Bạo Kiều Cùng Bệnh Mỹ Nhân

Chương 24: Chương 24: Thần y




Edit: phongsunuong.

Kinh Hàn Chương vốn đang bị Lâm thái phó kiểm tra đọc sách để đánh giá ở trong Nam thư phòng, hắn làm đủ trò đùa bỡn vô lại đều không thể trốn học mà xuất cung, đang trong lúc vô cùng phiền toái, đột nhiên đã bị đổi lại đây.

Kinh Hàn Chương buồn vui lẫn lộn.

Buồn là vì hắn lại phải ở trong cái xác ốm yếu này uống thuốc đắng sống qua ngày, còn không có mứt hoa quả để ăn.

Vui chính là không cần đọc sách nữa, còn có thể thay tiểu ngu xuẩn Yến Vi Minh kia gạt bỏ phiền phức.

Kinh Hàn Chương quét một vòng xung quanh, thấy trò chơi chỉ mới bắt đầu, Yến Vi Minh còn đứng kia trung khí mười phần mà ngâm nga, hẳn là chưa thua ván nào cả, lúc này mới yên lòng lại.

Uống thuốc thì uống thuốc, miễn sao không cần phải đọc sách là được.

Kinh Hàn Chương lười nhác mà thưởng thức mũi tên trong tay, mũi tên vừa dài vừa nhỏ kia trên ngón tay hắn giống như có thể hóa thành hoa vậy.

Nhìn thấy tư thái này của hắn, Thường Tiêu vừa rồi còn háo sắc đến không sợ trời đất không biết như thế nào, đột nhiên không còn lá gan dám khinh bạc "Yến Hành Dục".

Đúng lúc này, Yến Vi Minh hùng hổ mà chạy trở về, giống như hộ vệ mà dang tay che chắn trước người Kinh Hàn Chương, trừng Thường Tiêu: "Đã nói là đừng có lại gần ca của ta!"

Thường Tiêu thuận thế lui về sau nửa bước, mỉm cười nói: "Vi Minh chớ nóng giận, ta chỉ thấy Đại công tử hình như là lần đầu chơi ném thẻ vào bình rượu, nên muốn..."

"Muốn cái gì mà muốn?" Yến Vi Minh hay tụ tập với Thường Tiêu, mơ hồ cũng biết được đức hạnh của hắn, nên hùng hổ ngắt lời hắn, hung ba ba nói: "Ca ca ta bách phát bách trúng! Cho dù là lần đầu chơi cũng có thể thắng ngươi!"

Thường Tiêu liếc mắt nhìn Kinh Hàn Chương một cái.

Thiếu niên ngồi trên xe lăn vẫn lười biếng mà nghịch tên, ống tay áo nhẹ nhàng rũ xuống, lộ ra cánh tay mảnh khảnh gầy yếu── nhìn có vẻ như cầm tên thôi cũng quá sức, chỉ sợ mũi tên nặng hơn liền không cầm nổi nữa.

Bách phát bách trúng?

Thường Tiêu cảm thấy có chút nực cười, mới rồi nếu không phải trong bình có chứa đậu đỏ, chắc chắn sẽ không vào bình, Yến Vi Minh rốt cuộc lấy tự tin từ đâu ra vậy?

Thường Tiêu lùi về một bên, ý bảo tới lượt Kinh Hàn Chương ném tên.

Kinh Hàn Chương vẫn luôn cười như không cười mà nhìn hắn, người trong hoàng thất dù được bảo hộ tốt đến mấy, thì cũng không thể cam đoan là chưa bị tính kế nửa phần, cho nên những tính toán nhỏ nhặt trong mắt Thường Tiêu chỉ cần liếc qua là Kinh Hàn Chương đã nhìn ra.

Hắn làm như không có việc gì, ngón tay linh hoạt xoay mũi tên mấy vòng, căn bản không thèm nhìn tới, tùy tay ném ra sau bình phong.

Một tiếng động vang lên, mũi tên lần thứ hai rơi vào ngay cạnh miệng bình, vô cùng suýt soát cắm trong đậu đỏ.

Yến Vi Minh chạy ra sau bình phong nhìn, thấy mũi tên chỉ cần chút nữa là ra khỏi bình, liền bị dọa sợ đến mức hô hấp không xong.

Hắn lại mau chóng chạy về, đưa lưng về phía Thường Tiêu, liều mạng nháy mắt với ca của hắn.

"Ca! Bách phát bách trúng đêm hôm đó đâu?! Mau mau tàn sát bọn hắn đi a!"

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương liếc nhìn Yến Vi Minh một cái, không hé răng.

Thường Tiêu trong lòng cười nhạo một tiếng, thầm nghĩ quả nhiên là thế, lần này so với lần đầu còn thêm phần hung hiểm, lần sau tám phần là sẽ không trúng.

Đến lượt tên thứ ba, Thường Tiêu ra vẻ tiêu sái, nhất cử nhất động đều phong độ nhẹ nhàng, tao nhã hoàn mỹ mà ném tên vào bình, sau đó một trận hoan hô vang lên.

Hắn mang theo đắc ý nghiêng đầu nhìn Kinh Hàn Chương, lại phát hiện tiểu mỹ nhân căn bản không hề nhìn hắn, mà đang nói gì đó với Yến Vi Minh.

Thường Tiêu: "..."

Thường Tiêu đột nhiên có chút bực mình.

Kinh Hàn Chương hỏi: "Bây giờ ngươi còn bao nhiêu bạc?"

"Còn năm mươi lượng đi." Yến Vi Minh vẻ mặt đau khổ, dù có ngốc đi chăng nữa thì hắn cũng nhìn ra ca ca có lẽ sẽ không thắng được, hắn ủ rũ nói, "Ca ca, có phải ca chỉ biết dùng nỏ, chứ không chơi được trò này a?"

Kinh Hàn Chương hừ cười một tiếng: "Có gì mà ca của ngươi không làm được?"

Bây giờ Yến Vi Minh không dám vô tư tới vô tâm mà hoàn toàn tin tưởng hắn nữa, buồn rười rượi đứng đếm bạc.

Hắn cũng sơ suất, nỏ với chơi ném thẻ vào bình rượu không giống nhau, hai lần ném cũng đều rất hiểm, nhất định là ca ca không thuận tay.

Kinh Hàn Chương không quản Yến Vi Minh, cầm tên lên lần thứ hai lại tùy tay ném đi.

Lần này, có thể nghe rõ tiếng tên rơi trên mặt đất.

Quản trò nói: "Không vào."

Yến Vi Minh sợ tới mức quýnh cả lên, vội chạy tới xem, phát hiện quả thực không vào.

Kinh Hàn Chương chống cằm, lười biếng mà nhìn Thường Tiêu không dấu nổi sự vui sướng trên mặt: "Các ngươi tính bao nhiêu một ván?"

Chơi ném thẻ vào bình rượu không có quy củ quá khắt khe, Thường Tiêu căn bản không thiếu chút tiền ấy, hắn cười nói: "Công tử mới chơi nên không trúng cũng là điều bình thường, lần này không tính bạc."

Người quản trò được Thường Tiêu mời đến nói: "Đây là ván đầu tiên ném không vào. Nếu công tử muốn thì uống rượu thay đi."

