Thanh kiếm Mẫn Sinh rơi xuống, Mạnh Huyền Thông bắt lấy nó, sau đó đâm về phía Mạnh Huyền Lãng, Mạnh Huyền Lãng ngã dưới nền đất, thân thể bị thương nặng. Đông Phương Úc Khanh muốn chạy tới thì vũ khí kề bên cổ lại ngăn lại, Mạnh Huyền Thông từng bước tiến lại gần Mạnh Huyền Lãng, cho tới khi y đến trước mặt hắn, Mạnh Huyền Thông mới giơ cao thanh kiếm vua trong tay, chém một cách dứt khoát, Mạnh Huyền Lãng thấy thanh kiếm xoẹt qua bèn thầm nghĩ, thôi phen này toi chắc rồi, hắn nhắm chặt mắt lại.
“Hoàng Thượng!” Đông Phương Úc Khanh hét to.
Bấy giờ, một tia sáng bạc chợt thoáng qua, thanh kiếm Kinh Lôi bất thình lình xuất hiện, cản trở Mẫn Sinh trên tay Mạnh Huyền Thông, một đỏ một bạc đối đầu, ánh sáng vô cùng chói mắt giữa màn đêm, cuối cùng Mạnh Huyền Thông không chịu nổi trước uy lực của Kinh Lôi, Mẫn Sinh trên tay cũng bị chấn động. Thiều Nguyệt mải mốt chạy tới, tiến lên tiếp nhận Mẫn Sinh, ai ngờ Thiện Xuân Thu không biết từ đâu chui ra đột ngột tập kích, cô vội giơ tay chống lại đối phương, rõ ràng không phải là đối thủ của Thiều Nguyệt, song Thiện Xuân Thu vẫn bật cười độc địa, Thiều Nguyệt bỗng cảm giác sai sai, cô chợt nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Khinh Thủy từ đằng sau.
“Khinh Thủy!” Hoa Thiên Cốt thấy Khinh Thủy bị một gã diện đồ đen đánh lén, nàng ta bị thương khi đang cố gắng bảo vệ Mạnh Huyền Lãng, Hoa Thiên Cốt bèn nhanh chóng hạ gục một tên mặc đồ đen để xông tới bên Khinh Thủy.
Thiều Nguyệt vừa phân tâm, Thiện Xuân Thu đã nhân cơ hội liên tục sử dụng đại chiêu hòng đoạt lại kiếm Mẫn Sinh từ tay cô. Kinh Lôi như cảm ứng được, một kiếm phi đến, Thiện Xuân Thu cảm nhận được nguy hiểm thì chỉ đành tiếc nuối thu tay, né tránh đợt công kích của Kinh Lôi, gã đã từng lĩnh giáo qua y lực thanh kiếm ấy rồi, thật sự không dám cứng chọi cứng như trước nữa.
Thanh Kinh Lôi và thanh Mẫn Sinh lại đan xen va chạm vào nhau, một đỏ một bạc không ngừng phát sáng trên không trung, những người hiện đang có mặt ở đây thực sự không thể chịu nổi, ai nấy đều bịt tai lại, chỉ mình Thiều Nguyệt với Hoa Thiên Cốt không hề hấn, bởi vì Hoa Thiên Cốt vẫn giữ bùa hộ mạng Thiều Nguyệt tặng nàng, trong đó ẩn chứa năng lực sấm sét của Kinh Lôi cho nên nàng mới không bị ảnh hưởng.
Mặc dù Khinh Thủy thấy rất đau đớn, thế nhưng nàng vẫn ôm chặt lấy Mạnh Huyền Lãng đang bị thương, hai tay che tai cho hắn, không hề quan tâm tới bản thân mình, Mạnh Huyền Lãng muốn đưa tay ngăn nàng lại, song hắn không còn đủ sức, hắn chỉ đành trơ mắt nhìn Khinh Thủy thống khổ, chẳng biết sao, lòng hắn tê dại vô cùng. Hoa Thiên Cốt nhận ra mình không bị làm sao, nàng vừa quay đầu lại đã thấy tình huống chỗ Khinh Thủy, nàng vội vã chạy tới, che tai cho Khinh Thủy, bấy giờ Mạnh Huyền Lãng mới thở phào nhẹ nhõm.
