Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt dìu người đàn ông bị thương tới đến đầu thôn Hoa Liên thì Hoa Thiên Cốt dừng bước, “Chúng ta đưa bá tới đây, liệu bá có thể tự về không?”
Người đàn ông kia gật đầu, “Đa tạ hai vị ân nhân.” Sau đó đi tiếp, Hoa Thiên Cốt lại xoay người, ý định rời khỏi thôn Hoa Liên, Thiều Nguyệt bắt lấy tay nàng, “Tiểu Cốt à, không vào sao?”
“Sư tôn ơi, con...” Hoa Thiên Cốt cúi đầu, bấy giờ có một thôn dân tay xách hai con cá đi ngang qua Hoa Thiên Cốt, đối phương cảm thấy nàng rất quen bèn tỉ mẩn suy ngẫm, xong đột nhiên gã quay phắt lại chỉ về phía Hoa Thiên Cốt, hoảng hốt thốt lên, “Là yêu nữ sao? Yêu nữ trở lại!” Cứ thế chạy vào trong thôn.
Hoa Thiên Cốt đau lòng cúi gằm mặt xuống, đây chính là nguyên nhân nàng không muốn quay về, người dân trong thôn luôn cho rằng nàng là yêu nữ, là người bất lương. Thiều Nguyệt rất tức giận, tại sao thôn dân nơi đây vẫn cứ mãi đối xử với Tiểu Cốt như vậy chứ, cô dịu dàng xoa đầu Hoa Thiên Cốt, an ủi, “Tiểu Cót à, không sao đâu, có vi sư ở đây mà.”
Hoa Thiên Cốt gật đầu, “Vâng, sư tôn!” Sau đó nàng giữ thật chặt tay Thiều Nguyệt, đi về ngôi nhà nhỏ của người họ Hoa.
Ngôi nhà đã mấy năm không có ai quét tước dọndẹp, đã bắt đầu có dấu hiệu xuống cấp rõ rệt rồi, Thiều Nguyệt bảo với Hoa Thiên Cốt, “Tiểu Cốt à, phải sửa sang lại một chút mới có thể dọn vào ở, chúng ta bắt tay vào làm đi.”
“Vâng.” Hoa Thiên Cốt gật đầu, sau đó hai người chia nhau ra hành động, Hoa Thiên Cốt cầm cây chổi quét hết mạng nhện và bụi bặm trong nhà, còn Thiều Nguyệt thì dọn sân, tiện thể chặt chút củi dùng cho bữa tối. Hoa Thiên Cốt đang phủi bụi trước cửa nhà thì trông thấy bóng lưng bận rộn của Thiều Nguyệt trên sân, đột nhiên nàng nhớ về thuở còn bé, Nguyệt tỷ tỷ cũng thường xuyên yêu cầu giúp đỡ bọn họ việc nhà, song cha luôn phản đối vì không muốn Nguyệt tỷ tỷ bẩn tay, vậy nên lúc nào Nguyệt tỷ tỷ cũng phải lén lút thu dọn những lúc cha vắng nhà.
