Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 74: Chương 74: Trị thương




Hoa Thiên Cốt ngồi bên mép giường Thiều Nguyệt, nức nở, “Sư tôn ơi, tại sao lần nào người cũng bị thương vì Tiểu Cốt vậy, chẳng lẽ Tiểu Cốt không mang đến những điều tốt lành cho người hay không, tại sao con lại luôn khiến người bất hạnh....”

“Thiên Cốt, muội chớ nên nói thế chứ, không thì chủ nhân sẽ rất mất hứng, chủ nhân nhất định sẽ tỉnh lại thôi, muội phải tin người.” Tử Mạch an ủi ở bên cạnh, trong lòng nàng rất lo cho Thiều Nguyệt, song nàng phải có niềm tin.

Hoa Thiên Cốt gạt đi nước mắt, “Tử Mạch tỷ tỷ à, tỷ có nghĩ sư tôn sẽ mãi hôn mê bất tỉnh không?”

“Tất nhiên là không, nguyện ước của chủ nhân còn chưa thành hiện thực, sao người có thể cứ để vậy mà say giấc chứ?” Tử Mạch nhìn Thiều Nguyệt.

“Nguyện ước ư?” Hoa Thiên Cốt thắc mắc, “Sư tôn có nguyện ước sao?”

Tử Mạch trầm mặc, nàng quay lại nhìn Hoa Thiên Cốt, lắc đầu không đáp, Hoa Thiên Cốt đành im lặng, nắm chặt lấy tay Thiều Nguyệt không nỡ buông. Tử Mạch thấy thế thầm nhủ, Thiên Cốt à, nguyện ước của chủ nhân là được thấy muội bình an hạnh phúc cả đời, từ lúc muội còn bé còn tới khi muội lớn lên, người vẫn luôn mong cầu như vậy.

Bạch Tử Họa dẫn Tử Huân tới phòng Thiều Nguyệt, Sênh Tiêu Mặc và Ma Nghiêm trông thấy Tử Huân thì dù rất giận nàng chuyện nàng gây tổn thương cho Thiều Nguyệt, song bọn họ cũng biết bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, hai người vội vã nhường chỗ, Tử Mạch đỡ Hoa Thiên Cốt đứng dậy, lùi về một bên. Tử Huân nhìn Thiều Nguyệt đang nằm trên giường, nàng duỗi hai tay ngưng tụ khí lực, truyền tiên khí của mình vào cơ thể của Thiều Nguyệt, một lát sau, mồ hôi nhỏ giọt trên khuôn mặt Tử Huân, sau đó nàng mệt mỏi thu hồi pháp lực, Tử Huân vẫn chưa bỏ cuộc, nàng thở lấy hơi định cố gắng thêm một lần nữa thì Bạch Tử Họa ngăn nàng lại, “Tử Huân, đừng miễn cưỡng nữa.”

Tử Huân thả tay xuống, “Thật xin lỗi, ta đã bất lực rồi, khí chỉ dương trong người cô ta vẫn không thể lấy ra.”

Hoa Thiên Cốt nghe xong lấy tay che miệng, vành mặt đỏ ửng, Ma Nghiêm trở nên hoảng hốt, “Chẳng lẽ không còn cách nào khác ư?”

Tử Huân im lặng không nói, Bạch Tử Họa thở dài, “Chắc có lẽ chỉ còn mình Sát Thiên Mạch mới có thể cứu được Tiểu Nguyệt.”

Ma Nghiêm nhìn Bạch Tử Họa, “Ý đệ là...”

Bạch Tử Họa giải thích, “Tử Huân xuất thân từ điện Thất Sát, từ xưa đã luyện khí chỉ dương, chỉ có Sát Thiên Mạch luyện khí chỉ âm mới có thể chữa trị những thương tổn trong cơ thể Tiểu Nguyệt.”

Hoa Thiên Cốt tiến thêm một bước, “Tôn thượng à, thế gian này thật sự chỉ còn mình Sát tỷ tỷ mới có thể cứu người sao?”