Thiện Xuân Thu cũng không chịu nổi âm thanh của kiếm, gã mải mốt tĩnh tọa vận công ngăn chặn lại tiếng ồn xâm hại, cuối cùng hai thanh kiếm cũng dừng hẳn, từ từ hạ xuống trước mặt Thiều Nguyệt, sau đó một tiền một haaij chuyển động xung quanh cô. Tuy Thiều Nguyệt vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, song cô cảm giác giữa thanh Kinh Lôi và thanh Mẫn Sinh hình như tồn tại một mối quan hệ sâu xa nào đấy. Trong lúc cô suy tính thì kiếm Kinh Lôi đã tự động trở về bên trong cơ thể Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt còn chưa kịp phản ứng thì kiếm Mẫn Sinh cũng đã bám theo đi vào bên trong. 3
“Làm... làm sao lại có thể?” Thiện Xuân Thu không thể tin vào mắt mình, thanh kiếm Mẫn Sinh là một trong Thần Khí Mười Phương, sao lại có chuyện nó tự mình chui vào thân thể của người khác, cứ như.... đang tiếp nhận chủ nhân vậy.
Thiều Nguyệt cũng rất ngạc nhiên, cô thử triệu hồi Mẫn Sinh giống như triệu hồi Kinh Lôi, không ngờ kiếm Mẫn Sinh thực sự xuất hiện trên tay mình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Thiều Nguyệt trăm ngàn mối tơ rối mà không cái nào có thể được giải đáp.
“Sư tôn ơi, vì sao thanh Mẫn Sinh lại...” Hoa Thiên Cốt quan sát thanh Mẫn Sinh trên tay Thiều Nguyệt, tò mò.
“Vi sư cũng không rõ, chúng ta nên quay về Trường Lưu để hỏi thử sư huynh.” Thiều Nguyệt thu hồi Mẫn Sinh, nhìn Thiện Xuân Thu, “Lại gặp mặt, giờ hẳn là chẳng có ai ngăn cản ta giết ngươi đâu nhỉ.” Dứt lời, Thiều Nguyệt triệu hồi Kinh Lôi, phất tay để thanh kiếm đâm về phía Thiện Xuân Thu.
Thiện Xuân Thu đã cảm thấy đại sự bất thành từ sớm, gã hoàn tất việc chuẩn bị công đoạn chuồn lẹ, thời điểm Thiều Nguyệt vừa mở miệng, gã đã biến thành một bóng đen tản đi, thanh Kinh Lôi đâm xuyên qua bóng đen, cắm xuống nền đất, Thiều Nguyệt thả tay, “Lại để hắn thoát rồi.”
“Sư tôn ơi,“ Hoa Thiên Cốt nhìn xung quanh một vòng, nàng nhìn những người dưới mặt đất, họ đều hôn mê bất tỉnh sau sự kiến hai thanh kiếm ban nãy, nàng lo lắng hỏi, “Nên làm gì với những người này đây ạ?”
Thiều Nguyệt cũng quan sát tứ phía, sau đó đi tới Đông Phương Úc Khanh, “Đông Phương Úc Khanh, đủ rồi, không cần phải giả bộ nữa.”
Đông Phương Úc Khanh thấy không còn có thể qua mặt Thiều Nguyệt, đành chẳng thể làm gì khác hơn ngoài đứng dậy chắp tay hành lễ, “Không ngờ Kiếm tôn có thể thấu rõ hết thảy.”
“Kể cả khi thấu rõ, ta cũng không muốn lợi dụng những người mà ta cảm thấy có thể lợi dụng được.” Ánh mắt Thiều Nguyệt trở nên sắc bén, Đông Phương Úc Khanh giật mình, ánh mắt này y chang lần ở trong Dị Hủ các, chẳng lẽ cô ta đã phát hiện ra thân phận của mình? Anh chàng bất an thầm nghĩ.
