Trong đại điện tại Trường Lưu, Lạc Thập Nhất quỳ gối trước Tứ tôn, Ma Nghiêm nói với anh chàng, “Tân đệ tử cũng đã tu hành được một thời gian rồi, tới lúc nên để bọn nó hạ sơn lịch luyện, tăng cường kinh nghiệm thực chiến, Thập Nhất, con hãy hướng dẫn đội ngũ lần này đi.”
Lạc Thập Nhất khom người hành lễ, “Dạ vâng, thưa sư phụ.”
“Phải nhớ kĩ, tuyệt đối tuân thủ nghiêm túc tiên quy giao thủ với người phàm, nếu không phải trường hợp vạn bất đắc dĩ thì không được khai triển pháp thuật trước mặt phàm nhân, một khi đã vượt biển thì phải thu hồi ngự kiếm, tự đi bằng đôi chân của mình, dọc đường quan sát sự đời, trau dồi kiến thức, giúp chính trừ tà.”
“Ai da, thật hâm mộ các con, lúc nào ta cũng muốn được hạ sơn vui đùa một chút, tốt đẹp biết bao.” Sênh Tiêu Mặc phe phẩy quạt xếp, tiếc nuối than thở.
Thiều Nguyệt lắc đầu bật cười, Ma Nghiêm bất đắc dĩ đáp, “Sư đệ à!”
Bạch Tử Họa nghiêm mặt, “Chuyến đi lần này phải thực chắc chắn rằng không một đệ tử nào có hành vi bất thường, chúng ta không thể biết được liệu có còn gian tế nào của phái Thất Sát như Doãn Thượng Phiêu hay không đâu.”
“Sư huynh, huynh lo...” Thiều Nguyệt quay sang hỏi, Bạch Tử Họa gật đầu.
Ma Nghiêm cũng đồng tình, “Đúng, phải cảnh giác, Thập Nhất, dọc đường con nhớ lưu ý, không có ai đáng nghi là tốt.”
“Dạ vâng, thưa sư phụ.”
Trong phòng, Hoa Thiên Cốt buồn bã nằm ườn lên bàn, Đường Bảo ở bên cạnh lại đi tới đi lui, “Kiếm tôn muốn mẹ hạ sơn lịch luyện sao?”
Hoa Thiên Cốt gật đầu, không hờn không giận đáp, “Nói ra để ra ngoài thăm thú, tích lũy kinh nghiệm thực chiến.”
“Vậy mẹ đi một mình à?”
“Còn các các sư huynh, sư tỷ, sư muội nữa.”
“Á... Thế có Thật Nhất sư huynh không?” Đường Bảo thắc mắc, Hoa Thiên Cốt gật đầu, con bé lại hỏi, “Vậy, có Khinh Thủy chứ?” Hoa Thiên Cốt lại gật đầu, Đường Bảo tiếp tục nói, “Thế còn con?” Hoa Thiên Cốt không phản ứng kịp, lại gật đầu.
Đường Bảo cao hứng ngồi xuống, Hoa Thiên Cốt lại ngồi thẳng lưng, bấy giờ mới thốt lên, “Hả? Con cũng muốn đi sao?”
“Dĩ nhiên rồi, mẹ đi, Khinh Thủy đi, Thập Nhất sư huynh cũng đi, vậy mình con ở lại núi Trường Lưu sẽ rất chán.” Đường Bảo cười, “Tất nhiên là nếu con đi cùng thì sẽ giúp được mọi người nhiều chuyện, lại có thể chăm sóc mọi người nữa.”
“Chuyến này chúng ta phải đi là để giúp chính trừ tà chứ không phải ngao du sơn thủy, dọc đường không biết sẽ có bao nhiêu hiểm nguy, bây giờ năng lực của ta vẫn còn yếu kém, ta không thể bảo vệ được con, ngoan nào, con ở lại Trường Lưu chờ chúng ta quay về nhé.” Hoa Thiên Cốt khuyên nhủ.
