Thiều Nguyệt hoàn hồn thì nghe thấy tiếng kêu vọng từ trong phòng của Hoa Thiên Cốt, cô vội vã chạy vào, “Sao thế, Tiểu Cốt?”
Hoa Thiên Cốt kéo chăn để che thân, nàng vừa tỉnh đã nhận ra mình chẳng mặc gì còn y phục lại nằm dưới đất, thật sự tránh không khỏi sợ hãi bật thốt lên, vừa trông thấy Thiều Nguyệt, nàng mới mải mốt ôm chầm lấy eo cô, oan ức, “Sư tôn ơi... con... sao lại....”
Thiều Nguyệt đưa tay xoa vai nàng hòng an ủi, song vừa thấy do ôm mình nên Hoa Thiên Cốt khiến chăn tuột xuống để lộ ra một mảnh trắng như tuyết thì cô cứng đờ người, thả tay xuống, trấn an, “Ta thấy con ngủ quên trong lúc tắm, sợ con cảm lạnh nên ta ôm con lên giường nằm.”
Hoa Thiên Cốt thở phào nhẹ nhõm, nàng buông Thiều Nguyệt ra, ánh mắt Thiều Nguyệt như dừng lại, cô vội kéo chăn che kín cho nàng, nhất là phần cơ thể khiến cho người ta nở mày nở mặt kia, sau đó cô thở dài, “Tiểu Cốt à, sau này tắm thì không được phép thiếp đi đâu đấy, biết chưa?”
Hoa Thiên Cốt giữ lấy chăn, xấu hổ gật đầu một cái, bấy giờ một đệ tử Thục Sơn chạy tới bên cửa, “Chưởng môn ơi, Chưởng môn, hỏng chuyện lớn rồi...” vừa nói vừa lảo đảo bước vào.
Ánh mắt Thiều Nguyệt lập tức lạnh giá, cô thả một luồng tiên lực làm cho đệ tử kia bị chặn lại, đứng yên tại chỗ, Thiều Nguyệt nói với vẻ bất mãn, “Tiêu Cốt đang thay quần áo, còn không mau lui ra!”
“Hả? À vâng, đệ tử mạo phạm.” Đệ tử Thục Sơn nọ đợi Thiều Nguyệt thu hồi tiên lực mới mải mốt chạy ra ngoài.
“Sư tôn...” Hoa Thiên Cốt nhìn Thiều Nguyệt, “Người... tức giận ạ?”
Thiều Nguyệt lắc đầu, “Tiểu Cốt à, con cứ mặc quần áo vào trước đi, ta ra ngoài kiểm tra tình thế.”
“Vâng...” Hoa Thiên Cốt gật đầu, dõi theo bóng lưng của Thiều Nguyệt rồi kéo chăn lên che miệng lén cười, sư tôn rõ ràng đang tức giận mà, chẳng lẽ vì mình? Hoa Thiên Cốt càng nghĩ lại càng không nhịn cười nổi, vậy thì chứng minh sư tôn rất để ý mình rồi, mặc dù có lẽ không như sự kỳ vọng của bản thân, nhưng cũng đủ để nàng mừng rỡ không thôi.
Thiều Nguyệt ra khỏi cửa, điều chỉnh lại tâm trạng, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Đệ tử Thục Sơn kia vẫn còn sợ hãi về việc ban nãy, cậu chàng trả lời một cách đặc biệt cung kính, “Bẩm Kiếm tôn, Vân Ế xuất hiện tại cung Vạn Phúc ạ.”
“Ừ, được rồi, các người trước hãy cứ án binh bất động, đừng rút dây động rừng vội, ta sẽ xử lý sau.” Thiều Nguyệt biết Vân Ẩn đã hành động theo kế hoạch của cô.
“Dạ!”
“Còn nữa, các người đi mời Chưởng môn các phái đến cung Vạn Phúc đi, nhớ bảo bọn họ phải thu hồi sự hiển hiện đấy, chớ để cho Vân Ế phát giác.” Thiều Nguyệt phân phó.
“Dạ!” Đệ tử Thục Sơn kia nhận lệnh lùi đi.
