[Bảo Liên Đăng Đồng Nhân] Cục Ngoại Hí Quân Não

Chương 31: Chương 31






Chuyển ngữ: Mộc Đầu



Lúc Dương Tiễn tỉnh lại, Đế Quân vẫn trông nom bên giường như trước, cầm thoại bản Linh Hư mua trong tay, lười biếng dựa lên cột giường đọc.

Rèm mi như lông vũ khẽ khàng run run vài cái, sau một tiếng rên, chậm rãi mở ra, có lẽ là bị thương quá nặng, trong đôi hắc đồng thường ngày luôn rực sáng đầy tinh thần lúc này đều là mơ màng và ngây ngốc, dường như không biết hôm nay là hôm nào.

Có điều vẻ mặt như vậy chỉ tồn tại trong khoảnh khắc, Dương Tiễn chớp chớp mắt, lãnh ngạo cùng sắc bén lại lần nữa hiện lên trong mắt hắn.

Nằm sấp cùng tư thế trong một thời gian dài khiến toàn thân Dương Tiễn cứng ngắc, vết thương trên lưng rất đau, không cần nhìn cũng biết bị thương không nhẹ, trong thân thể trống rỗng, cả chút khí lực cũng không có. Cổ họng như đang bị thiêu đốt, kêu gào muốn uống nước.

Một đôi tay nâng hắn dậy, điều chỉnh tư thế, một bình ngọc nhỏ nhắn tinh xảo đưa đến bên môi hắn, tiếp đó là một câu nói đẫm khí lạnh: “Uống đi.”

Giọng nói quen thuộc khiến Dương Tiễn theo bản năng làm theo lời người kia nói, nuốt xuống chất lỏng trong bình ngọc, tiên lộ theo thực quản chảy xuống dạ dày, cho hắn một luồng sinh lực, cổ họng cũng không khát nữa, khẽ liếm môi, Dương Tiễn mở miệng cảm ơn: “Cảm ơn.” Thanh âm trầm thấp khàn khàn, như lưỡi cưa trượt qua tấm gỗ, thiếu sự êm dịu thường ngày, thêm vài phần chói tai.

Đế Quân không để ý tới lời cảm ơn của hắn, cất bình ngọc đi, ôm lấy Dương Tiễn, “Vết thương trên người ngươi quá nặng, cần phải tĩnh dưỡng từ từ, trước khi vết thương lành không được dùng pháp lực bậy bạ, bằng không không chỉ vết thương không lành được, bọn họ trong cơ thể ngươi cũng sẽ có chuyện.” Nguyên thần của Dương Tiễn gần như khô kiệt, trong lúc hôn mê nếu không có Đế Quân truyền linh khí cho hắn, hắn đã dựa theo bản năng cắn nuốt ba thần hồn kề cận nguyên thần để bổ sung cho mình từ lâu rồi.

Dương Tiễn cũng biết điều này, chỉ khẽ gật đầu, thể hiện đã biết, trong lòng cũng dần sinh ra oán hận với Trầm Hương, nếu chỉ một mình bản thân hắn bị thương thì không sao, nhưng thiếu chút nữa đã hại mấy người mẫu thân rồi…

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, cắt đứt cơn hoảng hốt của Dương Tiễn.

“Đế Quân, cháo nấu xong rồi ạ.” Linh Hư ở ngoài cửa nói.

“Vào đi.”

Linh Hư đẩy cửa phòng ra, bưng khay vào. Hắn đi tới trước giường, đang định đặt đồ trong tay lên bày, Đế Quân đã mở miệng gọi hắn lại, “Bưng đến đây.”

“Vâng.” Linh Hư khom người đứng bên cạnh Đế Quân, để Đế Quân tiện nhìn thấy đồ trong tay hắn.

Trong khay trừ một bát cháo hoa hương khí tứ phía, còn có vài đĩa thức ăn nhẹ, Đế Quân để Dương Tiễn dựa lên ngực mình, tự bưng cháo đút cho hắn, “Ngươi bây giờ không có pháp lực, thân thể không khác gì phàm nhân, ăn một chút trước đi.”

