[Bảo Liên Đăng Đồng Nhân] Cục Ngoại Hí Quân Não

Chương 39: Chương 39




Chuyển ngữ: Mộc Đầu



Tốc độ của Hao Thiên Khuyển rất nhanh, không quá nửa ngày, nó chạy một vòng từ Quán Giang Khẩu đến Hoa Sơn, đã trở về.

Lúc Hao Thiên Khuyển tới Dương phủ, Dao Cơ đang chuẩn bị bộ thực (Cổ nhân một ngày có 2 bữa, bữa đầu tiên gọi là “triêu thực”, còn gọi là “ung”. Cổ nhân dựa vào vị trí của mặt trời, mặt trời đi tới góc đông nam gọi là “ngung trung”, triêu thực vào trước ngung trung, thời điểm này gọi là thực thì, theo suy đoán thì tương ứng vào chừng hơn kém 9 giờ sáng. Bữa thứ hai gọi là “bộ thực”, còn gọi là “tôn”, ăn vào giờ Thân, khoảng hơn kém 4 giờ chiều), từ sau khi mọi người trong nhà đều tỉnh lại, nàng không bắt Linh Hư làm gì nữa, bởi vì nàng cho rằng thân là nữ chủ nhân Dương gia, chăm sóc người nhà là trách nhiệm của nàng, còn Linh Hư là thị đồng của Đế Quân, là khách của họ.

Dương Thiên Hữu và Dương Chiêu ở trong bếp giúp nàng rửa rau nhặt rau, vào thời đại của bọn họ, tư tưởng “quân tử xa nhà bếp” vẫn chưa thâm căn cố đế vào trong suy nghĩ của mọi người. “Những quân tử” này dù không biết nấu nướng, nhưng giúp một tay vẫn nằm trong khả năng.

Còn Dương Tiễn thì đang ngủ trưa, Đế Quân vẫn luôn túc trực bên cạnh, không ai tới quấy rầy bọn họ.

Lúc Hao Thiên Khuyển vào Dương phủ, chỉ nhìn thấy Linh Hư đang quét dọn trong sân.

Hao Thiên Khuyển không biết Linh Hư, nhưng Linh Hư biết nó là thủ hạ của Dương Tiễn, “Là Hao Thiên Khuyển phải không, Chân Quân của nhà ngươi đang ngủ trưa, xin chờ một chút, để ta thông báo một tiếng.”

Hao Thiên Khuyển mặc dù không rõ hắn là ai, nhưng vẫn thành thật đứng tại chỗ, chờ chủ nhân dậy.

Linh Hư gõ cửa phòng, đợi người bên trong đáp lại, liền thông báo Hao Thiên Khuyển tới.

Sau một trận tiếng động, cửa phòng mở ra, Dương Tiễn và Đế Quân một trước một sau đi ra.

Chủ nhân không phải đang ngủ trưa sao? Làm sao lại có người khác ở trong phòng người? Người này là ai, lại có thể khiến chủ nhân khồng hề phòng bị y chút nào?

Trưa nay, khi Hao Thiên Khuyển nhìn thấy Dương Tiễn, bởi vì quá mức kích động, cũng không chú ý đến Đế Quân lắm, bây giờ thấy y xuất hiện đồng thời với Dương Tiễn, liền thầm đoán ra.

Hao Thiên Khuyển không biết thân phận của Đế Quân, nó không có tư cách tham gia buổi triều, đương nhiên sẽ không gặp qua Đế Quân.

“Hao Thiên Khuyển, việc làm thế nào rồi?” Dương Tiễn hỏi.

Hao Thiên Khuyển chần chừ nhìn Đế Quân lại nhìn Linh Hư, cuối cùng nhìn về phía Dương Tiễn, không nói gì.

Linh Hư trong lòng thấu hiểu xin cáo lui, Đế Quân lại bất động.

“Không sao, ngươi nói đi.” Dương Tiễn gật đầu.

