Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 42: Chương 42: Tạm biệt Thục Sơn




Thiện Xuân Thu quay về điện Thất Sát, trông thấy Sát Thiên Mạch đang ngồi trên ngai nhắm mắt nghỉ ngơi, gã trên tay còn giữ tập giấy vừa nhận từ Dị Hủ các, tính chuẩn bị lặng lẽ chuồn qua thì bấy giờ, thanh âm Sát Thiên Mạch vang lên.

“Thiện Xuân Thu, người đi đâu vậy?” Sát Thiên Mạch vẫn nhắm nghiền hai mắt, lạnh lùng hỏi.

“Thánh quân, thuộc hạ...” Thiện Xuân Thu quỳ một gối xuống đất.

“Thiện Xuân Thu, người vẫn chưa chịu rút kinh nghiệm ư? Lần này chỉ chặt đứt một cánh tay của ngươi, nhưng lần sau chưa chắc đã giữ được mạng đâu.”

Thiện Xuân Thu cho rằng Sát Thiên Mạch đang lo lắng cho mình, gã ngẩng đầu vui vẻ đáp, “Vì Thánh quân, thuộc hạ chết cũng không hối tiếc!”

“Thiện Xuân Thu! Xem ra ngươi nghe cũng không hiểu ý ta, ta muốn nói, nếu ngươi dám lại cãi lệnh của ta, tự tiện hành động thì cút khỏi Thất Sát cho ta, đến lúc đó mạng của ngươi sẽ không còn phải là của ta nữa, ta cũng chẳng cần phải can thiệp.” Sát Thiên Mạch đứng dậy.

“Thánh quân! Thuộc hạ thu thập Thần Khí Thập Phương cũng là vì muốn giúp Thánh quân thống nhất thiên hạ mà.” Thiện Xuân Thu vội vàng bảo.

“Im miệng! Nếu ta muốn thống nhất thiên hạ thì cũng chỉ cần khẽ động đầu ngón út, chẳng cần tới Thần khí gì hết, người mà lại dám ấp ủ ý định đánh cắp Thần khí, hậu quả ra sau, tự ngươi gánh lấy, hừ!” Sát Thiên Mạch phất ống tay áo, rời khỏi điện Thất Sát.

“Thánh quân, Thánh quân...” Thiện Xuân Thu dõi theo hướng Sát Thiên Mạch bỏ đi, đau khổ hô lên, những gì gã làm, tất cả đều bởi Thánh quân, tại sao Thánh quân không hiểu, trước đây Thánh quân đâu phải thế này, đâu phải như thế này...

Tại Trường Lưu, chuyện Hoa Thiên Cốt chính thức trở thành đệ tử Trường Lưu đã truyền tới, nhất thời kích động đám đệ tử bàn luận sôi nổi. Khinh Thủy hào hứng chạy vào phòng ăn, hét lớn, “Có tin, có tin!”

Mạnh Huyền Lãng vui vẻ tiến lên phía trước, “Sao rồi, không phải là vụ Thiên Cốt đã trở thành Chưởng môn Thục Sơn đấy chứ?”

Khinh Thủy hưng phấn, “Làm rồi, làm rồi! Thiên Cốt thuận lợi lên làm Chưởng môn Thục Sơn rồi.”

Nghê Mạn Thiên ngồi ở bàn trước nghe xong, mặt đầy ghen tị và tức giận, còn Hỏa Tịch thì thất vọng ngồi xuống, Vũ Khinh La ở bên hắn lập tức đứng dậy, giơ cao chén đũa, sung sướng bảo, “Quá tốt, cuối cùng cũng có người phải rửa chân cho ta một tháng rồi!” Xong nhìn Hỏa Tịch đầy ý cười.

Mạnh Huyền Lãng nắm hai tay lại, cao hứng, “Thiên Cốt quả thực quá tuyệt vời, tuổi còn trẻ đã được làm Chưởng môn một phái.” Khinh Thủy gật đầu lia lịa.

Nghê Mạn Thiên đột nhiên bật đứng lên, khinh thường, “Chưởng môn Thục Sơn thì có gì đặc biệt hơn người? Thục Sơn mà nằm trong tay cô ta sớm muộn gì cũng có ngày tàn lụi, hừ!” Dứt lời bèn nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng ăn.”