“Chắc hẳn ngươi đã có ý định của bản thân, chuyện nội bộ nước Thục, tiên phái Trường Lưu của chúng ta cũng không tiện nhúng tay, mọi việc để lại cho ngươi, còn thanh Mẫn Sinh này, ta sẽ tự tới trình bày với Mạnh Huyền Lãng.” Thiều Nguyệt biết Đông Phương Úc Khanh muốn Mạnh Huyền Lãng thực sự ý thức được tầm quan trọng của quốc gia, vậy nên cô quyết định giao hết mọi chuyện cho anh chàng.
Đông Phương Úc Khanh nhìn Thiều Nguyệt đầy khó tin, cô ta đã biết chuyện mình muốn khiến cho Mạnh Huyền Lãng tỉnh ngộ, Thiều Nguyệt... người này ngày càng trở nên thần bí, Đông Phương Úc Khanh đột nhiên cảm thấy, tuyệt đối không thể đối nghịch với cô ta, nếu không sẽ bại lộ mất, nhưng mà... mình đã bại lộ rồi mà, không phải ư? Đông Phương Úc Khanh chỉ đành gật đầu đồng ý.
Hoa Thiên Cốt nhìn Thiều Nguyệt, lại nhìn Đông Phương Úc Khanh, thắc mắc, “Sư tôn ơi, hai người đang nói gì thế?”
Thiều Nguyệt quay lại giải thích với Hoa Thiên Cốt, “Ý vi sư là, chuyện nơi này giao lại cho Đông Phương Úc Khanh, chúng ta tới môn Thái Bạch trước, Thiện Xuân Thu gặp cản trở ở đây, nhất định sẽ nghĩ cách để cướp đoạt những món Thần khí khác.”
Hoa Thiên Cốt gật đầu, “Được, tất cả nghe theo sư tôn.” Chợt nàng nhớ ra Khinh Thủy, nàng chỉ tay về phía Khinh Thủy nằm dưới đất, hỏi, “Sư tôn ơi, thế Khinh Thủy thì phải làm sao?”
Thiều Nguyệt liếc nhìn, Khinh Thủy đang che chở cho Mạnh Huyền Lãng trên nền đất, “Để con bé ở lại đây đi, trái tim con bé thuộc về nơi này.”
“Cốt Đầu!” Đông Phương Úc Khanh gọi Hoa Thiên Cốt khi nàng đang chuẩn bị rời đi, Hoa Thiên Cốt ngoảnh mặt lại, thắc mắc, “Đông Phương, sao thế?”
Đông Phương Úc Khanh nhìn Thiều Nguyệt sau lưng nàng, muốn nói xong lại thôi, “Cốt Đầu à, trên đường nhớ phải thật cẩn thận.”
“Ừ, gặp lại nhé, Đông Phương.” Hoa Thiên Cốt đi theo Thiều Nguyệt, Đông Phương Úc Khanh dõi theo bóng lưng nàng, lặng lẽ xuất thần.
Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt tới một ngôi miếu bỏ hoang, nhẹ nhàng đặt Khinh Thủy với Mạnh Huyền Lãng ở dưới đất, lại bày bố kết giới bảo vệ bọn họ trong lúc bọn họ đang bị hôn mê. Khi đã hoàn thành hết thảy, Thiều Nguyệt bảo Hoa Thiên Cốt, “Tiểu Cốt, chúng ta đi thôi.”
“Sư tôn ơi, sao người lại đưa Khinh Thủy và Lãng ca ca ra khỏi hoàng cung vậy, ở đó có Đông Phương, giao cho huynh ấy không phải là ổn sao?”