Cảm giác được đút ăn rất không được tự nhiên, nhất là bên cạnh còn có người nhìn, nhưng bản thân Dương Tiễn lại không có sức lực, cả cái muỗng cũng không cầm lên được, chỉ có thể căng mặt để Đế Quân đút từng muỗng từng muỗng.

Linh Hư thức thời giả bộ mình chỉ là một cây cột, gần đây tình huống thế này không ít, hắn sắp quen rồi, mặc dù vẻ mặt hắn vẫn còn chút co giật.

Ăn thức ăn, rồi lại uống thuốc, đợi dược hiệu bắt đầu tới, Dương Tiễn lại bắt đầu buồn ngủ.

Đắp kín chăn cho hắn, Đế Quân nhìn hắn chìm vào giấc ngủ, liền đi ra khỏi phòng.

Nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, Dương Tiễn mở mắt ra, nhìn cửa phòng khép chặt, dường như đang suy tư gì đó, một khắc sau lại nhắm mắt ngủ.



Vốn là dự định xuất môn du ngoạn, vì thêm một người bị thương cần chiếu cố, chỉ đành phải gác lại, trong mấy ngày này, Đế Quân đều bận rộn chăm sóc Dương Tiễn, y không cho Linh Hư hỗ trợ, mọi việc đều đích thân làm, khiến Linh Hư trong thâm tâm lại xem trọng Dương Tiễn không ít.

Mà đối diện với Đế Quân, Dương Tiễn từ ban đầu không được tự nhiên và ngại ngùng, dần dần quen thuộc, đến cuối cùng là tự nhiên như không.

Hôm nay, Đế Quân đổi thuốc cho Dương Tiễn, tháo băng vải dùng nước sạch lau vết thuốc mỡ xanh sậm trên vết thương, nhìn thấy vết thương bên dưới sâu tận xương đã không còn xuất huyết nữa, còn có vẻ đang khép lại, khẽ gật đầu, “Cứ theo đà này, khoảng nửa tháng nữa là có thể kết vảy.” Trầm Hương xuống tay quá nặng, tuyệt không lưu tình, lại còn dùng một thần binh lợi khí như Khai Thiên Thần Phủ, có thể có tốc độ khôi phục thế này, đã là nhanh lắm rồi.

“Nửa tháng?” Dương Tiễn vừa nghĩ tới còn phải nằm trên giường nửa tháng không được nhúc nhích, liền không nhịn được cau mày, “Không thể nhanh hơn chút sao?”

Đế Quân vừa thay thuốc mới cho hắn, vừa nói, “Đã là nhanh nhất rồi, lấy thương thế của ngươi, không bắt ngươi nằm hơn nửa năm đã là không tệ.”

Tính kích ứng của vị thuốc quá nặng, Dương Tiễn không chịu được dùng sức nắm lấy cánh tay Đế Quân, miệng càng không khách khí cắn lên vai y.

Đế Quân chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi không để ý đến nữa, từ lần đầu tiên Dương Tiễn tỉnh táo bôi thuốc trị thương cho hắn, cung cấp vai miễn phí cho nhịn đau thì hắn không chịu nói lời nào, còn cắn môi mình bị thường sau, mỗi lần bôi thuốc trị thương đều diễn ra cảnh trên.

Dù sao thì bằng sức mạnh hiện tại của Dương Tiễn, cả y phục Đế Quân cũng không cắn rách được.

Đổi thuốc xong, rồi quấn băng mới, lúc này Đế Quân mới mặc quần áo vào cho hắn, cũng tháo búi tóc hơi rối bời ra, cầm lược chải lại cho hắn, rồi dùng dây buộc tóc chỉ bạc nạm ngọc buộc lại, “Tuy nói không thể cử động lung tung, nhưng nếu ngươi buồn chán quá thì ta dẫn người đi du hồ nhé?”

Dương Tiễn cúi đầu suy nghĩ, nghĩ có thể ra ngoài ngắm cảnh một chút cũng tốt, liền gật đầu.