Trước kia nàng không tài nào hiểu nổi lí do vì sao cha lại tôn kính và khách khí Nguyệt tỷ tỷ đến như thế, bây giờ thì nàng hiểu rồi, bởi Nguyệt tỷ tỷ không chỉ là ân nhân cứu mạng của người nhà họ Hoa, mà còn là Thượng tiên Trường Lưu, người cứu mẹ mình, cũng cứu cả mình, thế cho nên cha mới kính trọng xen lẫn cảm kích Nguyệt tỷ tỷ, nghĩ tới đây, Hoa Thiên Cốt khẽ mỉm cười, bây giờ Nguyệt tỷ tỷ đã là sư tôn của mình rồi, sau này người và mình sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Thu dọn nhà cửa xong, Thiều Nguyệt tới trước mộ Hoa tú tài cùng Hoa Thiên Cốt, Thiều Nguyệt vội vàng nhỏ hết cỏ dại mọc quanh bia mộ, sau đó cô đứng sang một bên, còn Hoa Thiên Cốt quỳ xuống, “Cha ơi, mẹ ơi, Tiểu Cốt bất hiếu, Tiểu Cốt giờ mới quay về thăm hai người... Cha mẹ à, bây giờ con sống rất tốt, con đã có sư tôn,“ Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu nhìn về phía Thiều Nguyệt, thầm nhủ, đó còn là Nguyệt tỷ tỷ đó ạ, mặc dù con không còn nhớ ngoại hình của tỷ ấy nữa, nhưng con có thể cam đoan sư tôn chính là Nguyệt tỷ tỷ mà, Thiều Nguyệt cúi đầu nở nụ cười nhìn Hoa Thiên Cốt, song trong tâm trí đột nhiên thoáng qua cảnh tượng Hoa Thiên Cốt ôm Hoa tú tài khi ông ấy qua đời, cô lại áy náy nghiêng đầu đi để nhìn về phía bia mộ Hoa tú tài.
Hoa Thiên Cốt quay đầu lại, nói tiếp, “Sư tôn còn dạy con pháp thuật, sau này con sẽ có đủ năng lực để có thể tự bảo vệ bản thân, đồng thời cũng không còn mang đến tai họa cho những người ở xung quanh mình nữa, cha à, mẹ à, hai người hãy yên tâm nhé, con sẽ sống thật tốt.”
Tối hôm ấy, Hoa Thiên Cốt xuống bếp nấu cơm, Thiều Nguyệt muốn vào giúp lại bị Hoa Thiên Cốt đuổi ra, Hoa Thiên Cốt nói vọng từ nhà bếp, “Sư tôn ơi, người hãy cứ để Tiểu Cốt làm đi, sao đồ đệ của thể để sư tôn xuống bếp chứ?”
“Được, vậy ta đợi con trong phòng.” Thiều Nguyệt lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
Hoa Thiên Cốt nấu một bàn thức ăn, dọn bát đũa xong, Thiều Nguyệt ngồi một bên quan sát Hoa Thiên Cốt chạy tới chạy lui thì vội bảo, “Tiểu Cốt à, sao con làm nhiều món thế, chúng ta có mỗi hai người, sao ăn hết được?”
Hoa Thiên Cốt bật cười, “Lâu lâu con mới được về đây nên cao hứng làm hơi quá tay.”
Ánh mắt Thiều Nguyệt nhìn nàng đầy cưng chiều, sau đấy cô gắp cho Hoa Thiên Cốt món ăn mà nàng thích nhất, “A nào, Tiểu Cốt, đây là món con thích mà.”
Hoa Thiên Cốt nâng bát đũa lên, vui vẻ gật đầu, “Vâng.” Xong cũng gắp thức ăn cho Thiều Nguyệt, “Tỷ cũng ăn đi, Nguyệt....” Suýt chút nữa Hoa Thiên Cốt đã bật thốt ba chữ Nguyệt tỷ tỷ.
Thiều Nguyệt thắc mắc nhìn Hoa Thiên Cốt, “Tiểu Cốt, con gọi ta là gì cơ?”
“Dạ?” Hoa Thiên Cốt lắc đầu lia lịa, “Không, không có gì đâu....”
Nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của Hoa Thiên Cốt, Thiều Nguyệt mỉm cười, cô không hỏi nữa mà thay vào đấy là tỏ ra hứng thú, “Lần đầu tiên có ai đó gọi ta như vậy.”
“Cái gì cơ ạ?” Hoa Thiên Cốt cắn đũa rồi mới kịp phản ứng, Thiều Nguyệt đang nói đến lời chưa kịp dứt của nàng sao, Hoa Thiên Cốt nghiêng đầu, đặt câu hỏi một cách thận trọng, “Sư tôn ơi, trước kia chưa từng có ai gọi người bằng tên ư?”