“Chính vì vậy nên mới phải đưa bọn họ đi,“ Thiều Nguyệt kiên nhẫn đáp, “Tâm tư của Mạnh Huyền Lãng hoàn toàn không đặt vào chuyện quốc sự, thằng bé căn bản không hề quan tâm tới nỗi khổ của bách tính, một lòng chỉ nhất nhất suy nghĩ xem nên làm thế nào để chiếm được lòng con gái, cho nên Đông Phương Úc Khanh mới muốn nhân cơ hội này khiến Mạnh Huyền Lãng hiểu được, thế nào là quốc gia, thế nào là gia đình.”
“Ồ...” Hoa Thiên Cốt cúi đầu, “Sư tôn, người biết hết rồi sao?”
Thiều Nguyệt gật đầu, Hoa Thiên Cốt vội vàng xua tay, “Sư tôn ơi, con đã từ chối huynh ấy một cách thực rõ ràng rồi, với cả Khinh Thủy thích Lãng ca ca nhường nào chứ, sao con có thể làm cho Khinh Thủy thương tâm được.”
Thiều Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Hoa Thiên Cốt, “Tiểu Cốt à, nếu con thật lòng thích một ai đó, thì không cần thiết phải nhường nhịn, với cả làm vậy thì sẽ không công bằng với Khinh Thủy nữa.”
Động tác của Thiều Nguyệt khiến Hoa Thiên Cốt đỏ mặt, nàng sợ Thiều Nguyệt nhận ra bèn vội cúi gằm mặt xuống, sau đó lại nghe được lời này của Thiều Nguyệt, nàng cho rằng cô hiểu lầm, mải mốt giải thích, “Không phải vậy đâu, sư tôn ơi, con thật sự không thích Lãng ca ca mà, giữa bọn con chỉ tồn tại tình cảm huynh muội mà thôi.”
Thiều Nguyệt mỉm cười, “Được rồi, vi sư đâu có bảo là không tin con đâu, chúng ta mau tới môn Thái Bạch thôi.”
Hoa Thiên Cốt gật đầu lia lịa, theo sát bên cạnh Thiều Nguyệt, sau đó lặng lẽ kéo tay cô, Thiều Nguyệt dừng bước, quay lại nhìn nàng, Hoa Thiên Cốt chỉ cúi đầu chẳng nói chẳng rằng, song nàng vẫn nắm chặt lấy tay Thiều Nguyệt mãi không buông. Thiều Nguyệt bất đắc dĩ cười một tiếng, chẳng thể làm gì khác ngoài nắm lại tay Hoa Thiên Cốt, triệu hồi Kinh Lôi, hai người ngự kiếm phi hành đến môn Thái Bạch.
Đoàn người Lạc Thập Nhất tới môn Thái Bạch trước, Chưởng môn Thái Bạch thấy bọn họ đến bèn nhanh chóng chạy ra từ đại điện, Lạc Thập Nhất khom người hành lễ, “Chưởng môn Phi Nhan!”
Phi Nhan chắp tay đáp lễ, nói. “Đây là trường hợp đặc biệt, không cần phải đa lễ, hiện tại núi Ủy Vũ, núi Vân Bàn đều đang đợi những môn phái khác điều đệ tử tiếp viện tới, hôm nay mọi người đã đến rồi thì ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.”
Lạc Thập Nhất gật đầu, Phi Nhan mải mốt xoay người tạo tư thế mời, “Đừng nói nhiều nữa, mau, mời vào, mời vào!”
“Được!” Lạc Thập Nhất hành lễ cảm ơn, dẫn đệ tử tiến vào.
Thiều Nguyệt đưa Hoa Thiên Cốt ngự kiếm phi hành trên không trung, mặc dù tình huống khẩn cấp, thế nhưng Hoa Thiên Cốt vẫn cất giấu một chút vui thích nho nhỏ ở trong lòng, có thể ngự kiếm phi hành cùng với sư tôn, thật tốt quá! Nàng không khỏi nắm chặt lấy tay sư tôn, nụ cười trên mặt không ngừng tươi rói. Bấy giờ Thiều Nguyệt đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó bất thường, cô vội dừng lại, kiểm tra tứ phía, Hoa Thiên Cốt cũng cảm thấy không đúng lắm, nàng lấm la lấm lét nhìn trái rồi lại nhìn phải. Trước mặt hai người bỗng xuất hiện một luồng khí đen, Thiều Nguyệt tụ pháp lực ở tay đánh ra một chưởng, khí đen tản ra, sau đó lại hợp lại, Thiều Nguyệt hô lên, “Thiện Xuân Thu, đừng có lén la lén lút nữa, không phải ngươi đang muốn có kiếm Mẫn Sinh ư?”