“Chủ nhân, ta đã hỏi huynh đệ Mai Sơn rồi, bọn họ nói Trầm Hương đúng là có đến Hoa Sơn, còn dùng Khai Thiên Thần Phủ định chém Hoa Sơn cứu Tam Thánh Mẫu ra, nhưng không thành công, hắn còn vào trong động tìm Tam Thánh Mẫu.”

“Bọn chúng nói gì?”

“Việc này thì không biết ạ, Trầm Hương đuổi hết huynh đệ Mai Sơn đi, không cho bọn họ đến gần, không ai nghe thấy chúng nói gì.”

Dương Tiễn trầm ngâm một hồi, lập tức hiểu ra chân tướng, Trầm Hương đi chém Hoa Sơn, nhưng không thành công, vì vậy nó đi tìm Dương Thiền, nhất định là Dương Thiền nói cho nó chuyện chú ngữ, cho nên Trầm Hương mới muốn tìm hắn, còn lý do Trầm Hương để cho Hao Thiên Khuyển tìm đến hắn, ngoại trừ vì Trầm Hương không tự tìm được, còn vì nó biết Dương Tiễn ở cùng với Đế Quân, nó sợ lại đâm đầu vào tay Đế Quân, cho nên mới để cho Hao Thiên Khuyển ra tay, còn nó núp trong bóng tối tùy thời hành động.

“Ta biết rồi, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi.” Dương Tiễn nhìn Hao Thiên Khuyển cả người bẩn thỉu liền nhíu mày, không biết đã bao lâu rồi nó không chăm lo cho bản thân.

“Ta đi ngay đây, chủ nhân.” Hao Thiên Khuyển sờ đầu cười ngốc chạy về phía phòng bếp, chuẩn bị nấu ít nước tắm. Nó biết chủ nhân không thích dơ dáy, thế nhưng bận tìm người nên quên luôn.

“Tên này dù dáng vẻ… không ổn lắm, nhưng lại đủ trung thành.” Đợi Hao Thiên Khuyển đi xa, Đế Quân lúc này mới lên tiếng, dáng vẻ Hao Thiên Khuyển lúc này không phải không ổn, mà là nhếch nhác.

“Nó là tốt nhất.” Dương Tiễn cười đến có chút đắc ý, Hao Thiên Khuyển dù không thông minh, nhưng trong lòng hắn lại là độc nhất vô nhị.

“Có điều, nó qua bên kia không sao chứ?” Đế Quân nhìn về hướng phòng bếp, lấy năng lực của y, đương nhiên biết được hiện tại ai đang ở trong đó.

Dương Tiễn còn chưa hiểu ý Đế Quân, bên kia đã truyền đến tiếng thét chói tai kinh thiên động địa, sau đó một bóng đen vừa hét to vừa lao tới.

“Chủ nhân, chủ nhân, có quỷ a!!”

“Im lặng chút nào, ngươi cũng không phải chưa nhìn thấy quỷ, sợ cái gì.” Dương Tiễn tức giận mắng, những thần tướng như bọn họ, xuống Địa phủ là chuyện như cơm bữa, mỗi ngày đều cùng Diêm La Quỷ soa giao tiếp, chưa bao giờ thấy nó thất thố như vậy.

“Không phải, là phu nhân, là phu nhân a!” Hao Thiên Khuyển vẻ mặt kinh hoảng, khoa tay múa chân nói năng lộn xộn.

“Người này là ai? Vừa vào cửa đã la hét liên tục, xảy ra chuyện gì à?” Dương Thiên Hữu lau tay từ phía sau đi theo ra, hắn chưa từng gặp Hao Thiên Khuyển, đương nhiên không biết nó.

“Là Hao Thiên Khuyển.” Dương Tiễn đáp, “Trước kia nó từng gặp mẫu thân, trong lúc nhất thời bị giật mình.”

Dương Thiên Hữu sáng tỏ, không phải ai vào lúc đột nhiên nhìn thấy người chết sống lại cũng có thể duy trì bình tĩnh, hắn gật đầu với Đế Quân, “Các ngươi dậy thật đúng lúc, sắp dọn cơm rồi.”