Nói xong, người hầu đứng một bên bưng chén rượu tới.

Kinh Hàn Chương cười như không cười: "Nếu công tử ta đây không muốn thì sao?"

Thường Tiêu cùng quản trò đều ngẩn người.

Yến Hành Dục nhìn rất ôn nhuận như ngọc, lại lớn lên từ chùa miếu, bọn họ còn tưởng rằng y sẽ đắn đo một lúc, không nghĩ tới y lại nói thẳng ra như vậy.

Kinh Hàn Chương lấy túi tiền của Yến Vi Minh ra lắc lắc, ánh mắt sắc lạnh liếc qua Thường Tiêu, hắn ngoài cười nhưng trong không cười: "Chỉ năm mươi lượng bạc đã muốn Thừa Tướng công tử bồi rượu, Thường đại nhân quả nhiên rất biết buôn bán đấy."

Thường Tiêu cứng đờ.

Một tiếng Thường đại nhân này, không khỏi châm chọc quá mức.

Kinh Hàn Chương trực tiếp vứt túi tiền cho quản trò, thản nhiên nói: "Cầm lấy, phủ Thừa Tướng không nghèo tới mức trả không nổi năm mươi lượng bạc."

Quản trò nhận lấy túi tiền to, nhìn nhìn Thường Tiêu.

Thường Tiêu bị vứt mặt mũi như vậy, trên mặt có chút không chịu được, nhưng dù Yến Hành Dục không được sủng ái, nhưng với thân phận và địa vị của y hắn không thể chọc vào nổi, đành phải miễn cưỡng cười vui: "Công tử nói phải."

Hắn nói xong, trừng mắt liếc quản trò, nói: "Ý của công tử ngươi còn dám nghi ngờ, mạo phạm công tử thì ngươi có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ!"

Quản trò thấy vậy cũng vội vàng xin khoan dung.

Kinh Hàn Chương vung tay lên, không so đo.

Thường Tiêu cũng có chút thủ đoạn nhỏ, biết những lời như vậy chính mình không thể tự mở miệng nói ra, nên tìm một cái bia đỡ.

Sau khi quay lại Yến Vi Minh nhìn thấy túi tiền của mình đang trong tay quản trò, ủy khuất đến mức suýt khóc, nhưng trước mặt bao nhiêu người hắn chỉ có thể mạnh mẽ chịu đựng.

Hắn đứng bên cạnh Kinh Hàn Chương, vẻ mặt như muốn viết "không phải mới chỉ thua một ván thôi sao, ta không quan tâm".

Đám ăn chơi trác táng hôm qua nghe hắn thổi phồng "Yến Hành Dục" lợi hại như nào bây giờ đều đang cười trộm, Yến Vi Minh trong lúc vô ý nhìn thấy, khuôn mặt bình tĩnh chút nữa không giữ nổi.

Mới vừa rồi Kinh Hàn Chương trực tiếp từ chối, làm bao người ghé mắt lại đây, Thường Tiêu sắc mặt có chút khó coi.

Nếu là lúc trước hắn còn muốn lưu lại ấn tượng tốt với "Yến Hành Dục" để tạo dựng quan hệ, thì giờ hoàn toàn không có quyết định này.

Hắn muốn dùng trò chơi này khiến cho mỹ nhân cao ngạo này triệt để không còn kiêu căng trước mặt hắn được nữa.

Thường Tiêu lấy ra mũi tên khác, đang chuẩn bị ném thì Kinh Hàn Chương đột nhiên mở miệng nói: "Nếu cứ ném từng cái một, vậy muốn thi đến khi nào?"

Thường Tiêu khẽ dừng lại động tác.

Kinh Hàn Chương nhìn tuyết rơi ngày càng lớn bên ngoài cửa sổ, biết được thân thể này của ma ốm nếu cứ vậy mà bị gió thổi vào, sợ là lại muốn nằm trên giường nhiều ngày mới khỏi.

"Một ván quyết thắng bại đi." Kinh Hàn Chương nhíu mày, nói, "Ta muốn về rồi."

Thường Tiêu hồ nghi mà nhìn hắn: "Một ván?"

Kinh Hàn Chương gật đầu: "Ừ, mười mũi tên đi, ai vào nhiều nhất thì thắng."

Kể cả Thường Tiêu, những ai có mặt ở đây trong lòng đều cười rộ lên.

Với tư thế trúc trắc vừa rồi của Kinh Hàn Chương, nếu quyết đấu thì chắc chắn sẽ thua triệt để, rốt cuộc hắn lấy tự tin từ đâu ra mà nói một ván quyết thắng bại?

Ngay cả Yến Vi Minh cũng không cuồng vọng như hắn đi?

Yến Vi Minh đúng là không có, hắn bây giờ đều sợ tới ngây người.

Hắn vội vàng kéo tay áo của Kinh Hàn Chương, vội vàng nói: "Ca, bình tĩnh chút a, vừa rồi cả ba mũi tên của ca đều không thể nói là bách phát bách trúng, huống chi là mười mũi."

Yến Vi Minh nhỏ giọng cầu xin: "Vi Minh thật sự không còn ngân lượng nữa rồi, nếu mười mũi đều thua thì mất luôn năm trăm lượng, cha nhất định sẽ đánh gãy một chân của ta mất, lúc đấy xe lăn của ca phải cho ta mượn đấy."

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương thiếu chút nữa bị hắn làm cho bật cười.

Hắn vuốt cằm nghĩ nghĩ: "Cũng đúng."

Yến Vi Minh còn tưởng hắn đã thay đổi chủ ý, vội vàng vui vẻ.

Ai ngờ hắn còn chưa kịp vui mừng được bao lâu, chợt nghe thấy Kinh Hàn Chương nói: "Vậy một ngàn lượng một ván, như thế nào?"

Thường Tiêu: "..."

Yến Vi Minh: "..."

Tầm mắt Yến Vi Minh tối sầm.

Năm trăm lượng đánh gãy một chân, một ngàn lượng hai chân hắn đều bị đánh gãy mất, đến lúc đấy thật sự phải mượn xe lăn của ca ca mà dùng.

Thường Tiêu đánh giá Kinh Hàn Chương, không rõ tại sao hắn không biết ném thẻ vào bình rượu, lại cứ đi tìm đường chết, đem một ngàn lượng như nước mà hất ra ngoài.

Chẳng lẽ vừa rồi hắn giấu dốt sao?

Kia cũng không đúng, ba mũi tên kia mỗi lần đều thập phần mạo hiểm, cho dù giấu dốt cũng không thể chính xác đến nỗi vậy chứ?

Lại còn là người lớn lên từ chùa miếu, lấy đâu ra sự chính xác như vậy?

Thường Tiêu lâm vào trầm tư, Kinh Hàn Chương thấy thế chậm rãi nói: "Nếu ta thua, ngươi mang bao nhiêu rượu tới thì ta đều phụng bồi."

Thường Tiêu mãnh liệt nâng mắt.

Kinh Hàn Chương vừa thấy phản ứng này của hắn, liền biết chính mình đã đoán đúng, vị nhi tử của Thị lang bộ Lễ này thế nhưng gan to lớn mật đến mức này, liền dám tính kế chuốc rượu Thừa Tướng công tử?