“Ai da, mẹ Cốt Đầu à, con không sợ đâu, mẹ Cốt Đầu ơi, con không phải đệ tử chính thức của Trường Lưu, cùng lắm người ta cũng coi con như nha hoàn của mẹ thôi, nhỡ đâu lúc mẹ đi, Thập Nhất sư huynh cũng vắng mặt, có kẻ bắt nạt con thì sao?” Đường Bảo tủi thân.
“Lại còn sợ kẻ khác bắt nạt, con còn không bắt nạt người ta thì thôi, mà chẳng phải còn sư tôn và Tử Mạch à, con cũng đã kết nghĩa kim lan với Tử Mạch, còn lo không có ai bảo vệ ư? Con cứ ngoan ngoãn đợi ta ở Trường Lưu đi, ta còn có nhiệm vụ quan trọng hơn dành cho con này.” Hoa Thiên Cốt đáp.
“Nhiệm vụ gì thế?” Đường Bảo hiếu kỳ.
“Tất nhiên là chăm sóc sư tôn rồi, con xem, ta mà không ở đây, thể nào sư tôn cũng cô đơn, con giúp ta trông nom sư tôn nhé.”
“Không phải là còn Tử Mạch và Tử Trúc sư tỷ sao?”
“Ai da, chỉ cần sư tôn trông thấy Đường Bảo là sư tôn sẽ nghĩ đến ta, thế không phải tốt ư,“ Hoa Thiên Cốt lẩm bẩm, Đường Bảo chọc chọc Hoa Thiên Cốt, cười gian, “Ồ... Mẹ Cốt Đầu à, hóa ra đây mới là mục đích của mẹ.”
1
“Được rồi, đợi ta về, ta sẽ mang cho con thật nhiều thứ....” Hoa Thiên Cốt dang tay.
Đường Bảo hỏi, “Quần áo đẹp?” Hoa Thiên Cốt gật đầu, “Và cả thức ăn ngon?” Hoa Thiên Cốt lại gật gù, “Tốt quá, một lời đã định!” Hoa Thiên Cốt đáp, “Ừ, một lời đã định!”
“Vậy bây giờ con đi chuẩn bị hành lí cho mẹ nha.” Đường Bảo cao hứng chạy tới bên giường, sắp xếp từng thứ một.
Hoa Thiên Cốt đến phòng Thiều Nguyệt, ngó đầu vào xem xem Thiều Nguyệt đang làm gì, nàng lập tức trông thấy cô ngồi trước bàn lau chùi ngọc tiêu mà cô thường xuyên đeo bên hông, Hoa Thiên Cốt còn do dự không biết có nên vào không thì Thiều Nguyệt đầu chưa cần ngẩng đã lên tiếng, “Tiểu Cốt à, sao không vào?”
“Hả?” Hoa Thiên Cốt sợ hết hồn, ngượng ngùng tiến lại gần, “Sư tôn...”
Thiều Nguyệt đặt ngọc tiêu trên tay xuống, ngửa lên nhìn nàng, Hoa Thiên Cốt vẫn cúi đầu, “Sư tôn ơi, ngày mai Tiểu Cốt sẽ hạ sơn lịch luyện.”
Thiều Nguyệt gật đầu, “Vi sư biết.”
Hoa Thiên Cốt cắn môi dưới, “Nhưng mà, nhưng mà Tiểu Cốt không nỡ xa sư tôn...”
Thiều Nguyệt bật cười, “Tiểu Cốt à, mỗi đệ tử đều phải trải qua quá trình xuống núi lịch luyện, mai là con phải lên đường rồi...” Cô thấy khóe mắt đỏ ửng của Hoa Thiên Cốt, Thiều Nguyệt lại liếc nhìn ngọc tiêu trên tay, vỗ vỗ vị trí bên trái, bảo với nàng, “Tiểu Cốt, lại đây.”
Vốn dĩ Hoa Thiên Cốt đang rầu rĩ, nàng sắp phải rời xa sư tôn, thế sao trông sư tôn chẳng buồn bã chút nào, nghe sư tôn gọi mình, nàng mới ngẩng đầu, cao hứng tiến đến, ngồi xuống bên cạnh sư tôn.
