảo dưỡng nhan sắc để xử lý công việc trên dưới Thất Sát, bây giờ thật vất vả mới bớt được chút thì giờ mời ngươi uống rượu, ngươi còn không thèm nể mặt ta, ta nghĩ là ta nên ruồng rẫy cái chức thủ lĩnh kia luôn đi cho rồi.”

Thiều Nguyệt bật cười, “Được, lần sau nhất định ta sẽ cùng ngươi uống, được chứ?”

“Thế còn nghe được, đi đây.” Sát Thiên Mạch nhảy lên Phượng hoàng lửa rồi rời đi.

Bạch Tử Họa vừa bước ra cửa phòng thì thấy một tia lửa đỏ trên bầu trời, chàng khó hiểu, Sát Thiên Mạch ư? Sao hắn ta lại tới đây? Chợt nhớ, chắc là có liên quan đến Tiểu Nguyệt, Bạch Tử Họa bèn đi về phía viện của Thiều Nguyệt, chưa gì đã ngửi thấy từ xa mùi rượu nồng nặc.

Chàng khẽ cau mày đi vào bên trong, nhìn thấy Hoa Thiên Cốt nằm trên bàn đá, hẳn là say bét nhè rồi, còn Thiều Nguyệt thì vẫn nghiêm chỉnh ngồi đằng kia. Bạch Tử Họa lại gần, “Tiểu Nguyệt, Sát Thiên Mạch tới sao?”

Thiều Nguyệt gật đầu, “Vâng, sư huynh.”

“Tiểu Nguyệt, dù gì thì Sát Thiên Mạch cũng là Thánh quân của Thất Sát.”

“Sư huynh, ta biết mà, nhưng người của Ma giới không phải ai cũng xấu, Sát Thiên Mạch chỉ thích gì làm nấy, song bản thân hắn vẫn là người hướng thiện.”

“Một khi hắn đã gây nguy hại cho chúng sinh thiên hạ, thì hắn đã không còn là ngươi tốt.”

“Sư huynh, thế nào mới là chúng sinh thiên hạ?” Thiều Nguyệt hỏi ngược lại, Bạch Tử Họa không đáp, Thiều Nguyệt nói tiếp. “Chúng sinh thiên hạ không lẽ chỉ tính mỗi loài người sao, cũng phải bao gồm cả thần tiên, con người, yêu ma cùng tất cả sinh linh trong tam giới chứ, sư huynh nói phải lấy chúng sinh thiên hạ làm sứ mệnh của mình, vậy chẳng lẽ Sát Thiên Mạch không phải một thành viên trong chúng sinh thiên hạ hay sao?”

Bạch Tử Họa im lặng, chàng quả thực chưa từng nghĩ qua, Thiều Nguyệt lại bảo. “Nếu có một ngày Sát Thiên Mạch thực sự gây tổn hại cho chúng sinh thiên hạ, như vậy thì ta cũng sẽ cứu Sát Thiên Mạch, bởi vì như thế mới thật sự là giúp đỡ chúng sinh, chứ không phải là hy sinh số ít để cứu vớt số đông.”

Bạch Tử Họa ngẩng đầu lên nhìn trăng tròn. “Hóa ra đây là tín niệm của Tiểu Nguyệt?” Chàng gật đầu. “Tiểu Nguyệt, quả nhiên muội là lựa chọn tốt nhất cho vị trí Chưởng môn Trường Lưu.”

“Sư huynh à,“ Thiều Nguyệt vội thốt, “Huynh còn chưa hỏi ý ta, huynhbiết mà, ta không muốn làm Chưởng môn.”

“Tiểu Nguyệt, ban đầu khi sư phụ nói muốn ta làm Chưởng môn, ta cũng đã từ chối, nhưng Chưởng môn không phải là vị trí muốn làm hay không muốn làm, mà là có thích hợp hay không.” Bạch Tử Họa nhìn Thiều Nguyệt.

“Sư huynh, huynh không muốn làm Chưởng môn sao?” Thiều Nguyệt hỏi.

“Không thể tránh sứ mệnh.” Bạch Tử Họa chắp tay sau lưng, lại nhìn bầu trời đêm.

“Sư tôn, sư tôn ơi...” Hoa Thiên Cốt nằm trên bàn đá, lẩm bẩm.

Thiều Nguyệt nghe thấy bèn tới đỡ Hoa Thiên Cốt, vỗ vỗ mặt nàng, “Tiểu Cốt, Tiểu Cốt?” Song Hoa Thiên Cốt không tỉnh, Thiều Nguyệt đành nói. “Sư huynh, ta đưa Tiểu Cốt về đã.”

Bạch Tử Họa gật đầu, Thiều Nguyệt thấy Đường Bảo cũng không hề nhúc nhích thì bất đắc dĩ than, “Ngay cả Đường Bảo cũng thế, quả không hổ danh là con gái Tiểu Cốt, giống nhau như đúc vậy.”

Thiều Nguyệt ôm Hoa Thiên Cốt, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, đắp chăn kín, lại để Đường Bảo bên gối nàng, một người một sâu ngủ say, Thiều Nguyệt bật cười, xoay người rời đi.

Bấy giờ Hoa Thiên Cốt bỗng gọi, “Sư tôn, sư tôn... Nguyệt tỷ tỷ...”

Thiều Nguyệt dừng bước, quay lại ngồi bên mép giường, thay Tiểu Cốt vén những lọn tóc rối trên trán, “Tiểu Cốt à, chị không biết phải nói với em thế nào đây, chỉ mong khi em đã nhớ lại tất cả, em đừng trách chị.” Đối với việc Hoa tú tài qua đời, Thiều Nguyệt vẫn luôn vô cùng áy náy, rõ ràng cô đã có thể cứu ông.

--- ------ -----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.