“Ôi trời...” Mạnh Huyền Lãng chế giễu. Duẫn Thượng Phiêu ngồi một bên chỉ nhìn theo bóng lưng Nghê Mạn Thiên, hình như đang suy nghĩ điều gì đó.

Đại điện Trường Lưu, Lạc Thập Nhất bê đá Nghiệm sinh của tân đệ tử bước vào, anh chàng bày hết chúng lên một chiếc bàn dài, báo cáo với Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc, “Bẩm sư phụ, sư thúc, đá Nghiệm sinh của tất cả các đệ tử mới nhập môn đã kiểm kê xong, nhưng mà...”

Ma Nghiêm chờ Lạc Thập Nhất nói tiếp, Lạc Thập Nhất thưa, “Nhưng mà đệ tử phát hiện thấy....”

“Phát hiện thấy cái gì?” Ma Nghiêm hỏi.

“Duy chỉ có đá Nghiệm sinh của Hoa Thiên Cốt là không thấy đâu.”

“Cái gì?” Ma Nghiêm giật mình.

Lạc Thập Nhất mải mốt quỳ xuống nhận lỗi, “Đệ tử làm hỏng chuyện, xin sư phụ trách phạt.”

Bạch Tử Họa bỗng đi vào, nghe thấy lời của Lạc Thập Nhất, chàng bảo, “Đứng lên đi.” Chàng bước tới, “Đá Nghiệm sinh của Hoa Thiên Cốt hiện đang ở chỗ của ta.”

Ma Nghiêm đứng dậy phất tay với Lạc Thập Nhất, “Thập Nhất, con lui trước đi.”

“Vâng.” Lạc Thập Nhất hành lễ xong rời đi.

Ma Nghiêm nhìn Bạch Tử Họa, “Tử Họa, đệ giữ đá Nghiệm sinh của Hoa Thiên Cốt làm gì?”

“Điều tra chút chuyện thôi, tạm thời cứ để ở chỗ đệ đi.” Bạch Tử Họa bình tĩnh đáp, sau đó ngẩng đầu hỏi, “Sư huynh, huynh cho Thập Nhất dâng lên đá Nghiệm sinh của tân đệ tử đến đây để làm gì?”

“Tử Họa, chẳng lẽ đệ quên sao? Sau đại hội Tiên Kiếm, trưởng bối sẽ bắt đầu thu nhận đệ tử, chọn xong thì phải nhỏ máu mình lên đá Nghiệm sinh của chúng, xác lập mối quan hệ sư đồ, hướng dẫn đồ đệ đi theo đức hạnh của sư phụ, tâm hòa ý hợp.” Ma Nghiêm nhắc nhở, y vẫn hy vọng Bạch Tử Họa sẽ thu nhận học trò.

Bạch Tử Họa vòng qua để đến bên bàn đặt đá Nghiệm sinh, “Đúng rồi, còn một tháng nữa là tới đại hội Tiên Kiếm, nhưng mà sư huynh, ta đã nói ta sẽ không thu đồ đệ.”

“Tử Họa à!” Ma Nghiêm xoay người nhìn chàng, thấy Bạch Tử Họa trước sau như một, y vô cùng bất đắc dĩ, “Đệ không thu thì để cho sư muội thu, tóm lại, hai người các ngươi phải thu thấy một đồ đệ cho ta!”

Bạch Tử Họa nhớ rằng mình từng hỏi qua Thiều Nguyệt, lúc ấy Thiều Nguyệt cũng đã nói nàng chỉ muốn chuyên tâm tu luyện, không hề muốn thu nhận đồ đệ, vậy chẳng lẽ... chàng nhìn Ma Nghiêm trước mắt, thật sự phải thu ư?

Ma Nghiêm thấy Bạch Tử Họa im lặng chẳng nói chẳng rằng, cho là chàng ngầm chấp thuận bèn bảo, “Đại hội Tiên Kiếm lần này, xét về tư chất cao nhất phải kể đến Sóc Phong và Nghê Mạ Thiên, Nghê Mạn Thiên xuất thân từ Bồng Lai, gia đình học vấn lâu đời, cơ sơ vững chắc thâm hậu; còn Sóc Phong, trời sinh dị cốt, tâm không màng thế sự, cực kì có tài trên con đường tu đạo, cho nên ta đang chuẩn bị đại hội Tiên Kiếm, mà mong chiến thắng nhất, là hai người bọn họ. Đệ tử của Chưởng môn đời trước cũng đều là thủ khoa đại hội Tiên Kiếm, ta cho đệ chọn một trong hai người ấy đấy. Còn Hoa Thiên Cốt thì, bây giờ nó đã là Chưởng môn Thục Sơn, người người trong thiên hạ đều biết nó sẽ không quay về Trường Lưu nữa, đá Nghiệm sinh của nó vứt đi cũng được rồi, chẳng còn quan trọng.”