Hơi lạnh trong mắt Kinh Hàn Chương càng lạnh hơn.

Thường Tiêu nhìn hắn nửa ngày, mới thấp giọng nói: "Được."

Kinh Hàn Chương cười càng tươi hơn.

Nhưng Yến Vi Minh thì lại giống như cha chết mẹ chết, đỡ tay vịn xe lăn thiếu chút nữa là ngồi bệt dưới đất.

Kinh Hàn Chương còn ngại không đủ, lửa cháy đổ thêm dầu nói: "Chỉ cách mỗi bình phong cũng không khó lắm, không bằng, lấy thêm tấm khăn che lại tầm mắt đi."

Thường Tiêu chần chờ một chút, mọi người xung quanh khe khẽ nói nhỏ.

"Không biết Thừa Tướng công tử này có phải biết chính mình chắc chắn sẽ thua, nên mới cố ý tăng thêm độ khó hay không?"

"Nếu như vậy thì hắn muốn thi tiếp làm gì, cuối cùng đều sẽ thua hết."

"Ai biết được? Chắc là ở trong thâm sơn cùng cốc lâu nên tự phụ đi."

Kinh Hàn Chương tai rất thính, chỉ là làm như không biết, hỏi Thường Tiêu: "Như thế nào?"

Thường Tiêu cũng nghe thấy đám người kia nói Yến Hành Dục như thế nào, thấy hắn chơi ném thẻ vào bình rượu xảo quyệt như vậy, không chừng là do tính tình cổ quái.

"Được."

Rất nhanh, quản trò đẩy bình phong ra ngoài, ngay cả đậu đỏ trong bình cũng đều lấy ra.

Không có đậu đỏ, đầu tên càng dễ bay lệch ra ngoài.

Kinh Hàn Chương căn bản không hề quan tâm, một bộ ta đây chẳng sợ gì cả.

Mặt mũi Yến Vi Minh trắng bệch, hắn rất muốn khuyên ngăn nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống.

Là hắn cường ngạch tha ca ca tới đây chơi, nên dù có thua cũng không thể trách "Yến Hành Dục" được.

Thường Tiêu bắt đầu trước, tuy hắn hay chơi ném thẻ vào bình rượu, nhưng ít khi chơi theo kiểu này.

May là hắn cũng đã nhớ rõ vị trí của bình ở đâu, ba mũi tên trước giúp hắn cảm nhận được đúng xúc cảm, cầm một mũi tên lên, cẩn thận mà ném từng cái từng cái một đi.

Một mũi, hai mũi, ba mũi,...

Mười mũi tên, hắn đã ném trúng được chín mũi tên, một mũi cuối cùng do những mũi tên trước làm bình bị lệch khỏi vị trí ban đầu, nên mới không trúng bình.

Bất quá vào được chín lần đã là không tồi rồi.

Kinh Hàn Chương chống cằm chán muốn chết mà nhìn, không thể không thừa nhận rằng Thường Tiêu xác thật có chút bản lĩnh, nhưng tâm tư lại không được đúng đắn lắm.

Xong lượt của Thường Tiêu, toàn bộ mọi người ngồi tại nhã gian của thưởng phong lâu đều phát ra tiếng reo hò ủng hộ.

Thường Tiêu tháo khăn che mắt xuống, nhìn thấy chỉ có một mũi tên nằm trên sàn, khóe môi cong lên, có chút đắc ý.

Hắn đưa khăn cho Kinh Hàn Chương, nhướng mày nói: "Công tử, mời ngài."

Kinh Hàn Chương nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, nói với Yến Vi Minh: "Lấy một cái khăn mới cho ca đi."

Thường Tiêu: "..."

Khóe môi Thường Tiêu khẽ co giật, mặt cũng tái lại rồi.

Đây là ngại hắn bẩn hay sao?!

Yến Vi Minh vốn đang chăm chú sờ đôi chân của mình, giống như đang cáo biệt đôi chân lành lặn của mình vậy, lúc này nhìn thấy mặt Thường Tiêu khó nhìn như thế, tâm tình không khỏi có chút tốt lên, vội đứng lên, nói: "Được a!"

Rất nhanh, Kinh Hàn Chương dùng khăn che lại hai mắt, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về mũi tên trong tay.

Lần trước tiểu ngu xuẩn này đại khái thua cũng nhiều, chắc cũng tầm một ngàn lượng đi.

Kinh Hàn Chương đưa tay cầm lên một mũi tên, như là đùa giỡn với nó, rồi tùy tay liền ném đi.

Trúng giữa bình.

Thường Tiêu nhìn thoáng qua, cảm thấy không đáng bận tâm.

Chỉ là mèo mù vớ phải cá rán mà thôi.

Kinh Hàn Chương lần thứ hai đưa tay, mũi tên tiếp tục lao đi.

Yến Vi Minh lúc này đã che mắt sợ không dám nhìn.

Trong mắt hắn, Kinh Hàn Chương ném không phải mũi tên, mà là từng đòn từng đòn của ván gỗ đánh vào chân hắn.

"Về sau ta không dám thổi phồng ở bên ngoài nữa!!!" Yến Vi Minh thiếu nữa khóc ầm lên, càng nghĩ càng thấy là do mình tự làm tự chịu, có chút chuyện nhỏ mà cũng muốn khoe khoang cho mọi người biết, gián tiếp làm mất mặt phủ Thừa Tướng.

Hắn đã tưởng tượng được viễn cảnh sau khi rời khỏi nơi này, ngoại nhân sẽ chê cười phủ Thừa Tướng như thế nào.

Yến Vi Minh mải chìm đắm trong thế giới nhỏ tràn ngập hắc ám của chính mình, nên không hề biết ngoài kia tình huống đang có chuyển biến lớn.

Thời điểm mũi tên thứ hai trúng bình, Thường Tiêu còn không để tâm, nhưng từ khi mũi thứ ba và mũi thứ tư liên tiếp trúng bình một cách chuẩn xác, hắn rốt cuộc cũng cảm thấy được một tia không đúng.

Từ tư thế của người này thì quả thật đây là lần đầu hắn chơi ném thẻ vào bình rượu, nhưng lực tay lại cực ổn định, vả lại độ chính xác cực cao, có khi suýt soát trượt ra ngoài bình, nhưng mũi tên sau đó sẽ điều chỉnh lại lực độ, lần thứ hai mũi tên sẽ vững vàng vào trong bình.

Thường Tiêu quan sát, đột nhiên có loại dự cảm không tốt.

Khi mũi tên thứ bảy vẫn tiếp tục trúng, hắn triệt để có chút luống cuống.

Người xung quanh vây xem cũng cả kinh, trừng mắt cứng lưỡi mà nhìn.

Vừa rồi Kinh Hàn Chương đã ném không trúng bình, khiến mọi người sớm liền biết hắn là một tên gà mờ không biết chơi ném thẻ vào bình rượu, vốn đang chờ có kịch vui để xem, chính là không xem được Thừa Tướng công tử bị mất mặt, ngược lại là xem được trò hay khác.

Yến Hành Dục này, lại là một cao thủ chơi ném thẻ vào bình rượu.