Bạch Tử Họa gật đầu, Hoa Thiên Cốt rũ mi mắt, nàng đã quyết định sẽ đi tìm Sát Thiên Mạch, còn Tử Huân, vì muốn sửa chữa cho sai lầm của mình, đã một thân một mình đến điện Thất Sát.

Trong điện Thất Sát, Sát Thiên Mạch ngồi ở trên, phe phẩy quạt lông vũ, bật cười, “Thật hài hước, dựa vào gì mà ta phải giúp ngươi cứu người nhỉ?” Tử Huân không nói ra người nàng muốn cứu là ai, cho nên Sát Thiên Mạch cho rằng hắn chả liên quan gì tới người đó cả.

“Nếu lần này ngươi giúp ta, thì sau này khi ngươi cần, ta sẽ trả ơn cho Thất Sát.” Sắc mặt Tử Huân vô cùng bình tĩnh.

Sát Thiên Mạch lại khinh thường, “Ngươi nghĩ rằng ta cần à?”

“Sát Thiên Mạch, ngươi đừng có rượu mời không uống, thích uống rượu phạt!”

Sát Thiên Mạch đứng dậy, “Sao thế, người đẹp giận à? Ngươi thử nói xem... là ngươi tức giận trông đẹp, hay là...” Sát Thiên Mạch mỉm cười, khuôn mặt lộ vẻ giận dữ, “Ta tức giận trông đẹp hơn!”

Hai người trợn mắt nhìn nhau, Thiện Xuân Thu cười gian xảo, “Ta đang nghĩ, nếu như bắt giữ ngươi lại đây thì có khi có thể trao đổi vài món Thần khí với Bạch Tử Họa cũng nên.” Dứt lời, Thiện Xuân Thu xuất chiêu, Tử Huân vội vã vung tay ngăn lại, nhưng bởi vì trước đó nàng đã tổn hao năm phần công lực, lại còn đại chiến với Thiều Nguyệt cho nên bây giờ đã kiệt sức, nàng đẩy được Thiện Xuân Thu đi, song mình cũng phải lùi về sau mấy bước, nàng thầm nhủ, lẽ nào lại như thế, nếu không phải nguyên khí của ta đã bị thương tổn thì....

Tử Huân nghiêng đầu, né tránh bàn tay của Sát Thiên Mạch, “Sát Thiên Mạch, ngươi đã không giúp ta cứu người thì thôi, làm vậy là có ý gì?”

“Ai da, Thượng tiên Tử Huân à, hay là ngươi ở lại điện Thất Sát của ta đi, ta cho ngươi dùng suối dưỡng nhan của ta để rửa thử cái mặt, không những vậy ta còn cho người xài ké nước trắng da, mà sau khi đã được thưởng thức cả hai thứ ấy, đảm bảo tinh thần ngươi sẽ vô cùng phấn chấn, sắc đẹp hồi xuân.” Sát Thiên Mạch nói.

“Sát Thiên Mạch, đây là cách Ma Quân một giới như ngươi tiếp khách sao?”

“Chính phái các người không phải lúc nào cũng khinh thường chê ta không phân biệt phải trái hay sao? Được rồi, vậy ta cũng chẳng thèm nói lí nữa.” Sát Thiên Mạch thấy Tử Huân tức giận trợn mắt nhìn mình bèn lắc đầu. “Ôi trời, thường xuyên tức giận sẽ ảnh hưởng đến nhan sắc, ha ha...” Nói xong, Sát Thiên Mạch bỏ đi.

Thiện Xuân Thu mỉm cười hài lòng, gã tiến lên phía trước, “Xin mời, Thượng tiên Tử Huân...” Tử Huân đành theo sau gã.

Hoa Thiên Cốt đi tới đi lui trong phòng, tay nắm chặt lấy cây còi xương, nàng nhớ Sát tỷ tỷ từng tặng nó cho nàng, bảo rằng khi nào nàng gặp nguy hiểm thì hãy thổi nó, đến lúc ấy Sát tỷ tỷ sẽ xuất hiện, song bây giờ sư tôn gặp nạn rồi, giao tình giữa Sát tỷ tỷ và sư tôn cũng khá sâu đậm, nếu hắn biết sư tôn có chuyện thì chắc chắn sẽ không bỏ mặc người đâu, cho nên Hoa Thiên Cốt đặt cây còi xương lên miệng, thổi một hơi, tiếng còi vang lên.