“Nghiêm sư huynh, huynh nói sai rồi!” Thanh âm Thiều Nguyệt truyền đến từ cửa đại điện, cô bước vào đại điện, đi về phía Ma Nghiêm.

“Sư muội?” Ma Nghiêm quay đầu nhìn Thiều Nguyệt, vừa lo lắng vừa trách móc, “Sư muội, sao muội lại đến đây, không chuyên tâm dưỡng thương đi còn chạy loạn lên làm gì.”

“Đúng rồi, tiểu sư muội, sao muội không chịu nghỉ ngơi cho khỏe chứ?” Sênh Tiêu Mặc nãy giờ chỉ ngồi một bên phe phẩy quạt xếp, vừa thấy Thiều Nguyệt đã vội vàng đứng dậy lo lắng hỏi.

Thiều Nguyệt bất đắc dĩ đáp, “Ta nào có yếu ớt như vậy đâu, chút thương tổn này không hề đáng ngại, huống chi sư huynh đã đáp ứng thỉnh cầu của Tiểu Cốt, đồng ý cho nàng tiếp tục ở lại Trường Lưu bái sư học nghệ.”

“Cái gì?” Ma Nghiêm cả kinh, “Chưởng môn Thục Sơn lại là đệ tử Trường Lưu, thế này thì còn ra cái thể thống gì nữa!”

“Sư huynh, toàn bộ trên dưới Thục Sơn không ngại việc Chưởng môn của bọn họ làm đệ tử Trường Lưu thì chúng ta cần gì phải suy nghĩ nhiều?” Bạch Tử Họa bảo.

“Nhưng cái này chẳng ra thể thống gì cả.” Ma Nghiêm thở dài.

“Nghiêm sư huynh, thể thống hay không thể thống đều là do người ngoài nhìn vào, Trường Lưu của chúng ta và Thục Sơn xưa nay vốn vẫn quan hệ tốt, chẳng lẽ chỉ vì ánh nhìn của người ngoài mà phải chặn Hoa Thiên Cốt ở bên ngoài cửa ư? Như thế chỉ e rằng sẽ làm trái tim đệ tử Thục Sơn nguội lạnh đấy.” Thiều Nguyệt khuyên nhủ.

“Haizzzz...” Ma Nghiêm biết Thiều Nguyệt nói có lý thì cũng chỉ đành thỏa hiệp, y quay lại chỗ ngồi, “Các người đã quyết thì cứ như vậy đi.”

Bạch Tử Họa lại nghe ra Thiều Nguyệt đang nói bóng gió, chàng hỏi, “Tiểu Nguyệt, mới vừa rồi muội có ý gì vậy?”

Thiều Nguyệt đi lên, “Sư huynh, nếu đại hội Tiên Kiếm có người gian lận thì phải xử lý như thế nào?”

“Dĩ nhiên là hủy bỏ tư cách, mà tất cả thành tích đạt được ở đại hội cũng sẽ triệt tiêu hết.” Ma Nghiêm nghiêm nghị đáp.

Thiều Nguyệt nhìn Ma Nghiên, “Nghiêm sư huynh, thu nhận đệ tử không phải chỉ cần đánh giá qua tư chất, mà còn phải xem đức hạnh. Cho nên ta hy vọng các huynh, trong đại hội Tiên Kiếm lần này, hãy giúp đây là một cuộc tranh tài rõ ràng và nghiêm minh, bất kỳ hành vi xúc phạm quy tắc nào, mặc cho sau lưng người đó có một vị thân phận ra sao chống đỡ, thì cũng phải xử phạt.”

Sênh Tiêu Mặc thắc mắc, “Tiểu muội lo sợ đại hội Tiên Kiếm lần này sẽ có người gian lận sao?”