Thiều Nguyệt suy ngẫm, “Ừm... sư phụ gọi ta là Nguyệt Nhi, sư huynh và...” Tự dưng Thiều Nguyệt nhớ về người bạn thân sống ở thế giới hiện đại - Tiếu Vũ, “Gọi ta là Tiểu Nguyệt, Sát Thiên Mạch gọi ta là Thiều Nguyệt, Nghiêm sư huynh với Sênh sư huynh cùng gọi ta là sư muội, duy chỉ riêng một chữ Nguyệt thì quả thật chưa từng ai gọi qua.”
Hoa Thiên Cốt đặt bát đũa xuống, sốt sắng tới nỗi xiết chặt lòng bàn tay, úp úp mở mở, “Sư, sư tôn, vậy con, con có thể....”
Bỗng Thiều Nguyệt cảm thấy bên ngoài có người, cô phi chiếc đũa, đũa bay ra ngoài, cô bèn quát, “Ai?” Hoa Thiên Cốt cả kinh, vất vả lắm nàng mới thu đủ dũng khí để hỏi sư tôn liệu nàng có thể gọi cô là Nguyệt được hay không? Ấy thế mà lại bị chen ngang.
Tử Huân bước vào, trông thấy cảnh tượng Hoa Thiên Cốt và Thiều Nguyệt đang vui vầy quanh bàn ăn cơm, nàng liếc nhìn một cách đầy ẩn ý với Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt vội vã quay đầu đi, không dám nhìn thẳng Tử huân, Tử Huân cười bảo, “Hai người lại đi đến một nơi rừng núi xa xôi, ngăn cách với đời thế này sao? Hóa ra đây là cái sư đồ các người gọi là lịch luyện, thật là sư đồ tình thâm mà...” Thời điểm nàng nhấn mạnh hai chữ tình thâm, Hoa Thiên Cốt khẩn trước nắm chặt vạt áo.
Thiều Nguyệt không hiểu cho nên cô đứng dậy, đáp, “Tử Huân à, sao cô lại ở đây?”
“Cô cho rằng ta muốn tới à?” Tử Huân nghĩ mà cũng thấy tức giận, Tử Họa phải hạ sơn tìm ngọc Viêm Thủy cho nên nàng âm thầm bám theo sau chàng, không ngờ khi đến ngôi nhà của người họ Hoa trông có vẻ quen mắt này, nàng lại thấy Tử Họa nhất mực quan sát ngôi nhà với vẻ mặt trầm tư, nàng cũng quay sang nhìn nó chăm chăm, lẩm bẩm, “Đây là... ngôi nhà này.... hình như đã từng thấy qua rồi?”
Bạch Tử Họa trầm mặc, Tử Huân giật mình, quay đầu lại, “Chẳng lẽ Hoa Thiên Cốt là con bé năm đó?”
Bạch Tử Họa không nói không rằng, Tử Huân lắc đầu bật cười, “Thật không ngờ thế gian này lại bé nhỏ như thế, chàng thử nói xem, nếu như con nhóc đó biết hôm đó chính chàng là người ngăn cản Thiều Nguyệt cứu sống cha nó thì nó sẽ phản ứng ra sao?”
Bạch Tử Họa xoay người rời đi, “Ta sẽ tự nói cho con bé.”
Thế là Tử Huân đi trước Bạch Tử Họa một bước, nàng tới gặp Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt, Thiều Nguyệt nghe ra ẩn ý trong lời Tử Huân, cô kinh ngạc hỏi, “Sư huynh đến đây ư?”
Tử Huân ngầm thừa nhận, sau đó nàng đi về phía Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt bất an đứng bật dậy, lùi về đằng sau, Thiều Nguyệt thấy thế bèn tiến đến ngăn trước mặt Hoa Thiên Cốt, “Tử Huân...” Cô chưa từng quên Tử Huân đã có ý định giết Tiểu Cốt.