Thật ra đôi khi nghĩ ngợi, Dương Tiễn luôn cảm thấy thái độ Đế Quân đối với hắn có chút kỳ quái, trở nên càng lúc càng thân mật, mà chính hắn đối với y cũng dần dần ỷ lại, cũng không biết thế nào, trong lòng mặc dù có chút ý kiến, nhưng chung quy lại nghĩ không thông, chỉ có thể tạm thời không nghĩ tới nữa.

Đế Quân cho Linh Hư tìm thuyền, lần này không giống với lần trước, y không muốn thuyền nhỏ, mà chọn một chiếc thuyền hoa cỡ trung.

Đế Quân dẫn theo Dương Tiễn trực tiếp dịch chuyển tức thời lên thuyền hoa, dìu hắn ngồi xuống ghế quý phi cạnh cửa sổ, Đế Quân mở cửa khoang thuyền, trong ánh mắt kinh ngạc của đám thuyền viên, phân phó bọn họ rời cảng.

0004cc74a63606090dffa18b569e136f

Ghế quý phi

Dương Tiễn nhìn bố trí trong khoang thuyền, đơn giản tao nhã, chỉ bày một bộ bàn ghế và nhuyễn tháp, trên nhuyễn tháp còn trải một tấm thảm sạch, nghĩ chắc là chuẩn bị cho khách du hồ buổi tối, cửa sổ hai bên đều có treo sa mỏng màu nước hồ xanh biếc, gió mát từ bên ngoài cửa sổ khép hờ thổi vào, cuốn sa mỏng cùng nhau bay lượn.

fe8f1ca28c2334136372118f09116ad2

Nhuyễn tháp

Dương Tiễn vươn tay đẩy cửa sổ ra, gió mát phả lên mặt, thấm hơi nước nhàn nhạt, ngửi vào mà tỉnh táo cả người.

“Thân thể chưa khỏi, vẫn đừng nên trúng gió mới tốt.” Đế Quân quay về bên cạnh hắn, đem cửa sổ trước mắt Dương Tiễn khép lại, chỉ để lại một bên để hắn vừa có thể ngắm được phòng cảnh bên ngoài vừa không bị gió thổi, lại cầm tấm thảm trên nhuyễn tháp đắp lên đùi hắn.

“Ta không yếu ớt như vậy.” Dương Tiễn cau mày, nhưng cũng không từ chối ý tốt của y.

Đế Quân kéo ghế qua ngồi bên cạnh hắn, chỉ từng cảnh vật ngoài cửa sổ giới thiệu cho hắn.

Thuyền hoa xuôi dòng, khẽ khàng lắc lư không nặng không nhẹ, người bị đong đưa cả tâm cũng mềm mại đi, bất giác buông bỏ những suy nghĩ hỗn tạp trong lòng, chỉ chuyên tâm thưởng thức mỹ cảnh. Dương quang rực rỡ rải vào trong thuyền, ấm áp, rất thoải mái.

Đế Quân ngược lại cũng rất kiên nhẫn, dùng ngữ điệu trầm ổn chậm rãi kể tên cảnh vật dọc đường, còn cả truyền thuyết của nó, Dương Tiễn mặc dù chỉ có thể nhìn, nhưng cũng không cảm thấy buồn chán. Ngẫm lại thường ngày bận rộn, đây là lần đầu tiên hắn có thời gian rảnh rỗi nhã trí du sơn ngoạn thủy thế này.

“Tiếc rằng hiện tại không phải mùa đông, nếu không đã có thể nhìn thấy ‘đoạn kiều tàn tuyết"(*) nổi tiếng thiên hạ rồi.” Lúc thuyền hoa đến cầu Đoạn (cầu gãy) của đê Bạch, Dương Tiễn nhìn chiếc cầu vòm đá xanh trước mắt, cảm thán một trận.