“Ha ha ha, Thiều Nguyệt ơi, ta biết ta không đánh thắng được ngươi, nhưng ta chỉ cần vây khốn ngươi một lúc là đủ.” Giọng Thiện Xuân Thu vang lên từ bốn phương tám hướng.
Thiều Nguyệt cả kinh, nhất định Thiện Xuân Thu đang có âm mưu, gã muốn ngăn cản mình tới môn Thái Bạch đây, vậy hóa ra môn Thái Bạch chính là mục tiêu của bọn chúng. Cô quay sang nói với Hoa Thiên Cốt, “Tiểu Cốt, chúng ta xông lên!”
“Dạ vâng, thưa sư tôn!” Hoa Thiên Cốt triệu hồi kiếm Thanh Tuyền, lưng kề lưng với Thiều Nguyệt, cùng đề phòng bốn xung quanh.
Chỉ chốc lát sau có bóng người hướng về phía Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt chém một nhát, bóng người lập tức biến mất, Hoa Thiên Cốt cũng gặp phải tình huống y chang, “Sư tôn ơi, đó là thứ gì vậy, tại sao lại không thể đánh được?”
Cứ thất thường như thế mấy lần, Thiều Nguyệt bảo Hoa Thiên Cốt ngừng tay, cô giơ Kinh Lôi lên quá đỉnh đầu, sau đó triệu hồi ra mấy ngàn thanh kiếm, tất cả đồng loạt bay về bốn phương tám hướng, những nơi đi qua đều để lại sấm sét tựa rồng bạc, phủ khắp không gian, Hoa Thiên Cốt thở dài, “Sư tôn ơi, người thật là lợi hại!”
“A a a...” Chợt tiếng kêu thảm thiết phát ra, bóng đen trước mặt từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một bóng người, Khoáng Dã Thiên che ngực thở hổn hển, tức tối nhìn Thiều Nguyệt.
“Hóa ra là ngươi! Thiện Xuân Thu đâu?” Thiều Nguyệt cầm kiếm Kinh Lôi, ý muốn đâm nó về phía Khoáng Dã Thiên, song lúc này cô lại thấy Khoáng Dã Thiên nở nụ cười như ý, trong lòng Thiều Nguyệt thầm kêu không hay rồi, cô định thu hồi Kinh Lôi nhưng không kịp, một kiếm đã đâm Khoáng Dã Thiên lập tức biến thành từng mảnh vụn, xung quanh cũng bị bóng tối bao trùm. Hóa ra Khoáng Dã Thiên kia chỉ là một ảo ảnh, là cái bẫy để khiến hai người rơi vào trong pháp trận khai quan.
“Thiều Nguyệt à, trận pháp này được thiết kế riêng cho ngươi, ngươi sẽ dần dà bị bóng tối ăn mòn, chậm rãi tan biến thành hư vô, ha ha ha....” Khoáng Dã Thiên cười to ở bên ngoài trận pháp.
Thiều Nguyệt kéo Hoa Thiên Cốt, “Tiểu Cốt, mục đích của bọn họ là giữ chân ta, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp con thoát ra ngoài, con hãy may tới môn Thái Bạch, nhất định phải thủ chặt ở đó!”
“Không đâu, sư tôn ơi, con muốn ở bên sư tôn cơ, con sẽ không rời đi.” Hoa Thiên Cốt lắc đầu lia lịa.
“Tiểu Cốt, chẳng lẽ con không nghe theo lời vi sư sao?”