Thường Tiêu nhìn hắn đi lấy mũi tên thứ chín, mồ hôi lạnh trên mặt đều rơi xuống, một ngàn lượng bạc không ít cũng không nhiều, quan trọng là, nếu hôm nay hắn thua, chỉ sợ chưa đầy một ngày toàn bộ kinh thành đều biết được hắn thua một tên tai tinh bị liệt.

Nhìn mũi tên thứ chín đã vững vàng vào bình, tất cả mọi người xung quanh đều hoan hô, mà ngay cả quản trò cũng nhịn không được mà lên tiếng khen hay.

Thường Tiêu hít sâu vào một hơi, ánh mắt nhìn Kinh Hàn Chương tràn đầy ý lạnh.

Một mũi cuối cùng, bất luận như thế nào cũng không thể để hắn ném trúng được.

Thường Tiêu lau mồ hôi trên trán, nghiêng đầu dùng mắt ra hiệu cho người hầu.

Người hầu gật đầu.

Kinh Hàn Chương cầm lấy một mũi tên cuối cùng, nhưng không có trực tiếp ném ngay, hắn giống như đang chơi bút lông mà xoay đi xoay lại mũi tên bằng ngón tay, khăn tay che đi nửa khuôn mặt hắn, chỉ có thể thấy hắn đang nâng lên khóe môi.

Mọi người đều đang chờ hắn ném nốt mũi tên cuối cùng, thấy hắn không động đậy, liền sôi nổi thúc giục.

"Mau lên a, một mũi cuối cùng quyết thắng bại!"

"Đúng thế, công tử mau chút!"

"Một ngàn lượng a!"

Yến Vi Minh vốn đã chuẩn bị tinh thần để khóc rồi, nghe được âm thanh xung quanh thì mới nhận ra lúc này có gì đó không đúng, vội vàng đứng lên mở mắt, phát hiện trong bình đang chứa chín mũi tên, thì ngây ra.

Kinh Hàn Chương cười như không cười mà xoay tên, quay đầu chuẩn không cần chỉnh mà nhìn về phía Thường Tiêu── cũng không biết hắn làm sao biết được phương hướng của Thường Tiêu.

"Thường đại nhân." Kinh Hàn Chương thản nhiên nói, "Chơi không nổi liền lật bàn cờ, như vậy không tốt lắm đâu?"

Trái tim của Thường Tiêu như ngừng một nhịp, ngạc nhiên nhìn hắn.

Mà ngay cả tên người hầu chuẩn bị ra tay dùng đậu đỏ chặn tên cũng ngẩn người.

Kinh Hàn Chương sau khi nói xong, sửa lại tư thế lười nhác vừa rồi, đột nhiên nhanh chóng đưa tay lên, tại lúc mọi người không kịp phản ứng liền ném tên ra ngoài.

"Lạch cạch" một tiếng, tên vào bình.

Trúng toàn bộ mười mũi tên.

Thường Tiêu: "..."

Người hầu: "..."

Kinh Hàn Chương kéo khăn xuống, nhẹ nhàng nghiêng đầu, tóc dài trên vai rơi xuống trên tay vịn, bị hắn tùy tay phất ra.

Hắn nhìn thoáng qua tên trong bình, cười một tiếng, nói: "Vậy ta thắng sao?"

Xung quanh yên tĩnh tới nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tất cả mọi người đờ đẫn nhìn hắn.

Kinh Hàn Chương nhìn về phía quản trò, lười biếng "Hử?" một tiếng, quản trò mới như tỉnh lại từ trong mơ, vội vàng gật đầu.

Lúc này, Yến Vi Minh ngây người nửa ngày rốt cuộc nhảy dựng lên, hoảng sợ nói: "Ca! Ca thắng rồi!"

Hăn kích động đưa tay cầm cánh tay Kinh Hàn Chương, suýt nữa sờ tới nỏ chỗ cổ tay, nguy hiểm thật, Kinh Hàn Chương phản ứng nhanh, nhẹ dịch tay đi.

Yến Vi Minh vui mừng khôn kể, không nhận ra dị trạng của Kinh Hàn Chương, vui vẻ đi xung quanh xe lăn của ca ca một vòng, hớn hở vô cùng.

Một bước từ địa ngục nhảy vọt lên tiên cảnh, không gì hơn cái này.

Hai chân của hắn an toàn rồi!!!

Kinh Hàn Chương từ nhỏ liền luyện tập bắn cung, loại trò chơi giải trí như ném thẻ vào bình rượu với hắn xem như hạ bút thành văn, mười mũi tên mà thôi, tùy tay là có thể ném vào.

Nhưng với người thật sự không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết nô đùa ăn chơi trác táng mà nói, thì vào chín mũi như Thường Tiêu có thể xem như là trên trời dưới đất tuyệt vô cận hữu*, không nghĩ tới ma ốm bị liệt kia thế nhưng còn lợi hại hơn hắn.

*Tuyệt vô cận hữu: chỉ có một, không có thứ hai, hình dung người/ vật có rất ít, rất hiếm. Gần nghĩa độc nhất vô nhị.

Trong lúc nhất thời, những ai vừa rồi tán thưởng Thường Tiêu lợi hại nhất đều không lên tiếng, đại khái mặt có chút nóng, không nói lên lời.

Những người khác mới vào xem lại không thấy trận giằng co phía trước, vây quanh khen ngợi Kinh Hàn Chương bách phát bách trúng.

Yến Vi Minh còn đứng kia dài dòng văn vở: "Ca của ta hôm nay là lần đầu chơi ném thẻ vào bình rượu, nên không tốt cho lắm, chư vị chê cười rồi."

Một câu kia, mọi người lại liên tục khen ngợi hắn là kỳ tài.

Thường Tiêu: "..."

Thường Tiếu đánh chết cũng không nghĩ tới Kinh Hàn Chương lại có thể ném trúng hết, vậy mũi tên bị lệch kia, là cố ý sao?!

Trách không được hắn thề son hẹn sắt chơi trò mà "biết chính mình chắc chắn sẽ thua"!

Thường Tiêu bị đùa giỡn tới phát hỏa, nhưng vì thận phận của Yến Hành Dục nên không thể phát tiết, nín thở đến mức ánh mắt đều hiện lên tơ máu.

Hắn gắt gao nhìn Kinh Hàn Chương hoàn toàn không còn phong độ nhẹ nhàng như vừa rồi.

Kinh Hàn Chương mỉm cười với hắn: "Không lật được bàn cờ, Thường đại nhân tức giận sao?"

Thường Tiêu: "..."

Thường Tiêu cắn răng, sử dụng toàn bộ sức lực kiềm chế cơn giận, miễn cưỡng cười vui nói: "Công tử ném thẻ vào bình rượu tốt hơn, ta... Cam bái hạ phong*."

*Cam bái hạ phong: chịu thua tâm phục khẩu phục.

Kinh Hàn Chương gật gật đầu: "Vậy thì tốt rồi, Vi Minh, đi lấy bạc đi, một ngàn lượng."

Yến Vi Minh mừng rỡ không khép miệng được, nhưng vẫn giữ vũng phong độ, gật đầu một cái, rụt rè nói với Thường Tiêu: "Thường đại nhân, ngươi trả bằng ngân lượng, hay là ngân phiếu a, bản..."