“Cô lo gì chứ,“ Tử Huân vô cùng hứng thú nhìn Thiều Nguyệt, “Bộ cô không muốn biết nếu như con nhóc biết năm đó cô thấy chết mà không cứu cha nó thì nó sẽ phản ứng như thế nào sao?”
Hoa Thiên Cốt kinh ngạc ngẩng đầu, Thiều Nguyệt hơi cau mày, Tử Huân trông thấy biểu cảm trên mặt Hoa Thiên Cốt, “Hóa ra nhóc còn chưa biết ư, Thiều Nguyệt à, cô không nói cho nó biết sao?”
Hoa Thiên Cốt không hiểu, nàng tới bên cạnh Thiều Nguyệt, hỏi, “Sư tôn ơi, Thượng tiên Tử Huân đang nói gì vậy ạ? Cái gì mà thấy chết không cứu, không phải cha con bị những thôn dân kia...” Đột nhiên Hoa Thiên Cốt ôm đầu mình, từng kí ức dần hiện về, nhưng vẫn còn những khoảng ngắt quãng.
Thiều Nguyệt vội vàng đỡ lấy Hoa Thiên Cốt, cô lo lắng gọi, “Tiểu Cốt à, Tiểu Cốt?” Sau đó quay sang nhìn Tử Huân đầy tức giận, “Rốt cuộc cô muốn gì? Những chuyện ấy ta sẽ từ từ kể cho Tiểu Cốt nghe, chưa đến lượt cô đâu!”
“Thật vậy không?” Tử Huân hài lòng với kết quả, sau đó nàng xoay lưng lại, “Thế thì ta cũng không quấy rầy nữa.” Dứt lời lập tức bỏ đi.
Hoa Thiên Cốt lắc đầu, nàng nắm chặt lấy tay áo Thiều Nguyệt, “Sư tôn, nói cho con biết đi, nói cho con rằng đây không phải là sự thật, đây không phải là thật!”
“Ta...” Thiều Nguyệt không thể phản bác, quả thực cô đã không cứu Hoa tú tài, Hoa Thiên Cốt vừa trông thấy nét mặt áy náy của Thiều Nguyệt thì không thể tin nổi sư tôn mà bản thân một lòng kính yêu lại là người thấy chết không cứu, nàng lao ra khỏi nhà, thương tâm chạy thật xa.
“Tiểu Cốt...” Thiều Nguyệt kêu lên, song bây giờ cô mà đi sẽ chỉ khiến Tiểu Cốt càng đau lòng, thế nên Thiều Nguyệt ngồi thất thần trên băng ghế.
Hoa Thiên Cốt chạy vào rừng, bật khóc nức nở bên một gốc cây khô, bấy giờ Bạch Tử Họa đột nhiên xuất hiện, “Đó là vì ta sắp sửa kế nhiệm chức vị Chưởng môn Trường Lưu.”
Hoa Thiên Cốt nghe thấy giọng chàng bèn vội lấy tay gạt đi nước mắt, nàng xoay người lại thắc mắc, “Tôn thượng ư?”
Bạch Tử Họa nói tiếp, “Có một lần, ta nhất định phải xuống núi lịch luyện, song toàn bộ hành trình bắt buộc không được sử dụng pháp thuật,“ Hoa Thiên Cốt nhìn Bạch Tử Họa, nàng không hiểu rốt cuộc thì ý của Bạch Tử Họa là gì, “Trong thời gian ấy, ta gặp một đôi cha con, người cha của cô bé kia lâm bệnh nặng, vốn dĩ luôn ở tình trạng nguy cấp, thế mà họ còn bị thôn dân châm lửa đốt nhà, khi đấy ta mới phát hiện, hóa ra sư muội của ta vẫn luôn lịch luyện ở đây, mười mấy năm qua chưa từng rời khỏi nơi này, Tiểu Nguyệt chứng kiến bệnh tình của người cha đã trở nên nguy kịch bèn muốn dùng pháp thuật để cứu giúp, nhưng mà ta vẫn luôn do dự không thể quyết định xem nên giúp hay không, tuy nhiên trí não hành động trước trái tim, ta đã ngăn cản Tiểu Nguyệt, chỉ vì bọn ta không thể làm trái môn quy...”