“Bây giờ Thất Sát đang muốn thu thập Thần Khí Thập Phương, mặc dù ta cho rằng Sát Thiên Mạch sẽ không làm như thế, song vấn đề ở đây là chưa chắc đám người Thất Sát đã không làm, cho nên chúng ta cũng phải chú ý kĩ xem trong hàng ngũ đệ tử liệu có gian tế Thất Sát giao tới hay không.” Thiều Nguyệt nhớ trong nguyên tác có một tên gián điệp, hắn liên hiệp cùng Nghê Mạn Thiên hãm hại Tiểu Cốt, cô muốn đề phòng trước.

“Sư muội nói rất có lý, đại hội Tiên Kiếm lần này ta sẽ trông coi thật kĩ lưỡng.” Ma Nghiêm gật đầu, sau đó như nhớ ra chuyện gì, “Phải rồi, sư muội, hay là tranh thủ đại hội Tiên Kiếm lần này, muội cũng thu nhận học trò đi?”

“À...” Thiều Nguyệt hơi do dự, cô chỉ muốn thu một mình Tiểu Cốt, song để Tiểu Cốt về sống ở điện Tuyệt Tình, thế chẳng phải giúp nàng với sư huynh cùng tồn tại dưới một mái nhà, vậy sao có thể ngăn bọn họ yêu nhau chứ? Cô nhìn Bạch Tử Họa, “còn sư huynh?”

“Tử Họa, đệ ấy không muốn nhận, cho nên sư muội à, hy vọng rằng muội có thể nhận lấy một người.” Ma Nghiêm thở dài.

“Vì sao sư huynh không muốn thu lại bảo ta thu?” Thiều Nguyệt khó hiểu.

“Đó là bởi vì...” Ma Nghiêm đang chuẩn bị nói ra miệng thì Sênh Tiêu Mặc vội vàng xen ngang, nháy mắt mấy cái với Ma Nghiêm, Thiều Nguyệt không hề ngờ việc Bạch Tử Họa ấp ủ ý định đào tạo cô trở thành Chưởng môn tiếp theo, “Ai da, tiểu sư muội à, muội mà thu nhận học trò thì tốt biết bao, ta cũng định nhận hai đứa, muội thêm một đứa, đến lúc ấy chúng ta có thể cho đồ đệ của mình tranh tài, muội xem có vui không.”

Thiều Nguyệt nhìn hai người bọn họ, “Sênh sư huynh, huynh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chơi, cẩn thận hai đứa học trò tương lai của huynh còn lấn áp cả huynh.”

“Ôi? Không thể nào, ta mà kém vậy sao,“ Sênh Tiêu Mặc mở quạt xếp, ưỡn ngực, “Ta đâu có dễ vượt qua như vậy.”

Thiều Nguyệt bật cười, Ma Nghiêm không biết phải làm sao, Bạch Tử Họa chỉ im lặng ngồi, Thiều Nguyệt đi tới, “Sư huynh, huynh không muốn thu nhận học trò ư?”

Tuy Bạch Tử Họa không muốn, song chàng cũng không muốn vì mình mà cưỡng bách Tiểu Nguyệt thu nhận học trò, “Tiểu Nguyệt, muội không cần miễn cưỡng, chuyện này đến lúc đó hẵng nói tiếp.” Dứt lời, Bạch Tử Họa rời khỏi đại điện.

“Chưởng môn sư huynh nói vậy là có ý gì?” Sênh Tiêu Mặc thắc mắc nhìn theo bóng lưng Bạch Tử Họa.

Thiều Nguyệt đáp, “Sư huynh hẳn là đang cân nhắc.”

“Cái gì?” Ma Nghiêm thở phào, “Cuối cùng thì Tử Họa cũng chịu thông suốt sao? Vậy thì thật tốt quá.”

Thiều Nguyệt lại thấy lo lắng, nếu sư huynh muốn thu nhận đồ đệ, vậy nhất định đó là sẽ Tiểu Cốt, thế thì sao lại không để mình là người thu nhận Tiểu Cốt nhỉ? Như vậy ít ra còn tốt hơn so với chuyện quan hệ giữa sư huynh và Tiểu Cốt trở thành sư đồ, thông suốt vấn đề này, gánh nặng trong lòng Thiều Nguyệt cũng buông xuống, nàng lắc đầu bật cười, chính mình từng khuyên sư huynh hãy cứ thuận theo tự nhiên, thế mà bản thân lại cứ tránh né, xem chừng mình cũng có lúc đi vào ngõ cụt.