“Sư tôn, con...” Hoa Thiên Cốt cúi đầu không đáp, cuối cùng nàng ngẩng lên nói, “Vậy sư tôn phải đồng ý với con, rằng người tuyệt đối không được bị thương, rằng nhất định người sẽ quay trở lại tìm Tiểu Cốt, chỉ có thế thì Tiểu Cốt mới đáp ứng sư tôn.”
“À,“ Thiều Nguyệt cảm thấy ấm áp trong lòng, cô xoa đầu Hoa Thiên Cốt, “Được, ta đáp ứng con.”
Hoa Thiên Cốt không an tâm dặn dò, “Sư tôn, lúc về con sẽ kiểm tra xem sư tôn có bị thương hay không đấy, con mà thấy sư tôn gặp chút thương tổn nào thì... thì... tạm thời Tiểu Cốt vẫn chưa nghĩ ra, chờ nghĩ xong sẽ bảo với sư tôn.”
Thiều Nguyệt gật đầu, “Được, Tiểu Cốt nói thế nào thì nó chính là thế đó.” Bấy giờ Hoa Thiên Cốt mới đồng ý, Thiều Nguyệt vội vàng gọi, “Kinh Lôi!” Kinh Lôi xuất hiện trước mặt cô, “Đưa Tiểu Cốt rời khỏi đây an toàn.”
Kinh Lôi tuân lệnh, chở Hoa Thiên Cốt bay ra ngoài, Thiều Nguyệt vận toàn bộ tiên lực làm phép, bóng tối đang khép kín bỗng khựng lại, Thiều Nguyệt hô lên, “Kinh Lôi, mau!”
Kinh Lôi lấy đà phi ra nhanh trong nháy mắt, tức thì đã biến mất dạng. Vân Ế thấy Hoa Thiên Cốt trốn thoát bèn nói với Khoáng Dã Thiên, “Hoa Thiên Cốt chạy rồi!”
“Hừ, một con nhãi ranh thì sợ nỗi gì, chỉ cần bắt giữ được Thiều Nguyệt thì kế hoạch của Đan hộ pháp mới thành công.” Khoáng Dã Thiên không thèm để ý Hoa Thiên Cốt, y chỉ nuôi thù về nhát kiếm ngày xưa, lần đó ở Thúc Sơn, suýt chút nữa Thiều Nguyệt đã lấy mạng y.
Thiều Nguyệt thấy Hoa Thiên Cốt đã rời đi thì yên lòng, toàn lực ngăn chặn bóng tối, song bóng tối đánh mãi cũng không chịu tan, nội lực của Thiều Nguyệt dần hết chống chịu, cuối cùng cô cũng bị bóng tối bao phủ.
Thấy thế, Khoáng Dã Thiên cười vang, Vân Ế thắc mắc, “Đó rốt cuộc là cái gì mà Thiều Nguyệt vào mà lại không thể ra?”
“Hừ! Đấy là trận pháp đích thân ta nghiên cứu, tên nó là Đêm Nuốt Trăng, là món quà đặc biệt chuẩn bị để dành cho Thiều Nguyệt, nó có thể khiến cho người ở bên trong dần mất đi ý thức, mở đường cho bóng tối ở tận sâu chính mình, chậm rãi, rồi đối phương sẽ biến thành... một trong số những cái bóng...” Khoáng Dã Thiên đắc ý đáp.
“Cái gì? Ý ngươi là...” Vân Ế nhìn bức màn bóng tối kia, rụt cổ lại, có lẽ hắn không nên tới gần.
“Không sai, ả ta sẽ mãi mãi bị vây khốn ở bên trong, hơn nữa sẽ trở thành một trong số những trận pháp của ta, trở thành tay sai để ta toàn quyền chi phối, ha ha ha, Thiều Nguyệt à, lần này ngươi toi đời rồi, ha ha ha...” Khoáng Dã Thiên nói một cách độc ác.
--- ------ ------ -----