Hoa Thiên Cốt giật mình nhìn Bạch Tử Họa, nàng dần lùi về đằng sau, Bạch Tử Họa lại tiến thêm một bước, “Ta vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, và Tiểu Nguyệt cũng vậy, lòng luôn áy náy, ta vẫn hằng tìm kiếm một cơ hội để có thể nói lời xin lỗi với cô bé kia... không sai, ta là Mặc Băng, là Mặc Băng đã thấy chết mà không cứu, là Mặc Băng đã đưa Tiểu Nguyệt bỏ đi.”
Kí ức lập tức ùa về với Hoa Thiên Cốt, nàng ôm đầu chạy lướt qua Bạch Tử Họa, nàng chạy về phía ngôi nhà nhỏ của gia đình họ Hoa. Trong đầu vùn vụt những hình ảnh của Nguyệt tỷ tỷ từ khi nàng còn nhỏ đến khi nàng lớn lên, khuôn mặt Nguyệt tỷ tỷ ngày càng trở nên rõ ràng, hóa ra thật sự là sư tôn, vẻ mặt áy náy ban nãy của sư tôn đâm nàng đau nhói, nghĩ tới đây, Hoa Thiên Cốt không thể kìm lòng mà trách móc bản thân, tại sao lại đối xử với sư tôn như vậy, đó là sư tôn mà mình yêu nhất, tại sao mình lại không tin tưởng người?
Hoa Thiên Cốt quay về căn nhà nhỏ của gia đình họ Hoa, nàng lùng khắp nơi mà không trông thấy Thiều Nguyệt, làm thế nào đi chăng nữa cũng không tìm thấy, giống như năm nàng mười lăm tuổi vậy, Nguyệt tỷ tỷ bỏ đi không một lời từ giã, nàng có làm gì cũng không thể tìm thấy cô. Trái tim Hoa Thiên Cốt bắt đầu hoảng sợ, trong miệng nàng không ngừng thì thầm, “Sư tôn ơi, sư tôn, người đừng bỏ lại Tiểu Cốt, người đã từng bảo người sẽ không bỏ lại Tiểu Cốt mà...”
Hoa Thiên Cốt lại chạy vào rừng, nàng bắt đầu tìm Thiều Nguyệt, nhưng đám dân làng lại cầm nông cụ với đuốc sáng vây quanh nhà Hoa Thiên Cốt, bọn họ không ngừng kêu la, “Yêu nữ, yêu nữ...” Sau đó trói Hoa Thiên Cốt lại, Hoa Thiên Cốt không phản kháng, nàng mặc cho bọn họ cột mình vào một cây cọc hình chữ thập, dưới chân còn chất một đống củi để đốt.
“Thiêu chết ả ta, thiêu chết ả ta, thiêu chết ả ta...” Các thôn dân không ngừng nâng đuốc.
Hoa Thiên Cốt như chết lặng mà nhìn bọn họ, nàng đột nhiên nhớ về cái ngày cha nàng bệnh nặng, các thôn dân cũng đã giơ đuốc như thế để đốt cháy nhà nàng, trái tim nàng dần nhen nhóm sự bất mãn, bấy giờ thanh âm Tử Huân đột nhiên truyền tới, “Hoa Thiên Cốt, lúc ấy là ta đã ngăn cản Tử họa cứu cha nhóc.”
Hoa Thiên Cốt cả kinh, nàng ngẩng đầu hỏi, “Tại sao, tại sao chứ?”