Ở điện Thất Sát xa xăm, Sát Thiên Mạch đang trên đường trở về phòng thì đột nhiên nghe thấy tiếng còi xương, ánh mắt hắn thoáng lạnh, “Bé con gặp nguy hiểm!” Sau đó lập tức biến mất khỏi điện Thất Sát, Thiện Xuân Thu đã sắp xếp xong xuôi chuyện của Tử Huân, gã còn đang định báo cáo với Sát Thiên Mạch thì đã chẳng tìm thấy Sát Thiên Mạch ở bất kì nơi đâu, gã khẽ lắc đầu, không biết Thánh quân lại đi chỗ nào rồi?

Sát Thiên Mạch bay theo tiếng còi, hắn phát hiện ra âm thanh đến từ núi Trường Lưu thì không khỏi thắc mắc, bé con lại gặp họa ở Trường Lưu ư? Không phải Thiều Nguyệt cũng ở đó sao, hẳn nàng ta phải bảo vệ bé con chu toàn chứ nhỉ, Sát Thiên Mạch không thể hiểu nổi, hắn dứt khoát không thèm nghĩ nữa, cứ thế xông vào tự đi tìm câu trả lời. Một mình Sát Thiên Mạch đến Trường Lưu, bay thẳng tới điện Tuyệt Tình, hắn cũng không che giấu gì, cho nên đệ tử Trường Lưu phát hiện ra Thánh quân Thất Sát xâm phạm bèn nhốn nháo nâng vũ khí lên, khắp nơi báo động, thậm chí có đệ tử còn lên điện Tuyệt Tình hòng ngăn cản Sát Thiên Mạch.

Sát Thiên Mạch dừng lại, bật cười khinh bỉ, “Chỉ bằng sức các ngươi?” Rồi phất ống tay áo, tất cả đệ tử Trường Lưu trước mặt hắn đều rớt xuống, hắn dùng nội lực để thét lên, “Bạch Tử Họa! Mau ra đây gặp ta!”

Một luồng ánh sáng trắng thoáng qua, Bạch Tử Họa một thân diện bạch y đứng trước Sát Thiên Mạch, “Sát Thiên Mạch?”

Sát Thiên Mạch vào thẳng vấn đề, “Bé con đâu, các người đã làm gì bé con hả?”

Bạch Tử Họa khẽ nhíu mày, “Thiên Cốt ư?”

“Sát tỷ tỷ!” Hoa Thiên Cốt nghe thấy giọng Sát Thiên Mạch bèn mải mốt đi tới, nàng sợ hắn gây ra tình cảnh hỗn loạn, song vẫn chậm chân rồi, Hoa Thiên Cốt hành lễ với Bạch Tử Họa, giải thích, “Tôn thượng ơi, là con gọi Sát tỷ tỷ tới, bây giờ chỉ có mình Sát tỷ tỷ mới có thể cứu được sư tôn thôi.”

“Cái gì?” Sát Thiên Mạch cả kinh, hắn đột ngột xuất hiện trước mặt Hoa Thiên Cốt, nắm lấy tay nàng, “Bé con à, bé nói lại xem nào, Thiều Nguyệt bị làm sao?”

“Sư tôn, sư tôn, người bị thương nặng, bây giờ vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh.” Hoa Thiên Cốt cúi đầu, thương tâm đáp, sau đó nàng nắm lại thật chặt tay Sát Thiên Mạch, “Sát tỷ tỷ, chỉ có tỷ mới có thể cứu được sư tôn thôi, tỷ mau cứu sư tôn đi!”