“Chúng con qua ngay đây.” Dương Tiễn gật đầu, nhìn về phía Hao Thiên Khuyển đang hoảng hốt không yên nắm áo hắn, “Bây giờ giải quyết vấn đề này trước đã.”

Cho dù Dương Tiễn đã giải thích với Hao Thiên Khuyển cả nửa ngày, lúc thấy cả nhà bọn họ ngồi chung một bàn ăn cơm, Hao Thiên Khuyển vẫn mang dáng vẻ ngẩn ngơ như đang trong mộng.

Ai tới nói cho nó biết, tại sao người đã chết lâu đến thế bây giờ lại sống dậy, hơn nữa tốt đến không thể tốt hơn là, tất cả đều thành tiên?

“Nó không sao chứ?” Dao Cơ nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của Hao Thiên Khuyển, thật sự sợ nó sẽ đổ thẳng vào trong bát.

“Không sao, nó chỉ cần thời gian thích ứng thôi.” Dương Tiễn nhìn Hao Thiên Khuyển hồn bay phách lạc, thản nhiên nói.



“Cháu trai ngươi đã luẩn quẩn bên ngoài mấy ngày rồi đấy, ngươi định làm gì đây?” Đế Quân mặt mày mang vẻ xem kịch vui, hỏi Dương Tiễn bên cạnh.

Ngày đó Hao Thiên Khuyển báo cáo với Dương Tiễn, lại ăn một bữa cơm sau, Dương Tiễn cũng không giữ nó lại, mà bảo nó về Thiên đình. Ở đây đã có vài người càm ràm về vết thương của hắn rồi, không cần thêm nữa.

Nhoáng cái mấy ngày trôi qua, Trầm Hương vẫn kiên nhẫn canh ngoài Dương phủ, lại chẳng mảy may tiến triển, mỗi ngày nhìn nó ở đằng kia gấp đến độ giậm chân, đã trở thành thú vui của tất cả mọi người trong Dương gia.

“Kệ cho nó lăn lộn đi, nó không dám vào đâu.” Dương Tiễn vô tình nói, Trầm Hương cứ bám theo hắn như vậy cũng tốt, tránh cho nó khỏi gây chuyện sinh sự khắp nơi, còn phải đích thân đi đông thủ thu dọn, không để ý đến vấn đề này lắm, Dương Tiễn tiếp tục chủ đề trước đó: “Không phải ngươi nói có thể làm cho pháp lực của ta khôi phục sớm hơn một chút sao? Lúc nào động thủ?”

“Ngươi chuẩn bị tốt là được, quá trình không dễ chịu lắm.”

“Chút đau đớn ta vẫn chịu được.” Dương Tiễn không cho là đúng.

“Nếu giống như lần trước thì sao?” Khóe miệng Đế Quân dương lên thành một nụ cười.

“Lần trước?” Dương Tiễn nghi hoặc, sau đó qua nụ cười tà của Đế Quân nhớ lại lúc bọn họ kết duyên khế…

“Nhớ chưa?” Đế Quân cười nhìn ráng chiều phiêu dạt trên gò má hắn.

“Nghê Quân Minh!” Nhớ tới chuyện đáng xấu hổ lần đó, Dương Tiễn thẹn quá thành giận tức giận trừng mắt với Đế Quân.

“Ta đây.”

“…Có ai từng nói ngươi không mặt không da khiến người khác muốn đánh ngươi một trận chưa?” Dương Tiễn quơ quơ nắm đắm với y.

“Chỉ có ngươi nói như vậy.” Đế Quân nghiêng người tới gần, cầm tay hắn, chậm rãi mở nắm tay hắn ra, “Nếu vậy, có muốn ta ra sức vì ngươi không?”

Dương Tiễn do dự, hắn không sợ đau, nhưng cái loại cảm thụ đó hắn không muốn nếm phải nữa, “Không có biện pháp khác?”

Ngoài dự liệu, Đế Quân gật đầu, “Có chứ.”

“Là cái gì?”