“Tại sao à? Ta sẽ trả lời nhóc rằng tại sao nhé, bởi vì Tử Họa không thể đánh mất ngôi vị Chưởng môn, mà ta thì không thể đánh mất Tử Họa, cả những thôn dân kia, bọn họ thật ích kỉ, bọn họ đánh nhóc, mắng nhóc, bắt nạt nhóc, không những đuổi nhóc ra khỏi thôn mà còn phóng hỏa đốt nhà, nhóc hãy nhìn những khuôn mặt đang há hốc mồm kia đi, hãy đối diện với thực tế, Hoa Thiên Cốt à, nếu có bản lĩnh thì nhóc hãy giết hết những thôn dân này đi, trả thù cho cha nhóc.”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, aaaa.....” Hoa Thiên Cốt hét to, nàng cựa quậy để thoát khỏi dây thừng, thôn dân bên dưới sợ hãi, Hoa Thiên Cốt nhìn bọn họ đầy phẫn nộ, “Ta muốn giết các người, ta muốn báo thù cho cha ta!”
Những thôn dân kia bắt đầu chạy loạn về tứ phía, Hoa Thiên Cốt phi thân bay đến, bắt được một người rồi ném hắn tới bên cây cột kia, dùng thuật trói hắn thật chặt, sau đó nhặt cây đuốc trên đất, chuẩn bị thiêu sống hắn.
Người đàn ông ấy van nài, “Đừng giết ta, cầu xin ngươi đừng giết ta, xin đừng giết ta mà...”
Hoa Thiên Cốt hơi có dấu hiệu ngừng lại, nàng mãi chưa hạ thủ, bấy giờ một bé trai chạy tới, ôm lấy chân gã đàn ông kia, hắn vội nói, “Tiểu Hổ, mau chạy đi con ơi....”
Tiểu Hổ ôm chân hắn thật chắc, “Không, cha ơi, Tiểu Hổ muốn ở bên cha!”
Người đàn ông vội nói, “Van xin ngươi, hãy bỏ qua cho con ta....”
Hoa Thiên Cốt nhìn hai cha con bọn họ lại nhớ tới cha mình, cha nàng từng bảo rằng nàng không nên hận thù những thôn dân kia. Nghĩ thế, cánh tay đang làm phép của Hoa Thiên Cốt từ từ hạ xuống, cây đuốc cũng rớt, Hoa Thiên Cốt lại vung tay lê, người đàn ông thoát khỏi sợi dây thừng trong nháy mắt, hắn mải mốt ôm ngay đứa bé đi, vội vàng cúi đầu, “Cảm ơn, cảm ơn...” Xong chạy biến.
Trong điện Thất Sát, Thiện Xuân Thu nghe báo cáo của thuộc hạ bèn đập tay xuống bàn, “Hừ, Hoa Thiên Cốt đúng là người tốt, ngay cả kẻ thù giết cha cũng có thể bỏ qua!”
Thanh âm của Khoáng Dã Thiên lại vang lên, “Đúng đấy, hộ pháp ơi, chúng ta vẫn luôn phái người theo dõi tình hình của Hoa Thiên Cốt, Thiều Nguyệt lại luôn ở bên con nhãi đó khiến chúng ta chẳng thể ra tay cướp đoạt Lục Giới Toàn Thư, nay đến thôn Hoa Liên, vốn dĩ những tưởng đã có thêm cơ hội, nào ngờ Bạch Tử Họa cũng ở đấy, chúng ta chỉ còn cách xúi giục đám thôn dân ngu muội kia, không ngờ....”
“Hừ! Ta không tin rằng sẽ không có cơ hội!” Thiện Xuân Thu hung tợn nói, sau đó gã hướng về phía bè lũ Thất Sát ở bên dưới, “Tiếp tục chú ý động tĩnh của bọn chúng.”
“Dạ vâng!” Bè lũ Thất Sát sợ rụt cổ, cả đám mải mốt tuân lệnh rời đi.
--- ------ --------