Hoa Thiên Cốt đi ra, hỏi, “Sư tôn ơi, có chuyện gì thế?”
Thiều Nguyệt quay đầu lại bật cười, “Vân Ế trúng kế rồi.”
“Thật ư?” Hoa Thiên Cốt không ngờ Vân Ế lại để lộ chân tướng sớm như vậy.
Thiều Nguyệt nhận ra sự nghi ngờ của Hoa Thiên Cốt, “Ta đã giao Mẫn Sinh cho hắn, ắt hẳn hắn sẽ đi tìm Vân Ẩn hòng phá bỏ lời nguyền rủa của gia tộc, nhưng Vân Ẩn đã trốn ra ngoài rồi, Vân Ế nhất định sẽ đuổi theo để giết chết cậu ta trước mặt bao người khác nữa.”
Hoa Thiên Cốt bừng hiểu, “Cho nên sư tôn mới bảo Vân Ẩn trốn vào cung Vạn Phúc?”
“Ừ, dưới con mắt chăm chú của tất cả mọi người, thân phận của Vân Ế chắc chắn sẽ bại lộ, còn hắn thì cũng chẳng còn đường thoát thân.” Thiều Nguyệt gật đầu, “Tốt lắm, Tiểu Cốt à, chúng ta đi thôi.”
“Dạ vâng, sư tôn!” Hoa Thiên Cốt bám theo Thiều Nguyệt, cao hứng níu lấy tay cô, Thiều Nguyệt hơi chậm bước chân, sau đó cô nhẹ lắc đầu, nhất định là do mình suy nghĩ nhiều, rồi nắm lại tay Hoa Thiên Cốt.
Vân Ẩn đeo mặt nạ của Vân Ế chạy đến cung Vạn Phúc, Vân Ế cầm theo thanh Mẫn Sinh đuổi đánh, “Chạy à? Ngươi còn muốn chạy đi đâu? Ngày trước là ngươi đã xuất hiện giữa đại điển ư?”
Vân Ẩn tháo mặt nạ xuống, lộ ra một gương mặt giống Vân Ế như đúc, “Vân Ế, dừng tay lại đi, đệ không thể tiếp tục sai lầm được nữa.”
“Hừ! Sai? Sai là sao? Từ bé đến lớn, ta luôn phải sống dưới cái bóng của ngươi, chẳng lẽ như thế không phải là sai sao?” Vân Ế oán hận vô cùng.
Vân Ẩn nhìn thanh Mẫn Sinh trong tay Vân Ế, hắn bật cười thư thái, “Cuối cùng đệ cũng đã có được thứ mà đệ hằng mong ước, Mẫn Sinh sao, tới đây đi, một nhát giết chết ta đi, rồi mọi ân oán của chúng ta sẽ chấm dứt.”
“Ta giết ngươi cũng vì muốn tốt cho ngươi, bởi vì ta không muốn trông thấy ngươi chịu khổ nữa.”
“Ta đã sớm chờ ngày này rồi, đệ ra tay đi!”
“Chẳng lẽ ngươi không trách móc ta sao?”
“Không trách!” Vân Ẩn lắc đầu, “Chỉ khi ta chết đi thì đệ mới được tự do, đây là việc duy nhất ta có thể làm để đền đắp cho đệ, đệ hãy động thủ đi.”
Vân Ế nâng thanh Mẫn Sinh lên, thanh Mẫn Sinh phả ra ánh sáng màu hồng, nhắm thẳng đến giữa chân mày Vân Ẩn, Vân Ẩn nhắm mắt lại, chờ y ra tay, Vân Ế quát to, “aaaaa....” rồi đâm đến, nhưng chờ đến khi khoảng cách chỉ còn một li thì y dừng lại, Vân Ẩn mở mắt đầy thắc mắc, Vân Ế nghiến răng nghiến lợi, “Luôn là ngươi nợ ta, là ngươi nợ ta!”