(*) Một trong mười cảnh sắc đẹp nhất của Tây Hồ, xem thêm chi tiết tại đây. Lý do nó được gọi là cầu gãy nghe nói là vì vào mùa đông, tuyết phủ lên cầu, đê Bạch lại nằm ở hướng Đông-Tây, nên khi mặt trời phản xạ lên tuyết trên cầu sẽ khiến người nhìn có ảo giác giống như cầu chỉ có một nửa.

fe27e81e580e4ab95b4b09eedaaab5f3

Cầu Đoạn

“Dù không thể được ngắm cảnh tuyết, nhưng cảnh trí bây giờ cũng rất đẹp, có muốn xuống dưới dạo một chút không?” Đế Quân cười đề nghị.

“Được.”

Bảo thuyền hoa dừng lại bên bờ, Đế Quân dìu Dương Tiễn xuống thuyền, Linh Hư ở phía sau cầm một cái bọc nhỏ che tai đậy mắt người theo sau.

Cầu Đoạn là một trong tam đại cầu tình nhân được giới thiệu trên Tây Hồ, không ít du khách đều ôm mơ ước tới nơi này tìm kiếm tình yêu của mình, hoặc giai đại vui mừng, hoặc thất vọng mà về, cho nên ở đây thường không thiếu được tuấn nam mỹ nữ.(*)

(*) Cầu Đoạn là nơi Bạch Xà và Hứa Tiên đã gặp và đem lòng yêu nhau, xem thêm chi tiết tại đây.

Hai người dáng vẻ xuất chúng trong chốc lát đã thu hút ánh mắt mọi người, tìm tòi nghiên cứu, tán thán, ái mộ, đố kị vân vân đủ những ánh mắt bất đồng tập trung trên người họ, họ lại không có cảm giác gì, như thể người xung quanh đều là phong cảnh vậy.

Được Đế Quân dìu xuống thuyền, Dương Tiễn liền buông y ra, khăng khăng tự đi, Đế Quân cũng chiều hắn, hai người chầm chậm đi lên cầu Đoạn.

“Nghe nói Giang Nam nước tốt con người cũng tốt, mỹ nhân nơi này không hề kém với trên trời, ngươi thấy sao?” Đế Quân đột nhiên thấp giọng hỏi Dương Tiễn.

Dương Tiễn chỉ đứng trên cầu, nhìn về phương xa, không hề liếc mắt đến đám mỹ nhân đỏ mặt đi qua bên người, nói cho có lệ, “Cũng được.”

“Nếu đem các nàng ra so với Hằng Nga, ngươi cảm thấy thế nào?”

Dương Tiễn rốt cuộc cũng nhìn về phía Đế Quân, “Đế Quân muốn nói gì?”

“Chỉ tò mò mà thôi.” Đế Quân cười khẽ, không hề nhìn ra y đang đâm vào vết sẹo của người khác chút nào.

“…”

“Không nói cái này nữa, ta thật ra quên hỏi ngươi, con ngựa Xích Thố có hợp tâm ý ngươi không?” Đế Quân đột nhiên nhớ tới thớt thiên mã này.

Y vừa nói, Dương Tiễn cũng nhớ lại trước đó không lâu Ngự mã giám có đưa tới một thiên mã rực lửa, chân mày giãn ra, “Xích Thố? Quả thực là một thớt ngựa tốt, tiếc là ta đã có Ngân Hợp rồi.”

“Ngân Hợp? Sao chưa từng thấy ngươi cưỡi?”

“Thiên Đình thiên quy sâm nghiêm, sao có thể để ta cưỡi tọa kỵ rêu rao khắp nơi được chứ, đành phải để nó ở lại Quán Giang Khẩu.” Cùng để lại còn có ái ưng Phác Thiên Điêu của hắn. Nhớ tới hai đồng bạn không thích bó buộc, Dương Tiễn cũng nở nụ cười, dẫn tới xung quanh một trận rít lạnh.

“Quán Giang Khẩu? Đợi vết thương của ngươi lành, có để bụng ta đến chỗ ngươi ở một thời gian không?”

“Đế Quân muốn đến, sao ta dám không theo?” Dương Tiễn vờ cười nói.

“Vậy một lời đã định.” Đế Quân gật đầu, giơ tay cầm tay Dương Tiễn, gãi gãi vào lòng bàn tay, “Gió nổi lên rồi, chúng ta trở về thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.