Trước khi Yến Hành Dục hồi kinh, Yến Vi Minh vẫn tự xưng là "Bản công tử", hiện tại ca của hắn trở lại rồi, Yến Vi Minh thập phần nhu nhuận mà thay đổi tự xưng.

"Bản tiểu công tử như thế nào đều được!"

Thường Tiêu: "..."

Một hơi này Thường Tiêu phát ra không được mà nuốt xuống cũng không xong, miễn bàn có bao nhiêu nghẹn khuất.

Chính là đứng trước nhiều người như vậy, hắn cũng không dám ném thể diện, chỉ có thể căn răng, gian nan nói: "Sau khi về phủ, ta tự phái người đưa bạc tới phủ Thừa Tướng."

Xung quanh nhiều người nhìn như vậy, Yến Vi Minh cũng không sợ hắn quỵt nợ, gật đầu một cái, thật vui vẻ mà về tới bên cạnh Kinh Hàn Chương, chân chó mà bóp vai cho hắn.

"Ca vất vả rồi nha, tay có mỏi hay không?"

Kinh Hàn Chương được hầu hạ đến thoải mái: "Còn được."

Thường Tiêu hít sâu một hơi, tự khuyên nhủ chính mình không có gì to tát, dù sao trước đây hắn cũng thắng Yến Vi Minh mấy trăm lượng, xem như vẫn có lời.

Nhưng là Yến Hành Dục này...

Tầm mắt của hắn dừng lại hai chân của Kinh Hàn Chương, thần sắc có chút âm trầm.

Kinh Hàn Chương bội thu, Yến Vi Minh vui vẻ giống như chính hắn thắng vậy, suýt nữa khoe khoang cho toàn bộ thưởng phong lâu biết, nhưng cuối cùng hắn chỉ tâm cao khí ngạo phụ giúp Kinh Hàn Chương rời đi, khác hẳn so với bộ dạng thua nghèo rớt mùng tơi mà chạy về nhà khóc lần trước.

Yến Vi Minh nở mày nở mặt, càng thích ca ca hơn.

Kinh Hàn Chương động người hai cái, thân thể này của Yến Hành Dục liền tái nhợt đi, hình như còn yếu hơn mấy ngày trước nữa.

Kinh Hàn Chương nhíu mày, đây là làm sao vậy, lại bị bệnh sao?

Hai người đi xuống lầu, đang muốn rời khỏi thưởng phong lâu, thì gặp thoáng qua một nữ nhân đeo khăn che mặt, nghiêng đầu liếc nhìn bọn họ một cái.

Kinh Hàn Chương thập phần sắc bén, nhíu mày nhìn lại.

Nhưng nữ nhân kia tiêu tán như gió vậy, mới qua một cái chớp mắt đã không thấy tăm hơi, không biết còn tưởng rằng hắn xuất hiện ảo giác.

Mày Kinh Hàn Chương nhíu chặt hơn, đang muốn hỏi Yến Vi Minh, chợt nghe thấy một trận tiếng bước chân từ đằng sau, sau đó là tiếng người thở hồng hộc bên cạnh mình.

Đúng là Thường Tiêu.

Yến Vi Minh tức giận trừng hắn: "Lại làm sao vậy? Có phải không phục hay không?"

Thường Tiêu điều chỉnh lại hô hấp, mới cúi đầu nhìn Kinh Hàn Chương, nói: "Công tử, ta có việc muốn..."

Kinh Hàn Chương ngáp một cái, lười nhác ngắt lời hắn: "Ngồi xổm xuống."

Thường Tiêu sửng sốt: "Cái gì?"

"Nếu muốn nói chuyện với ta, vậy liền ngồi xuống rồi hẵng nói." Kinh Hàn Chương không chút để ý nghịch một sợi tóc, kiêu căng nói: "Ta không thích người khác nhìn xuống ta."

Thường Tiêu: "..."

Yến Vi Minh nghiêng đầu, bật cười "Hì hì" một tiếng.

Sắc mặt Thường Tiêu càng khó nhìn hơn.

Hắn cũng không còn cách nào, chỉ có thể quỳ một gối xuống.

Lúc này Kinh Hàn Chương mới vừa lòng, giống như bố thí mà ném một ánh mắt cho hắn: "Chuyện gì, nói đi."

Ánh mắt Thường Tiêu không chút kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm vào mặt Kinh Hàn Chương, nghiến răng nghiến lợi, mới cưỡng chế được sự khuất nhục trong lòng, thấp giọng nói: "Ta nghe nói hai chân của Đại công tử đã bị bệnh nhiều năm, mọi đại phu quanh đây đều không thể chữa được."

Kinh Hàn Chương: "Ừ? Vậy thì sao?"

Thường Tiêu thấy thế, hít sâu vào một hơi, lộ ra thần sắc như tình thế bắt buộc, nói: "Mấy ngày trước ta nhận được tin, gần đây thần y sẽ vào kinh, nếu công tử không chê, ta sẽ đưa tin tức về thần y cho ngài, có lẽ còn có thể giúp ngài mời thần y nữa."

Yến Vi Minh ngây người một chút.

Nhưng Kinh Hàn Chương lại bất vi sở động*, hắn cười như không cười nói: "Ngươi đưa tin tức về thần y cho ta? Chẳng lẽ ta không biết tự mình đi tìm hay sao?"

*Bất vi sở động: không vì tác động của bên ngoài mà biến động, thay đổi.

"Vậy công tử có điều chưa biết." Thường Tiêu nói, "Ngư thần y dạo chơi tứ phương, tính tình cổ quái, cho tới giờ chỉ chữa bệnh cho người hợp mắt, dù cho phủ Thừa Tướng có tìm được thì tám phần cũng mời không được."

Kinh Hàn Chương cười nói: "Vậy ngươi làm thế nào để mời hắn đến?"

"Ngư thần y với biểu huynh Phong Trần Chu của ta có chút quen biết, nếu ta mời, thần y sẽ không cự tuyệt."

Kinh Hàn Chương nghĩ nghĩ: "Phong Trần Chu? Đại Lý tự* thiếu khanh**?"

*Đại Lý tự: là một trong quan chế. Đại lý tự là cơ quan có nhiệm vụ xét lại những án nặng đã xử rồi, như án về tử tội hay tội lưu rồi gởi kết quả cuộc điều tra qua để đệ tâu lên vua xin quyết định.

**Thiếu khanh: Đại Lý tự do quan Tự khanh đứng đầu, Tự thiếu khanh thứ nhì và có các thuộc cấp Chủ sự, Tư vụ, Thư lại giúp việc.

"Đúng vậy."

Kinh Hàn Chương nghĩ thầm rằng, vậy bản điện hạ liền hạ lệnh cho Phong Trần Chu kia đi mời Ngư thần y, chẳng lẽ còn sợ không mời lại đây được sao?

Trong mắt Thường Tiêu tất cả đều là tính kế, Kinh Hàn Chương liếc mắt cái là nhìn ra, tự nhiên sẽ không làm theo những gì hắn muốn.

Thường Tiêu vẫn còn nói: "Chẳng lẽ công tử không muốn chữa khỏi hai chân, một lần nữa được đứng lên sao?"

Kinh Hàn Chương mày lại nhíu một chút.

Thường Tiếu thấy động thái của hắn, ánh mắt càng trầm hơn.