“Giết ta đi, nếu như làm thế có thể khiến đệ thanh thản, ta nguyện ý.” Vân Ẩn nói những lời từ tận sâu đáy lòng, Vân Ế có vẻ xúc động, hốc mắt y ửng đỏ, tay đang nắm chặt Mẫn Sinh cũng run rẩy, Vân Ẩn nói tiếp, “Hận thì hận, ta cũng biết đã quá muộn rồi, ta đã không thể bảo vệ được đứa em trai của ta, lại để nó chịu nhiều tổn thương như vậy....”
“Đừng nói nữa!” Vân Ế gào lên, y nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt lấy chuôi kiếm, dồn hết sức đâm về phía Vân Ẩn, một luồng ánh sáng trắng thoáng vụt qua, đánh rơi Mẫn Sinh trên tay Vân Ế, Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt đến đại điện, Vân Ế định nhặt Mẫn Sinh lên thì Thiều Nguyệt chợt nghiêng mình, phất tay một cái, thanh Mẫn Sinh lập tức quay trở về với cô, cô lấy kiếm kề sát cổ Vân Ế, Vân Ế không dám động đậy.
Hoa Thiên Cốt mải mốt tiến tới bên cạnh Vân Ẩn, “Vân Ẩn sư huynh, huynh không sao chứ?”
“Không sao hết, Chưởng môn à.” Vân Ẩn lắc đầu.
Vân Ế nhìn Thiều Nguyệt, “Rõ ràng ngươi đã biết, còn do dự gì nữa, giết ta đi!”
Thiều Nguyệt buông thanh Mẫn Sinh xuống, Vân Ẩn vội quỳ gối trước mặt Thiều Nguyệt, “Kiếm tôn, ngài hãy bỏ qua cho Vân Ế đi, đệ tử cam tâm tình nguyện chịu chết thay cho đệ ấy.”
Vân Ế bật cười vang, “Ngươi cho rằng làm vậy thì ta sẽ tha thứ cho ngươi ư? Ngươi cho rằng như vậy thì có thể trả lại hơn hai mươi năm ta chịu tội thay ngươi sao? Ta muốn ngươi nợ ta cả đời, ha ha ha...”
“Vân Ế! Ngươi đã phạm phải khi sư diệt tổ, tội lỗi ngập trời, vì sao đến tận bây giờ vẫn chưa hề tỉnh ngộ?” Hoa Thiên Cốt bực bội.
“Bớt nói nhảm đi! Thắng làm vua, thua làm giặc, giết ta đi!” Vân Ế một lòng chỉ muốn chết.
“Kiếm tôn, ngài đã đáp ứng ta là sẽ cho Vân Ế thêm một cơ hội, ta sẽ dẫn dắt đệ ấy hướng thiện mà.” Vân Ẩn vẫn van xin.
Thiều Nguyệt đưa thanh Mẫn Sinh cho hắn, “Quyết định nằm trong tay con.”
Vân Ẩn nhận lấy Mẫn Sinh, đứng dậy, “Kiếm tôn à, nhất định con sẽ trong nom đệ ấy thật tốt, không để đệ ấy ra ngoài hại người nữa, cũng sẽ không để đệ ấy chịu bất kỳ thương tổn nào.”
Ôn Phong Dư ở trong bóng tối nghe lén được bèn hoảng hốt, không được rồi, trong tay cái thứ giả mạo Vân Ẩn - Vân Ế này đang giữ độc của lư Bốc Nguyên, nếu để hắn sống sót thì chắc chắn sẽ liên lụy tới mình, nghĩ đến đây, Ôn Phong Dư trong nháy mắt hiện thân, đánh một chưởng về phía Vân Ế.
Thiều Nguyệt đang đứng cạnh Vân Ế, cô phát hiện có động tĩnh bèn vội kéo Vân Ế tới đứng sau lưng, một chưởng giằng co với Ôn Phong Dư, Ôn Phong Dư thắc mắc, “Sao lại ngăn ta?”
“Việc xử phạt Vân Ế là do mình Vân Ẩn quyết định, bất kỳ ai cũng không được nhúng tay vào.” Dứt lời, Thiều Nguyệt dùng hai tay đẩy một cái, Ôn Phong Dư bị ngã lùi về sau mấy bước. Ngay tại thời điểm Thiều Nguyệt vẫn chưa thu hồi lại chiêu thức, ánh mắt thâm độc của Vân Ế đánh về phía Thiều Nguyệt, sau đó y lấy tay phải đánh một chưởng về phía cô.