“Được, vậy thì để ta!” Sát Thiên Mạch còn đang chuẩn bị bước vào điện Tuyệt Tình cùng với Hoa Thiên Cốt thì trông thấy gương mặt lạnh lùng ngàn năm như một của Bạch Tử Họa, chàng không tức giận cũng chẳng tỏ vẻ gì hết, Sát Thiên Mạch đột nhiên dừng lại, hắn nhìn về phía Bạch Tử Họa, “Bạch Tử Họa à, ta có thể cứu Thiều Nguyệt, nhưng với điều kiện là ngươi phải giao ra đàn Lưu Quang ở trong tay ngươi!” Hoa Thiên Cốt giật mình, nàng kéo ống tay áo của Sát Thiên Mạch, không hiểu vì sao hắn lại nói như thế, “Sát tỷ tỷ ơi...” Sát Thiên Mạch trấn an nàng bằng cách đặt tay mình lên tay nàng.

Bạch Tử Họa giương mắt nhìn Sát Thiên Mạch, tự dưng một giọng vang lên nhằm ngăn cản chàng, “Tử Họa, đệ không thể giao đàn Lưu Quang cho hắn!” Ma Nghiêm kịp thời chạy đến, y tới bên Bạch Tử Họa, “Tuyệt đối không thể giao Thần khí cho Sát Thiên Mạch!”

“Sư huynh!” Sênh Tiêu Mạch vội vàng khuyên nhủ, “Chẳng lẽ tính mạng tiểu sư muội của chúng ta còn không bằng Thần khí ư?”

Ma Nghiêm phản đối, “Sư đệ, ý ta không phải như vậy, nhưng nếu giao Thần khí cho Sát Thiên Mạch thì sao những phái khác trên tiên giới có thể tiếp tục tin tưởng vào Trường Lưu chúng ta chứ?”

“Mất đi Thần khí thì vẫn có thể đoạt về, nhưng mất đi Thiều Nguyệt, thì sẽ mãi chẳng thể gặp lại được nữa.” Bạch Tử Họa chợt lên tiếng, Ma Nghiêm nghe xong cũng trầm mặc, cuối cùng y phất tay áo, thở dài.

Bạch Tử Họa duỗi tay phải ra, chỉ một chốc lát sau, đàn Lưu Quang xuất hiện trên tay chàng, chàng đẩy nhẹ một cái, đàn Lưu Quang bay về phía Sát Thiên Mạch, Sát Thiên Mạch nhận lấy cây đàn, hắn nhìn Bạch TỬ Họa, sau đó lại đẩy nhẹ tay một cái, cây đàn quay trở về với Bạch Tử Họa.

Tất cả mọi người đều nhìn Sát Thiên Mạch, Sát Thiên Mạch hất cằm, “Hừ, Sát Thiên Mạch ta đây mà muốn Thần khí thì sẽ đường đường chính chính đoạt về, ta chỉ muốn xem xem trong lòng đám Trường Lưu các người coi trọng Thiều Nguyệt cỡ nào thôi, rốt cuộc liệu có đáng để được nàng bảo vệ hay không.” Rồi hắn nghiêng đầu bay về phía trước, “Bé con à, chúng ta đi thôi!”

Bạch Tử Họa chậm rãi đưa tay thu hồi đàn Lưu Quang, Sênh Tiêu Mặc nhẹ lắc đầu, “Sát Thiên Mạch thật sự khiến chúng ta quay cuồng.”

Ma Nghiêm cũng nhẹ lòng hẳn, “Chúng ta mau đi thăm sư muội đi.”

Sát Thiên Mạch vào phòng Thiều Nguyệt, hắn trông thấy cô đang hôn mê bất tỉnh trên giường bèn vung tay kiểm tra thử thương thế của cô, sau đó lại thu tay về, “Khí chỉ dương? Chả trách Tử Huân lại tới điện Thất Sát nhờ vả ta giúp ả cứu người, hóa ra người đó là Thiều Nguyệt à?”

“Tử Huân đến Thất Sát?” Bạch Tử Họa cau mày.

Sát Thiên Mạch xoay người lại, “Ừ đấy, ả nhờ ta giúp ả cứu người, nhưng ta không biết người đó là Thiều Nguyệt nên giữ ả lại Thất Sát luôn.” 1

“Sát Thiên Mạch, chẳng lẽ ngươi muốn bắt nhốt cả Thượng tiên sao?” Ma Nghiêm tức giận.