Kinh Hàn Chương theo dõi hắn hồi lâu, mới nhẹ nhàng nghiêng người, tay đặt trên đầu gối tới gần Thường Tiêu, nụ cười mang chút tà khí mà cười nói: "Nói đi, ngươi muốn ta dùng gì tới đổi?"

Lúc hắn tới gần, hô hấp Thường Tiêu như muốn ngừng, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào hắn.

Kinh Hàn Chương biết khuôn mặt này của Yến Hành Dục có bao nhiêu uy lực, xinh đẹp như thế, câu hồn như thế, còn mang theo mị hoặc mà hắn không biết được.

Hắn chỉ mới tới gần Thường Tiêu một chút, mà tay ăn chơi không hay lưu luyến trong bụi hoa như hắn thế nhưng cũng bị câu đến ánh mắt đều đăm đăm.

Kinh Hàn Chương nở nụ cười, dùng khuôn mặt hồn xiêu phách lạc của Yến Hành Dục đi trêu chọc người, rồi nhìn người vì hắn mà thần hồn điên đảo, không hiểu sao có chút cảm giác thành tựu?

Yến Hành Dục không bao giờ biết dùng tới nó, chỉ biết dùng ánh mắt vô hại đi nhìn người, đúng là lãng phí khuôn mặt này.

Thất điện hạ đột nhiên khám phá ra một thú vui mới.

Thường Tiêu nhìn hắn, gian nan nuốt hai cái, mới thấp giọng nói: "Ta muốn cái gì, công tử đều có thể đáp ứng sao?"

Kinh Hàn Chương nhìn bộ dạng này của hắn, ý cười càng sâu, ôn nhu mà mê hoặc nói: "Ngươi cứ lớn mật mà nói ra, ngươi không nói ra, ta làm sao mà đáp ứng được?"

Thường Tiêu vốn tính toán mượn cơ hội này để khiến Thừa Tướng công tử bồi hắn uống rượu, xem như có thể lấy lại chút mặt mũi sau khi thua ném thẻ vào bình rượu.

Thân phận Yến Hành Dục đặc biệt, ngay cả thái độ của hoàng đế với y cũng khá mơ hồ, Thường Tiêu không có lá gan to để đưa ra yêu cầu quá phận.

Nhưng bị cặp mắt như lưu ly kia của "Yến Hành Dục" nhìn chăm chú vào, trong thoáng chốc Thường Tiêu cảm thấy cả hồn phách lẫn lý trí của hắn giống như bị thứ gì đó hút đi.

Hắn mơ mơ hồ hồ, giống như uống rượu say.

Trong mơ màng, hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt kia, thanh âm khàn khàn mà nói ra một câu đại nghịch bất đạo.

Kinh Hàn Chương an tĩnh mà nghe, rồi đột nhiên liền cười.

Hắn vươn tay nhẹ nhàng che lại đôi môi, trên mặt ý cười không ngừng, nhưng trong mắt lại một mảnh lạnh lẽo: "Muốn ta ư?"

Thường Tiêu không chớp mắt nhìn hắn.

"Vâng..."

Kinh Hàn Chương thấy hắn ta thế nhưng dám nói thật, con ngươi vẫn mang ý cười chợt trầm xuống dưới, hắn nguyên bản chỉ muốn thăm dò thái độ của tên ăn chơi này, không nghĩ tới gan hắn lại lớn như vậy.

Thừa Tướng nhi tử, Thừa Tướng công tử vừa về kinh đã được Thánh Thượng triệu kiến, Thường Tiêu sao hắn dám?!

Thường ngày Kinh Hàn Chương cứ nổi giận là muốn đá thứ gì đó, đá cửa đá ghế, đôi khi nóng nảy còn đá luôn cả người, nhưng từ khi vào cơ thể của Yến Hành Dục, hai chân vẫn không thể động đậy, tuy có suy nghĩ như vậy, nhưng chân cũng không thể động đậy dù một chút.

Kinh Hàn Chương trở thành Yến Hành Dục, rất ít khi chủ động muốn cử động chân, nhưng lần này hắn thật sự rất tức giận, bị bản năng quấy phá, không suy nghĩ liền muốn đưa chân đá.

Chính hắn cũng biết rằng, Yến Hành Dục bị liệt vậy nên hai chân căn bản không thể động đậy được, cho nên cũng không áp chế bản năng của mình.

Chính là ngay sau đó, hắn liền mở to mắt trừng trừng nhìn chính mình nâng lên một chân, một cước đá bay người đang ngồi quỳ một chân trước mặt mình.

Thường Tiêu bất ngờ không kịp đề phòng, trực tiếp bị đá trúng, ngửa ra sau mà ngã xuống bậc thang.

Kinh Hàn Chương: "..."

Yến Vi Minh: "..."

Bách tính tới tới lui lui đi qua: "..."

Trong nháy mắt, đường phố huyên xung quanh náo cùng với thưởng phong lâu như mất đi thanh âm.

Kinh Hàn Chương thần tình đờ đẫn trong một khắc, đột nhiên nâng tay lên vung tay áo, đem cái chân vừa động vừa rồi che lại── giống như chỉ cần che nó lại, thì kỳ tích mới vừa rồi liền chưa phát sinh qua.

Kinh Hàn Chương mặt không đổi sắc nhưng trong thâm tâm thì nghĩ: "Xong."

Tiểu mỹ nhân này, thế nhưng lại giả bệnh.

Xong.

Rốt cuộc hắn đã triệt để làm hỏng mọi việc rồi.

Yến Hành Dục chắc sẽ tức giận.

Làm thế nào đây?

Ta làm sao để dỗ y đây? Mười viên ngọc có thể dỗ được y không?

Ta khắc cho y một con mèo nhỏ thì y có thể nguôi giận sao?

***

Trong cung, Yến Hành Dục nghiêng đầu hắt hơi một cái.

Giang Phong Hoa nhỏ giọng nói: "Điện hạ bị bệnh rồi sao?"

Yến Hành Dục lắc lắc đầu, không bị bệnh, nhưng mũi chân có chút đau.

Lúc y đổi lại đây, Lâm thái phó đang kiểm tra đến y.

Loại người không học vấn không nghề nghiệp như Kinh Hàn Chương, làm sao mà đọc nổi một chữ cơ chứ, Kinh Nhĩ Chi cùng Ngũ hoàng tử đều đang lén cười y, kể cả các thư đồng khác trong thư phòng trong mắt cũng đều là chế nhạo.

Giang Phong Hoa đang trộm gợi ý cho y, Yến Hành Dục chỉ nghe một câu cũng biết được trích từ cuốn sách nào, lúc này mặt không đổi sắc mà đọc một đoạn dài nhất, một chữ cũng không sai.

Cái này, mọi người đang xem náo nhiệt nhất thời nghẹn lại, cũng không dám cười nữa, liền Lâm thái phó cũng cổ quái mà nhìn lại đây.

Yến Hành Dục ra vẻ trấn định, muốn mượn mấy cuốn sách chép lại lần trước để lừa gạt cho qua, nhưng Lâm thái phó không truy vấn, chỉ hàm hồ nói một câu: "Điện hạ có cố gắng rất nhiều."