“Sư tôn!” Hoa Thiên Cốt cả kinh, nàng vội vàng tiến đến chắn đằng sau lưng Thiều Nguyệt, một nhát này của Vân Ế đánh vào ngực Hoa Thiên Cốt, Thiều Nguyệt vội xoay người ôm lấy nàng, sau đó phất ống tay áo đánh bay Vân Ế ngã xuống đất, cô ôm Hoa Thiên Cốt, lo lắng gọi, “Tiểu Cốt, Tiểu Cốt...”
Vân Ế được như ý bèn cười vang, “Ha ha ha, Thiều Nguyệt ơi, đấy là độc của lư Bốc Nguyên đấy, trên khắp thiên hạ này cũng chẳng thể kiếm được thuốc giải đâu, ngươi cứ nhìn Hoa Thiên Cốt chết dần chết mòn đi! Ha ha ha...” Rồi y nhìn về phía Ôn Phong Dư, “Cơ mà, cơ mà hẳn là Ôn Chưởng môn còn thua thiệt hơn ngươi nhiều, ông ta ấy à.... ha ha ha...”
Ôn Phong Dư thầm kêu toi rồi, đây là kết quả mà y không muốn thấy nhất, không ngờ mục tiêu của Vân Ế lại lại Thiều Nguyệt, bây giờ đệ tử của cô ta là Hoa Thiên Cốt lại trúng độc, vậy thì đồi Ngọc Trọc của y còn chỗ đứng nào trên tiên giới nữa đây?
“Chưởng môn!” Vân Ẩn nhìn thấy Hoa Thiên Cốt bị trúng độc thì tức giận quay sang nhìn Vân Ế, “Vân Ế! Sao đệ có thể làm hại Chưởng môn chứ?” Vân Ẩn hướng mũi Mẫn Sinh về phía Vân Ế, thế nhưng Vân Ế chỉ cười, “Ta chống mắt lên xem các phái tiên giới các người còn có thể đoàn kết nhất trí, chung tay giúp sức được nữa hay không, ha ha ha...”
“Vân Ế!” Vân Ẩn mãi không thể xuống tay, Vân Ế thừa dịp này bèn đứng dậy, bắt lấy Mẫn Sinh trong tay Vân Ẩn, cắm nó vào bụng mình.
Vân Ẩn kinh ngạc nhìn Vân Ế, ôm lấy y đang trên đà ngã quỵ, “Đệ, đệ, đệ... sao đệ lại....”
Vân Ế cười một tiếng đầy khó nhọc, “Bị Mẫn Sinh đâm quả nhiên là không đau, cũng không khổ, lần này, cuối cùng ta cũng đã được giải thoát....” Sau đó y nhắm mắt lại, chết đi.
“Đệ đệ....” Vân Ẩn bật khóc.
“Tiểu Cốt!” Thiều Nguyệt nhìn Hoa Thiên Cốt miệng tràn máu đen, môi tím bầm thì đau lòng không thôi, cô đặc Hoa Thiên Cốt ngồi dưới đất, còn cô thì tĩnh tọa sau lưng nàng nhằm hút hết chất độc của nàng sang người mình.
Hoa Thiên Cốt nhận ra ý định của Thiều Nguyệt, nàng nghiêng đầu ngăn cản, “Sư tôn, đừng, đừng mà....”
“Tiểu Cốt, con yên tâm, vi sư là Thượng tiên, sẽ không sao hết, con không cần nói gì.” Thiều Nguyệt vừa đáp vừa đưa tay làm phép, độc trong người Hoa Thiên Cốt dần dần bị hút vào tay của Thiều Nguyệt.
Tất cả mọi người trong đại điện kinh ngạc vô cùng, không ngờ Thiều Nguyệt lại sẵn sàng từ bỏ tính mạng để cứu đồ đệ của mình, Đông Phương Úc Khanh nhìn sắc mặt Hoa Thiên Cốt từ từ hồi phục, nhưng sắc mặt Thiều Nguyệt lại dần trở nên tái nhợt thì khiếp sợ vạn phần, tình sư đồ giữa Thiều Nguyệt và Cốt Đầu lại sâu đến nhường ấy ư?