“Tử Huân thì ta có thể thả cho đi, cơ mà...” Sát Thiên Mạch nhìn Bạch Tử Họa, “Ta phải dẫn theo Thiều Nguyệt.”

“Sát Thiên Mạch, ngươi đừng có mà phách lối, nơi này là Trường Lưu...” Ma Nghiêm nổi cơn thịnh nộ.

Sát Thiên Mạch chẳng để ý gì đến Ma Nghiêm, hắn chỉ nhìn Bạch Tử Họa, Bạch Tử Họa đáp, “Ngươi dẫn Tiểu Nguyệt đi làm gì?”

“Nơi này nhồi quá nhiều tiên khí, không thích hợp cho việc trị thương của Thiều Nguyệt, ta phải đưa Thiều Nguyệt về điện Thất Sát, từ đó mới thuận lợi cho việc trị thương.”

“Không được, ngươi tuyệt đối không được đưa sư muội đi!” Ma Nghiêm lập tức phản đối.

Sát Thiên Mạch nói, “Bạch Tử Họa à, ngươi lo gì chứ, Thiều Nguyệt từng bảo cả đời này nàng sẽ chỉ là đệ tử Trường Lưi, ta còn không thể ép nàng rời khỏi Trường Lưu thì ai có thể chứ?”

Bạch Tử Họa không trả lời ngay, chàng suy nghĩ một lát mới gật đầu, “Được.”

“Tử Họa...” Ma Nghiêm vội gọi chàng.

Sênh Tiêu Mặc tiến lên phía trước, “Sát Thiên Mạch à, tiểu sư muội cần người chăm sóc, cho nên ngươi cũng phải dẫn theo một vị đệ tử Trường Lưu.”

Hoa Thiên Cốt mải mốt tiến đến nói, “Tôn thượng, Sát tỷ tỷ, để con chăm sóc cho sư tôn nhé!”

Bạch Tử Họa nhìn Hoa Thiên Cốt, bây giờ chẳng còn ai phù hợp hơn Hoa Thiên Cốt nữa thật, Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc cũng đồng ý, có người đi cùng Thiều Nguyệt thì còn đỡ bất an, Sát Thiên Mạch sảng khoái đáp, “Có thêm bé con đi cùng thì đương nhiên ta rất cao hứng.”

Hoa Thiên Cốt thấy mọi người chấp nhận bèn mừng rỡ nắm lấy tay Thiều Nguyệt, “Sư tôn ơi, người phải nhanh khỏe đấy.”

Sát Thiên Mạch đặt Thiều Nguyệt ở giữa phòng khách tại điện Thất Sát, hắn làm phép truyền khí chỉ âm của mình vào cơ thể Thiều Nguyệt, trị thương xong, Hoa Thiên Cốt vội vàng tiến lại gần, gọi, “Sư tôn, sư tôn...” Thiều Nguyệt không có bất kì phản ứng nào, Hoa Thiên Cốt nhìn về phía Sát Thiên Mạch đầy lo âu.

Sát Thiên Mạch thở dài, “Bé con à, bé đừng nên lo lắng quá, Thiều Nguyệt cần thời gian để bình phục mà, đâu thể tỉnh dậy ngay được.”

“À vâng...” Hoa Thiên Cốt ngồi bên chiếc giường bằng đá, đắp kín chăn cho Thiều Nguyệt, cứ thế, nàng luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cô.

Sát Thiên Mạch quay sang nói với Thiện Xuân Thu, “Thiện Xuân Thu, thả Tử Huân đi.”

“Thánh quân? Nhưng...” Thiện Xuân Thu không hiểu, Bạch Tử Họa còn chưa tới mà?

“Cái gì? Bảo ngươi thả thì ngươi thả đi.” Sát Thiên Mạch trợn mắt nhìn Thiện Xuân Thu, Thiện Xuân Thu vội vã cúi đầu, “Dạ, thưa Thánh quân!” Sau đó hắn ngẩng đầu lên, hướng ánh mắt oán trách về phía Thiều Nguyệt rồi mới xoay người bỏ đi. +

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.