Đột nhiên Thiều Nguyệt lên tiếng, “Nghiêm sư huynh, Sênh sư huynh, ta cũng phải thu nhận một đồ đệ.”

“Tiểu sư muội, muội cũng thông suốt rồi, quá tốt, thế thì chúng ta có thể so tài một chút, xem xem lúc đó đồ đệ của ai sẽ lợi hại hơn.” Sênh Tiêu Mặc phe phẩy quạt xếp, vừa cười vừa nói, hắn cho rằng là mình thuyết phục Thiều Nguyệt thành công, âm thầm cao hứng không thôi.

“Được, sư muội thu nhận đồ đệ, cũng tốt, như thế sẽ có người đỡ đần giúp muội việc ở Trường Lưu.” Ma Nghiêm tán thành chuyện Thiều Nguyệt muốn thu nhận đồ đệ.

Ở Thục Sơn, Đông Phương Úc Khanh đang gói ghém hành lý, Đường Bảo ở trên giường anh, không ngừng nói, “Cha à...”

Đông Phương Úc Khanh cười cười nhìn Đường Bảo, bấy giờ Hoa Thiên Cốt bước vào, thấy anh chàng đang thu thập đồ thì vội vàng tiến đến, “Đông Phương, huynh chuẩn bị đi à?”

“Ừ.” Đông Phương Úc Khanh đứng dậy xoay đầu đáp, “Ta thấy muội từ giờ hẳn sẽ ổn thôi, ta phải vào kinh thành dự thi đây.”

“Lần này huynh đi, không biết bao giờ mới có thể gặp lại nhau lần nữa.” Hoa Thiên Cốt thật sự không nỡ.

“Cha, con không muốn xa cha.” Đường Bảo hô.

Đông Phương Úc Khanh ngồi xuống, nhìn Đường Bảo, “Cha cũng không nỡ xa Đường Bảo mà.” Anh chàng nhìn Hoa Thiên Cốt qua khóe mắt, “Chỉ không biết, mẹ thân yêu của con có giống con không, cũng không nỡ xa ta? Dù sao Đường Bảo con à, con hãy yên tâm, chờ ta giành được bảng vàng, lúc ấy ta sẽ lập tức cưới mẹ con về làm vợ.”

Hoa Thiên Cốt vội vàng đánh liên hoàn lên lưng Đông Phương Úc Khanh, “Đông Phương, huynh đừng đùa cợt nữa.” Đông Phương liên tục xin tha.

Đường Bảo buồn bã bật khóc, “Cha ơi, con không muốn cha đi, không cho phép cha đi đâu.” Dưt lời bèn nhảy đến bên cái mũi của anh chàng, ôm thật chặt.

“Đường Bảo, con thật nghịch ngợm.” Hoa Thiên Cốt lắc đầu.

Đông Phương Úc Khanh nhẹ nhàng đặt Đường Bảo xuống, dịu dàng khuyên nhủ, “Đường Bảo ngoan nào, đừng khóc, con thật nghịch mà...”

Hoa Thiên Cốt nhìn Đông Phương Úc Khanh và Đường Bảo, lại nghĩ Thục Sơn nay đã yên ổn, nàng cũng nên quay trở về Trường Lưu thôi, tuy phải tạm biệt mọi người thì có chút tiếc nuối, song cảm giác vui sướng khi được quay về Trường Lưu vẫn chiếm phần hơn.

“Vân Ẩn sư huynh, lúc ta không có ở đây, chuyện trong môn nhờ cả vào huynh, nếu như có chuyện gì không thể quyết thì phải nhờ cậy vào hai vị trưởng lão Thanh Phong và Thanh Dương nhé.” Trước khi đi, Hoa Thiên Cốt dặn Vân Ẩn.

Vân Ân bảo, “Chưởng môn, người cứ an tâm học nghệ, chuyện trong môn đã có ba người chúng ta chăm nom.”

“Được.” Hoa Thiên Cốt xoay người, “Chuyện trong môn cũng nhiều, mọi người đừng tiễn nữa.”

“Cung tiễn Chưởng môn, đi đường bình an!” Ba người cùng thốt lên, đồng thời khom người hành lễ.

“Cáo từ!” Hoa Thiên Cốt cầm Thanh Tuyền hành lễ, sau đó xoay người rời khỏi Thục Sơn.

--- ------ -------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.