Ôn Phong Dư thấy Thiều Nguyệt không quản sống chết bèn vội vàng nói, “Thiều Nguyệt, cô đang tự kết liễu bản thân đấy, biết không?” Y cũng không muốn hại chết Kiếm tôn Thiều Nguyệt, đây đường đường là một Thượng tiên Trường Lưu, Hoa Thiên Cốt sao có thể sánh bằng.
Thiều Nguyệt không nhìn y, cô trả lời với vẻ kiên định, “Tiểu Cốt là đồ đệ của ta, đương nhiên ta phải cứu con bé!” Thiều Nguyệt thu hồi công lực, lập tức che ngực phun một bọc máu đen.
Hoa Thiên Cốt lập tức xoay người đỡ lấy Thiều Nguyệt, “Sư tôn, sư tôn...” Nhìn bộ dáng thống khổ của Thiều Nguyệt, Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Phong Dư, “Ôn Chưởng môn, độc này không phải do ngài luyện chế ư? Chẳng lẽ ngài không có thuốc giải hay phương pháp cứu chữa nào hay sao?”
“Ôi....” Ôn Phong Dư cực kỳ khổ sở, “Lư Bốc Nguyên là Thần Khí, độc do nó luyện chế há có thể thích thì giải đâu?”
“Chẳng lẽ không còn cách nào khác ư?” Hoa Thiên Cốt thương tâm nhìn Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt vì nàng nên mới hấp thụ chất độc nên giờ nàng cũng muốn bắt chước, hút hết chất độc từ Thiều Nguyệt.
“Cốt Đầu!” Đông Phương Úc Khanh vội chạy đến ngăn cản, “Nàng định làm gì vậy?”
“Ta hút chất độc cho sư tôn!” Hoa Thiên Cốt hất tay Đông Phương Úc Khanh ra, đưa tay phải áp lấy tay phải của Thiều Nguyệt, vận công hòng hút ngược chất độc trở lại.
“Cốt Đầu à...” Đông Phương Úc Khanh lo lắng.
Thiều Nguyệt nắm thật chặt lấy tay phải của Hoa Thiên Cốt, ngăn cản nàng tiếp tục vận công, “Tiểu Cốt...”
“Sư tôn, người mau buông ra đi, Tiểu Cốt sẽ vì người...” Hoa Thiên Cốt tính tránh Thiều Nguyệt, song Thiểu Nguyệt lại tranh thủ lấy tay trái đánh vào gáy Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt lập tức ngất xỉu, ngã vào trong lòng Thiều Nguyệt.
Đông Phương Úc Khanh ngồi xổm xuống, “Cốt Đầu...”
Thiều Nguyệt nhìn về phía Đông Phương Úc Khanh, “Đông Phương Úc Khanh à, đưa Tiểu Cốt về phòng đi.”
“Kiếm tôn, còn ngài...” Đông Phương Úc Khanh ôm lấy Hoa Thiên Cốt, hỏi.
Thiều Nguyệt không trả lời anh chàng, cô gượng dậy, nhìn Ôn Phong Dư, Ôn Phong Dư chột dạ đánh mắt đi nơi khác, Thiều Nguyệt bảo, “Lư Bốc Nguyên, ta hy vọng ngài sẽ giữ nó thật tốt, đừng để bị kẻ khác lợi dụng nữa.”
“Ta...” Ôn Phong Dư không thể đáp trả, quả thật y đã bị Vân Ế lợi dụng.
Thiều Nguyệt nói xong bèn hóa thành một luồng ánh sáng màu bạc vụt biến mất, Đông Phương Úc Khanh nhìn Hoa Thiên Cốt trong ngực, chậm rãi ôm chặt lấy nàng, Cốt Đầu và Thiều Nguyệt, ai cũng hết lòng vì đối phương, không tiếc cả tính mạng của mình, tình cảm giữa hai người, thật sự khiến cho kẻ khác ngưỡng mộ!
--- ------ ---