“Song tu.” Đế Quân ung dung thong thả chờ hắn phản ứng.

Phản ứng của Dương Tiễn là vung lên cái tay đang nhàn rỗi kia, không chút do dự cho y một quyền, tiếc là không đánh trúng, Đế Quân đã sớm có phòng bị chặn đứng, “Hở chút động tay động chân không phải là thói quen tốt.”

“Lấy vũ khí của ngươi ra, chúng ta đánh một trận.” Dương Tiễn tránh thoát khỏi tay y, huyễn hóa ra thanh đao Tam Tiêm Lưỡng Nhận, đao phong nhắm thẳng vào cằm Đế Quân.

“Tin ta đi, đây không phải là một ý kiến hay.” Đế Quân hoàn toàn không nhìn vào đao phong sắc nhọn, “Có điều ta thích thái độ của ngươi, lúc này ngươi không sợ ta.”

“Bớt nói nhảm đi!” Cổ tay Dương Tiễn động một cái, lươi đao sắc bén trong tay đâm về phía Đế Quân.

Đế Quân không nhanh không chậm lắc thân trên, dễ dàng tránh được, “Đừng làm ẩu, cẩn thận miệng vết thương vỡ ra.”

“Nó khỏi hoàn toàn rồi.” Dương Tiễn không nhúc nhích, tay lại ra một kích, khóa chặt chỗ hiểm của Đế Quân.

Đế Quân chỉ di chuyển thân trên, cả tay cũng không dùng, liền tránh được toàn bộ công kích của Dương Tiễn, việc này khiến cho Dương Tiễn càng sinh giận hơn, công kích cũng càng trở nên ác liệt.

“Đánh trả đi, tại sao không đánh trả!” Dương Tiễn rất tức giận, từ lúc xuất sư tới nay, hắn chưa từng cảm thấy không chỗ nào xuống tay được như bây giờ, rõ ràng đối phương chẳng làm gì cả, hắn lại thấy mình đã thua rồi.

Đế Quân vừa tránh khỏi công kích của hắn, vừa có thời gian rảnh nói chuyện: “Ta là thần đã tồn tại từ thời đại hồng hoang, niên đại như vậy, không có chút bản lĩnh đã thi cốt vô tồn từ lâu rồi.”

Dương Tiễn chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, người kia đã chuyển ra sau hắn, khóa chắc hai cánh tay hắn, hơi thở nóng hổi phả lên vành tai nhạy cảm, “Ngươi cần phải học hỏi thêm, Tiễn Nhi.”

“Đáng hận.” Dương Tiễn mắng, cố sức vùng vẫy, cuối cùng chỉ có thể chán nản từ bỏ, “Buông ra.”

“Không đánh?”

“Không đánh.” Dương Tiễn thu thanh đao Tam Tiêm Lưỡng Nhận vào.

“Quyết định rất sáng suốt, phòng ngủ không phải là nơi đánh nhau, nếu lần sau người muốn đánh, chúng ta có thể đổi sang nơi khác, có điều lúc này ta không định buông ngươi ra.” Đế Quân đổi tư thế khác, để Dương Tiễn đối diện với mình, “Chúng ta giải quyết vấn đề pháp lực của ngươi trước, rồi lại quyết định trừng phạt ngươi thế nào sau — ta thích nói chuyện như thế này.”

“Ngươi định làm gì?” Dương Tiễn hoang mang không thôi.

“Yên tâm, không phải là việc gì phiền phức, chỉ cần điều khiển pháp lực, đem sức mạnh không thuộc về ngươi trong cơ thể ép ra là được.” Đế Quân không tốn chút sức nào đặt Dương Tiễn lên giường.

“Ép ra?” Mặt Dương Tiễn nhoáng cái tái đi, “Vậy lời vừa rồi là ngươi lừa ta?”

“Không phải, đó cũng là một phương pháp, tốt hơn cái này. Nhưng ngươi đã không thích, chúng ta sẽ không chọn.”

“Nghê Quân Minh, ngươi thực sự rất khốn nạn.”

“Ta biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.