Yến Hành Dục có chút nghi hoặc, cái gì mà có cố gắng rất nhiều? Chẳng lẽ không phải là dụng công rất nhiều sao?

Nhưng Lâm thái phó cũng không nhiều lời, làm y tiếp tục ngồi.

Sau khi ngồi xuống, Yến Hành Dục bắt đầu trầm tư.

Từ sau khi trao đổi hồn phách với Kinh Hàn Chương, cũng có nhiều chuyện buồn vui xảy ra.

Buồn chính là, hiện tại chân của y không có ngân châm chặn huyệt, hoạt động tự nhiên, Kinh Hàn Chương sau khi đổi với y không biết có lộ tẩy trước nhiều người không?

Vui chính là, không cần phải lo lắng đề phòng nếu mất năm mươi lượng một lần ném thẻ vào bình rượu nữa, còn có không cần lập tức phải đối mặt với Ngư thần y...

Nghĩ tới Ngư Tức, Yến Hành Dục vẫn không tự giác mà rùng mình.

Giang Phong Hoa thấy khuôn mặt của y tái nhợt, lo lắng nói: "Chút nữa học xong, vẫn nên tìm thái y đi."

Yến Hành Dục vẫn lắc đầu.

Hôm nay trong thư phòng chỉ có mỗi ba vị hoàng tử, Yến Hành Dục nhìn lướt qua, hỏi Giang Phong Hoa: "Kinh Hà Chi đâu?"

Giang Phong Hoa nhỏ giọng nói: "Nghe nói là bị dọa tới bệnh."

Yến Hành Dục: "..."

Yến Hành Dục nhíu mày, sao lại yếu đuối như vậy chứ?

Cửu hoàng tử Kinh Nhĩ Chi đang lạnh lùng theo dõi y, trong lòng tựa hồ đang ghi hận với y.

Yến Hành Dục lại căn bản không hề để ý.

Giang Phong Hoa ở một bên muốn nói lại thôi, Yến Hành Dục nhìn hắn một cái, nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"

Giang Phong Hoa nhịn rồi lại nhịn, nhưng vẫn nhịn không được, nhỏ giọng nói: "Ta từ lần trước đã muốn hỏi điện hạ, ngài hiện tại... Có thể hiểu chữ trên sách sao?"

Yến Hành Dục ngẩn ra, cái gì gọi là "Có thể xem hiểu"?

"Điện hạ từ nhỏ liền không phân biệt được chữ, tuy chỉ một chữ rất đơn giản nhưng vẫn bị lẫn lộn với chữ khác, liền bảng luyện chữ mẫu đều viết đúng cũng rất ít." Giang Phong Hoa cẩn thận hỏi, "Thái y nói đây là bệnh bẩm sinh, mấy năm nay vẫn không thể chữa khỏi, nhưng hiện tại... Điện hạ có vẻ như thật sự đã đỡ hơn rồi."

Yến Hành Dục đột nhiên trầm mặc.

Thấy Yến Hành Dục không nói lời nào, Giang Phong Hoa còn tưởng y tức giận, vội nói: "Bất quá ngài vốn vẫn rất ổn, chỉ cần không phải sách toàn chữ là chữ, thì cũng có thể đọc hiểu được vài chữ."

Yến Hành Dục không nói chuyện.

Trước giờ y vẫn cho rằng Kinh Hàn Chương vốn không học vấn học nghề nghiệp, hoặc do hắn đang cố ý giả vờ, lại không nghĩ rằng đúng là có loại bệnh cổ quái này?

Loại bệnh bẩm sinh này tựa hồ rất hiếm khi xuất hiện, Ngư Tức từng nói qua những ghi chép về chứng bệnh này cho y khi dỗ y ngủ.

Đúng lúc này, Lâm thái phó vội vàng đi vào Nam thư phòng, thu hồi mọi thứ trên bàn dạy, nói: "Tan học hết đi."

Nói xong, liền nhanh chóng rời đi.

Mọi người lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng thất thố như vậy của Lâm thái phó, hai mắt nhìn nhau.

Giang Phong Hoa tựa hồ biết được cái gì, nói với Yến Hành Dục: "Nghe nói Ngư thần y nổi tiếng khắp thiên hạ muốn vào kinh, Lâm thái phó đại khái là muốn tìm người chữa bệnh cho mình đi."

Yến Hành Dục: "Ngư Tức?"

Giang Phong Hoa vội vàng nói: "Điện hạ hẳn là không biết đi, y thuật của người này cực kỳ cao minh, nghe nói có thể cứu được người sắp chết. Toàn kinh thành người người đều muốn kết giao với hắn, nhưng ngài biết đấy, thần y luôn luôn có tính tình cổ quái, dù cho hắn của cải tương đương với một tòa thành cũng không thể tạo mối quan hệ với hắn dễ dàng được."

Yến Hành Dục nhấp nhấp môi, đột nhiên đứng dậy, nói: "Đi, xuất cung."

Giang Phong Hoa vội đứng lên: "Điện hạ có thể xuất cung sao?"

Yến Hành Dục nói: "Hiện tại Yến Trầm Tích đang truy tra bảo vật bị mất của phủ Nhiếp Chính Vương, tạm thời không quan tâm tới ta, ngươi đi ngăn cung nhân muốn đi cáo trạng Thánh Thượng đi."

Nói xong, bước nhanh đi luôn.

Nhưng vừa đi được hai bước, Yến Hành Dục đột nhiên dừng lại đỡ khung cửa.

Hình như chân bị sưng lên rồi.

Yến Hành Dục nhíu mày, là do mấy ngày trước đá cổng sao?

Y cố nhịn cho qua cơn đau kia, nhanh chóng xuất cung.

Việc Ngư Tức vào kinh, không biết là ai truyền đi, chỉ trong một ngày cả kinh thành đều biết hết.

Trước cửa thưởng phong lâu, Kinh Hàn Chương vẫn còn đang trầm mặc.

Thường Tiêu đang chật vật bò từ mặt đất dậy, ánh mắt nhìn Kinh Hàn Chương đều là sự kinh ngạc.

Hắn trừng mắt về phía chân của Kinh Hàn Chương, Kinh Hàn Chương lập tức bắt hai tay lên đầu gối, lợi dụng ống tay áo rộng lớn che lại hai chân, không cho hắn nhìn.

Thường Tiêu: "..."

Ngay cả Yến Vi Minh cũng kinh ngạc vô cùng, thật lâu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

Xung quanh đều là tiếng rì rầm bàn tán, có người nhận ra người ngồi trên xe lăn kia chính là Thừa Tướng công tử mới về kinh được một thời gian, ánh mắt lại càng kỳ quái hơn.

Mà Kinh Hàn Chương vẫn mặt không đổi sắc mà nghĩ "Xong rồi, ta xong thật rồi."

Thường Tiêu nghiến răng nghiến lợi: "Công tử, chân ngài... Thoạt nhìn không giống bị bệnh!"

Kinh Hàn Chương ra vẻ trấn định mà liếc hắn: "Ngươi đang nói bậy nói bạ gì đấy?"

"Chân!" Tóc tai của Thường Tiêu hỗn độn, phát quan không biết bay đi chỗ nào.

Hắn bị lửa giận ngập đầu, liền cấp bậc lễ nghĩa cũng không thèm để ý: "Chân của ngươi! Mới vừa rồi rõ ràng đã đạp ta!"