Thiều Nguyệt hỏi nàng, “Tiểu Cốt thích gảy cầm hay thổi tiểu?”
Hoa Thiên Cốt nghiêng đầu, suy ngẫm, “Tiểu Cốt thích ngọc tiêu của sư tôn, nhưng Tiểu Cốt muốn gảy cầm để có thể hợp tấu với sư tôn.”
Thiều Nguyệt nghe vậy bèn phất ống tay áo, một cây cổ cầm đột nhiên xuất hiện trên bàn, “Thế thì hôm nay vi sư sẽ dạy con gảy cầm.”
“Có thật không, sư tôn?” Hoa Thiên Cốt giữ ống tay áo của Thiều Nguyệt.
Thiều Nguyệt gật đầu, “Nhưng mà kĩ thuật gảy cầm của ta không tốt bằng sư huynh, liệu Tiểu Cốt có cần...”
“Không cần! Sư tôn dạy là được rồi,“ Hoa Thiên Thiên chợt hồi tưởng lại hình ảnh Bạch Tử Họa nắm tay Thiều Nguyệt, nàng vội vàng cắt đứt lời cô, “Con chỉ cần sư tôn dạy con thôi.”
“Vậy được,“ Thiều Nguyệt vuốt ve dây cầm, “Tiểu Cốt, đặt hai tay lên đây.”
“Vâng!” Hoa Thiên Cốt làm theo, còn Thiều Nguyệt ngồi đằng sau để hai tay mình lên hai tay nàng, cẩn thận dạy nàng cách gảy cầm từng bước một.
Hoa Thiên Cốt cảm nhận sự ấm áp từ lồng ngực của Thiều Nguyệt, bàn tay cũng bao bọc trong sự mềm mại của cô, nàng vốn đang nghe lời giảng của Thiều Nguyệt, thế nhưng suy nghĩ dần dà lại bay đi xa. Nàng hơi xoay đầu để ngắm khuôn mặt dịu dàng của sư tôn, vẻ đẹp ấy dường như muốn nhấn chìm nàng, về cơ bản thì nàng chẳng còn biết sư tôn đang nói cái gì nữa.
Thiều Nguyệt giới thiệu qua vài thủ pháp cơ bản, cô muốn cho Hoa Thiên Cốt thử, song đợi mãi không nghe thấy tiếng đáp lại, Thiều Nguyệt đành nghiêng đầu thắc mắc nhìn Hoa Thiên Cốt, ai ngờ thấy Hoa Thiên Cốt đang ngây người ngồi ngắm mình, cô bèn gọi, “Tiểu Cốt, Tiểu Cốt...”
Hoa Thiên Cốt hoàn hồn, “Dạ, sư tôn, người mới nói gì thế?”
Thiều Nguyệt bất đắc dĩ gõ đầu Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt xoa trán, cười ngây ngô, “Tiểu Cốt, không chuyên tâm thì sẽ mất cả đêm đấy.”
“Chỉ cần có thể ở cạnh bên sư tôn thì sao cũng được.” Hoa Thiên Cốt cười đáp.
“Ôi,“ Thiều Nguyệt nghe mà cũng thấy ấm lòng, “Nhưng sáng mai con còn phải hạ sơn, vẫn nên nghỉ ngơi sớm thì hơn.”
“Vậy sư tôn dạy lại đi, lần này con sẽ chăm chú lắng nghe.” Hoa Thiên Cốt không muốn tạm biệt Thiều Nguyệt.
Thiều Nguyệt nở nụ cười, “Thế thì con phải tập trung đấy.” Hoa Thiên Cốt gật đầu, Thiều Nguyệt lại dạy lại cho nàng, mấy lần Thiều Nguyệt sẽ cầm tay chỉ dẫn cho Hoa Thiên Cốt thì rõ ràng là gảy rất khá, song cô vừa mới rời tay đi tí là Hoa Thiên Cốt lại gảy mãi không xong, Thiều Nguyệt nhìn nàng đầy khó hiểu. Hoa Thiên Cốt chỉ cúi đầu, lè lưỡi một cái, nàng muốn gần gũi sư tôn nên mới cố tình gảy không tốt, tất nhiên là nàng sẽ không nói cho sư tôn biết.
Tập tới khuya, Thiều Nguyệt thấy cũng dạy xong rồi, còn đang chuẩn bị bảo Hoa Thiên Cốt về nghỉ ngơi thì chợt thấy đầu vai nặng trĩu. Hóa ra là do Hoa Thiên Cốt dựa vào cô ngủ thiếp đi, Thiều Nguyệt đành nhẹ nhàng bế nàng đặt lên giường mình, đắp chăn thay nàng rồi rời đi.
Hoa Thiên Cốt không cảm giác được Thiều Nguyệt nữa thì vội vàng duỗi tay bắt mấy ống áo cô, trong miệng lầm rầm gọi, “Sư tôn, sư tôn....”
Thiều Nguyệt chẳng thể làm gì khác ngoài ngồi xuống, mặc cho nàng níu kéo, cứ thế tĩnh tọa bên mép giường, lẳng lặng chăm sóc Hoa Thiên Cốt.
Trong điện Thất Sát, Thiện Xuân Thu uống rượu một mình, Khoáng Dã Thiên thấy vậy bèn tiến lại gần, “Sao hộ pháp lại uống rượu giải sầu một mình thế?” Khoáng Dã Thiên rót rượu cho gã, “Hộ pháp, ngài có chuyện phiền lòng gì ư?”
“Chẳng có gì làm, cả ngày ru rú trong cái điện Thất Sát.” Thiện Xuân Thu đập bàn, giận dữ, “Ta sắp chết ngộp rồi!”
Khoáng Dã Thiên mải mê nịnh bợ, “Hộ pháp bớt nóng, xem ra Thánh quân đang muốn ngăn cản hành động của chúng ta, hộ pháp à, chỉ cần chiếm giữ được Thần khí mười phương thì chúng ta sẽ vô địch thiên hạ, cũng không biết có bao nhiêu kẻ thèm thuồng ngoài kia nữa, dù sao thuộc hạ không tin là Thánh quân của chúng ta không động tâm. Ai da, hộ pháp ơi, sao chúng ta không nói dối ngài, bí mật ra tay, chờ đến khi thu thập được Thần khí mười phương, giải phương Hồng hoang chi lực, để hộ pháp thống nhất thiên hạ, thống nhất các phái, lúc ấy chẳng phải ván đã đóng thành thuyền rồi sao?”
Thiện Xuân Thu vuốt ve phần tay phải trống rỗng, “Ngươi cho rằng ta không muốn sao? Lấy được Hồng hoang chi lực là ta có thể báo thù cho cánh tay mình, nhưng việc thu thập Thần khí thập phương đâu có dễ đến thế.”
“Hộ pháp nói đúng, ban đầu thuộc hạ cũng suýt chút nữa thì bị Thiều Nguyệt giết chết,“ Khoáng Dã Thiên đảo tròng mắt, “Hộ pháp à, thuộc hạ có một kế, chỉ là không biết có thể hay không,“ Thiện Xuân Thu hứng thú nhìn hắn, Khoáng Dã Thiên tới rỉ tai gã.
Mặt Thiện Xuân Thu lộ vẻ gian tà, “kế này hay đấy, nếu như thành công thì ngươi giành được công to rồi.”
“Tạ ơn hộ pháp, tạ ơn hộ pháp, thuộc hạ sẽ dốc hết mình để hoàn thành nhiệm vụ.” Khoáng Dã Thiên vội vàng rót thêm một chén cho Thiện Xuân Thu.
Lạc Thập Nhất lãnh đạo một nhóm đệ tử mới, tất cả bọn họ đi lên thuyền gỗ ngồi, Hoa Thiên Cốt ở bên Khinh Thủy, ngắm nghía cảnh sắc xung quanh, thán phục không thôi; Sóc Phong lại ngồi với Nghê Mạn Thiên, hai người chỉ lẳng lặng ngồi; những đệ tử khác tụ năm tụ ba, thỉnh thoảng cười đùa thưởng thức phong cảnh.