Kinh Hàn Chương cười lạnh một tiếng: "Ai nhìn thấy? Ta rõ là một người què, ngươi dám nói xấu ta?!"

Thường Tiêu suýt nữa bị hắn già mồm át lẽ phải làm cho tức tới hộc máu, hít sâu một hơi, âm thầm vận khí, thần sắc khó lường mà trầm giọng nói: "Thừa Tướng công tử là một người bị liệt, cái này toàn kinh thành ai ai cũng đã biết, ngay cả Thánh Thượng cũng vậy, nhưng hiện tại hai chân của ngài có vẻ như không có vấn đề gì cả, nếu chuyện này truyền vào cung, đây chính là tội khi quân!"

Kinh Hàn Chương tùy tay lắc lắc chuỗi phật châu trong tay, hắn da mặt dày, dù nhiều người đã nhìn thấy mà hắn có chết cũng không nhận, thì chẳng lẽ bọn họ dám tới lột y phục của hắn ra để kiểm tra được sao?

"Cái gì mà tội khi quân? Thường đại nhân đúng là biết cách chụp mũ cho người khác."

Kinh Hàn Chương có chút phiền toái, nếu chính hắn ở đây, thì trực tiếp ấn hắn ta xuống đất mà đánh, chứ cần gì phải dùng tới võ mồm nhiều như này?

Thường Tiêu cả giận nói: "Nơi này bao nhiêu người đã nhìn thấy! Công tử nếu muốn giấu diếm cho qua thì cũng không ổn lắm đi!"

Kinh Hàn Chương hừ lạnh một tiếng, dùng hành động thực tế cho thấy ta muốn như vậy đấy thì sao.

Thường Tiêu tức đến mức ngũ quan cũng phải vặn vẹo.

Người bên đường cũng bắt đầu chỉ trỏ.

Kinh Hàn Chương mặt không đổi sắc mà nghĩ, chờ ta về lại thân thể của ta, thì các ngươi đừng mong có thể chạy thoát dù chỉ một người!

Nhưng hiện tại, hắn đang là "Yến Hành Dục" làm bại lộ lá bài lớn nhất chưa lật trước mắt nhiều người.

Tình huống hiện tại đối với Yến Hành Dục phải gọi là vô cùng bất lợi, việc này nếu đến tai hoàng đế, quả thực là tội khi quân, chỉ sợ toàn bộ phủ Thừa Tướng không ai có thể thoát khỏi can hệ được.

Càng quan trọng hơn là...

Kinh Hàn Chương hoài nghi Yến Hành Dục tránh để cho hoàng đế kiêng kị mệnh cách của y, nên mới cố ý giả bệnh, hiện tại chuyện này đã bại lộ rồi, với tính cách tâm ngoan thủ lạt cùng bệnh đa nghi của hoàng đế, chỉ sợ Yến Hành Dục sẽ sống không được bao lâu.

Kinh Hàn Chương càng nghĩ càng thấy phiền toái, Thất điện hạ luôn luôn vô lo vô nghĩ lần đầu tiên xuất hiện cảm xúc kích động và vô cùng hối hận.

Vô luận là như thế nào, việc này rất khó để giải quyết một cách ổn thỏa.

Thường Tiêu thấy hắn không nói lời nào, hùng hổ lại gần muốn kéo Kinh Hàn Chương xuống khỏi xe lăn, khiến mọi người ở đây có thể nhìn rõ người đang giả làm "người liệt" này.

Yến Vi Minh lúc này mới tỉnh lại, hắn trực tiếp xông lên phía trước đẩy ra bàn tay muốn kéo Kinh Hàn Chương của Thường Tiêu, nổi giận nói: "Đừng đụng vào ca của ta!"

Thường Tiêu suýt nữa lại ngã sấp mặt, lúc này cũng bùng nổ: "Phủ Thừa Tướng chẳng lẽ muốn bao che cho tai tinh này sao?!"

Yến Vi Minh tức đến nỗi tóc tai dựng cả lên, hắn hét to: "Ngươi mới là tai tinh! Cả nhà ngươi mới là tai tinh!!!"

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương bị làm cho đau cả đầu.

Việc này, rốt cuộc phải giải quyết như thế nào đây?

Kinh Hàn Chương đau đầu mà xoa xoa mi tâm, hận không thể chặt cái chân gây họa này đi.

Lúc này, thưởng phong lâu lại truyền tới một tiếng bước chân cực kỳ đột ngột, nữ nhân đeo khăn che mặt vừa gặp thoáng qua không biết đã tới đây từ lúc nào, vả lại còn đi thẳng tới bên người đối tượng bị vây làm trung tâm── Kinh Hàn Chương.

Kinh Hàn Chương cảm nhận được dị thường, còn chưa quay đầu lại, liền cảm giác được một bàn tay nhẹ nhàng khoác lên trên vai hắn.

Mọi người xung quanh đều run sợ một chút.

Mùi thuốc kỳ lạ trên người nữ nhân kia, chậm rãi tràn ngập xung quanh hắn, "nàng" nhẹ nhàng vén khăn che mặt lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp vô cùng.

Kinh Hàn Chương nhíu mày nhìn "nàng".

Nữ nhân ấy tựa hồ muốn thăm dò cái gì, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng trượt từ trên vai Kinh Hàn Chương xuống, chậm rãi sờ tới cổ hắn.

Con ngươi của Kinh Hàn Chương phát lạnh, vươn tay chế trụ tay của "nàng" ta, lạnh lùng nói: "Hiện tại ta không có rảnh rỗi, cút."

Nữ tử thấy hắn dám nắm chặt tay mình, sửng sốt một chút, mới đột nhiên cười nhẹ một tiếng."

"Xem ra hiện tại ngươi..."

Giọng nữ thanh tú đột nhiên càng ngày càng trầm hơn, cùng lúc đó, nàng ta kéo khăn che mặt xuống, thân hình càng cao thêm, làm bộ y phục đang chấm đất phải ngắn đi một đoạn.

"... Đã không còn sợ nữ nhân nữa rồi."

"Xem ra hiện tại ngươi đã không còn sợ nữ nhân nữa rồi."

Chỉ trong vòng một câu nói, một nữ tử xinh đẹp liền sinh động biến thành một đại nam nhân tuấn tú cao ráo.

Mọi người vây xem: "..."

Cằm thiếu chút nữa là rơi xuống đất.

Kinh Hàn Chương: "..."

Yến Vi Minh: "..."

Nam nhân kia bóp bóp cổ tay, ngáp một cái.

Hắn thoạt nhìn rất lười nhác, rũ mắt, đại khái là đã lâu không ngủ, dưới mắt đều có chút đen lại, tựa hồ tùy thời đều có thể ngủ luôn.

Ngư Tức đưa mắt quét qua một vòng đám người đang miệng chữ O mắt chữ A, không kiên nhẫn nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy qua thần y chữa chân bên đường a?"

Lời của edit: 8484 chữ! Cứ nghĩ chương 23 đã dài lắm rồi mà chương 24 còn dài hơn! Cảm ơn mọi người đã chờ đợi~ (◍•ᴗ•◍)❤

⭐⭐⭐

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.