Thuyền cập bến, Lạc Thập Nhất dặn dò, “Mọi người nghe cho kĩ đây, thứ nhất, ngoại trừ tình huống gặp phải quân Thất Sát, bất kì chuyện gì cũng không được phép sử dụng pháp thuật để giải quyết vấn đề; thứ hai, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta đã trở thành tử đệ giang hồ, có thể dùng bội kiếm, song chuyện gì nhịn được thì phải nhịn, không được tranh chấp gây mâu thuẫn với người khác; thứ ba, không được ai hành động đơn độc, kể cả việc đi vệ sinh cũng phải theo tổ đội hai người, tất cả nghe rõ chưa?”
“Dạ!”
“Được rồi, các người đi chuẩn bị chút đi, rồi thay trang phục.”
“Dạ!”
Lạc Thập Nhất dẫn toàn bộ tới cổng thành nước Thục, nơi đó có một vị diện đồ tướng quân đang nghiêm khắc kiểm tra từng người vào thành.
Khinh Thủy thắc mắc, “Đã xảy ra chuyện gì thế? Kiểm tra nghiêm ngặt như vậy à?”
“Không phải là muốn bắt chúng ta chứ?” Hoa Thiên Cốt lo lắng.
“Miệng quạ đen!” Nghê Mạn Thiên liếc xéo Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt thấy cuối cùng thì Nghê Mạn Thiên cũng chịu để ý đến mình thì cao hứng định tiến lại gần nói chuyện, song đột nhiên cả đám bị một quân đoàn vây kín.
Vị mặc quân phục kia đi tới, trông thấy Hoa Thiên Cốt xong mở bức hoa trên tay, so sánh một chút, “Không sai, chính là nhà ngươi!” Hoa Thiên Cốt cũng nhìn bức họa, vô cùng khó hiểu.
Lạc Thập Nhất đưa tay hành lễ, “Tướng quân à, chúng ta là đệ tử phái Đông Hải, đang muốn đến núi Thái Bạch để tham dự đại hội võ lâm, chẳng lẽ có hiểu nhầm gì ư?”
Vị tướng quân kia đi tới, “Hiểu nhầm? Không có hiểu nhầm gì hết,“ Sau đó chỉ tay về phía Hoa Thiên Cốt, “Ngươi, còn cả các ngươi, phải đi cùng ta một chuyến.”
“Đi đâu?” Lạc Thập Nhất hỏi.
“Hoàng cung!” Dứt lời bèn xoay gót.
Hoa Thiên Cốt tiến lên phía trước, “Là Lãng ca ca lệnh cho mấy người tới đón bọn ta ư?”
Vị tướng quân kia quay người nhìn nàng, “Ai cơ?”
“Lãng ca ca!”
“To gan! Lại dám gọi thẳng tên của hoàng thượng.” Tướng quân tức giận.
Lạc Thập Nhất nói, “Hoàng thượng là bạn của chúng ta.”
“Bạn?” Tướng quân tiến tới, “Kẻ tự xưng là bạn của hoàng thượng có rất nhiều, sao ta biết các người là thật hay giả chứ?”
“Huynh cứ về nói với hoàng thượng một tiếng là thật giả sẽ rõ, lần này chúng ta có nhiệm vụ nên mới hạ sơn, quả thực vô cùng bất tiện.” Lạc Thập Nhất thành thật đáp.
“Bất tiện?” Vị tướng quân rút kiếm, “Vậy bây giờ để cho thuận tiện, các người đi theo ta.”
Nghê Mạn Thiên tiến đến giận dữ, “Không được phép vô lễ với sư phụ!”
Vị tướng quân quay đầu nhìn nàng, Lạc Thập Nhất đưa tay ngăn cản Nghê Mạn Thiên, Nghê Mạn Thiên đành lùi lại, Lạc Thập Nhất nhìn đối phương, vị tương quân không cam lòng chịu yếu thế, gã cũng trợn mắt nhìn lại anh chàng, song phương hình thành nên bầu không khí tuốt gươm nã nỏ. +